Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20 (Hết chính văn)

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Món súp nóng và loại trái cây mà Thus thích nhất được đưa vào phòng, Leslie cẩn thận đút cho cậu từng thìa một, ban đầu anh định bế cậu lên nhưng Thus lại lắc đầu bảo anh đừng chạm vào mình.

Quả trứng đã sinh ra được cậu ôm chặt trong lòng, hầu gái định mang trứng đi rửa sạch cũng không được phép đến gần, ngay cả Leslie muốn chạm vào trứng cũng bị cậu cảnh giác nhìn chằm chằm.

"Em yêu, em thấy khá hơn chưa?" Anh nhẹ nhàng lau khóe miệng cậu, nhẹ giọng hỏi, "Anh giúp em ôm trứng được không?"

Thus lắc đầu rồi một lần nữa cuộn tròn người lại, chuẩn bị chào đón quả trứng tiếp theo chào đời. Có lẽ bởi vì đang ôm một quả trứng trong lòng nên lần này động tác của cậu kiềm chế hơn rất nhiều, chỉ có một tay siết chặt tấm chăn mềm, tay còn lại vẫn ôm khư khư quả trứng không chịu buông.

Quả trứng thứ hai có vẻ nhỏ hơn quả đầu tiên một chút, cảm giác nó đã sắp trồi ra nên Thus hít sâu một hơi, lập tức thấy bàn tay ấm áp của Leslie nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt mình.

"Nhỏ hơn quả đầu tiên." Cậu khẽ nói, dụi mặt vào tay anh, "Sắp ra hết rồi."

Leslie kìm nén dục vọng muốn ôm lấy cậu, thấp giọng đáp: "Anh ở đây với em."

Thus nắm tay anh không nói gì nữa, bỗng nhiên nức nở kêu lên hai tiếng, một quả trứng trắng muốt ướt đẫm dịch nhầy lăn xuống tấm chăn mềm mại.

Cậu đã hoàn toàn mất hết sức lực, Leslie thấy cậu nhắm mắt lại, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa lớn tiếng gọi bác sĩ và hầu gái vào phòng.

Thus nhìn thấy quả trứng của mình bị mang đi, theo phản xạ quất cái đuôi vào người hầu đang bế trứng. Nhưng cậu bị Leslie ôm chặt lại, ngay cả quả trứng đầu tiên trong lòng ngực cũng bị bá tước đưa cho người hầu.

"Trả lại cho em!" Thus rít lên giận dữ, lại bị bá tước ghì chặt giam cầm trong ngực.

Leslie liên tục hôn lên mặt cậu, vỗ về tấm lưng phía sau trấn an: "Đừng lo em yêu, chỉ mang đi rửa sạch rồi sẽ mang lại đây ngay. Em đừng sợ, đừng sợ... a..."

Thus há miệng cắn mạnh vào vai người đàn ông, dù đã mất đi răng nanh độc nhưng vết cắn vẫn khiến Leslie chảy máu đầm đìa, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi lụa trắng.

"Thả lỏng... đừng sợ, em yêu. Anh đảm bảo không ai làm hại con được không?" Leslie để mặc cậu cắn mình, bàn tay dịu dàng xoa lưng và sau gáy cậu để trấn an. Cho đến khi cảm nhận được cơ thể cậu dần thả lỏng, anh mới khẽ hỏi: "Có thể buông ra chưa? Bé yêu, vai anh hơi đau rồi."

Thus từ từ nhả ra rồi nấc lên hai tiếng, tựa đầu lên vai Leslie tủi thân nói: "Anh không được mang trứng của em đi."

"Không có, chúng sẽ được đưa về ngay, đảm bảo không ai làm tổn thương con. Anh hứa đấy, em yêu." Người đàn ông thấp giọng nói, cắn răng chịu đựng cơn đau nơi vai rồi bế cậu bước vào phòng tắm.

Joe cung kính nói: "Nước nóng đã chuẩn bị xong, hai quả trứng cũng sắp được mang đến thưa bá tước."

Leslie nhẹ nhàng đặt cậu ngồi vào bồn tắm đã đổ đầy nước ấm. Vết thương trên vai anh vẫn rỉ máu, Thus nhìn chằm chằm vào vết máu đỏ thẫm, cẩn thận vươn tay chạm vào rồi hỏi: "Bác sĩ đâu?"

"Đừng lo cho anh, em còn thấy đau không?" Leslie hôn lên mặt cậu, nhìn vết máu loang ra trong nước mà không khỏi nhíu mày.

"Không sao, chuyện này là bình thường, em không còn đau nữa." Thus ngửa cổ chủ động hôn lên khóe môi anh: "Trứng của em đâu, Leslie? Mau mang trứng của em lại đây đi."

Leslie giữ chặt vai cậu: "Đừng vội, em tắm xong sẽ đưa lại đây ngay."

Đợi đến khi Thus đã tắm rửa xong, được bọc trong tấm chăn lông mềm bế về phòng ngủ, hai quả trứng một lớn một nhỏ đã được đặt ngay ngắn trên giường.

Nhìn thấy cậu ôm ấp trứng vào trong lòng ngực, Leslie khẽ đóng cửa đi trở lại phòng sách. Anh cởi áo sơ mi để Joe giúp mình băng bó vết thương, ánh mắt lại nhìn vào vị bác sĩ đứng bên cạnh, hỏi: "Hai quả trứng? Sao trước đó ông không nói chuyện này?"

Bác sĩ lo lắng giải thích: "Chuyện này... Ở tình huống đặc biệt, đây cũng là lần đầu tiên tôi chứng kiến. Theo lý mà nói rắn đẻ nhiều trứng một lần là bình thường, nhưng phu nhân lại..."

"Tôi không muốn nghe mấy lời đó." Leslie nhíu mày, nhắm mắt lại hỏi: "Hai quả trứng thế nào?"

Bác sĩ do dự im lặng một lúc, lặng lẽ vẽ một dấu thánh giá trước ngực sau đó đáp: "Trong trứng là hai đứa trẻ có hình dáng con người, nếu ngài soi nến vào nhìn sẽ thấy rõ."

"Thật sao?" Leslie đột ngột đứng dậy sải hai bước đến trước mặt bác sĩ, giọng nói lạnh lẽo: "Nếu ông dám lừa tôi, dù có Chúa ở đây cũng không cứu được ông đâu."

Bác sĩ sợ hãi lắc đầu: "Tôi thề dưới danh nghĩa của Chúa, đó thực sự là hai đứa trẻ mang hình dáng con người, nhưng chắc cần thêm một khoảng thời gian nữa để chúng nở ra."

Leslie trầm ngâm ngồi trở lại ghế của mình, phất tay ra hiệu cho Joe đưa bác sĩ rời đi. Đợi khi quản gia quay lại, anh ngả người lên ghế thở dài: "Chuyện này giống như một giấc mộng vậy Joe, một giấc mộng vô cùng hoang đường."

Joe mỉm cười: "Chúc mừng ngài, đây là một chuyện đáng để ăn mừng."

"Nhưng chúng vẫn còn trong trứng, thật sự sẽ nở ra sao..." Vẻ mặt của Leslie hơi thay đổi, đột nhiên nhíu mày nói: "Tôi vốn không hề thích trẻ con chút nào, Joe, chúng thật sự quá phiền phức."

Quản gia cung kính đáp: "Nhưng đây là con của ngài và phu nhân, tôi tin bọn họ sẽ là những đứa trẻ ngoan ngoãn ạ. Tôi sẽ phục dưỡng bọn họ như cách đã phụng dưỡng ngài."

Leslie gật đầu: "Dù sao cũng là con của tôi và cậu ấy, tạo hóa đúng là thật kỳ diệu."

Anh rót một ly rượu cho rồi uống một hơi cạn sạch, đứng lên đi ra ngoài: "Nghỉ ngơi sớm đi Joe, tòa lâu đài này sắp trở nên náo nhiệt rồi."

Khi Leslie đẩy cửa phòng ngủ đi vào, anh thấy Thus đang ôm hai quả trứng ngủ say sưa trên giường. Để không đụng trúng hai quả trứng nên bá tước nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau, hôn lên vành tai rồi luồn tay vào trong áo ngủ, chạm vào lồng ngực vẫn còn ướt át.

"Bé yêu?" Anh nhỏ giọng gọi: "Có khó chịu không?"

Thus còn đang mơ màng trong giấc ngủ, khẽ lắc đầu theo bản thân rồi càng ôm chặt hai quả trứng trong lòng ngực.

Bá tước nhẹ nhõm, bàn tay đang ôm cậu thả lỏng ra, chẳng bao lâu sau anh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Leslie đột nhiên nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ vang lên, người trong lòng anh bắt đầu cựa quậy.

"Sao thế?" Leslie tỉnh giấc ôm chặt lấy cậu, hôn lên trán hỏi: "Sau thế, em bị đau ở đâu à?"

Cậu ôm trứng xoay người lại, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, nói: "Ngực... ngực em..."

Leslie khựng lại vài giây rời bật cười một tiếng, nhẹ nhàng nhấc hai quả trứng ra để sang một bên, kéo áo ngủ của cậu lên để lộ hai đầu vú đã sưng đỏ.

Anh cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng, ngậm lấy một đầu vú vào trong miệng. Dòng sữa bị dồn nén quá lâu trào ra ngay lập tức, khiến anh không cẩn thận bị sặc mấy tiếng, vài giọt sữa trắng ngà nhiễu xuống chiếc bụng đã thon thả.

"Anh xin lỗi." Bá tước cúi xuống liếm sạch những giọt sữa rơi, tiếp tục ngậm lấy đầu vú liếm mút. Âm thanh nuốt sữa ừng ực vang lên cực kì rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh, Thus không khỏi đỏ bừng mặt đẩy anh ra: "Đừng chỉ một bên... Cả bên kia nữa... khó chịu..."

Leslie đổi sang ngậm đầu vú còn lại, bàn tay dịu dàng xoa bóp bầu vú. Vài giọt sữa không kịp nuốt vẫn trượt xuống dọc theo đầu vú, thấm ướt vào chiếc áo.

"Toàn mùi sữa..." Leslie buông tha bộ ngực đã bị liếm mút đến sưng đỏ, hôn mặt cậu. "Còn thấy khó chịu không?"

Thus lắc đầu, nhanh chóng ôm lấy hai quả trứng vào trong ngực.

Trong phòng ngủ lại trở về yên tĩnh, cho đến khi ánh bình minh xuyên qua ô cửa sổ mang đến một ngày mới.

Di chuyển của Thus lại nhanh nhạy như lúc trước, mỗi khi phơi nắng không chỉ có một mình cậu mà còn có thêm hai quả trứng. Chỉ cần ở những nơi cậu đến, trứng sẽ không bao giờ rời khỏi tầm mắt của cậu.

Leslie thấy thế lại cảm thấy không vui trong lòng, nhưng cũng tỏ vẻ thông cảm, thường xuyên ôm cậu vào lòng, còn cậu ôm hai quả trứng.

Mãi cho đến một ngày hai quả trứng cuối cùng cũng có dấu hiệu nứt ra, bên trong vang lên tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.

(Hết chính văn)

***

Vẫn còn ngoại truyện nên đừng hoang mang nha mn❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro