Chương 10
Chương 10
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits (đã beta)
Ngôn Cảnh Tắc nói ra lời đó cực kì khẳng định, chém đinh chặt sắt, cha Ngôn mẹ Ngôn và một đám bé lớn Ngôn nghe xong đều ngốc ra.
Vào đại học cũng không phải chuyện đơn giản, Ngôn Cảnh Tắc sao lại nói ra… như đơn giản lắm ấy?
Bé lớn Ngôn nhịn không được, nói: "Vào đại học đâu có dễ như vậy, em thi cao trung còn không đậu." Lúc nói đến đây, thần sắc cô không khỏi ảm đạm.
Cô hiện tại mới sơ trung năm hai, tự thấy mình học hành cũng nỗ lực, học hết nội dung trong sách xong, lão sư trong trường cho bài tập về nhà cũng đều làm đủ, nhưng khi lão sư lấy đề thi từ các trường khác lại, cô có nhiều câu không làm được.
Những gì trong trường dạy đều quá đơn giản.
Nhưng mà như vậy cũng không còn cách nào… cô không biết làm bài đó, đi hỏi lão sẽ, lão sư cũng không làm.
Anh cô là người thông minh nhất thôn, trước kia bọn họ học sơ trung, từ trước đến nay anh cô là duy nhất đậu lên cao trung tốt nhất huyện kia. Trước kia cô gặp phải bài tập không biết làm thật ra đã muốn đi hỏi ca ca, nhưng anh ta căn bản không muốn chỉ dạy cho cô.
Đây chỉ mới là môn Toán. Tiếng Anh và Ngữ Văn cô học càng kém hơn, viết văn gì đó căn bản không biết viết như thế nào. Những môn khác thì không cần phải nói, trên sách người ta dùng kính hiển vi để quan sát hành tây, nhưng cô còn chưa thấy qua cái kính hiển vi bao giờ.
"Bé lớn, em rất thông minh, chắc chắn có thể thi đậu cao trung." Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía bé lớn Ngôn, biểu cảm ôn hòa.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, bé lớn Ngôn thật sự rất thông minh, bọn họ học sơ trung có rất nhiều tri thức lão sư cũng giảng không rõ, nhưng bé lớn Ngôn dựa vào tự mình đọc sách, cũng tự học được môn Toán!
Kỳ thật nguyên chủ nếu bằng lòng chỉ dạy em gái này nhiều hơn, bé lớn Ngôn lên cao trung là không thành vấn đề, đáng tiếc nguyên chủ cho rằng em trai em gái đều cướp đi tài nguyên của mình, cực kì không thích bọn họ.
Đừng nói nguyên chủ dạy bọn họ, tài liệu học tập gì đó, nguyên chủ thà là vứt đi chứ cũng không muốn đưa em trai em gái.
Bé lớn Ngôn cũng cảm thấy mình không ngu ngốc, nhưng chưa từng có người nào khen cô, dù sao cô cũng có một ca ca so với cô càng thông minh hơn, đến mức học cao trung… Tất cả mọi người đều cảm thấy, con gái không cần học cao trung, tốt nghiệp sơ trung là có thể đi làm, gả chồng.
Hiện tại anh cô nói cô nhất định có thể thi đậu cao trung… Lúc bé lớn Ngôn nhìn ca ca, địch ý trong mắt cô đều biến mất.
Ngôn Cảnh Tắc tiếp tục nói: “Hôm nay con sẽ lên trấn trên thuê một phòng ở, chờ về sau khai giảng, mẹ và bé lớn bé hai thằng út ở trấn trên đi học, nấu cơm cho bọn nó, để bọn nó chuyên tâm học hành. Lần này con còn mang theo hai cái tablet về, đến lúc đó bé lớn một cái, bé hai và thằng út một cái, tablet này dùng để học online, đối với việc học tập của mấy đứa rất có lợi.”
Cho dù là Ngôn Cảnh Tắc hay là bọn bé lớn Ngôn, đọc sơ trung đều học ở một cái trấn nhỏ phụ cận.
Cái trấn này cũng chỉ có một con phố, toàn bộ sơ trung, một niên cấp cũng chỉ có hai lớp, tóm lại chất lượng dạy học rất kém.
Cái này vẫn chưa tính, từ trấn trên về nhà còn phải đi gần hai giờ đồng hồ.
Bé lớn Ngôn mỗi ngày qua lại, hơn nữa còn phải đưa đón hai em cũng sẽ kéo đến bốn tiếng, như vậy không phải là lãng phí thời gian sao?
Ngôn Cảnh Tắc rất rõ ràng, muốn cho bọn họ đi học thật tốt, không thể cứ đi qua đi lại như vậy!
Còn chất lượng dạy học của trường có vấn đề thì… Biện pháp tốt nhất là đổi trường học khác, nhưng đổi trường khác cũng không dễ như vậy, phải có người quen hoặc là có tiền mới được, mà hắn thì cái gì cũng không có.
May mắn là hiện giờ vẫn còn một lựa chọn tốt hơn: học online!
Hiện giờ các lớp học online rất tiện lợi, thậm chí có mấy lớp còn mở miễn phí. Hắn cũng không cần cho bọn bé lớn Ngôn học lớp cao cấp gì, chỉ cần mua mấy bài ghi hình mấy khóa sơ trung tiểu học do giáo sư giảng cho chúng xem là được, chi không bao nhiêu tiền cả.
Mấy đứa trẻ gia cảnh tốt trong thành thị nếu mà cho xem ghi hình như vậy mà không có tương tác với giáo viên, bọn nó rất khó chuyên tâm, nhưng hắn tin tưởng, muốn dựa vào học hành thay đổi nhân sinh, bé lớn bé hai Ngôn nhất định có thể chuyên tâm nghe giảng.
Ngôn Cảnh Tắc tính toán thật sự rất tốt, bé lớn Ngôn thậm chí kích động đứng lên, nhưng cha Ngôn thật tình không vui: “Thuê nhà? Phải tốn bao nhiêu tiền chứ!”
“Tốn không bao nhiêu tiền cả, tiền này con có.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Vậy cũng không cần mẹ con phải theo chứ… bé lớn nấu cơm cũng được mà.” Cha Ngôn lại nói: “Trong đất còn nhiều việc làm lắm!”
“Cha, đi học rồi còn phải dành thời gian nấu cơm, vậy sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian?” Ngôn Cảnh Tắc nói, nếu mẹ không đi, bé lớn Ngôn còn phải chăm sóc em trai em gái, sao có thể học tập cho tốt được? “Cha, nếu cha không muốn ở nhà một mình, cũng có thể lên trấn trên ở luôn.”
“Vậy không được, nếu đi trấn trên hết thì đất đai trong nhà phải làm sao? Heo trong nhà phải làm sao?” Cha Ngôn không chút nghĩ ngợi liền nói.
Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật cũng không nghĩ đến việc để cha Ngôn lên trấn trên cùng, nghe được lời này, đúng là hợp ý hắn.
Mẹ Ngôn là một người câm, sẽ không nói gì, không chỉ vậy, đối với con cái cũng không thiên vị rõ ràng, thậm chí còn rất nghe lời bé lớn Ngôn, để bà đi cùng khá ổn, nhưng cha Ngôn thì không giống thế.
Cha Ngôn kì thật là người trọng nam khinh nữ, trong lời nói còn thích đả kích con cái mình, ông đi trấn trên nếu phải đi làm mỗi ngày thì không có gì, nhưng nếu mỗi ngày ở nhà chỉ huy, hoặc cả ngày cứ nói về chuyện cưới hỏi của bé lớn Ngôn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc học hành của bé lớn Ngôn.
Ngôn Cảnh Tắc chính là suy nghĩ vậy, liền nghe cha Ngôn nói: “Thật ra bé lớn bé hai là con gái, học xong sơ trung là có thể đi làm rồi, học cao trung làm cái gì…”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Học hành nhiều, có thể kiếm nhiều tiền.”
“Con gái mà kiếm nhiều tiền, sau này cũng về nhà chồng thôi.” Cha Ngôn không bị đả động.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ai nói? Bé lớn về sau học đại học rồi không lẽ sẽ mặc kệ cha sao?
“Cha, con nhất định sẽ nuôi cha đến già!” bé lớn Ngôn đảm bảo.
“Cha mẹ chồng mày có thể chịu sao?” Cha Ngôn hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc “……” Tư tưởng cha Ngôn thật sự rất có vấn đề, nói hoài không thông.
Nghĩ nghĩ, Ngôn Cảnh Tắc dứt khoát không thèm nói cho ông thông luôn, chỉ nói: “Cha, dù sao thì con cũng muốn cho mấy em đi học, cha phải đáp ứng.”
Nguyên chủ ở trong nhà này, vẫn là nói một không ai dám nói hai. Sự tình mà hắn đã quyết định, không ai có thể phản đối.
Cha Ngôn vẫn luôn cảm thấy mình phải dựa vào con trai lớn dưỡng già, sợ con lớn tức giận mà mặc kệ mình, càng không dám phản đối quyết định của con lớn, hiện giờ Ngôn Cảnh Tắc đã nói như vậy, vậy thì… Đi học thì đi học đi!
Cha Ngôn không ý kiến, Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Cha, cha nghĩ lại đi, con có tiền đồ, còn cho các em ở trấn trên thuê nhà đi học, đây là chuyện rất có mặt mũi, cha ra ngoài nói chuyện với người ta, chắc chắn tất cả mọi người đều hâm mộ cha.”
Cha Ngôn bình thường coi trọng nhất chính là mặt mũi.
Ông từ nhỏ đã què chân, cưới vợ lại là người câm, trước kia trong thôn không dám ngẩng đầu lên. May sau con trai có tiền đồ mới có thể ưỡn ngực làm người, bình thường thích nhất là nghe người ta khen ông có thể sinh được con trai giỏi – Vậy rất là có mặt mũi!
Hiện tại nghe Ngôn Cảnh Tắc nói mà tưởng tượng… Cha Ngôn đột nhiên tràn ngập chờ mong đối với cuộc sống trước mắt.
Người một nhà ăn cơm xong, Ngôn Cảnh Tắc bèn lấy ra một xấp tiền, bảo cha Ngôn đi theo hắn, đi trả nợ trước.
Nhà bọn họ nợ nần không đến một vạn, hắn hiện tại còn tiền, hơn nữa phải sạch nợ mới đưa em trai em gái lên trấn trên ở được. Không thể thiếu một đống nợ mà còn đưa cả mẹ cả em đi học được đúng không?
Nghe nói muốn đi trả nợ, cha Ngôn lập tức có tinh thần lên ngay.
Ông mang theo Ngôn Cảnh Tắc, đi đến một nhà trả tiền. Thời điểm trả tiền, ông không chịu được còn thổi phồng một chút: "Cảnh Tắc nhà tôi lợi hại lắm, hiện giờ mới học đại học thôi cũng có thể kiếm rất nhiều tiền rồi!"
"Nó từ nhỏ đã không cần lo lắng, không làm tôi nhọc lòng."
"Nó còn nói muốn mấy đứa em lên trấn trên thuê nhà ở, để tiện đi học… Tôi nói làm gì mà cần phiền toái như vậy, nhưng nó một hai đòi, đúng là tiêu tiền nhiều hơn quê mình nhiều!"
"Đi học đúng là tốt, mọi người nhìn coi, Cảnh Tắc chưa học xong đại học cũng đã kiếm được tiền!"
……
Cha Ngôn kéo cái chân què của mình, đi từ đầu thôn khoe khoang đến cuối thôn, lại từ cuối thôn khoe khoang đến đầu thôn, rõ ràng không có uống rượu, nhưng mặt mày cả người đều hồng hào, giọng nói vang dội hơn rất nhiều so với bình thường.
Ông trì hoãn rất nhiều thời gian, nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn không thúc giục ông.
Cha Ngôn hiện tại rõ ràng rất cao hứng, cứ cho ông cao hứng vậy, nhưng mà… Hắn vốn hôm nay định đi thuê nhà, nhưng giờ chắc là không được rồi.
Sáng sớm hôm sau, Ngôn Cảnh Tắc liền mang em trai em gái và mẹ đi lên trấn trên.
Bên trấn này dân cư xói mòn thật nghiêm trọng, người trưởng thành trong thôn trên cơ bản đều đi ra ngoài làm công, người trẻ cũng như nhau, học sinh trong trường một năm đều thiếu hơn so với năm trước đó. Cũng chính vì thế nên nhà trên trấn thật phải chăng, một hai vạn là có thể mua được rồi.
Đáng tiếc hắn hiện tại không có tiền, hơn nữa loại nhà này ở thôi, cũng không cần thiết phải mua.
Ngôn Cảnh Tắc thuê nhà một tháng tốn 150 đồng, thuê một căn nhà lầu hai tầng.
Nhà này niên đại cũng lâu rồi, lầu một có một phòng bếp, nhà ăn, wc, còn có một phòng ngủ nho nhỏ. Lầu hai là gác mái tương đối thấp, tổng cộng chia làm ba phòng, mỗi người một phòng..
Nhà này chỉ có duy nhất một khuyết điểm là bên trong không có đồ điện, chỉ có mấy thứ gia dụng cũ, nhưng vậy cũng không sao, đi huyện thành một chuyến mua ít đồ thêm vào là được.
Ngôn Cảnh Tắc thuê nhà xong rồi, bèn đi một chuyến lên huyện, kéo mạng internet cho nhà, rồi mua thêm đồ điện, trong đó bao gồm một cái TV second-hand.
Ngôn gia không có TV, mẹ Ngôn cũng chưa thấy qua TV bao giờ, mua một cái về cho bà xem cũng hay.
Thời gian kế tiếp, Ngôn Cảnh Tắc trên cơ bản đều ở trong nhà này, mang tablet về cho bọn bé lớn Ngôn.
Tablet hắn mua cũng là hàng sang tay, dù sao hắn cũng thiếu tiền, nhưng mà hắn đã mua khóa học online và các loại sách giáo khoa luyện tập không ít tiền, phương diện này không thể lược bớt được.
Đối với trẻ em mà nói, có động lực học tập quan trọng nhất, cũng có điều kiện học tập là có thể học giỏi được… Ngôn Cảnh Tắc rất rõ ràng điểm này, nên chỉ cần rảnh rỗi, liền nói cho bọn chúng biết lên đại học có bao nhiêu là thứ tốt.
Bọn bé lớn Ngôn nghe mà cực kì sửng sốt, đối với chuyện học đại học tràn ngập hướng đến.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói cho bọn chúng, tương lai đến ở trong thành phố sẽ thoải mái cỡ nào… Vừa nói như vậy, cả đám đều muốn đi làm người thành phố.
Chờ mọi thứ an bài xong xuôi hết, bé hai Ngôn và bé út ngôn đều coi Ngôn Cảnh Tắc như một ca ca không gì không làm được, cực kì sùng bái!
Ngay cả bé lớn Ngôn nguyên bản bất mãn với Ngôn Cảnh Tắc, hiện tại cũng đối với Ngôn Cảnh Tắc vô cùng ân cần, vây quanh Ngôn Cảnh Tắc bưng trà rót nước, thiếu điều đút cơm cho hắn ăn nữa mà thôi!
Lúc Ngôn Cảnh Tắc đi dạo trong thôn, còn nghe cô trưng khuôn mặt nhỏ phơi đến đen hồng, nói chuyện với cô bé trạc tuổi cô: "Anh tao nói, tao nhất định có thể thi đậu cao trung á!"
"Chờ tao đậu cao trung rồi, tao còn muốn thi đại học nữa."
"Tao muốn đi lên thành phố!"
"Anh tao lợi hại lắm á, ổng đi học cũng chưa xài tiền trong nhà, giờ mới năm nhất thôi, liền mang về nhiều tiền như vậy!”
"Tao phải học tập anh tao mới được!"
……
Sau đó, bạn bè của bé lớn Ngôn đều hâm mộ kêu lên: “Bé lớn, anh mày tốt thiệt á.”
Có người còn hỏi bé lớn Ngôn: “Bé lớn, anh mày muốn tìm đối tượng thế nào? Mày coi coi tao được không?”
Ngôn Cảnh Tắc chính là tình nhân trong mộng của bọn con gái trẻ tuổi trong thôn!
Bé lớn Ngôn không chút do dự nói: “Mày chắc chắn không được đâu, anh tao chắc là sẽ tìm một người thành phố làm chị dâu tao, kiểu người từng học đại học ấy!”
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Hết chương 10.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro