Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1-25.1 [Trọng sinh/Hiện đại] Câu chuyện thứ nhất

Chương 25: Dụ rắn rời hang (1)

Môi Hoắc Minh Sâm vang lên tiếng rên rỉ vụn vỡ, cảm giác linh hồn mình cũng không phải là của mình nữa, ngón tay trên lưng Lục Khởi để lại dấu vết, rồi lại nhớ đối phương mới vừa nói sợ đau, liền thu móng về, rồi lại bất chấp mà hôn gã.

Lục Khởi đặt chân cậu lên vai, đôi mắt như đêm đen ôn nhu, hư vô trong chốc lát lại lần nữa cháy khét, sáng đến kinh người. Mồ hôi từng giọt trên trán rơi xuống, sau đó chảy men theo hầu kết khiêu gợi, cuối cùng dừng ở nơi da thịt chạm nhau, rồi tan vào đó.

Sự nghiệp Phùng Kiệt chỉ mới vừa bắt đầu, Lục Khởi đã có suy nghĩ của chính mình, gánh vác lượng công việc nhiều nhất, làm việc xuyên đêm thành chuyện thường như cơm bữa, xong chuyện gã sẽ lăn ra ngủ, buồn ngủ mấy ngày liền, cử động ngón tay cũng cảm thấy lao lực.

Điện thoại di động bên gối bỗng nhiên rung lên, Hoắc Minh Sâm sợ đánh thức Lục Khởi, xuống giường tùy tiện mặc quần áo vào, đi ra ban công.

"Chuyện gì?"

Cậu trở tay, đóng cửa lại, đốt điếu thuốc, sương mù lượn lờ còn chưa kịp thành hình đã bị gió đêm thổi tan, chỉ còn lại ánh sáng lập lòe.

Đầu bên kia điện thoại không biết nói gì, khiến Hoắc Minh Sâm nhíu chặt mày, tay cậu vô thức nắm chặt lan can, ngửa đầu chậm rãi phả ra một làn khói, nửa ngày mới mở miệng, thanh âm trầm thấp che giấu đi sự tàn nhẫn không dễ phát hiện.

"Vô dụng, chuyện lớn như vậy bây giờ mới tra được, may mà anh tôi không có chuyện gì, nếu có thì anh có trăm cái mạng cũng không đền nổi!"

Điếu thuốc trong tay đang cháy bị ấn mạnh vào lan can.

"Tiếp tục theo dõi lão già kia, có tin tức gì đầu tiên phải nói trước cho tôi biết."

Hoắc Viễn Quang này so với đời trước lại không nén được cơn giận, nhưng vẫn vẻn vẹn như cũ, đi một nước cờ tệ hại, đuôi cáo đã được giấu đi bị người phát hiện. Lục Duyên bây giờ nhìn lão liền cảm giác đây không phải người tốt, tâm lý lại lo sợ bất an, sợ mình bị liên lụy, nhưng ông trời không phải lúc nào cũng chiều lòng người.

Lúc nghỉ trưa, quản lý Trần mang giày cao gót nện cộc cộc cộc đến gần cô, bỗng nhiên đứng lại gõ bàn của cô, nhẹ giọng nói: "Lục Duyên, cô tới phòng làm việc của tôi một chuyến."

"?!!!"

Hỏng rồi, lòng Lục Duyên chợt lạnh, tám phần mười là chuyện ngày hôm qua cô giội chủ tịch một thân cafe đen bị bại lộ, bây giờ người ta đến tính sổ với cô, cũng không biết việc làm ăn với Dược Khoa có thất bại không, nếu mà có tổn thất gì tuyệt đối đừng tính tới trên đầu cô nha!

Mắt quản lý Trần sáng như ngọn đuốc nhìn chằm chằm cô, Lục Duyên cũng không tiện gọi điện thoại tìm Lục Khởi xin cứu viện, chỉ có thể miễn cưỡng mà cười, ngơ ngơ ngác ngác cùng đối phương đi vào văn phòng.

Nhưng mà sau bàn làm việc có một người nữa đang ngồi, quản lý Trần đưa Lục Duyên vào liền đóng cửa lui ra, khi thấy rõ khuôn mặt người kia, Lục Duyên không khỏi lui về sau một bước.

"Chủ tịch...???"

Đối phương chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ tìm cô, Lục Duyên nhớ tới chuyện mình nhìn thấy ngày hôm qua, tâm lý có chút bồn chồn, ngậm miệng không lên tiếng, giả bộ sợ đến run.

Hoắc Minh Thành yên lặng, ánh mắt sau cặp kính lại chăm chú quan sát.

"Cô đừng sợ, tôi gọi cô đến không muốn phạt cô, chỉ có chuyện muốn hỏi cô một chút."

Lục Duyên vội vàng lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, viền mắt đỏ lên, giống như một giây sau sẽ khóc vậy.

"Chủ tịch, xin lỗi, việc ngày hôm qua không phải tôi cố ý, tôi chỉ là muốn pha cà phê, lại  chạy quá gấp không thấy đường, có cho tôi mười lá gan cũng không dám đụng vào người của ngài đâu."

Hoắc Minh Thành không cười không giận, tiếp tục ôn hòa hỏi: "Cô rất thích uống cà phê sao?"

Lục Duyên ngẩn ra, sau đó gật đầu, lanh lợi khiến người ta không bắt được chỗ sai.

"Thích uống cafe đen, càng đậm càng tốt, làm tinh thần tỉnh táo hơn."

"Bình thường pha mấy gói?"

Tay Lục Duyên nắm chặt lại, ngày hôm qua cô pha cà phê lung tung, làm sao nhớ tới đã pha mấy gói được, chỉ có thể mơ hồ mà nhớ.

"Chắc là hai, ba gói ạ."

"Ồ?"

"... Cũng có thể là bốn, năm gói."

Hoắc Minh Thành nhíu mày, bỗng nhiên đứng lên đi tới trước mặt Lục Duyên, trong tay cầm một bộ âu phục, rõ ràng là bộ ngày hôm qua bị giội cà phê lên, màu nâu đậm của cà phê đã khô rồi, nhưng có lẽ là pha quá nhiều cà phê, trên cái nút còn dính cặn cà phê.

"Tôi thấy vết dơ trên áo này, cà phê chắc không chỉ hai, ba gói, cô giống như sợ cà phê bình thường không làm bẩn nổi quần áo tôi vậy."

Hoắc Minh Thành híp mắt, từng chút nhớ lại chi tiết nhỏ ngày hôm qua.

"Người bình thường pha cà phê đều sẽ dùng nước sôi, ngày hôm qua tôi hẳn là từ lầu một chạy lên, lại dùng ly giữ ấm, theo lý thuyết nước ấm nguội đi cũng không nhanh như vậy, mà giội lên người tôi, nước cũng đã hơi nguội rồi, tôi không cảm nhận được nước này nóng."

Lục Duyên nghĩ thầm chẳng phải sợ nước nóng làm hủy dung anh hay sao, ngoài miệng lại hết sức khiêm tốn giải thích.

"Ngày hôm qua dưới lầu không có nước nóng , cho nên tôi dùng nước ấm pha."

Thấy cô vẫn tránh né sự thật, Hoắc Minh Thành cười cười, cũng không để ý, ngược lại nói về một chuyện khác.

"Cô chắc không biết, ngày hôm qua thư ký Lý ngồi xe tôi tới Dược Khoa thảo luận hạng mục, nửa đường lại xảy ra tai nạn xe, sau đó tôi tra xét cẩn thận, kết quả phát hiện xe bị người ta giở trò."

Lục Duyên đúng lúc bày ra vẻ kinh ngạc, lại không biết đối phương tại sao lại giảng giải cho mình nghe chuyện này, dù sao cô cũng chỉ là một nhân viên quèn. Hoắc Minh Thành nâng lên kính trên sống mũi, ánh mắt lóe lên, mang theo dáng vẻ thương nhân giảo hoạt.

"Tuy rằng không biết cô vô tình hay cố ý, nói thế nào cũng cô cũng đã cứu tôi một mạng, ngày hôm nay phiền cô rồi, cô đi làm việc đi."

"Cảm ơn chủ tịch."

Chân Lục Duyên khẽ nhúc nhích, nhưng có chút do dự, công việc của cô là do Hoắc Minh Sâm giới thiệu, tức là sẽ đứng về phía Hoắc Minh Sâm, mà Hoắc Minh Thành lại là anh trai anh ta. Hai anh em này quan hệ cũng thân thiết, cô không lý nào khoanh tay đứng nhìn, dù sao cũng là một mạng người, ai biết lần sau Hoắc Viễn Quang sẽ ra ám chiêu gì.

Chỉ nói sự thật, cũng không tổn thất gì.

Lục Duyên ra tới cửa, tay cầm nắm cửa nói.

"Ngày hôm qua tôi đi bộ xuống lầu pha cà phê, đúng lúc nhìn thấy Trần Liễm Đông cùng tài xế Trương của ngài ở hành lang đang nói chuyện, sắc mặt chú Trương hồi hộp khó coi, Trần Liễm Đông đưa chú Trương một phong thư, còn lại thì tôi không biết."

Rồi lại nói: "Tôi hỏi qua, camera theo dõi ở cầu thang đã hư, bộ phận sửa chữa hôm nay mới sửa, nếu như chủ tịch ngài muốn lấy đoạn ghi hình, có thể sẽ không điều tra được, chuyện mà tôi biết tổng cộng chỉ có bấy nhiêu, cũng hi vọng chủ tịch không nên làm khó tôi."

Nói xong cô mở cửa, cũng không quay đầu lại, để Hoắc Minh Thành một mình đứng suy tư.

Lục Duyên thầm than việc này vướng tay chân, hơi sợ Hoắc Minh Thành không bỏ qua cho mình, hồn vía bay tận đi đâu không cẩn thận đụng trúng người, cô bịt mũi lùi về sau một bước, định thần nhìn lại, lại phát hiện người này là thư ký Lý.

Âu phục thẳng tắp, vẻ mặt cứng đờ như núi băng ngàn năm không đổi, nhìn sơ cũng không thấy trên người anh ta quấn băng, Lục Duyên kinh sợ, nói lắp bắp: "Thư ký Lý?! Anh... anh không phải gặp tai nạn xe phải nhập viện sao? Làm sao... sao lại xuất viện nhanh vậy??"

Cô vừa thấy người này là lại thiếu tự tin, đặc biệt cô phát hiện bả vai trái tây trang màu đen thuần của đối phương bị dính kem nền của mình, cái cảm giác này liền càng mãnh liệt hơn.

Thư ký Lý nghe vậy nghi ngờ nghiêng đầu, trông hơi khó tin.

"Tôi chỉ là bị trầy da một chút, người bị thương tương đối nghiêm trọng là tài xế, ai nói với cô tôi nhập viện?"

Tin của mấy nữ nhân viên đồn đúng là không thể tin được, thêm mắm dặm muối chắc hẳn là không thể thiếu, Lục Duyên ngầm xấu hổ , thư ký Lý nhìn thấy vẻ mặt của cô dường như cũng đoán được một chút, tự mình phủi lớp phấn trắng trên bả vai, phát hiện phủi không sạch đành phải dừng tay.

"Cô ngày hôm nay mà còn nghe mấy cô kia đồn nhảm nữa, nói không chừng còn có thể nghe thành tôi cấp cứu không thành công, được hỏa thiêu ở nhà tang lễ đấy."

"Dạ?"

Lục Duyên sửng sốt một giây mới phát hiện đối phương đang nói đùa , nhưng đáng tiếc lúc cô phản ứng lại thì người đã đi rồi, không khỏi âm thầm nhún vai, đồng thời có cảm giác chắc mặt trời mọc ở đằng Tây.

Bất tri bất giác đã đến thủ đô đã hơn nửa năm, Lục Khởi bỗng nhiên nhận được điện thoại của bà Lục, mới kinh ngạc phát hiện sinh nhật mình đến rồi, nói cách khác, gã lại thêm một tuổi, nghe kỳ lạ tới buồn cười.

"Con xa nhà, nhớ chăm sóc tốt bản thân, chăm sóc tốt em gái, nghỉ hè về đây mẹ tổ chức bù  sinh nhật cho con, làm chút đồ ăn con thích ăn, gia đình mình đoàn tụ."

Càng là người thân cận ngược lại càng không câu nệ, Lục Khởi cùng bà Lục nói chuyện phiếm vài câu mới cúp điện thoại, kết quả một giây sau liền nhận được điện thoại của Lục Duyên.

"A Khởi, sinh nhật vui vẻ~"

Giọng cô dẫn theo ý cười.

"Em định làm bánh kem, bảy giờ anh tới đón em, chúng ta cùng ra ngoài ăn bữa cơm chúc mừng, dù gì cũng là lần sinh nhật đầu tiên khi tới thủ đô mà."

Lục Khởi bất đắc dĩ cười cười.

"Bánh ngọt thì thôi đi, em giảm béo không ăn, anh cũng không thích ăn ngọt, mua chi cho lãng phí."

"Không được không được, việc này nhất định phải có, quyết định thế nha, em còn có việc, lát lại nói chuyện sau nhe, bai~"

Công việc đi vào quỹ đạo, cô dường như cũng bắt đầu bắt đầu bận túi bụi, hoàn toàn nhập tâm, Lục Khởi bình thường cũng không nhận được điện thoại của cô.

Hoắc Minh Sâm cầm ly nước đi ở phía sau gã, tiện tai nghe được, nhất thời dừng bước ôm lấy cổ của gã.

"Hôm nay sinh nhật anh." Là câu trần thuật, không phải câu hỏi.

Hoắc Minh Sâm có vẻ như không để ý tới mọi thứ, kỳ thực lại quan tâm tới mọi người, câu này vừa nói ra, khiến người không rõ cậu là hôm nay mới biết, hay đã sớm biết.

Lục Khởi cầm cái ly trong tay cậu uống một ngụm, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, sau đó thuận miệng "Ừ" một tiếng.

"Tối hôm nay tôi với A Duyên đi ra ngoài ăn một bữa cơm, về muộn một chút."

Vừa dứt lời, gã cảm giác tay trên cổ gã siết chặt, sau đó buông lỏng.

"... Ừ, đi sớm về sớm."

Hoắc Minh Sâm lại dễ nói chuyện ngoài ý muốn, làm Lục Khởi kinh ngạc quay đầu liếc mắt nhìn cậu, kết quả một giây sau liền bị trừng lại.

"Nhìn cái gì, anh với em anh ăn cơm, cũng không phải cùng đàn bà bên ngoài ăn cơm, tôi không dễ giận như vậy."

Lục Khởi nghĩ thầm Hoắc Minh Sâm bụng dạ không hẹp hòi, đời trước ước gì mình không thấy ai cả ngoại trừ cậu, bất quá...

"Không định tặng cái gì à?"

Dựa vào tính tình Hoắc Minh Sâm, bất kể thế nào cậu đều sẽ giữ ý tứ, âm thầm không chúc một câu sinh nhật vui vẻ, không phải là phong cách của cậu.

Hoắc Minh Sâm khoanh chân ngồi ở trên giường, khoanh tay lại, đôi mắt liên tục nhìn chằm chằm vào truyền hình, nghe vậy ngoài cười nhưng trong không cười hừ một tiếng.

"Tôi cho anh bao lì xì thì anh lấy sao."

Lục Khởi ngồi ở trước bàn vi tính không quay đầu lại, Hoắc Minh Sâm liền không nhìn thấy nụ cười trên mặt gã, tiếng click của con chuột vang lên mấy lần, mới nghe gã chậm từ tốn nói: "Đưa tiền thì tầm thường."

Có thể Lục Khởi chính là một người rất phàm tục, có trời mới biết gã nói mấy lời này là trái lương tâm.

Hoắc Minh Sâm nghe vậy thì chớp mắt.

"Tặng máy tính ha?" Thứ lỗi cho gã không biết tặng cái gì, bởi vì đồ quá đắt Lục Khởi sẽ không cần.

"Lại càng tầm thường."

Lục Khởi chân hơi động, ghế tựa cũng quay lại, mười ngón tay gã đan nhau đặt ở trên bụng, ngồi thẳng dù bận vẫn ung dung nhìn Hoắc Minh Sâm, thận trọng tao nhã, như một quý công tử cẩn trọng, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tặng em cho tôi thì sao?"

Lời nói này bất chợt, thậm chí nghe giống như một thông báo vậy, Hoắc Minh Sâm nghe vậy tim như ngừng đập, cơ thể cứng đờ, không biết là kích động hay kinh ngạc, giương mắt không nhúc nhích theo dõi gã, luôn cảm giác đây không giống lời Lục Khởi sẽ nói ra.

Một giây sau, sự thật chứng minh gã đoán không sai.

"Giúp tôi giặt đồ làm cơm, thuận tiện lau bàn, không cần trả tiền công."

Hoắc Minh Sâm trực tiếp ném cái gối trong tay tới.

"Mơ đi! Chưa tối mà đã nằm mơ giữa ban ngày rồi!"

Lục Khởi tiếp được cái gối ném trở lại, thuận tiện đứng dậy khoác áo, chọc người ta giận rồi định bỏ chạy.

"Sắp tới giờ rồi, tôi đi đoán A Duyên tan làm."

Hoắc Minh Sâm tức giận nện gối, thành công từ người trưởng thành biến thành đứa nhỏ ba tuổi. Lục Khởi đi rồi, gian phòng nhất thời yên tĩnh, một mình cậu ngồi ở trên giường, cuối cùng xuống giường mở cửa tủ lành, bên trong có một cái bánh ngọt.

Hoắc Minh Sâm giữ cửa, nghĩ thầm mình quả nhiên không lãng mạng nổi, cậu dường như đang giận, tự mình cắt miếng bánh ngọt không đẹp lắm.

Lục Khởi không ăn, thì cậu ăn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro