Chương 16
Qua một ngày một đêm không ngừng tìm kiếm, Ngự Lâm quân phái đi rốt cục cũng có thu hoạch tại một bờ sông.
Ngu thống lĩnh nhận được tin tức liền lập tức chạy đi, hắn biết tình hình lúc này của Hoàng đế khẳng định rất không tốt, nếu như không xác nhận người tìm được còn sống hay đã chết trước, hắn cũng không dám trực tiếp báo cáo.
Mà nếu như người đã chết. Trên đường chạy tới Ngu thống lĩnh có nghĩ đến chuyện này, sắc mặt lập tức trầm lại. Mặc dù người đã chết hắn cũng phải báo cáo, chỉ là không biết khi đó Hoàng đế có tức điên lên hay không.
Hoàn hảo, khi hắn chạy tới bờ sông, Lý Tầm đã được quân sĩ vớt từ trong nước ra, hơn nữa vẫn còn một hơi thở, nhưng chỉ còn một hơi.
Một mũi tên xuyên qua trước ngực, lại thêm việc bị ngâm nước gần năm canh giờ, vết thương cũng đã phai đến không còn màu máu, có thể thấy được nếu như chậm một chút nữa thôi Lý Tầm sẽ chết đuối, với tình trạng vết thương mất máu nghiêm trọng này cũng đủ khiến con người dây dưa đến chết.
Ngu thống lĩnh không dám tốn thời gian kiểm tra vết thương khác trên người Lý Tầm, trước tiên tùy ý băng bó một chút chấn thương nguy hiểm nhất liền vội vành đem người trở về, chỉ sợ trên đường về sẽ làm người này hao tổn khí lực.
Hoàng đế mới ra khỏi trướng, việc đầu tiên nhìn thấy chính là Ngu thống lĩnh mới mang người từ bờ sông trở về đã gấp gáp tìm thái y.
Thái y thấy Hoàng đế bất động, rất hiểu chuyện mà chạy tới chỗ Ngu thống lĩnh kiểm tra tình trạng của Lý Tầm, vừa nhìn thấy cũng nhíu mày.
Hoàng đế gắt gao cắn chặt răng, âm thanh như nghẹn lại mà nói: "Người, như thế nào rồi?"
Thái y bận rộn đáp: "Thương thế của Lý đại nhân rất nguy kịch, chỉ còn lại... chỉ còn lại..."
"Nói!"
Thái y lại chần chờ, nói: "Chỉ còn lại một hơi, thần cần xem lại tình huống."
Hoàng đế nhắm mắt lại, thân hình loạng choạng. Thái y định lao tới dìu, đã thấy Hoàng đế quơ quơ tay liền đứng thẳng, chỉ là sắc mặt tái nhợt đi rất nhiều.
"Trẫm muốn ngươi không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải cứu được người! Nếu như người chết..." Hoàng đế bỗng nhiên trở lên mờ mịt, y thầm nghĩ, nếu như người chết đi thì phải làm sao đây, lẽ nào bắt Thái y chôn cùng sao, nhưng việc này làm gì có liên quan đến Thái y, tuy y là Hoàng đế, cũng không thể xử phạt mà không có lý do. Vì vậy nói được nửa câu, liền nuốt trở lại.
Thái y tự biết trách nhiệm của mình lớn như thế nào, nhận lệnh của Hoàng đế, mang Lý Tầm trở vào lều.
Hoàng đế bỗng cảm thấy vắng vẻ, tựa như không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Ngu thống lĩnh vừa nhìn liền biết Hoàng đế tám phần mười là một đêm không ngủ, vừa thương tổn vừa uể oải, sống đến tận bây giờ cũng là rất thần kỳ, nhưng Hoàng đế giống như không muốn đi nghỉ ngơi, để tránh chuyện gì không hay Ngu thống lĩnh liền đi theo Hoàng đế đi ra ngoài trướng.
Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, Ngu thống lĩnh nhìn thấu vấn đề, nghĩ thầm việc của Lý Tầm có thể sẽ kích thích một chút tới Hoàng đế, lại nói đến thời điểm tìm thấy Lý Tầm.
Lúc đó Lý Tầm cưỡi ngựa của Hoàng đế, mà con ngựa kia cũng coi như là vạn người chưa chắc có được một con ngựa tốt như vậy, tuy rằng tính tình xảo quyệt, nhưng vẫn còn có chút tinh anh.
Ngự Lâm quân vốn là không tìm thấy bờ sông nhanh như vậy, nhưng khi đang kiểm tra được một nửa thì con ngựa kia bỗng nhiên chui ra, hí vài tiếng trước mắt mấy quân sĩ, quân sĩ đã được thông báo, Lý Tầm là cưỡi ngự mã* đi, nếu như phát hiện ngự mã chắc chắn Lý Tầm phải ở gần đó. Cũng may là quân sĩ đi theo nó, mới tới được sau một tảng đá lớn ở bờ sông tìm được Lý Tầm xuôi dòng chảy thì được hòn đá này chặn lại.
Dựa vào tình huống lúc đó, Ngu thống lĩnh đại khái cũng có thể suy đoán ra Lý Tầm đụng phải cái gì.
Thích khách kia không có ngựa hiển nhiên rất khó truy bắt Lý Tầm cưỡi ngựa, chắc chắn bọn họ đã thay đổi vũ khí dự định trực tiếp bắn giết, khả năng lúc đó Lý Tầm đang muốn qua sông, bởi vậy nên trúng tên sau đó trực tiếp rơi xuống nước, thích khách có lẽ vì nguyên nhân nào đó, cho rằng Lý Tầm đã chết hoặc là phát hiện Lý Tầm không phải Hoàng đế, vì vậy mới không chém thêm một đao. Mà mũi tên kia không đâm trúng chỗ quan trọng, Lý Tầm mới không bị mũi tên này lấy mất tính mạng, đây cũng coi như là điều may mắn trong vô vàn cái bất hạnh.
Ngu thống lĩnh có thể suy đoán được, dĩ nhiên Hoàng đế cũng có thể căn cứ vào lời nói của hắn mà suy đoán, càng nghĩ càng hoảng sợ, nếu như mũi tên kia nhắm chuẩn một chút, hay những tên thích khách kia chém thêm một đao, thì có lẽ bây giờ y chỉ có thể thấy một bộ thi thể.
Thần sắc Hoàng đế càng nghiêm trọng càng ủ rũ, cau chặt mày, tái hiện lại tình huống trong đầu thêm một lần nữa, tâm tư rõ ràng, đột nhiên ngộ ra một nghi ngờ.
"Làm thế nào các khanh tìm được đến chỗ trẫm ẩn thân?"
Có Hoàng đế giao phó đi tìm hướng bắc, Ngự Lâm quân cũng phải bỏ ra một ngày một đêm để tìm Lý Tầm, vậy bọn họ làm sao tìm được mình? Lại nói, sau khi con ngựa kia kích động không chọn đường mà chạy loạn vào rừng, chạy một đường như bay sẽ không lưu lại vết máu rõ ràng, lúc đó Ngự Lâm quân lại không biết rõ phương hướng cũng như tình huống của bọn họ thì sao chỉ trong mấy canh giờ lại có thể tìm thấy ?
Động tác của Ngu thống lĩnh dừng một chút, lập tức vươn tay lấy đồ vật từ trong ngực ra.
"Ở nơi chuyện xảy ra thần phát hiện vật này, phỏng đoán là do Lý đại nhân thả xuống, liền phái thuộc hạ tản ra tìm, quả nhiên dọc đường đi phát hiện có rải rác những vật ấy, chúng thần thuận theo vật này mà tìm tới."
Đầu tiên Hoàng đế có chút sững sờ, lại lập tức trợn to hai mắt, lúc vươn tay ra còn run rẩy. Ngu thống lĩnh liền đem tờ giấy kia giao lại trên tay Hoàng đế.
Đó là mấy từ giấy bị vo lại, rõ ràng từng là sách lại bị người ta xé ra thành nhiều phần, trên giấy có viết chữ, chữ viết nắn nót, chính là bút tích của Lý Tầm.
Dường như Hoàng đế có thể tưởng tượng đến cảnh Lý Tầm từng nghiêm túc như thế nào khi viết những thứ này, thế nhưng hiện tại quyển sách hoàn hảo này đã bị xé nát, người viết nó cũng đang thoi thóp.
Đáng tiếc phán đoán của Ngu thống lĩnh không phải hoàn toàn chính xác, sau khi thái y tỉ mỉ kiểm tra thương thế của Lý Tầm thì đưa ra một kết luận không quá lạc quan.
Lúc này Hoàng đế đã ngồi vào trong màn của thái y, chờ thái y đưa ra phương án trị liệu.
Thái y kiểm tra xong xuôi, thở dài nói: "Xương sườn Lý đại nhân bị ngoại lực va phải mà đứt đoạn mất mấy cái, vì vậy nên nội tạng cũng bị thương, trên người lại bị trúng tên, may mà không có thương tổn đến những nơi quan trọng."
Hoàng đế thấy sắc mặt của Lý Tầm quá nhợt nhạt, hơi thở cũng càng ngày càng yếu đi, trong lòng bất an kinh hoảng, quyết đoán hỏi thái y: "Vậy khi nào hắn mới có thể tỉnh?"
Thái y lắc đầu: "Khó nói."
Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống, thái y rất hiểu chuyện mà nhanh chóng giải thích: "Lý đại nhân đã lưu lạc bên ngoài một ngày một đêm, vết thương chuyển biến xấu, ban đêm có thể sẽ sốt cao, nếu đêm có sốt cao mà không hạ sẽ thập phần nguy hiểm."
Hoàng đế sững sờ, theo bản năng lại gần xem những vết thương kia, nhưng vết thương đã sớm được băng bó kỹ càng, y có nhìn cũng không nhìn được cái gì, chỉ có thể tin tưởng thái y.
"Vậy trẫm sẽ ở lại nơi này."
Thái y cả kinh, hô: "Tuyệt đối không được thưa Bệ hạ, vết thương của người cần phải được an dưỡng cho tốt!"
Hoàng đế cau mày, vừa định trách cứ một câu, lại cảm thấy một trận choáng váng.
Y nhìn về phần vai được quấn đầy băng vải, máu đã thẩm ra ngoài. Mảng máu kia giống như đang cảnh báo Hoàng đế, đồng thời tố cáo người không biết lượng sức mình kia, mảng máu này thấm ra cũng nói cho Hoàng đế rằng y chưa khỏi hẳn, vẫn bị thương như trước.
Hoàng đế mờ mịt cảm thấy thân thể rất uể oải, mất một quãng thời gian rất dài mới đoán ra được đây là cảm giác gì. Y bắt đầu cảm thấy hoa mắt tróng mặt, lời Ngu thống lĩnh cùng thái y khuyên bảo cũng nghe không lọt, y nhìn chằm chằm Lý Tầm nằm trên giường, bỗng nhiên mắt tối sầm lại.
Bên trong màn của thái y bỗng chốc hỗn loạn rối tung, vẫn là Ngu thống lĩnh nói thái y nhanh chóng thay băng cho Hoàng đế.
Thái y vừa kinh sợ vừa gấp gáp thay băng cho Hoàng đế, sau đó mới an tâm bắt đầu xử lý vết thương của Lý Tầm.
Vết thương của Hoàng đế rất dễ băng bó, nhưng trái lại, vết thương trên bả vai của Lý Tầm bị mũi tên đâm quá sâu, thời điểm thái y rút mũi tên ra, ông nơm nớp lo sợ, từ mũi tên tràn ra rất nhiều máu, nhiễm đỏ một mảng lại một mảng băng vải đang giữ ở miệng vết thương.
Từng chậu từng chậu máu được thay đổi ra vào, không biết qua bao lâu, thái y mới như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi, dặn người đi lấy thuốc, sắc thuốc.
Thời điểm Lý Tầm được mang về đã có một chút sốt nhẹ, sau đó còn bị thái y dằn vặt một phen lại thêm công dụng của thuốc khiến hắn càng sốt cao không thôi. Thái y bận rộn phối hợp hết các loại thuốc cho hắn uống cũng không có tác dụng, nhận thấy khí lực của bệnh nhân càng ngày càng yếu, thái y không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng đi bẩm báo với Ngu thống lĩnh.
Giây trước vừa bẩm báo xong, giây sau Hoàng đế liền vọt vào.
Lý Tầm nằm ở trên giường chẳng nói chẳng rằng, sốt cao khiến mặt hắn còn có chút huyết sắc, như dấu hiệu mờ nhạt của hồi quang phản chiếu*.
*hồi quang phản chiếu: thành ngữ để chỉ người trước khi chết nhưng trông thanh thản hồng hào như còn sống.
(Cảm ơn bạn @imihatsuka đã góp ý giúp tui nha ฅ'ω'ฅ)
Hoàng đế chẳng còn quan tâm chuyện bị nghi ngờ hay không nữa, y hất vạt áo lên quỳ gối xuống bên cạnh giường, vươn tay nắm chặt lấy tay Lý Tầm. Tay y run rẩy, lòng bàn tay lạnh ngắt, cũng không phân biệt rõ rốt cuộc là tay Lý Tầm lạnh hơn hay tay y lạnh hơn.
Thái y sai người ra ra vào vào bốc thuốc sắc thuốc, sửa đổi phương pháp phối chế dược liệu mấy lần, cuối cùng vẫn không thể làm gì khác hơn là gia tăng lượng thuốc, đặt hy vọng vào rằng nhiều thuốc hơn, công hiệu sẽ mạnh hơn.
Nơi này là một mảng vội vàng cùng ầm ĩ, Ngu thống lĩnh là người đang phụ trách bảo vệ ở đây trong lúc vô tình đã nhìn thấy Hoàng đế cúi đầu kề sát vào hai má Lý Tầm, không biết là làm cái gì, nhưng hắn nghe được một chút thanh âm nghẹn ngào của Hoàng đế: "Ta không thể không có được ngươi..."
Ngu thống lĩnh nhíu mày, thầm nghĩ mình giống như đã nghe được bí ẩn gì đó của Hoàng thất mà vốn dĩ không nên biết vậy.
Có lẽ là mệnh của Lý Tầm chưa tới số, hoặc là thuốc của thái y thật sự có hiệu quả. Đến khi ánh bình minh ló dạng, sốt cao của Lý Tầm dần dần hạ xuống, sau đó yên tĩnh nằm nghỉ, không có thêm tình huống nguy cấp nào nữa.
Hoàng đế trông Lý Tầm đến hơn nửa đêm rốt cuộc cũng bị khuyên đi về nghỉ, nhưng đáng tiếc còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu lại bắt đầu hỏi cung các nghi phạm, Ngu thống lĩnh đi theo tuỳ tùng, trong lòng thập phần bội phục sức chịu đựng của Hoàng đế.
Bãi săn dù sao cũng không phải Thái Y viện, hai ngày sau thái y mới mang thuốc khẩn cấp đến, Hoàng đế suy tính đề nghị của thái y, quyết định lập tức trở về cung.
Sau đêm nguy cấp đó, tình trạng của Lý Tầm bây giờ cơ bản đã ổn định, ngoại trừ tĩnh dưỡng thì ngoài ra cũng không có hiệu pháp đặc biệt nào cả. Còn về việc tĩnh dưỡng, tất nhiên trong cung vẫn thích hợp hơn.
---
Lời tác giả: Ui... Tôi không hiểu về y học lắm, tuy rằng có tra xét một ít tài liệu trên baidu thế nhưng vẫn không thể hiểu được tất cả, cho nên nếu có vấn đề ở chỗ nào mọi người nhất định phải nói cho tôi biết _(:з" ∠)_
Ps: nói cho con editor nữa =))
Hôm qua thấy có bạn cầu chương mới (っ´▽')っ Nên là Ka hoàn thành nốt rồi up luôn nà (。・ω・。)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro