Chương 11. Thoát hiểm
Ong Xích Viêm ở dưới chân hắn, không dám giãy giụa, nó cảm nhận được hương vị huyết nhục từ trên người thiếu niên truyền đến, ẩn chứa sức mạnh khiến người ta thèm nhỏ dãi, nhưng còn là một cảm giác uy áp khác, khiến nó chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất.
Vô cùng sợ hãi hắn.
Đạm Đài Tẫn nhấc chân ra, ong Xích Viêm bay tới chỗ Tô Tô.
Tô Tô dáng người nhẹ nhàng, nhưng khí lực không đủ lớn, kiếm chém vào thân ong Xích Viêm, bọn nó có vỏ ngoài cứng cáp, va chạm "tranh" một tiếng, nàng còn phải cố hết sức trảm thêm mấy kiếm.
Tô Tô không hiểu, vì sao ong Xích Viêm vốn đang công kích những người khác, đột nhiên toàn bộ đều quay đầu tập kích nàng.
Ong Xích Viêm hiện tại sớm đã không còn hình thù như lúc mới thả ra.
Bọn nó đã giết không ít người, thân hình to lớn đáng sợ, vòi hút sắc bén, khiến cho người khác sợ hãi.
Một con thì nàng miễn cưỡng có thể ứng đối, thế nhưng bất ngờ năm, sáu con vây công nàng, Tô Tô không thể không bắt đầu chật vật né tránh.
Nếu nàng vẫn là Tiên thể, chỉ cần búng tay một cái là có thể giải quyết những con quái vật này, nhưng đáng tiếc nàng hiện tại là thân thể phàm nhân, đảo mắt liền thấy nguy hiểm liên tục xuất hiện.
Người lúc trước nàng cứu, thấy nàng lâm vào hoàn cảnh khốn đốn đáng sợ, bị dọa nên nhanh chân chạy gấp.
Đạm Đài Tẫn nhắm mắt lại, khịt mũi coi thường.
Đây chính là thế thái nóng lạnh, lòng người bất kham. Hắn muốn nhìn thấy sự phẫn nộ trên gương mặt Tô Tô, thế nhưng lại không tìm thấy gì.
Áo choàng phấn trắng của thiếu nữ rơi xuống đất, áo váy của nàng cũng dính đầy bùn.
Nhưng ánh mắt của nàng vẫn thuần khiết trong suốt như vậy, nàng thậm chí còn không thèm nhìn những người đang chạy trốn kia, hết sức chuyên chú đối phó quái vật trước mắt.
Trong mắt Đạm Đài Tẫn phủ một mảnh mờ mịt.
Vì sao nàng lại không tức giận, những kẻ phản bội kia, không phải đáng chết sao? Một loại cảm giác oán hận khó mà khống chế lại nổi lên trong lòng hắn.
Từ lúc hắn ôm Diệp Tịch Vụ ra khỏi ổ sơn tặc, từ sau khi nàng bị đập vào đầu, liền thay đổi không ít. Diệp Tịch Vụ trước kia, tự đại tàn bạo, khiến cho người ta sinh ra chán ghét.
Còn hiện giờ, lại hoàn toàn khác biệt.
Nàng giống như dòng nước từ khe núi chảy xuống, nhẹ nhàng trong vắt, lại chém không đứt, kích không nát, chỉ nhìn nàng, trong xương cốt âm u, liền có một cảm giác muốn gặm nuốt xương cốt của hắn, khiến hắn run rẩy.
Hiện tại, nàng đã không còn giá trị lợi dụng.
Nữ nhân ngu xuẩn này, muốn đem Kết Xuân tằm bỏ vào người Diệp Băng Thường.
Đạm Đài Tẫn lúc ấy muốn cho Diệp Tịch Vụ cùng nam nhân bụng phệ óc teo kia ở cùng một chỗ, song nghĩ đến thân phận của nàng, hắn dứt khoát để mình nuốt một chén thuốc khác.
Quả nhiên, hắn thuận lợi thoát khỏi hoàng cung.
Nếu ngày hôm đó nàng không bị sơn tặc giết chết, vậy thì sẽ là ngày hôm nay.
Con gái của Diệp Khiếu chết ở Vương phủ, không phải là một kết cục rất tốt đẹp sao?
Đạm Đài Tẫn nhìn mu bàn tay của mình, gân xanh dữ tợn có thể nhìn rõ, huyết dịch lưu động, khiến trái tim hắn cũng bắt đầu phấn khởi.
Kiếm của Tô Tô bị ong Xích Viêm đánh rơi xuống, nàng khéo léo tránh những đòn công kích, buộc phải bỏ chạy vào rừng sâu.
Nàng có ý đồ muốn mượn những khe hở của rừng cây để ngăn trở thân thể cao lớn của ong Xích Viêm.
Đáng tiếc bọn nó lại mạnh mẽ đâm tới, hung hãn không sợ chết, làm cho cây cối đổ ngã, đuổi theo.
Đạm Đài Tẫn rẽ đường đi, hắn lạnh lùng thoáng nhìn nơi nàng biến mất, đi ra ngoài khỏi Vương phủ.
*
Tô Tô cắm đầu chạy như điên.
Nàng không cần nhìn cũng biết mình bây giờ vô cùng chật vật, mấy con ong Xích Viêm khổng lồ vẫn đang đuổi theo phía sau nàng. Nàng không dám dẫn những con quái vật này tới chỗ đám người phàm, đành phải chạy qua một chỗ khác trong rừng cây.
Thời điểm ong Xích Viêm chỉ to bằng móng tay, trông rất đáng yêu.
Nhưng bất kỳ vật gì, thời điểm khi nó trở nên to lớn, sẽ dữ tợn đáng sợ.
Con mắt của bọn nó giống như đèn lồng, bên trong có ánh sáng màu đỏ sậm lưu chuyển, vòi hút dài còn có cả răng cưa.
Diệp Tịch Vụ thân thể mảnh mai, Tô Tô nhiều lần suýt chút vấp phải tảng đá ngã xuống đất.
Nàng cắn chặt răng, căn bản không dám dừng lại.
Nhưng bọn nó vẫn rất mau đuổi theo bắt lấy nàng.
Tô Tô đã không còn kiếm, nàng mượn lực thân cây quay cuồng, né tránh một kích.
Ngay sau đó, một con ong Xích Viêm khác có ý đồ xé nát thân thể của nàng.
Tô Tô trong lòng căng thảng.
Trên cổ tay ánh sáng từ chiếc vòng hiện ra.
"Tiểu chủ nhân!"
Xích Viêm ong bị khống chế.
Tô Tô kích động đến muốn khóc: "Câu Ngọc!" Nó có thể thức tỉnh ở thời điểm then chốt, nếu trễ một chút, nàng liền đi đời nhà ma.
Câu Ngọc cũng thực khiếp sợ: "Thế gian sao lại có loại Yêu vật này."
Hơn nữa một đám lại đuổi theo tiểu chủ nhân của nó.
Quả thực không bình thường.
Câu Ngọc nói nhanh: "Ta tạm thời khống chế bọn chúng, tiểu chủ nhân chạy mau."
Tô Tô cũng không nói nhiều, quay đầu tức tốc chạy.
Câu Ngọc chỉ huy nói: "Phía trước có cái hố, tiểu chủ nhân ngươi nhảy vào đi, dùng tuyết đọng và lá rụng che mình lại, che luôn mùi hương của mình. Ong Xích Viêm tầm nhìn không tốt, chúng thường dựa vào mùi hương tìm người."
Quả nhiên, cách đó không xa có một cái hố, Tô Tô không chút do dự nhảy vào trong.
Nàng cũng không để ý có bẩn hay lạnh không, nhanh chóng dùng tuyết đọng cùng lá khô che mình.
Câu Ngọc áy náy nói: "Thật xin lỗi tiểu chủ nhân, ta không thể giúp ngươi dùng linh lực giết bọn nó."
Linh lực của nó không dám lãng phí chút nào, nếu không tương lai sẽ không có cách nào mang theo Tô Tô xuyên về năm trăm năm sau.
Tô Tô một bên nhanh chóng chôn mình, một bên lạc quan an ủi nó: "Đa tạ Câu Ngọc, ta không sao."
Những con ong Xích Viêm chậm hơn đuổi theo tới, giờ đã mất đi hình dạng và mùi vị của nàng, trở nên mờ mịt, bay loạn xa vài vòng rồi đi xa.
Tô Tô nghe lời giáo huấn trước, hồi lâu không dám động đây, cho đến khi Câu Ngọc nói: "Tiểu chủ nhân, bọn nó đi rồi."
Tô Tô lúc này mới bỏ tuyết đọng ra, từ trong hố leo ra.
Tay chân nàng lạnh buốt cứng ngắc, thở phì phò.
Câu Ngọc chỉ thức tỉnh một lát, ánh sáng lại tắt dần, lần nữa tiến vào trạng thái ngủ đông.
Tuyết đọng trên cổ Tô Tô khiến nàng lạnh đến run lẩy bẩy, dùng một đoạn nhánh cây chống đỡ thân thể, nàng cố hết sức đi ra ngoài.
Còn chưa tìm được Đạm Đài Tẫn.
Người của phủ tướng quân, cũng sẽ không vì trường hợp này mà liều chết tìm hắn.
Hắn chết, nàng cũng sẽ chết, đều là nhiệm vụ thất bại, không khác gì nhau.
Chỉ hy vọng mệnh của thiếu niên Ma Vương cứng rắn một chút, đừng để bị Yêu vật giết đi, chờ tới lúc nàng tìm được hắn.
*
Trong khoảng thời gian ngắn, phủ Tuyên vương đã trở thành luyện ngục của nhân gian.
Đạm Đài Tẫn ra khỏi Tuyên vương phủ, còn chưa tìm được Diệp Khiếu thì đột nhiên bị mấy tử y thị vệ đè lại.
Mắt hắn tối sầm lại, không thoát được.
Bọn tử y thị vệ bắt người dẫn đến một chỗ khác.
Trong cỗ kiệu hoa lệ điêu khắc chín con chim, Triệu vương sắc mặt khó coi, đầu tóc rối bời đang ngồi.
Triệu Vương tức đến hộc máu nói với một bạch y nam tử: "Ngu Khanh, tiểu dã chủng kia chính là tù binh Đại Chu, ngươi muốn hỏi cái gì, cứ hỏi đi!"
Bạch y nam tử cầm quạt xếp, mỉm cười chắp tay: "Đa tạ điện hạ."
Triệu vương xua xua tay, cảm giác hoảng sợ còn chưa biến mất.
Nếu như không phải môn khách của hắn Ngu Khanh phản ứng kịp thời, dẫn người che chở hắn rút lui, hắn lập tức sẽ bị mấy thứ đồ chơi quỷ quái kia xuyên thấu đầu.
Hắn cũng không phải Tiêu Lẫm, có võ công xuất thần. Loại tình huống kia động tác mà chậm một chút, tuyệt đối chạy không thoát.
Mặc dù như thế, một đám thị vệ của hắn cũng đã chết, như vậy mới thoát ra khỏi.
Tổn thất này khiến Triệu vương đau lòng không chịu được.
"Chất tử điện hạ, tại hạ Ngu Khanh, mạo muội mời chất tử tới, muốn chất tử vài vấn đề."
Đạm Đài Tẫn thần sắc lạnh nhạt, nhìn Ngu Khanh nói: "Ngươi hỏi đi."
Ngu Khanh cười nhẹ nhàng nói: "Nếu như tại hạ không đoán sai, ong Xích Viêm này, có nguồn gốc từ hoàng cung Chu quốc các người."
Đạm Đài Tẫn hoang mang nói: "Điều tiên sinh nói, ta hoàn toàn không biết."
Thiếu niên tròng mắt, thanh âm nhẹ nhàng: "Ta năm sáu tuổi đã đến Đại Hạ làm vật thế chấp, ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên trông thấy những quái vật này."
Ngu Khanh đánh giá kĩ càng thiếu niên đơn bạc.
"Như vậy tại hạ có thể biết, chất tử làm sao có thể từ bên trong Tuyên vương phủ thoát ra ngoài này được?"
"Ta một mực trốn tránh, về sau đi thi gia quyến của Tống đại nhân trốn ra."
Ngu Khanh nhíu mày.
Thiếu niên trước mắt trên mặt còn mang theo vài phần sợ hãi, hắn cũng không có chút lỗ hổng nào. Chẳng lẽ vị chất tử của Chu quốc này, thật sự chỉ là một vị thế tử vô dụng? Đối với những chuyện bẩn thỉu của bọn hoàng thất Chu quốc đó, hoàn toàn không biết sao?
Triệu vương đột nhiên đứng dậy, một cước đá vào vai Đạm Đài Tẫn.
Bả vai một trận đau nhức.
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, biết cái gì, lập tức nói toàn bộ cho bản vương. Đừng tưởng rằng bản vương không biết, Chu quốc các ngươi, đã chuẩn bị khai chiến với Đại Hạ ta."
"Một mình phế vật ngươi, bản vương nghiền chết ngươi, so với một con giun dế còn dễ dàng hơn."
Triệu vương nhấc chân, bạo ngược dẫm lên những ngón tay trên đất của Đạm Đài Tẫn.
Triệu vương võ công không cao, nhưng dùng thi hình và ngược đãi người khác lại rất có năng khiếu. Dưới chân hắn vừa dùng lực, khớp xương của thiếu niên vang động, ngón tay của hắn đang bị đạp cho vỡ nát.
Ngu Khanh nhíu mày, cũng không nói gì.
Lúc này, cho dù Đạm Đài Tẫn vô tội, nhưng Triệu vương tổn thất lớn như vậy, khó khăn như thế, nhất định phải tìm người để trút giận.
Gương mặt Đạm Đài Tẫn dán chặt trên nền tuyết.
Một khắc Triệu vương giẫm nát ngón tay hắn, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, trong mắt sương đen dày đặc.
Đạm Đài Tẫn thống hận thân thể này của mình quá bất lực.
Hắn sinh ra huyết nhục kỳ lạ, tà vật sợ hắn, một giọt máu của hắn có thể lập tức giết chết quái vật.
Nhưng mà hắn từ nhỏ không thể tập võ, căn cốt cực kém, đối với loại cặn bã như Triệu vương còn đánh không lại.
Nếu như còn đang ở trong Tuyên vương phủ, hắn chỉ cần động động ngón tay, có thể khiến ong Xích Viêm giết chết cả đám người Triệu vương, khiến Triệu vương ruột xuyên bụng nát, chết không được tử tế.
Nhưng giờ khắc này, hắn nhỏ yếu, đúng như con kiến trong miệng Triệu vương.
Triệu vương như muốn phát điên, vừa nghĩ tới những con vật đáng sợ u tối đó là từ Chu quốc mà ra, hắn âm trầm nhìn thiếu niên dưới chân, cười quái dị một tiếng.
Tiểu tạp chủng này, vẫn là hoàng tử Chu quốc.
Nhưng chỉ đáng quỳ dưới chân hắn.
"Bản vương thấy chất tử những năm này sống không tệ, hôm nay trên yến tiệc, khí độ bất phàm. Bản vương suýt nữa không nhận ra ngươi, chất tử là người đã quên tình cũ, bản vương lại không phải."
Triệu vương hai chân tách ra, vén áo bào.
"Chất tử muốn đi, cũng đơn giản, bản vương giúp ngươi nhớ lại một chút, chất tử khi còn bé, có bộ dạng thế nào."
"Quỳ bò qua đi, bản vương hôm nay lập tức thả ngươi về phủ tướng quân."
"Nếu không..." Hắn quỷ quyệt cười nói, "Chuyện ngươi chết ở trước phủ của Lục đệ, không liên quan tới bản vương."
Ngu Khanh thở dài, thương hại thiếu niên trên mặt đất.
Đạm Đài Tẫn mặt không cảm xúc.
Qua hồi lâu, hắn từ dưới đất bò dậy.
Triệu vương cười nói: "Chính là bộ dạng này. Chất tử từ nhỏ đến lớn đều là người thức thời. Ngươi cần phải nhớ, nhũ mẫu trước kia của ngươi đã từng không nghe lời hầu hạ nhóm thủ hạ của bản vương, đã mất đi nửa cái mạng.
Đạm Đài Tẫn gục đầu xuống, đầu ngón tay trắng bệch, trong mắt như có hai khối băng âm u.
Những ký ức khiến người ta buồn nôn kia, lại bắt đầu không thể khống chế được mà hiện lên trong đầu.
Giãy dụa, kêu khóc, cầu khẩn,... cùng với tiếng cười tùy ý.
Hắn giống như một bãi bùn nhão trên mặt đất, hai mắt đỏ ngầu nhìn bọn chúng làm ác.
Phản kháng cũng vô dụng.
Đạm Đài Tẫn nhắm lại mắt, đang muốn cử động.
Một quả cầu tuyết đột nhiên hung hăng nện lên mặt Triệu vương.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Triệu vương bị nện một cái phải lui lại một bước, trên đất một bãi tuyết đã nát, sắc mặt hắn khó coi, âm trầm nhìn sang một bên.
Đạm Đài Tẫn cũng ngẩng đầu.
Một cô nương toàn thân chật vật đứng trên nền tuyết, phẫn nộ đến mức sắp bốc cháy.
Nàng chống lấy nhánh cây, giống như cầm thanh bảo kiếm sắc bén nhất trên đời, không chút e dè đối mặt với ánh mắt của Triệu vương, tức giận đến sắc mặt đỏ lên.
"Triệu! Vương!" Tô Tô cắn răng nói.
Ta nguyền rủa cả tổ tông nhà ngươi!
—————— HẾT CHƯƠNG 11 —————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro