Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.


Biên Bá Hiền vùi đầu nằm nhoài lên lưng Phác Xán Liệt, đồ Phác Xán Liệt mặc có hương bưởi thơm dìu dịu, tạo cảm giác vừa sạch sẽ vừa man mát.

Chẳng qua, không biết hai tay anh có cố ý hay không, chậm chạp lần mò vào quần ngắn của cậu.

"Này!" Biên Bá Hiền xấu hổ siết chặt vai Phác Xán Liệt, cảm giác là lạ ở đùi khiến mặt cậu đỏ bừng.

Phác Xán Liệt làm bộ làm tịch ừ một tiếng, ra vẻ ngây thơ hỏi có chuyện gì.

Biên Bá Hiền cắn môi chần chừ không dám nói, đột nhiên quần lót bên đùi phải bị ngón tay Phác Xán Liệt lẻn vào vuốt một cái, dọa bé nhỏ vừa ngượng vừa giận dữ co quắp lại.

Nhận ra người trên lưng thoáng run rẩy, Phác Xán Liệt không trêu cậu nữa, thò tay ra xốc đầu gối cậu lên.

Đến phòng y tế không thấy người trực đâu, Phác Xán Liệt đặt Biên Bá Hiền ngồi xuống giường, nhìn quanh đảm bảo không có ai liền dứt khoát đóng cửa lại.

Ngồi xổm xuống cạnh Biên Bá Hiền, anh giơ tay định xem vết thương ở chân cậu, lại bị Biên Bá Hiền né đi. Phác Xán Liệt không giận, nhanh tay bắt đôi chân đang chạy trốn.

"Tôi tự làm được." Biên Bá Hiền lúng túng, ngón tay xoắn cả lại, căng thẳng nhìn chằm chằm chóp mũi Phác Xán Liệt.

"Tôi vừa nói gì? Em nghĩ tôi chỉ nói suông?" Phác Xán Liệt cúi đầu không nhìn cậu, đặt sự chú ý lên trên mắt cá chân sưng đỏ của Biên Bá Hiền.

Nghe vậy Biên Bá Hiền ngẩn ra một lúc, sau đó sực nhớ lời Phác Xán Liệt nói ở phòng dụng cụ, dọa dẫm muốn bấu mông cậu.

Vậy là, lần này bé Dango rất ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

"Học kỳ này em mới chuyển tới à?"

Biên Bá Hiền gật đầu, "Ừm, vì công việc ba mẹ, từ phố Tám chuyển tới."

Phác Xán Liệt thầm nhủ hèn gì chưa từng thấy em, tiếp đó không chờ Biên Bá Hiền nghe rõ đã quay người tìm bình xịt trong hòm thuốc.

"Vết thương không nghiêm trọng lắm, trước đây tôi chơi bóng rổ thường trẹo chân nên hay chuẩn bị thuốc trong phòng ngủ. Tôi còn nhiều lắm, tối nay tôi đưa em một bình." Phác Xán Liệt vừa nói, vừa cởi giày Biên Bá Hiền ra.

"Không cần.... Được rồi, tôi ở phòng 506." Biên Bá Hiền định từ chối nhưng ánh mắt Phác Xán Liệt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, cậu đành đồng ý.

Sau khi xịt xong, Phác Xán Liệt đứng lên, xoa đầu Biên Bá Hiền khen ngoan.

Dắt bé Dango về lớp rồi Phác Xán Liệt mới chậm rãi lên lớp mình, vừa đặt mông xuống, chiếc ghế đã bị người đằng sau đạp một cái.

"Ôi chao, mày mới đi đâu đấy? Bảo đi vệ sinh mà giờ mới thấy bóng dáng." Ngô Thế Huân ngửa đầu uống một hớp nước lạnh, tay khác kéo áo lau mồ hôi.

Phác Xán Liệt nhún vai, không những không giận mà còn cười, nói đi ăn Dango gạo nếp. Ngô Thế Huân thắc mắc nhíu mày, "Ông nội mày, chơi bóng có tí đã đói bụng hả?"

"Tao thích." Phác Xán Liệt đắc ý nâng cao giọng, Ngô Thế Huân lườm một cái, thầm nghĩ nó có bệnh thật rồi.

Tan học buổi tối, Phác Xán Liệt vừa vào phòng ngủ đã lật tung ngăn kéo Ngô Thế Huân lên, người bị trộm vừa trở về đã thấy Phác Xán Liệt tìm ra dầu hoa rum, vọt khỏi phòng.

"Mày cầm đồ tao lấy lòng ai đấy?" Ngô Thế Huân nhìn Phác Xán Liệt băng qua mình như gió, nói vọng theo bóng lưng anh.

Phác Xán Liệt đáp mắc mớ gì tới mày, phủi mông chạy mất.

Nghẹn họng, Ngô Thế Huân híp mắt nhìn Phác Xán Liệt, dáng vẻ xuân phơi phới khác hẳn bình thường, hắn cười đê tiện, tính hóng chuyện dần dâng lên.

Phác Xán Liệt trèo hai tầng, lẩm bẩm số phòng trong miệng, mắt thấy 506 liền kích động.

"Cốc cốc."

Người bên trong hỏi ai đó, nghe không phải giọng Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt nuốt lời định thốt tên mình ra, đổi giọng nói mình là bạn Biên Bá Hiền.

Cửa mở, nam sinh bên trong bảo Biên Bá Hiền đang tắm, Phác Xán Liệt phất tay đáp không sao rồi tự giác vào phòng.

Nam sinh không nói gì, đóng cửa về chỗ ngồi.

Dường như căn phòng chỉ có mỗi Biên Bá Hiền và nam sinh này, chắc do Biên Bá Hiền mới chuyển trường, phòng ốc không lớn cũng không nhỏ, nhưng so với phòng anh chứa tận sáu người đúng là rộng thật.

Đang suy nghĩ, cửa nhà vệ sinh mở ra, Biên Bá Hiền để tóc ướt trùm khăn lớn làm áo, phía dưới chỉ mặc một quần lót sẫm màu, hai đôi chân thon dài vừa trắng vừa mịn phơi bày trong không khí.

Tức khắc Phác Xán Liệt nghĩ ngay đến hai chữ sắc tình, nhưng ngay giây sau đã tỉnh táo, bước nhanh tới kéo Biên Bá Hiền đang lau tóc vào phòng vệ sinh lại.

"Tống Lâm, cậu làm gì thế?" Biên Bá Hiền mơ mơ màng màng bị đẩy về phòng, vì khăn che mất đôi mắt, cậu còn tưởng bạn cùng phòng lôi.

"Bình thường em tắm xong đều đi ra như vậy?"

"!!!"

Giọng điệu của Phác Xán Liệt chẳng biết vì sao ẩn chứa cảm giác ghen tị, thật sự dọa Biên Bá Hiền sợ điếng.

Biên Bá Hiền kéo chiếc khăn xuống, lùi về sau theo bản năng không tên, còn nghiêm túc gật đầu với câu hỏi Phác Xán Liệt.

"Bắt đầu từ bây giờ, mỗi lần em tắm xong phải mặc áo quần mới được ra." Phác Xán Liệt nhỏ giọng ra lệnh.

"Vì sao?" Biên Bá Hiền mờ mịt.

"Vì tôi không cho." Không cho người ta nhìn chân em!

Phác Xán Liệt nuốt nửa vế sau xuống bụng, trong lòng hơi khó chịu.

Nhất thời Biên Bá Hiền nín bặt, bĩu môi ồ một tiếng. Nhưng giây tiếp theo, cậu suýt hoảng sợ la lên, đôi mắt trợn trừng nhìn Phác Xán Liệt.

Khóe miệng Phác Xán Liệt khẽ nhếch, bàn tay phải mò mẫm vào quần lót Biên Bá Hiền, nhéo mạnh một cái lên mông mềm mại của cậu.

"Không..."

"Trả lời tôi xem." Phác Xán Liệt nghiến răng, càng dùng sức bóp mông bé nhỏ.

"Ưm... Tôi biết rồi." Biên Bá Hiền kiềm chế không được, chút nữa đã chảy cả nước mắt, cảm giác ngại ngùng lẫn sợ sệt.

Phác Xán Liệt nhanh chóng rút tay ra, chậc một tiếng khen ngoan, sau đó hỏi quần ngủ Biên Bá Hiền để đâu, có lẽ vẫn còn chìm trong hành động lưu manh ban nãy của Phác Xán Liệt, cậu nghẹn giọng nói xếp trong tủ.

Phác Xán Liệt quay mình định rời khỏi phòng vệ sinh, nhưng thầm nghĩ trông Biên Bá Hiền đáng thương như vậy có phải mình làm em ấy sợ hết hồn rồi không, mắng bản thân cố chấp giữ trạng thái đánh nhanh thắng nhanh, anh lại gần hôn bẹp lên trán Biên Bá Hiền.

"Ai ya, tôi không bắt nạt em mà."

Phác Xán Liệt đột nhiên trở nên dịu dàng khiến Biên Bá Hiền trở tay không kịp, xúc cảm ấm áp trên trán như va thẳng vào lòng cậu. Giờ đây cậu chẳng dám ngẩng đầu nhìn anh, cậu đảm bảo mặt mình đã đỏ bừng rồi. Phác Xán Liệt thấy Biên Bá Hiền không lên tiếng, vốn còn sợ cậu giận, mà vừa cúi đầu đã thấy vành tai bé nhỏ ửng hồng liền hiểu nguyên nhân, anh không vạch trần, phì cười một tiếng đi ra.

Đến khi Tống Lâm chơi game xong, ngước đầu đã thấy bạn cùng phòng mặt đỏ đến tận cổ theo sau nam sinh tự nhận là bạn, hắn còn không biết tốt xấu chân thành hỏi thăm cậu bị bệnh à. Biên Bá Hiền vội vàng xua tay, Phác Xán Liệt đưa lưng về phía Tống Lâm không nói không rằng, nhưng nụ cười ngày càng lưu manh.

Kéo Biên Bá Hiền ngồi lên ghế, anh ngồi xổm xuống mở nắp dầu hoa rum, đặt chân Biên Bá Hiền lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa mắt cá chân cho cậu, mùi thuốc này không cay mũi, anh nhíu mày nghiêm túc xoa bóp vết thương.

"Mai sẽ khá hơn thôi, đây là thuốc mẹ bạn tôi lấy dưới quê, dùng tốt lắm." Phác Xán Liệt thuận miệng nói một câu, Biên Bá Hiền ừ một tiếng, nói cảm ơn.

Xoa chừng năm, sáu phút Phác Xán Liệt mới dừng tay mang dép cho Biên Bá Hiền, anh đứng dậy bước ra bồn rửa tay ngoài ban công.

Biên Bá Hiền xỏ dép lê theo chân Phác Xán Liệt, ngoan ngoãn đứng cạnh anh cảm ơn lần nữa.

Phác Xán Liệt dở khóc dở cười, chà bọt xà phòng trong tay, "Có phải nếu tôi không nói không có gì, em sẽ cảm ơn tiếp đúng không."

Biên Bá Hiền gãi đầu, hơi lúng túng, "Bằng không tôi mời anh một bữa?"

Phác Xán Liệt không làm gì được cậu, định bảo không cần, nhưng nhìn cặp mắt trong trẻo kia, bỗng nảy ra một ý định, "Ăn cơm chán quá, tôi ăn nhiều nơi rồi."

"Vậy..."

"Mời tôi xem phim đi."

Nghĩ một chốc, Biên Bá Hiền không thấy nụ cười xấu xa chợt hiện trên môi Phác Xán Liệt, sau khi tự giải thích bản thân hai tên nam sinh đi xem phim rất bình thường liền đồng ý.

Phác Xán Liệt lập tức hớn hở, vội chùi tay ướt lên quần, sáp lại gần nói, "Vậy tôi về phòng trước, mai tới tìm em."

Biên Bá Hiền hé miệng định nói gì đó, đã nghe anh trầm giọng uy hiếp, "Tắm xong nhớ mặc quần cho tôi, trừ tôi ra cấm em để người khác thấy."

Hừm, nam thần Phác cứ trêu thế này, đầu bé Dango sắp bốc khói vì xấu hổ luôn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro