Phiên ngoại 2 + 3
Phiên ngoại 2 + 3: Kỳ phát tình + Em trai ngoan
2
Chu Ngưng đến kỳ phát tình.
Kỳ phát tình bất ngờ ập đến khi anh đang ngủ, mấy ngày trước anh phải tăng ca đến tận khuya, anh vừa buồn ngủ lại vừa khó chịu. Anh vô thức mà khịt mũi một tiếng, Lâm Vãn nghe thấy tiếng động liền thức giấc, mắt vẫn chưa mở hẳn mà cậu đã đưa tay đặt lên trán anh.
"Anh bị sốt sao?" Cậu đưa tay lên trán mình mà so sánh nhiệt độ, "Không nóng lắm, để em đi lấy nhiệt kế. "
Chu Ngưng nắm lấy cổ tay cậu, Lâm Vãn mất thăng bằng ngã vào trong ngực anh, vừa ngã vào ngực anh, cậu nghe anh rên rỉ nói: "Không phải sốt..."
Lâm Vãn ngạc nhiên hỏi: "Là... là kỳ phát tình? "
"Ừm."
Lâm Vãn không nói gì, nhưng Chu Ngưng lại có cảm giác hình như cậu đang nhúc nhích. Anh nheo mắt nhìn cậu thì thấy cậu đang loay hoay cởi quần ra.
Chu Ngưng dở khóc dở cười, anh đánh vào mông cậu một cái: "Ngoan một chút đi, bây giờ anh không muốn làm. "
Lâm Vãn sốt ruột hỏi: "Vậy thì phải làm sao bây giờ? "
"Không biết." Chu Ngưng thở dài, "Mấy ngày anh ngủ không được ngon, bây giờ rất buồn ngủ, nhưng anh lại rất khó chịu, không ngủ được. "
Lâm Vãn đau lòng vuốt tóc anh, cậu vụng về phóng pheromone ra an ủi anh, cậu vỗ vỗ lưng anh nói, "Ngủ ngoan nào, ngủ ngoan nào..."
Chu Ngưng khó chịu hỏi: "Chủ ngữ đâu? "
Lâm Vãn vội vàng nói thêm: "Chồng ơi, chồng ngoan ngoan, chồng ngủ ngoan nào..."
Chu Ngưng cố gắng nhắm mắt lại ngủ nhưng vài phút sau lại tỉnh dậy.
Mỗi lần mở mắt ra, anh đều có thể nhìn thấy Lâm Vãn đang chống tay nhìn anh, cậu cố gắng mở to mà hai mắt trông chừng anh.
Anh cứ như vậy mà thức rồi lại ngủ, ngủ rồi lại thức, cuối cùng cũng đến bình minh, cơn khó chịu vẫn không nguôi ngoai, vừa ngủ dậy thì anh không thấy vợ mình đâu cả.
Chu Ngưng vừa định gọi điện thoại cho cậu thì lại thấy Lâm Vãn để điện thoại trên tủ đầu giường, trong lòng anh càng thêm lo lắng. Chỉ cần Lâm Vãn không ở trong tầm mắt anh, về cơ bản thì anh có thể gọi cảnh sát để báo án.
Trong lúc Chu Ngưng đang tự hỏi là mình nên gọi 110 hay trực tiếp đến đồn cảnh sát thì Lâm Vãn mang bữa sáng về nhà. Cậu rất sợ lạnh nên mặc khá nhiều lớp áo, tự quấn mình thành một quả bóng tròn trịa. Về đến nhà thì phải cởi hết quần áo ra, cậu dùng khuôn mặt lạnh lẽo của mình cọ cọ lên mặt Chu Ngưng, sau đó đặt tay lên mặt anh nói: "Em có mua hoành thánh với xíu mại tôm, anh mau dậy ăn đi! "
Chu Ngưng đang định la rầy cậu vì sao ra ngoài lại không mang điện thoại theo, nhưng khi thấy Lâm Vãn như vậy, anh chỉ nhẹ giọng nói: "Sao ra ngoài mà không quấn khăn choàng? Mặt em lạnh ngắt luôn rồi. "
"Em quên."
Lâm Vãn cười cười nói: "Miệng của em cũng lạnh nữa, anh có muốn hôn không. "
Chu Ngưng mơ hồ ừ một tiếng, "Để anh giúp em làm ấm lên. "
Nhớ đến lần phát kỳ lần trước của Chu Ngưng, cậu thấy lần này anh đã ngoan hơn rất nhiều, mặc dù có nổi nóng nhưng vẫn có thể thương lượng được.
Chu Ngưng: "Bây giờ tâm trạng anh không được tốt cho lắm, nên anh đang rất muốn đập phá đồ đạc, có được không?"
Lâm Vãn đau lòng quan sát đồ đạc trong nhà, nếu vỡ thì tiếc lắm. Cậu lấy vài món vô dụng qua cho anh: "Anh muốn đập hả? Vậy thì đập cái này đi. "
"Thêm mấy cái lon này nữa, anh bóp nát chúng đi, để có gì em đi bán cho dì thu mua phế liệu ở dưới lầu."
"..." Chu Ngưng đột nhiên cảm thấy khi mình tới kỳ phát tình không còn một chút tôn nghiêm gì cả.
Lâm Vãn ngồi xuống bên cạnh anh, cậu từ từ xoa xoa đầu anh, Chu Ngưng cúi đầu để cho cậu sờ.
"Đừng nghĩ nữa, anh càng nghĩ càng khó chịu đó." Lâm Vãn nghiêm túc giải thích cho anh, sau đó hôn lên đỉnh đầu anh một cái, "Anh nghĩ đến cái gì đó vui vui đi. "
Chu Ngưng ủ rũ hỏi cậu: "Nghĩ đến cái gì? "
"Nghĩ đến em nè."
Chu Ngưng im lặng một lúc, sau đó nghẹn ngào nói, "Vợ ơi.... lỡ như sau này em bỏ đi theo người khác thì sao? "
Lâm Vãn chớp chớp mắt, cậu khó hiểu hỏi anh: "Đi theo ai? "
"...... Người khác. "
"Người khác là ai?"
"Thì là người khác đó." Chu Ngưng đưa tay lên vò đầu bức tai, "Nếu như có người đến mang em đi, không cho anh nhìn thấy em thì phải làm sao bây giờ? Hoặc nếu như em bị mất trí nhớ, không nhớ anh, thì anh phải làm sao bây giờ? "
Chu Ngưng rơi vào tình trạng hoảng loạn không cần thiết, anh có cảm giác rất không an toàn, giống như tất cả mọi người trên toàn thế giới này sẽ thừa dịp anh không chú ý mà tới trộm Lâm Vãn của anh đi.
Mặc dù Lâm Vãn nói "không đâu", nhưng anh vẫn thấy rất lo lắng. Câu hỏi của anh không thể giải quyết được gì mà còn làm cho Lâm Vãn đau lòng, hai mắt cậu đỏ hoe: "Em nói không là không, anh đừng nói bậy bạ. "
Lâm Vãn tủi thân ngồi quay mặt vào tường, "Em không muốn để ý tới anh nữa."
Chu Ngưng hốt hoảng ôm lấy cậu từ phía sau, "Xin lỗi, anh..."
Chu Ngưng vẫn chưa nói lời xin lỗi mà Lâm Vãn đã tha thứ cho anh. Cậu quay người lại ôm lấy cổ anh, sau đó cắn anh một cái, "Không được suy nghĩ lung tung. "
"Ừm."
"Em ở đây, không đi đâu cả." Lâm Vãn ôm anh thật chặt, "Nếu có người tới mang em đi, em sẽ gọi anh tới đánh người đó. "
Bây giờ Chu Ngưng mới cười nói: "Được. "
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
3
Chu Độ thỉnh thoảng sẽ đến tìm Lâm Vãn chơi. Mỗi khi hắn có điều gì đó không hài lòng về Chu Ngưng thì hắn sẽ tìm tới Lâm Vãn.
Từ nhỏ Chu Độ đã ngưỡng mộ em trai nhà người ta, em trai nhà người ta biết làm nũng gọi "anh", thấy anh mình thì nở một nụ cười tươi như hoa, sau đó sẽ chạy đến làm cái đuôi nhỏ của anh mình, nhưng Chu Ngưng thì không. Từ nhỏ, Chu Ngưng trông còn trưởng thành hơn cả Chu Độ.
Chu Ngưng thích đọc các tác phẩm nổi tiếng trong và ngoài nước, Chu Độ thì lại thích Ultraman. Hắn tiết kiệm tiền để mua cho Chu Ngưng một bộ sách mà anh thích, khi đó, Chu Ngưng mới chịu giả làm quái vật nhỏ mà chơi với hắn, thỉnh thoảng Chu Ngưng sẽ cau mày mà mắng hắn: "Anh à, anh có thể trưởng thành hơn một chút không, trông anh chẳng khác gì là em của em cả."
Lâm Vãn thì lại khác, cậu là một hạt đậu ngọt ngào. Hơn nữa bây giờ cậu còn biết nói chuyện, mỗi khi Chu Độ tới, cậu sẽ vây quanh hắn mà nói chuyện với hắn:
"Anh trai đến rồi!"
"Anh à, anh ăn cơm chưa?"
"Anh ơi, anh chơi trò chơi với em đi."
Đây mới chính là người em trai mà hắn mong mỏi bấy lâu nay. Chu Độ hài lòng xoa đầu cậu, "Chú em ngoan như vậy làm sao anh không thương chú em cho được? Sau này anh sẽ giao toàn bộ tài sản của mình cho chú em, Chu Ngưng một phần cũng không có. "
Chu Độ suy nghĩ một chút thì thở dài nói, "Hazzzi, chắc chắn cái tên nhóc thích tăng ca đó sẽ sống thọ hơn anh..."
Chu Độ khuyên cậu, "Chú em phải khuyên nó nên chú ý tới cơ thể nhiều hơn, đâu phải cứ vùi đầu vào kiếm tiền là được đâu đúng không? Bảo nó dành nhiều thời gian để tận hưởng cuộc sống với chú em đi! "
"Cuối tuần mà còn chạy tới công ty, đây không phải là lãng phí cuộc sống sao. Hơn nữa nó cũng đâu phải tăng ca một mình? Cuối tuần mà chú em không có chồng ở bên cạnh, anh cũng không có vợ cạnh kề, chú em nói xem anh nói có đúng không? "
Lâm Vãn nghe một hồi cũng không bắt được ý chính trong lời nói của Chu Độ, ý của hắn là:
Buổi hẹn hò của hắn bị em trai mình phá banh chành rồi.
Lúc Chu Ngưng tăng ca, trợ lý sẽ tăng ca với anh, mặc dù anh nói không cần, nhưng Tiểu Đinh là người rất tích cực trong công việc. Chu Độ khuyên không được nên chỉ có thể đến nhà em trai mình càu nhàu.
Lâm Vãn cũng không muốn Chu Ngưng làm việc vất vả như vậy, cậu gật đầu đồng ý: "Em cũng không muốn anh ấy bận bịu như vậy..."
Chu Độ cho rằng cậu hiểu ý mình, hắn dịu dàng nói: "Hồ ly nhỏ à! Chú em đúng là em trai ngoan của anh! "
Lâm Vãn ngơ ngác trả lời anh, cậu thấy Chu Độ suy nghĩ cho vợ chồng mình như vậy, anh mới là người tốt.
Buổi chiều không có gì làm nên Lâm Vãn nấu canh gà bồi bổ cho Chu Ngưng, lúc cắt gà cậu vô tình cắt trúng tay nên bị chảy máu.
Chu Độ lấy dao từ trong tay cậu, "Để anh làm cho, chú em đi dán băng cá nhân đi. "
Lâm Vãn bình tĩnh nói: "Không sao đâu, em không đau. "
"Sẽ bị nhiễm trùng đó, đi băng lại đi."
Lâm Vãn gật gật đầu, cậu do dự không biết nên chọn băng cá nhân có hình Pikachu hay là Squirtle, cậu nhắm mắt chọn đại một cái, sau đó dán lên rồi tiếp tục nấu ăn.
Buổi chiều cậu bận bịu làm đồ ăn nên cũng quên mất vết thương bị đau ở tay. Mãi cho đến khi Chu Ngưng trở về, Lâm Vãn lao về phía anh như một mũi tên, cậu giơ ngón tay lên cho anh coi, "Chu Ngưng, em cắt trúng tay, đau quá. "
Chu Ngưng nhìn thấy thì đau lòng vô cùng, anh nắm lấy bàn tay có ngón tay bị thương của cậu, sau đó thổi thổi lên ngón tay quấn băng cá nhân hình Squirtle.
Chu Độ bị nhét cho một đống cơm chó vào miệng chưa kịp nói gì thì đã bị em trai mình càu nhàu: "Tiểu Vãn bị thương nặng như vậy sao anh còn để em ấy nấu cơm? "
Chu Độ: "..."
"Chú nên cảm ơn anh khi hồi còn bé anh không cho chú coi TV nhiều, nếu không bây giờ mắt chú sẽ mù mất. Vết thương kia có chút xíu, mắt thường nhìn cũng không thấy được đâu."
Lâm Vãn phụ họa thêm: "Đều là anh trai làm đó, em chỉ giúp một chút thôi. "
Chu Ngưng ngửi thấy mùi thơm thì đói bụng, anh nắm tay Lâm Vãn đi tới trước bàn ăn, anh giúp cậu kéo ghế ra, bưng đồ ăn lên bàn, sau đó hỏi Chu Độ, "Cơm nước xong chưa anh? "
Chu Độ mặc áo khoác, hắn đổ canh vào trong hộp bento, "Anh đem món canh này đi, không cho chú ăn đâu. "
"Tiểu Đinh nói hôm nay về nhà mẹ mình ăn cơm, cậu ấy bảo em nói với anh vài điều."
"..." Chu Độ lại cởi áo khoác ra, để lên lại móc áo, múc canh ra chén cho anh, "Mời chú ăn cơm."——
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro