Chương 39
Cậu coi chân tâm của một người là cái thá gì?
Châm ngôn có câu, tâm sinh tướng.
Chữ "tướng" này đây, không đơn thuần chỉ là lớp da, cốt là ở thái độ.
Đối với một người vẫn đang trong độ tuổi thanh xuân, ta không thể dùng kiến giải "tâm sinh tướng" này để đánh giá. Bởi suy cho cùng người ấy vẫn còn non nớt, chưa từng trải, và đang dần trưởng thành về mọi phương diện.
Lớn dần theo tuổi tác, rồi "tâm sinh tướng" sẽ thật sự hiện lên trên khuôn mặt.
Một người hết sức độc ác, nội tâm âm u giả dối tiêu cực, sẽ không thể nào có cặp mắt trong sạch.
Người quá mức bi quan nhạy cảm, dễ dàng chán nản phiền muộn, thích vùi đầu vào trong bế tắc, khi cười lên trông sẽ gượng gạo thiếu tự nhiên.
Còn người quanh năm suốt tháng sống vô tư thoải mái, lòng dạ rộng rãi sáng sủa, thì cho dù có già đi, nếp nhăn trên mặt cũng sẽ dịu dàng hiền lành.
Tướng mạo của Dương Đại Dũng chính là bộ dạng tính toán chi ly độc địa cay nghiệt.
Lần này ông bị thương, con mắt vốn luôn lóe lên tia sáng tính kế đóng kín. Bộ dạng nằm trên giường của ông không khiến cho người ta cảm thấy thương cảm là bao, chỉ thấy ông như một con chuột da thịt nhăn nheo.
Căn phòng không lớn, củi cháy nghi ngút trong chậu, chất chồng không ít tro than.
Lương Bạch Ngọc đứng cạnh chậu than, cách năm sáu bước với người trung niên bị thương rất nặng, cậu ân cần hỏi han: "Chú, bác sĩ Hoàng nói thế nào?"
"Không phải lòi cả ruột giống như người ta nói, nhưng thực sự bị thương không nhẹ. Đúng là cao tuổi rồi thì không thể so với thời thanh niên, hôn mê đến giờ vẫn chưa có tỉnh... Những cái khác bác sĩ Hoàng nói tôi đã quên rồi. Tóm lại hai ngày nay phải xem xem liệu vết thương có bị nhiễm trùng hay không, nếu nhiễm trùng thì phải cẩn thận." Ba Dương dùng kẹp gắp than cời củi hồng trong chậu, giọng điệu nghiêm trọng, "Hy vọng Thường Tân có thể về sớm hơn một chút."
Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng củi gỗ vang "lốp bốp".
"Bạch Ngọc?" Ba Dương đặt kẹp gắp thang qua cạnh chậu.
"Vâng..." Lương Bạch Ngọc hơi híp mắt, "Về kịp không?"
Hai hàng lông mày thô ngắn của ba Dương chau: "Cậu tên nhóc này lại nói lời không vui, về kịp gì chứ, cũng đâu phải gấp gáp tống..."
Chữ "chung" xui xẻo sau cùng không ra khỏi miệng, kịp thời thắng lại.
Lương Bạch Ngọc thành khẩn giải thích: "Chú hiểu lầm rồi, cháu nghĩ nếu muốn cậu ta trở về trước 30, e là sẽ không kịp."
"Sợ là không về trước 30 được, nhanh nhất cũng phải sang năm." Sắc mặt ba Dương dịu lại, "Hồi trước phải đến mùng ba nó mới về."
"Có thể về là được." Lương Bạch Ngọc rũ mắt nhìn tia lửa bắn lên trong chậu than, "Cháu nghĩ phận làm con, nếu biết trong gia đình mình có người bị thương thì nên trở về sớm nhất có thể."
"Nếu trong nhà có hai đứa, thì chẳng phải đã san sẻ được rồi sao." Ba Dương không biết nhớ về chuyện cứng đầu nào đó, cảm khái nói.
Lương Bạch Ngọc trấn an vỗ vỗ lưng ba Dương: "Chú cũng không cần quá lo nghĩ đâu ạ. Bác cả tốt như vậy, ông trời chắc cũng biết, người hiền đều sẽ được trời giúp." Cậu sửa lại xưng hô với Dương Đại Dũng, như thể trong lòng xúc động, thân mật hơn rất nhiều.
Ba Dương có chút xấu hổ gãi gãi gáy, bằng lương tâm mà nói, anh cả của ông thật sự không tính là người tốt.
Chỉ có điều, anh cả ông chưa từng làm bất cứ chuyện thương thiên hại lý gì.
"Bạch Ngọc, ở lại đây ăn cơm nhé?" Ba Dương hỏi người thanh niên dường như đang thất thần.
"Dạ thôi." Lương Bạch Ngọc đút tay vào áo khoác, sờ sờ chiếc đồng hồ cũ kỹ trong lòng bàn tay. Cậu đi tới trước giường, hơi cong eo, dùng tông giọng bình thường để xướng kinh kịch gọi, "Chào bác cả ạ."
Đốt ngón tay dính chút máu của Dương Đại Dũng bỗng động đậy.
"Bác cứ dưỡng thương thật tốt nhé, cháu về đây, hôm khác cháu lại qua thăm bác." Lương Bạch Ngọc đắp chăn lại, rất chu đáo.
Ba Dương chứng kiến một màn này, nhớ đến lời bạn già từng nói với ông, Lương Bạch Ngọc đến Chu gia một chuyến, Tiểu Chu đi, nhà nổi lửa.
Ông không tin Lương Bạch Ngọc giết người phóng hoả, cũng không tò mò lý do đối phương đến Chu gia.
Lương Bạch Ngọc vô cùng thân thiện với mọi người trong thôn, chưa nói đã cười, chưa từng trở mặt với ai.
Cho dù là mẹ của Tiểu Trương, người từng hãm hại cậu, cậu cũng không so đo.
Một con người có tâm hồn trong sáng như vậy, vừa về đến thôn đã dính phải đủ loại lời đồn, cái này ô uế cái kia dơ bẩn, bị mọi người la hét đánh đuổi.
Trái lại tóc thật sự rất dài.
Còn dài hơn so với lúc mới về, vừa đen lại tuỳ ý xoã, nhưng không hề lôi thôi hay dặt dẹo.
Không cùng một kiểu đẹp với Minh Tử nhà ông, mà là vẻ của sự từng trải.
Ba Dương phát giác mí mắt của anh cả đang di chuyển, như là sắp tỉnh, ông nhanh chóng bước tới bên giường.
Từ hồi mùa thu Lương Bạch Ngọc trở về, anh cả đã không ít lần nói với ông rằng đối phương không đúng, từ đầu đến chân nhìn chỗ nào cũng ngứa mắt. Còn bảo ông dạy lại Minh Tử nhà ông tránh xa cậu ra một chút, không nghe lời thì cứ nhốt lại rồi đánh, bỏ đói hai bữa.
Ba Dương không tán thành cách làm này, ông thuỷ chung kiên định với một quan điểm, đòn roi không sinh ra hiếu tử.
Nhất là Minh Tử nhà ông, tính tình bất hảo, ăn mềm không ăn cứng, hết sức cứng đầu.
Động tác đẩy thanh niên ra của ba Dương rất rõ ràng, ông sợ lúc này anh cả tỉnh dậy, trông thấy thanh niên sẽ nổi nóng mà ngất xỉu tiếp.
"Chú, vậy cháu đi trước." Lương Bạch Ngọc dường như không phát hiện ra ý định của ba Dương.
"Được được được." Ba Dương tiễn cậu ra khỏi phòng, đem quà tặng cậu xách qua nhét lại vào tay cậu, "Cậu mang về đi."
Việc tặng quà phải trải qua một khâu là đùn đẩy lẫn nhau.
Phải suy tính về tốc độ và trình độ mồm mép, cách nói, tác dụng vân vân.
Nhưng Lương Bạch Ngọc nhận quà thật luôn.
Ba Dương bị một chiêu lưu loát dứt khoát của cậu làm cho đứng hình.
Bấy giờ cửa sân được mở ra từ bên ngoài, mẹ Dương khoác theo một thân vụn tuyết đi tới. Dù bà không thích Lương Bạch Ngọc, nhưng sẽ không ở trước mặt chửi bới trào phúng, chỉ chạm mặt rồi lướt qua.
Lương Bạch Ngọc tạm biệt ba Dương xong, mang theo mớ quà tặng còn nguyên đi ra ngoài, đụng phải Triệu Văn Kiêu đang vội vàng chạy tới, cậu muốn tránh đi, nhưng cơ thể đột nhiên lại không nghe sai sử.
Vị alpha cấp cao cũng giống như beta, sự nhanh nhẹn nói biến thành trì độn là thành trì độn ngay, trực tiếp tông trúng nhau.
Lương Bạch Ngọc bị húc cho ngửa ra sau, lại bị một đôi tay kéo lấy. Cậu không còn ngửi thấy mùi gì nữa.
Thế giới trở nên vô sắc vô vị.
Hai tay Triệu Văn Kiêu lần mò người trong lồng ngực, anh lo sốt vó: "Cậu có bị va vào đâu không?"
Tay chân tê dại của Lương Bạch Ngọc bỗng khôi phục không báo trước, cảm giác trong một khắc đó cứ như là ảo giác, cậu cười cười: "Tôi không sao."
"Đường quá trơn, bằng không thì tôi sẽ không..." Triệu Văn Kiêu còn chưa nói hết câu thì tự dưng quay đầu lại, cất cao giọng hỏi người đàn ông trung niên dưới mái hiên, "Chú, chú vừa nói cái gì?"
Ba Dương: "Hả?"
Sắc mặt Triệu Văn Kiêu biến đổi rất nhỏ: "Chú nói ai sắp trở về?"
"Thường Tân đó." Ba Dương hồi thần, "Chẳng phải ba nó bị thương sao..."
Triệu Văn Kiêu còn chưa nghe câu kế tiếp của ba Dương thì ánh mắt đã xéo qua người bên cạnh, thần sắc không đúng lắm, không biết đang suy nghĩ gì, khiến cho người ta không có cách nào phỏng đoán.
"Sao thế?" Lương Bạch Ngọc nghiêng mặt qua nhìn Triệu Văn Kiêu.
"Không có gì." Triệu Văn Kiêu kéo Lương Bạch Ngọc rời đi, bước chân rất lớn.
Dạo gần đây tuyết cứ ngừng một lát rồi lại rơi, dọc đường về đã có ít hoa tuyết nhỏ. Ngày kia chính là 30 tết, e rằng tuyết vẫn sẽ rơi.
Lương Bạch Ngọc quấn khăn quàng cổ, cúi đầu bước đi.
Triệu Văn Kiêu không hỏi về vết thương của Dương Đại Dũng, cũng không quan tâm tại sao quà tặng vẫn còn nguyên vẹn trở về, mà nhắc đến gà Lương Bạch Ngọc nuôi.
Bước chân Lương Bạch Ngọc thả chậm: "Chạy mất?"
"Chết rồi." Triệu Văn Kiêu đặt tay trên lưng của cậu, kéo cậu vào lòng, "Lúc tôi phát hiện ra thì nó đã bất động, có lẽ là bị bệnh chết."
Lương Bạch Ngọc dừng lại, trong mắt nhuốm đậm đau thương cùng thất vọng: "Đã sắp bước sang năm mới rồi, tại sao lại không thể chống cự nổi, tại sao chứ, tôi còn tưởng rằng sẽ có thể... Chỉ còn hai ngày nữa..."
"Năm ngoái tôi bảo cậu mang qua cho nhà Thái Tiểu Tịnh giết hộ, dứt khoát giết hai con cùng một lúc, cậu lại không nghe, muốn giữ lại một con." Triệu Văn Kiêu dùng giọng điệu dỗ dành tâm can bảo bối, "Chết thì chết thôi, hôm 30 tôi ghé sang nhà khác mua mấy con, cậu muốn làm món gì cũng được."
Cằm Lương Bạch Ngọc chôn trong khăn quàng cổ, có một tia mê man dưới hàng lông mày dài rậm: "Có lẽ hai đứa nó là vợ chồng, một đứa bị giết, đứa kia cũng không thể nào sống một mình."
"..." Triệu Văn Kiêu chua chát nói, "Tình cảm của cậu đối với gà còn sâu nặng hơn đối với tôi."
Lương Bạch Ngọc không đáp lại anh, cả người tinh thần sa sút, "Con gà bệnh chết vẫn còn chứ?"
"Tôi ném đi rồi." Triệu Văn Kiêu nói, "Con gà đấy không ăn được."
Lương Bạch Ngọc hỏi anh ném ở đâu.
Triệu Văn Kiêu nhíu mày.
Lương Bạch Ngọc nhìn về phía anh, trong mắt có bông mai vàng nở rộ trong tuyết, lành lạnh tĩnh vắng, lại rực rỡ tươi đẹp.
Triệu Văn Kiêu bị đầu độc, kiềm lòng không đặng cúi đầu, xáp gần môi của cậu.
"Đưa tôi đi đi." Lương Bạch Ngọc mở miệng tại một khắc trước khi Triệu Văn Kiêu định hôn lên, lời nói nhẹ nhàng, hơi thở ướt át ngọt ngào.
Không phải vị tin tức tố của omega.
Giống như mùi toả ra từ trong thân thể cậu, mùi cơ thể.
Triệu Văn Kiêu hít sâu, anh dẫn Lương Bạch Ngọc đến chỗ vứt gà, kết quả phát hiện đã biến mất.
Không biết là nhà nào nhặt về.
.
Con gà mái Lương Bạch Ngọc cực kỳ coi trọng không sống qua ngày 30, không ai rõ rốt cuộc việc này tạo thành đả kích lớn nhường nào với cậu, cậu cũng không muốn nói cho ai, căn bản không có ý định thổ lộ hết tâm tư.
Lời an ủi của Triệu Văn Kiêu chất đầy cái sọt, chỉ nhận về một câu, "Tôi muốn đi một mình."
Chờ bỏ xa Triệu Văn Kiêu rồi, Lương Bạch Ngọc liền tháo khăn quàng cổ xuống, cởi áo khoác, để cho gió tuyết dán lên cơ thể nóng bừng của cậu.
Lương Bạch Ngọc bước đi giữa trời băng đất tuyết, chỉ chốc lát, tóc đã phủ thành một tầng trắng bạc.
Đằng trước có mấy người không biết là đi ra từ nhà nào, vừa đi vừa rầm rì chuyện hôm nay, sau đó nói đến con trai của Dương Đại Dũng.
"Thường Tân sinh con à."
"Cũng khó nói, lão già nó gả cho đã có nhiều con, không cần cái bụng nó tranh giành nữa."
"Mẹ kế không dễ dàng."
"Có lẽ. Vẻ ngoài Minh Tử còn đẹp mắt hơn so với nó, nhưng lại không có phúc khí được gả vào trong huyện."
"Tôi thấy trong huyện cũng vậy, thôn ta thế là quá tốt rồi."
"Đúng thế, ánh trăng trong huyện cũng có gì khác với trong thôn đâu, không có gì đặc biệt."
"Gả xa như vậy, muốn về nhà một chuyến cũng phiền phức."
"..."
Mấy thôn dân ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong thâm tâm đều muốn trèo lên Thường Tân, mang tâm tư muốn đưa con mình ra khỏi thôn.
Thường Tân toàn được nhậu nhẹt ăn ngon, sống vô cùng tốt.
Lương Bạch Ngọc đi về một hướng khác, phía sau bên trái bỗng truyền đến một tiếng kêu, "Lương Bạch Ngọc!"
Là Dương Linh Linh, cô mang theo một thân gió tuyết, da mặt đông cứng hồng hào, cặp mắt tựa như con dao nhỏ muốn chém nát mặt Lương Bạch Ngọc, như đến tìm kẻ thù.
Vừa mở miệng chính là, tại sao lại muốn hại Trần Phong.
.
Tay Lương Bạch Ngọc cầm khăn quàng cổ và áo khoác, tư thái cậu mất tập trung, giọng điệu chậm rì rì, không có thăng trầm: "Cô Dương, tôi không hiểu cô đang nói gì."
"Giả vờ cái gì mà giả vờ." Ngọn lửa Dương Linh Linh giữ cháy lên, nhanh chóng thiêu đốt hết lý trí. Cô thấp hơn rất nhiều so với Lương Bạch Ngọc, vậy mà lại có thể đẩy cậu ngã xuống đất.
Phản ứng đầu tiên của Dương Linh Linh là, Lương Bạch Ngọc lại giả vờ.
Cái gì cũng giả vờ, hành động và lời nói sẽ không móc nối đến tâm tư, cậu người này có ngàn mặt, cũng có thể hợp ngàn mặt thành một.
"Chỗ này chỉ có tôi và cậu, cậu có thể bớt giả bộ được không?" Miệng Dương Linh Linh bốc ra hơi trắng, ánh mắt nhìn cậu ngập tràn địch ý rõ ràng.
Lương Bạch Ngọc rũ mắt, mái tóc dài trượt từ vai cậu lên đằng trước, tuyết trên đuôi tóc đổ rào rào.
Dương Linh Linh thấy sắc mặt cậu trắng bệch, trong một hai giây cho rằng cậu thực sự không thoải mái.
Dù sao cậu cũng là người có bệnh.
Nhưng ngay khi cô muốn xác nhận một phen, cậu ngồi dậy.
Quả nhiên là giả vờ.
"Cô Dương từ đâu đến thế, sao lại giận dữ tới vậy." Lương Bạch Ngọc không phủi tuyết trên người, cậu chậm rãi đứng thẳng.
Biểu cảm Dương Linh Linh như bị người ta đổ một ngụm lớn canh dưa muối, chua phát ói. Ban đầu cô hoàn thành xong xuôi việc ba giao rồi lên núi, muốn xem Trần Phong một chút.
Sau khi xem xong, cô cảm thấy bản thân đáng lẽ không nên đi, hối hận đến xanh ruột.
"Lương Bạch Ngọc, hẳn là cậu biết Trần Phong thích cậu đi." Ngữ điệu Dương Linh Linh bình tĩnh, "Tôi thấy cậu cũng không phải là không có ý gì với anh ấy."
Gió cuốn tuyết đến lông mi Lương Bạch Ngọc, cậu giương tay gạt.
Dương Linh Linh dùng sức cắn môi. Cái tên này từ khí chất đến tướng mạo đều toát lên vẻ huyền bí, gạt tuyết cũng có thể hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Trần Phong bị hại thảm.
"Nếu như cậu đã dây dưa với Trần Phong, thế sao còn ở bên Triệu Văn Kiêu?" Ngôn từ sắc bén của Dương Linh Linh chứa gai, "Giày vò Trần Phong? Cậu thấy chơi đùa với người khác vui lắm sao?"
Lương Bạch Ngọc nắm tay ho khan vài tiếng: "Cô Dương muốn dùng lập trường chính cung..."
"Chát."
Lương Bạch Ngọc bị tát lệch mặt, sợi tóc bên tai sượt qua cằm cậu, không ngừng lay động trước mặt cậu. Trong vài khắc, cậu không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nghe thấy bất cứ thứ gì.
Lực của Dương Linh Linh mất khống chế. Tát xong, tay cô có chút run rẩy: "Mồm miệng cậu sạch sẽ chút đi."
"Được rồi." Lương Bạch Ngọc liếm khoé môi nứt vỡ, nghiêng đầu, "Thế cô Dương muốn tôi phải làm sao đây? Tôi đến tìm anh ta, nói với anh ta rằng tôi thật sự thích anh ta, muốn ở bên anh ta, đời đời kiếp kiếp?"
Thấy Dương Linh Linh khó nén hoảng loạn cùng đố kỵ, Lương Bạch Ngọc bật cười: "Cô xem, cô lại mất hứng."
"Vậy nên, hiện tại không phải những gì cô muốn sao?" Cậu đẩy tóc hai bên vai ra sau, lộ ra dấu tát sưng đỏ, yêu mị phong tình giảm đi không ít, tăng thêm mấy phần yếu đuối đáng thương.
"Cậu coi chân tâm của một người là cái thá gì?" Nỗi tức giận Dương Linh Linh có từ chỗ Trần Phong, không đành lòng xả lên người hắn, hiện tại trút hết xuống người Lương Bạch Ngọc, "Loại người như cậu, có chết cũng sẽ không ai viếng mồ mả cho."
"Loại người như tôi," Lương Bạch Ngọc ngắn ngủi cười ra tiếng, khoang ngực cậu rung động, mặt mày cong cong nhìn Dương Linh Linh, "Là loại gì thế? Kính xin cô giáo Dương chỉ điểm."
Dương Linh Linh không đáp được.
Gió tuyết thổi vào trong mắt cô, trong lồng ngực cô có ngọn lửa cháy rừng rực.
Không rõ trong ngọn lửa ấy chất bao nhiêu cảm xúc.
Dương Linh Linh gặp Trần Phong trên sườn núi. Lúc thấy bộ dạng của hắn, cô thiếu chút nữa đã không nhận ra.
Hắn vốn đang ở trong cái độ tuổi sung mãn khoẻ mạnh, lại gầy đến độ da dán vào xương, râu ria xồm xoàm. Mái tóc ngắn gọn gàng dài hơn không ít, rối tinh rối mù, từ trong ra ngoài đều thấm đẫm sự sa sút u sầu.
Đã đến nước đó, hắn còn muốn hỏi cô mấy ngày nay trong thôn có chuyện gì xảy ra hay không.
Còn chẳng phải là đang hỏi về Lương Bạch Ngọc sao!
Cô mà không lên núi, hắn nhất định sẽ tìm những người khác dưới chân núi hỏi thăm, có lẽ dạo gần đây ngày nào cũng thế.
Ban đầu Dương Linh Linh cho rằng Trần Phong không xuống thôn, là bởi sợ trông thấy Lương Bạch Ngọc yêu đương , dính như keo sơn cùng người khác. Cho đến khi cô dùng Lương Bạch Ngọc để thăm dò, cô mới biết, căn nguyên cho nỗi sợ của hắn chính là — bệnh của Lương Bạch Ngọc.
Căn bản là lời khi trước cô nói trong căn bếp, đã tạo thành một bóng ma trong lòng hắn.
Không bao lâu nữa là tết, hắn chỉ lo Lương Bạch Ngọc thật sự không sống qua mùa đông này. Rất có thể đêm nào cũng không dám ngủ, bằng không trong mắt sẽ không giăng kín tơ máu như thế, tang thương đến mức không còn ra cái dạng gì.
Đáy lòng Dương Linh Linh trào dâng một cảm thụ không tên. Đối với Trần Phong mà nói, cho dù bên cạnh Lương Bạch Ngọc là ai, hắn chỉ cần cậu còn sống, chỉ cần cậu còn sống.
Tình cảm ấy quá đỗi hèn mọn.
Có chất lỏng ấm áp trào ra từ trong hốc mắt Dương Linh Linh, bị gió tuyết quấn lấy. Cô như cảm nhận được nỗi hi vọng khát khao của Trần Phong, đắng chát úa ra từ tận xương.
Dương Linh Linh bỗng cảm thấy vô nghĩa, cô lùi về sau hai bước quay người rời đi, chưa tới một phút đã đường cũ trở về, ném cái túi vải xanh lam vẫn luôn xách trên tay xuống bên chân Lương Bạch Ngọc.
Tuyết trên đất dày, túi vải và món đồ bên trong lõm vô, không hề đổ xuống.
Dương Linh Linh liếc nhìn túi vải bên trong đống tuyết, đây là thứ Trần Phong nhờ cô mang cho Lương Bạch Ngọc. Cô hoàn toàn có thể kiếm một chỗ vứt đi, bảo là không cẩn thận đánh rơi mất.
Nhưng cô không làm thế.
Xem thường.
"Nợ tình cũng là nợ, để tôi xem rốt cuộc cậu sẽ phải chịu kết cục gì." Dương Linh Linh lạnh như băng ném câu tiếp theo rời đi.
Bốn phía chỉ còn lại mình Lương Bạch Ngọc, tiếng gió bao lấy tuyết bị phóng đại, vang động vù vù.
Lương Bạch Ngọc sờ mặt, khẽ cười: "Lực tay mạnh thật."
Tựa hồ hiện tại đối với cậu mà nói, khiến cho cậu cảm nhận được cơn đau, là một chuyện sung sướng.
Lương Bạch Ngọc tuỳ tiện bỏ khăn quàng cổ và áo khoác, đặt hai tay lên đầu gối, chầm chậm ngồi xổm xuống tuyết. Cậu kéo túi vải lại như đang kéo một món gì đó trân quý, lau sạch tuyết từng chút một.
"Thứ gì nhỉ, vẫn còn ấm." Lương Bạch Ngọc mở nút buộc trên chiếc túi.
Bên trong là một cái hộp cơm được bao bọc bởi nhiều lớp vải.
Vải cột rất chặt.
Lương Bạch Ngọc tháo tất cả xuống rồi đặt chúng qua một bên, cậu mở nắp ra nhưng không mở được, phải dùng một chút sức thì mới hé được một khoảng nhỏ.
Ngay khoảnh khắc chiếc nắp được mở, một luồng hơi nóng xông ra, nhào vào trong mắt của cậu.
Giữa một mảnh trắng xoá có làn hơi ấm của thức ăn chín chen lấn.
Nước đường đỏ trứng gà bên trong nồi cơm không nhiều lắm, nhưng lại có không ít nhãn, và cả mấy quả táo tàu tròn vo đỏ thẫm.
Lương Bạch Ngọc nhìn một hồi lâu, phát ra một tiếng nói khẽ: "Đã rất lâu không gặp anh rồi."
"Aiz..." Lương Bạch Ngọc tự mình nở nụ cười hồi lâu. Cười mệt, khoé miệng bị thương và khoé mắt có tuyết của cậu rũ xuống. Cậu tìm chiếc thìa bên trong túi vải, múc từng chút nước đường uống.
"Vẫn là mùi vị ban đầu, ngọt." Lương Bạch Ngọc trẻ con lẩm bẩm. Đang định ăn trứng gà, cơ thể cậu bỗng xảy ra chuyện gì, xoay mặt qua phun một ngụm máu lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro