Chương 42
Sao tôi nghe ngốc quá trời vậy
Tin tức tố của alpha hung hãn âm lạnh, toàn thân Dương Thường Tân phát run. Thay vì cào cấu lung tung cái tay đang bóp lấy cổ mình, y cố gắng móc mắt và dùng chân đá hạ bộ đối phương.
Khi bị bóp cổ, đây chính là biện pháp ứng đối chuẩn xác.
Dương Thường Tân dường như đã từng trải điều tương tự.
Chẳng qua là alpha lần này y đối mặt khá là mạnh mẽ, tất cả mọi phương diện đều cách xa giá trị bình quân. Kinh nghiệm của y không có tác dụng, trái lại còn biến mình trông như một thằng hề.
Mặt Dương Thường Tân bởi thiếu dưỡng mà tím bầm, cổ đau đến mức muốn đứt gãy. Vào khoảnh khắc tròng trắng mắt trợn căng bởi ngạt thở, cả người y bị quăng vào tường, trượt xuống dưới, chật vật ngồi bệt trên mặt đất.
"Hồng hộc... hồng hộc..."
Dương Thường Tân suy yếu vô lực, đầu choáng váng buồn nôn. Y chôn sâu hai tay vào trong tuyết dùng sức nắm chặt, lợi dụng cái rét thấu xương này giúp cho mình không bị bất tỉnh, đồng thời liều mạng dốc sức hít không khí vào trong cổ họng bị thương.
Ranh giới giữa sống và chết, y đã đi không biết bao nhiêu lần.
Những lần trước đều mang lại cho y cảm giác hồn xuất khỏi thân thể như chơi ma tuý, lần này chỉ có sợ hãi.
Chỉ người chết mới có thể vĩnh viễn ngậm miệng lại, Triệu Văn Kiêu là thật sự muốn bóp chết y.
Nhưng y vẫn muốn đánh cược một lần, y không còn con đường thứ hai.
Dương Thường Tân mất công tốn sức hít vào thở ra. Hôm qua y tìm hỏi một thôn dân thì biết được Lương Bạch Ngọc đã trở về, ở cạnh Triệu Văn Kiêu. Y động tâm, muốn lợi dụng Triệu Văn Kiêu để vứt bỏ alpha của mình.
Gã kia là một tên trộm cắp cướp của, giết hai tên trai bao mà y bỏ tiền ra kiếm, còn cưỡng bức đánh dấu y, ở lại nhà y.
Khao khát tấn công và dục vọng chiếm hữu của alpha đều hết sức khủng bố, ngày nào y cũng bị trói như súc vật. Nếu không phải nhờ ý chí có thể xem như là kiên định của y, y đã sớm quên mất rằng mình là một con người.*
*Xem bản không cắt tại bình luận này.
Chuyến về nhà lần này y đã dùng hết thủ đoạn, là hy vọng cuối cùng của y.
Dương Thường Tân dựa vào tường xi măng trơn trượt, từng chút đứng lên, sau đó đầu gối y lại cong ngã về mặt đất.
"Triệu Văn Kiêu, cậu giúp tôi một lần, tôi đảm bảo một chữ cũng không tiết lộ với hắn." Dương Thường Tân bắt đầu bàn điều kiện, "Nếu cần, tôi cũng có thể bịa chuyện để tác hợp hai người lại với nhau."
Triệu Văn Kiêu vuốt nếp nhăn trên âu phục. Thời tiết âm độ, anh vội vã rời nhà nên không mặc áo khoác, nhưng hai bờ vai vẫn như trước không hề co lại chút nào: "Tôi và cậu ấy đã ở bên nhau, không cần cậu tác hợp."
"Đã ở bên nhau?" Dương Thường Tân ngồi xổn trên mặt đất, ngẩng đầu lên hỏi, "Thế cậu ngủ chưa?"
Thần sắc Triệu Văn Kiêu thay đổi trong nháy mắt.
"Không có sao, thế còn hôn môi? Cũng không có. Ha ha, buồn cười chết đi được, cái quái gì thế này... A..." Bụng Dương Thường Tân bị đạp, y đau đến mức mặt trắng bệch.
Triệu Văn Kiêu quay người rời đi, chân bị ôm lấy, Dương Thường Tân khóc nức nở kêu: "Tôi cầu xin cậu hãy giúp tôi một lần!"
"Hãy nể tình chúng ta quen biết nhau. Tôi không phải uy hiếp cậu, cũng không muốn phá hoại tình cảm của cậu và Lương Bạch Ngọc, tôi chỉ là cùng đường mạt lộ... Tôi thật sự sắp không sống nổi nữa..."
Omega có tông giọng và vóc người ngọt ngào. Cơ thể y được truyền vào lượng lớn tin tức tố, như một cái khoá trinh tiết lạnh lẽo cài trên người y.
Nhưng y lại nhẫn nhịn cảm giác đau đớn của tuyến thể, gian nan thận trọng tiết ra một tia tin tức tố tràn ngập ám thị tình dục như đang dâng hiến.
Lực sát thương của omega dẫn dụ đào mật thơm ngọt chín mọng quá lớn, phối hợp với bộ dạng tuyệt vọng bất lực nước mắt như mưa, cơ hồ không một ai may mắn thoát khỏi.
Vẻ mặt Triệu Văn Kiêu thờ ơ không động lòng.
Phản ứng bản năng không thể cất giấu, anh cũng không che đậy.
Lòng Dương Thường Tân vui vẻ, y đang định dán mặt lên, thì bị Triệu Văn Kiêu xem như vật gì bẩn thỉu đẩy ra.
"Tôi có thể giúp cậu, chúng ta chuyển sang chỗ khác..." Dương Thường Tân thấy Triệu Văn Kiêu buồn nôn muốn ói, y im bặt, cúi đầu cởi cúc áo khoác nhung màu trắng.
Cởi xong áo khoác, kế đến là áo lông, áo thể thao.
Giữa ngày tuyết lớn, omega để lộ phần thân trên phẳng lì. Da thịt ngoại trừ có dấu xanh xanh tím tím, còn có vết sẹo sinh ra vì bị quạt bởi đủ loại đồ dùng sinh hoạt trong một thời gian dài, từng mảng từng vết như một chiếc lưới máu bao trùm lấy y.
Omega nói về cuộc sống bị giam cầm của mình, Triệu Văn Kiêu không lộ ra chút cảm thông nào.
"Tôi muốn dựa vào bản thân để thay đổi tình cảnh khốn khó, nhưng gã là người đàn ông của tôi, tôi căn bản không có cách nào xuống tay với gã." Lúc Dương Thường Tân khóc lóc nói lời này, y đang phải chịu nỗi đau xót ruột. Có ý nghĩ muốn trốn thoát đã là cực hạn của y.
"Vậy cậu tự sát đi." Triệu Văn Kiêu nói, "Chết là xong chuyện."
Tiếng khóc Dương Thường Tân dừng lại, y phải sống. Ai chết thì cứ chết, nhưng y không muốn chết.
"Cho nên," Mũi giày da Triệu Văn Kiêu chà tuyết bẩn, "Cậu muốn gã chết?"
Dương Thường Tân còn chưa làm động tác gật đầu, thì bỗng ngã xuống như thể hư thoát. Y tóm lấy tuyến thể chằng chịt vết cắn xé cũ mới sau gáy, đau đến mức chóng mặt hít thở không thông như bị người ta rút gân móc tim.
"Alpha của cậu chết rồi, cậu còn có thể sống?" Triệu Văn Kiêu từ trên cao nhìn xuống y.
"Tôi, tôi sẽ nhanh chóng vào thị trấn chữa trị, xoá đi đánh dấu của gã!" Tay chân Dương Thường Tân co ro, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng lẩm bẩm, "Chỉ cần không cắt tuyến thể, chỉ cần không cắt..."
Triệu Văn Kiêu nói: "Luyến tiếc tin tức tố dẫn dụ của cậu?"
"Không phải không phải, cắt tuyến thể rất đắt, tôi không có tiền làm phẫu thuật." Dương Thường Tân mở miệng dưới ánh mắt uy hiếp trên đỉnh đầu, bỏ ra một câu, "Số tiền tôi tích góp đều... Đều đã đem ra sòng bạc đánh hết."
Ánh mắt Triệu Văn Kiêu nhìn y như nhìn — một con giòi ngọ nguậy trong hố phân.
Dương Thường Tân run rẩy vùi mặt trong tuyết, vậy thì có sao, trên tay y có nhược điểm của Triệu Văn Kiêu, anh phải hợp tác với y.
Một giây sau, Dương Thường Tân ngước mặt lên, đầy mặt sợ hãi trừng về khúc ngoặt: "Gã tới tìm tôi, tôi phải trở về, phải trở về."
Triệu Văn Kiêu ngửi được hơi thở phẫn nộ đến cực hạn.
Người ngoại địa, không phối hợp đeo khuyên tai, tin tức tố tuỳ ý càn rỡ.
"Cậu đi mau, đừng để cho gã nhìn thấy, bằng không gã sẽ đánh chết tôi mất." Dương Thường Tân run lập cập mặc quần áo, Triệu Văn Kiêu rời đi, bỏ lại một câu, "Lát nữa tới nhà tôi."
Dương Thường Tân cuống quít kéo quần áo của mình. Lẽ nào Triệu Văn Kiêu sinh ra hoài nghi, sự tín nhiệm với Lương Bạch Ngọc bị dao động? Muốn dùng y làm vật thí nghiệm?
"Không được, tôi không thể đi, tôi không thể nào đem con chó điên kia tới..." Giọng Dương Thường Tân im bặt, ngay lúc đó đầu óc y cũng trống rỗng.
Nói chuyện hợp tác với Triệu Văn Kiêu là mấu chốt trong kế hoạch của y, trước khi về thôn, y đã chuẩn bị sẵn cho màn "ôn chuyện" này, cũng đã chuẩn bị xong cớ để tống cổ chó điên.
Nhưng y quên mất một chuyện.
Triệu Văn Kiêu là alpha cấp cao, một khi tin tức tố của y tiết ra, người bên cạnh đều sẽ dính vào.
Trên người Dương Thường Tân cũng có, không thể giấu được.
Sát khí khủng bố càng lúc càng gần, Dương Thường Tân muốn chạy nhưng không chạy được, y xụi lơ tại một chỗ, hít thở từng hơi một.
Tóc bị giật mạnh, Dương Thường Tân hét thảm một tiếng, không ngừng xin tha chui vào trong lồng ngực alpha.
Con dơi trên mặt alpha như nhe hàm răng ác quỷ.
.
Triệu Văn Kiêu đến cửa hàng mua túi mì trở về. Cửa viện đang khép, anh đẩy một cái liền trông thấy thanh niên nằm ngủ trong ghế xích đu.
Căn nhà nhỏ hai tầng nơi khỉ ho cò gáy như biến thành kim ốc, cất giấu mỹ nhân hiếm có.
Ánh chiều về tây rọi lên gương mặt của cậu, khiến cho bất cứ ai nhìn qua, cũng sẽ sinh lòng nhớ nhung những điều tươi đẹp trong quá khứ.
Ánh mắt Triệu Văn Kiêu si mê, cảm xúc buồn bực kẹt trong lòng suốt dọc đường không chút tiếng động tiêu tan.
"Bạch Ngọc, sao cậu lại ngủ ở ngoài." Triệu Văn Kiêu không tự chủ chậm rãi đến gần, giọng đè rất thấp, "Gió mạnh, sức khoẻ cậu lại không tốt..."
"Về rồi sao..." Đôi mắt Lương Bạch Ngọc không mở, có một sợi tóc mềm mại vương trên chóp mũi cao thanh tú, Triệu Văn Kiêu vén cho cậu, tay sờ lên mặt cậu, cậu ngước đầu, sợ ngứa khẽ cười né tránh.
"Cậu không hỏi ban ngày tôi đi đâu?" Triệu Văn Kiêu vịn ghế xích đu khom lưng, nhìn cậu từ khoảng cách gần.
"Có gì đâu mà hỏi, đều là người trưởng thành cả mà." Lương Bạch Ngọc mở to mắt trước khi hơi thở xen lẫn mùi thuốc lá chạm vào môi cậu, trong mắt có ý cười đùa giỡn, "Thôi được rồi, thế cậu đi đâu?"
"Tôi đến Uông gia." Triệu Văn Kiêu nói, "Đàm luận chuyện thuê thuyền." Anh xáp gần hơn, nhìn chằm chằm tròng mắt đen hơn so với người thường của thanh niên, đối diện với chính mình trong đó, "Hết năm nay hãy đi cùng tôi nhé, đã bàn rồi đúng không?"
Lương Bạch Ngọc phát ra giọng nghi hoặc: "Hử...?"
"Cùng tôi rời khỏi nơi này." Triệu Văn Kiêu nhìn một mực dõi theo mắt cậu, "Dù đến đâu tôi cũng sẽ ở bên cạnh cậu, chuyện này chúng ta đã từng nói qua, cậu quên rồi?"
Lương Bạch Ngọc "À" một tiếng: "Nhớ mà... Khụ... Khụ khụ khụ..."
Triệu Văn Kiêu ôm lấy Lương Bạch Ngọc đang không ngừng ho khan, nhanh chân đi về nhà chính.
Chuyện trước kia đã là quá khứ chắc chắn không thể trở về để sửa chữa, may là Lương Bạch Ngọc đã quên.
Lực ôm người trong lồng ngực của Triệu Văn Kiêu siết chặt, tốt nhất là đã quên.
Cũng chỉ có thể quên.
Nhất định phải quên...
.
Dương Thường Tân đến nhà Triệu Văn Kiêu trước khi trời tối. Y là omega dẫn dụ đỉnh cấp, bất kể là sự phát dục của khoang sinh sản, tính dung nạp của bản thân, hay khả năng phục hồi thể chất cũng đều rất mạnh, sẽ không dễ dàng bị chơi chết.
Nhưng lần này y vẫn là ăn trái đắng, đầu gối cọ đến hỏng, đi một bước run một bước, đau đến mức khắp người ứa mồ hôi lạnh. Y cứ thế vác theo cái thân chó gặp mặt Lương Bạch Ngọc.
Thời gian qua đi mười sáu, mười bảy, mười tám...
Hay là bao nhiêu năm.
Dương Thường Tân đã sớm không nhớ nổi dáng vẻ của Lương Bạch Ngọc. Nghe người trong thôn xì xào đủ lời về đối phương, y tin tưởng hơn bảy tám phần, sinh ra cảm giác ưu việt hơn người, bởi đối phương làm trai bao kiếm sống, còn y thì dùng tiền của chồng.
Ngoại trừ cảm giác ưu việt hơn người, Dương Thường Tân còn nảy sinh lòng trào phúng. Triệu Văn Kiêu vậy mà lại thích người mình từng bắt nạt, còn là cái loại đã bị ngàn người cưỡi.
Vào khoảnh khắc Dương Thường Tân tận mắt thấy Lương Bạch Ngọc, đủ loại mở màn y nghĩ kỹ đều tan thành mây khói, quên cả đau đớn trên cơ thể.
Omega.
Lương Bạch Ngọc nhất định là omega!
Không phải.
Cậu không có tin tức tố.
Dương Thường Tân như đụng phải một chủng loài hiếm lạ, nhất thời quên thu tầm mắt, mãi đến khi Lương Bạch Ngọc nhìn lại.
Bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
Một người che giấu sự chột dạ của bản thân và sự quái dị khi gặp lại, một người cảm thấy xa lạ biếng nhác.
"Tôi là anh họ của Dương Minh." Dương Thường Tân lấy lại bình tĩnh, cười ngọt ngào, "Thường Tân, Dương Thường Tân, hồi bé chúng ta từng chơi chung với nhau, cậu còn nhớ tôi không?"
Lương Bạch Ngọc đặt bát đũa xuống, quay đầu kề tai Triệu Văn Kiêu nói nhỏ: "Cậu giúp tôi nói với cậu ta đi."
Triệu Văn Kiêu ôm lấy cậu: "Không nhớ cái gì hết?"
"Ngay cả cậu tôi còn không nhớ rõ." Lương Bạch Ngọc liếc mắt anh một cái.
Triệu Văn Kiêu gắp cho Lương Bạch Ngọc một miếng rau diếp xanh tươi: "Hồi bé cậu ta thường hay bị bắt nạt, cậu vì cậu ta mà đánh nhau với người khác, tôi muốn can ngăn cũng không được, cậu bảo vệ cậu ta ở khắp nơi."
"Không phải chứ." Dáng vẻ Lương Bạch Ngọc không dám tin, "Sao tôi nghe ngốc quá trời vậy."
"Cậu không ngốc, cậu trượng nghĩa, muốn làm anh hùng tí hon." Triệu Văn Kiêu nói.
Trong mắt Lương Bạch Ngọc hiện lên nỗ lực nhớ lại, cậu thở dài: "Không có ấn tượng."
Bàn tròn trong nhà chính trải vải ô, bên trên đặt hai món mặn hai món chay, tản ra hương thơm nóng hầm hập.
Lương Bạch Ngọc gắp một miếng măng tây bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai.
Triệu Văn Kiêu ngắm cậu nhai.
Dương Thường Tân vẫn đứng, bắp chân run rẩy, alpha y mang đến dựa vào tường nuốt mây nhả khói.
"Miệng cậu chảy máu."
Một giọng nói kiều mị phá vỡ bầu không khí này.
Dương Thường Tân đối diện với ánh mắt của Lương Bạch Ngọc, y hơi sửng sốt, liếm rơi giọt máu chảy xuống trên môi.
Chút máu ấy không tính là gì, hiện tại quan trọng hơn là kiếm chỗ cho y ngồi.
Mông y không đau, quan trọng là hai cái chân, từng tấc một đã nát.
Mà Lương Bạch Ngọc lại quan tâm đến cái miệng chảy máu của y, như là không phát hiện ra cơ thể y khó chịu, bảo y ngồi.
Dương Thường Tân liếc về con chó điên bên cạnh đang nhìn Lương Bạch Ngọc, y vừa chịu đựng nỗi kinh hoảng bất an lo sợ khi bị vứt bỏ của bản năng, cùng oán hận địch ý bởi ham muốn độc chiếm, vừa nổi dậy một cái tâm tư điên rồ.
Nếu như chó điên để ý Lương Bạch Ngọc, thì nhất định sẽ đánh nhau với Triệu Văn Kiêu.
Tới lúc đó, chẳng phải mình có thể chạy thoát rồi sao?
Dương Thường Tân cố ý lại gần Lương Bạch Ngọc, y còn chưa nói, đã thấy đối phương kéo dài khoảng cách, nuốt thức ăn trong miệng nói một câu.
"Người cậu tanh quá." Lương Bạch Ngọc nói.
____________
[Thông báo nhỏ]
Sửa từ "con dao nhỏ" (con dao Dương Minh cho Lương Bạch Ngọc) thành con dao bấm nhé mọi người. Mình xin lỗi vì sự bất tiện này 🙇♀️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro