Ngoại truyện 4: Mang thai + Chiến tranh
Editor: Frenalis
Thẩm Khinh Trĩ mới mang thai hơn một tháng, mạch tượng còn chưa rõ ràng, chỉ nhờ thái y y thuật cao siêu mới miễn cưỡng bắt được hỉ mạch.
Vì thai còn nhỏ, nên đế hậu hai người không vội vàng tuyên bố thiên hạ, chỉ nói với thái hậu, Thục thái phi cùng vài vị trưởng bối, sau đó vẫn tiếp tục cuộc sống như thường.
Nói là như thường, nhưng rốt cuộc vẫn có sự khác biệt.
Giày của Thẩm Khinh Trĩ đều được thay bằng giày đế dày dễ đi lại, y phục cũng thay bằng những bộ váy áo rộng rãi thoải mái hơn, ngay cả chăn đệm trên giường cũng được thêm một lớp nệm mỏng, tất cả chỉ để nàng nằm cho thoải mái.
Thêm vào đó là chuyện ăn uống.
Hoàng hậu mang thai là chuyện vui của quốc gia, nhưng đế hậu không tuyên bố, cung nhân trên dưới không dám nhiều lời. Đặc biệt là những người hầu hạ, thực đơn hàng ngày của hoàng hậu đều được thay đổi, các ngự trù trong ngự thiện phòng đều là người tinh ý, vừa nhìn thực đơn liền hiểu ngay, càng thêm cẩn thận từng li từng tí, sợ có bất kỳ sơ suất nào.
Trong bầu không khí vừa vui mừng vừa căng thẳng đó, thời gian nhanh chóng trôi qua mười mấy ngày.
Sau khi biết mình mang thai, sự cáu kỉnh và thất thường trước đây của Thẩm Khinh Trĩ đều tan biến, không còn buồn phiền chất chứa trong lòng. Hiện giờ tâm trạng nàng ổn định, ăn ngon ngủ yên, ngoại trừ hơi buồn ngủ ra thì mọi thứ đều như trước, vì vậy Tiêu Thành Dục cũng yên tâm.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã đến ngày hai mươi.
Hôm nay đại quân xuất chinh, lên đường tiến về biên ải.
Thẩm Khinh Trĩ cùng Tiêu Thành Dục mặc lễ phục đế hậu cùng nhau bước lên Chu Tước môn.
Chu Tước môn cao lớn nguy nga, như một ngọn núi sừng sững bên ngoài hoàng thành, đế hậu đứng trên lầu cao, càng cảm thấy bản thân mình nhỏ bé và đơn độc.
Nhìn từ xa, họ có thể thấy hàng vạn tướng sĩ phía dưới, khoác áo giáp nghiêm trang chỉnh tề, sắp sửa lên đường bảo vệ đất nước.
Trước đội quân là vài vị tướng quân, trong đó có Chương Nhược Tịch. Nàng ấy cũng mặc giáp trụ, cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, oai phong lẫm liệt, vóc dáng không hề thua kém các nam tướng quân trẻ tuổi bên cạnh.
Thẩm Khinh Trĩ liếc mắt một cái đã tìm thấy nàng ấy, Chương Nhược Tịch như có cảm giác, cũng ngẩng đầu nhìn lên tường thành.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Chương Nhược Tịch nở nụ cười rạng rỡ với Thẩm Khinh Trĩ. Bầu trời xanh thẳm, ánh nắng chói chang, nhưng nụ cười của nàng ấy còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Thẩm Khinh Trĩ biết đây là lúc nàng ấy thực hiện ước mơ của mình, nàng cũng mỉm cười vẫy tay đáp lại.
Nàng biết Chương Nhược Tịch không nhìn thấy, cũng không nghe thấy, nhưng nàng vẫn muốn nói với nàng ấy: "Chúc tỷ chiến thắng trở về."
Sau khi tiễn đại quân xuất chinh, đế hậu cùng nhau trở về Càn Nguyên cung.
Thẩm Khinh Trĩ không cảm thấy mệt mỏi chút nào, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống uống một chén trà nóng, thở dài nói: "Hi vọng chiến sự năm nay có thể kết thúc."
Tiêu Thành Dục vừa thay xong lễ phục, nghe vậy liền nói: "Lúc trước cữu cữu có dâng tấu chương, nói rằng Đại Hạ và Bắc Tề đã đánh nhau hai tháng, trận này Đại Hạ đã có chuẩn bị từ trước, Bắc Tề ứng phó vội vàng, lại thêm đang trong thời điểm giáp hạt, cỏ ngựa của Bắc Tề còn chưa mọc, rất bất lợi cho Bắc Tề."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Nói đến đây, hắn hơi ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Theo ý kiến của cữu cữu, khoảng tầm Tết Đoan Ngọ hoặc Trung Thu, hai nước sẽ phân định thắng bại, bất luận nước nào thắng cũng là thảm thắng."
Thẩm Khinh Trĩ thở dài, đặt chén trà trở lại bàn, hai tay vô thức đặt lên bụng. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng bằng phẳng, dường như muốn cảm nhận được hơi ấm của đứa bé.
"Tam quốc thế chân vạc đã lâu, chiến sự biên ải diễn ra thường xuyên, kinh thành cách Hàn Cổ quan ngàn dặm, nên không thể thấu hiểu sự gian khổ của bách tính biên ải." Thẩm Khinh Trĩ nói: "Hạ quốc địa hình hẹp dài, vận chuyển lương thảo, nuôi ngựa và đời sống của bá tánh đều bất lợi. Những năm gần đây, Hạ quốc lại xây dựng rầm rộ, thường xuyên bắt bá tánh lao dịch, khiến cho dân chúng oán thán sục sôi. Chiến sự biên ải liên miên cũng khiến bách tính khổ sở trăm bề."
Nếu chỉ có một mình Lệ Minh Hạo thì cũng không sao, nhưng tiên đế của Hạ quốc cũng là người ăn chơi hưởng lạc vô độ, oán hận trong dân chúng đã tích tụ từ lâu.
Hạ triều hiện nay tuy nhìn có vẻ hùng mạnh, có thể đánh cho Bắc Tề tan tác, nhưng thực chất bên trong đã mục ruỗng trăm đường. Trận này nếu kéo dài đến sang năm, thì ngay cả mùa đông năm nay cũng khó mà vượt qua.
Bắc Tề cũng vậy.
Ba nước đều giáp ranh nhau, hai nước kia loạn lạc như vậy, biên cương Đại Sở thường xuyên bị ảnh hưởng, đặc biệt là lần này Hạ - Tề khai chiến, chiến tuyến đã tiến sát Hàn Cổ quan, Lệ Minh Hạo đang toan tính điều gì, mọi người đều biết.
Hành động lần này của Tiêu Thành Dục chính là không cho hắn ta bất kỳ cơ hội nào.
Chỉ cần Hạ quốc dám xâm phạm Đại Sở, lập tức sẽ phản công, cho dù không thể đoạt lại U Vân châu, cũng nhất định phải bảo vệ bình an cho bách tính biên ải, không để chiến hỏa lan đến Đại Sở.
Tiêu Thành Dục mới lên ngôi, lại vừa trải qua biến cố tạo phản, nhưng hắn có dã tâm rất lớn, quyết tâm cũng rất mạnh mẽ.
Trận chiến này, hắn chỉ muốn thắng, không chịu thua.
Hai phu thê đang trò chuyện, ánh mắt vô tình chạm nhau, Thẩm Khinh Trĩ nhìn thấy quyết tâm trong mắt hắn, không khỏi mỉm cười.
Giữa hàng lông mày nàng tràn đầy sự khích lệ, không có chút buồn thương hay không nỡ nào.
"Thành Dục, chàng là đại bàng, nên bay lượn trên bầu trời, chàng muốn bay bao xa thì cứ bay bấy nhiêu." Thẩm Khinh Trĩ nhẹ nhàng lên tiếng.
Tiêu Thành Dục chấn động trong lòng, hắn nhìn sâu vào mắt Thẩm Khinh Trĩ, không hề thấy một chút miễn cưỡng nào trong mắt nàng.
Nàng hiểu hắn.
Tiêu Thành Dục khẽ thở dài: "Nàng hiểu ta, Tử Đồng cũng vậy."
Thẩm Khinh Trĩ nói tiếp: "U Vân châu là nỗi đau đáu của các đời tiên đế, nay Đại Sở đến tay chàng, mấy năm nay mưa thuận gió hòa, quốc phú dân cường, mà biên cương lại loạn lạc, bất lợi cho quốc gia."
"Thiếp biết, chàng nhất định là muốn nhân lúc thiên thời địa lợi mà thu phục U Vân châu, chàng muốn đích thân đi xóa bỏ mối hận mất châu."
"Chàng cứ đi đi."
Tiêu Thành Dục từng bước đến bên cạnh nàng, chậm rãi ngồi xuống, nàng liền nghiêng đầu tựa vào vai hắn.
"Bệ hạ, Hạ quốc cũng cần một minh quân."
Không phá thì không xây, hướng về cái chết mà sống, Thẩm Khinh Trĩ đã chết một lần cũng hiểu được đạo lý này. Nếu không như vậy, Hạ quốc sẽ bị Lệ Minh Hạo kéo vào vực sâu.
Tiêu Thành Dục nắm lấy tay nàng. Tay nàng vẫn ấm áp như vậy, nắm chặt lại tay hắn, tạo thành một vòng tròn hoàn hảo.
"Ta sẽ trở về, trở về bên nàng và hài tử."
Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười: "Bệ hạ, chàng không cần lo lắng cho thiếp, trong cung có mẫu hậu, có Thục thái phi, còn có Nhan Khanh và Viên Nhi, thiếp sẽ bình an sinh hạ hài tử của chúng ta, chờ chàng khải hoàn trở về là có thể gặp con rồi."
Tiêu Thành Dục nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, cuối cùng nói: "Nàng vất vả rồi."
Nàng đang mang thai mà hắn lại phải ra chiến trường xa xôi.
Thẩm Khinh Trĩ cười: "Đây nào phải vất vả, đây là hạnh phúc, hơn nữa, bệ hạ dù có ở kinh thành cũng không thể thay thiếp sinh con được, phải không?"
Tiêu Thành Dục bị nàng trêu chọc như vậy, nỗi buồn chia ly cũng dần tan biến, lý trí trở lại, hắn vẫn là vị hoàng đế đặt giang sơn xã tắc lên hàng đầu.
"Ta sẽ nhanh đi nhanh về, cố gắng kịp lúc nàng sinh nở."
******
Sau khi đại quân xuất chinh chưa đầy một tháng, khi đại quân sắp đến Hàn Cổ quan, biên ải lại truyền đến tin tức. Kiêu Dũng doanh của Hạ quốc tập kích trại của Bắc Tề, trực tiếp ám sát quốc chủ Bắc Tề, Bắc Tề đại loạn.
Hạ quốc thừa cơ đánh thẳng vào kinh đô Bắc Tề, đã chiếm được Bắc Tề vào giữa tháng tư. Ngay khi bách tính hai nước Hạ - Tề tưởng rằng chiến tranh đã kết thúc, Lệ Minh Hạo lại thân chinh trực tiếp đánh úp Hàn Cổ quan.
May mắn là Hàn Cổ quan có Tô Trường Uyên trấn giữ, Tô tướng quân mưu lược kinh nghiệm phong phú, trong tình huống bị tập kích bất ngờ vẫn kiên cường giữ vững Hàn Cổ quan, không để quân Hạ phá thành xông vào.
Đến đây, cuộc chiến tam quốc chính thức bắt đầu.
Cuối tháng tư, Tiêu Thành Dục hạ chỉ thân chinh, lấy danh nghĩa bảo vệ giang sơn, đánh đuổi kẻ thù xâm lược, dẫn theo năm vạn tinh binh xuất phát.
Trước khi rời kinh, trong cung tuyên bố tin vui hoàng hậu mang thai.
Ngoài ra, Tiêu Thành Dục để thái hậu, hoàng hậu, Lễ thân vương, Túc thân vương cùng nhiếp chính, giao cho năm vị đại thần nội các cùng nhau gánh vác quốc gia, để lại quân doanh phụ cận bảo vệ kinh thành.
Mùng hai tháng năm, Thiên Hựu đế thân chinh.
Lần này thái hậu và hoàng hậu cùng nhau đứng trên Chu Tước môn đưa tiễn
Thẩm Khinh Trĩ được thái hậu nắm chặt tay, nàng cúi đầu nhìn Tiêu Thành Dục mặc giáp trụ phía dưới, nhìn bóng dáng cao lớn oai hùng của hắn, cuối cùng cũng giống như Chương Nhược Tịch, dành cho hắn một nụ cười rạng rỡ.
Tiêu Thành Dục giơ cao trường kiếm, hô: "Xuất phát!"
Theo tiếng hô của Hoàng Thượng, đại quân lên đường tiến về biên ải xa xôi.
******
Sau khi Hoàng Thượng rời kinh, Thẩm Khinh Trĩ với tư cách là hoàng hậu, ngược lại còn bận rộn hơn trước.
Hiện giờ nàng đã mang thai hai tháng, vóc dáng chưa có gì thay đổi, chỉ là hay buồn ngủ hơn một chút. Vì phải lo lắng việc triều chính nên tạm thời giao cung vụ cho Thục thái phi, Hiền thái phi, Huệ tần và Tạ chiêu nghi cùng nhau xử lý.
Nàng và Tô Dao Hoa phần lớn thời gian đều ở ngự thư phòng của Càn Nguyên cung, cùng hai vị thân vương và các đại thần thương nghị quốc sự.
Vì tiên đế sức khỏe yếu, thái hậu thường xuyên phụ tá triều chính, nên các đại thần đều khá hiểu rõ thái hậu, biết bà là người dũng cảm mưu lược, có tầm nhìn xa trông rộng. Lần này Hoàng Thượng để lại thánh chỉ, vốn tưởng là để thái hậu làm chủ, nhưng không ngờ hoàng hậu cũng rất có chính kiến, đối với việc nước việc quân đều am hiểu tường tận.
Thấy hai vị phượng chủ đều thông minh hơn người, kiến thức uyên thâm, các đại thần cũng yên tâm.
Trong lúc bận rộn như vậy, thoắt cái đã hai tháng trôi qua. Lúc này tiền quân đã đến biên ải, ngự giá của Tiêu Thành Dục cũng đến Hàn Cổ quan, tấu chương liên tiếp truyền về, mỗi phong thư đều dày hơn phong thư trước, nhưng lại khiến Thẩm Khinh Trĩ càng thêm yên lòng.
Lý do không gì khác, cho dù Lệ Minh Hạo đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng Hạ quốc sau trận thảm thắng đã bị tổn thất nặng nề, lương thảo trong nước cung cấp không đủ, Kiêu Dũng doanh đã là nỏ mạnh hết đà, còn Đại Sở thì lương thảo dồi dào, binh hùng tướng mạnh, hoàn toàn không phải là những binh lính kiệt quệ của Hạ quốc có thể so sánh được.
Hai bên đối lập, sau hai tháng tấn công liên tục, Hàn Cổ quan vẫn vững như bàn thạch, còn Hạ quốc lại suy yếu dần, mất đi khí thế ban đầu.
Một tấu chương khác là do Ngụy tướng quân ở Trường Dương quan gửi đến, tấu rằng Lệ Minh Hạo đánh Hàn Cổ quan mãi không hạ được, bèn phái quân chủ lực tấn công Trường Dương quan, hai bên đánh nhau bất phân thắng bại. Do Trường Dương quan kéo dài hàng trăm dặm, phòng thủ càng khó khăn, nên hai bên vẫn chưa phân định được thắng thua.
Tuy chiến báo chưa rõ ràng, nhưng Thẩm Khinh Trĩ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lệ Minh Hạo lúc này đã rối loạn, hiện tại đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để tấn công Đại Sở, sau hai tháng trì hoãn, binh lính sĩ khí suy giảm, người mệt mỏi ngựa kiệt sức, căn bản không thể tấn công mạnh vào hai cửa ải, chi bằng nhân lúc hoàng đế Đại Sở thân chinh thì lập tức rút lui, chỉnh đốn lại binh lực của Bắc Tề và Hạ quốc, nghỉ ngơi dưỡng sức rồi tính tiếp.
Nhưng hiện tại, Lệ Minh Hạo rõ ràng đã mất đi lý trí.
Sự tấn công liều lĩnh, sự cố chấp của hắn, khiến Đại Sở không rơi vào nguy hiểm, không bị kỵ binh của Hạ quốc và Bắc Tề giáp công.
Lệ Minh Hạo đã không còn cơ hội chiến thắng.
Cho dù hắn ta bị điên hay bị bệnh, thì hắn ta cũng đã kéo Hạ quốc và Bắc Tề xuống vực sâu.
Chỉ mong Tiêu Thành Dục có thể sớm kết thúc cuộc chiến này, để bách tính không còn phải chịu khổ nữa.
Thẩm Khinh Trĩ nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, cảm nhận được sự đáp lại mạnh mẽ của đứa trẻ dưới lớp da bụng, nàng khẽ nheo mắt mỉm cười.
"Con ngoan, phụ hoàng sẽ đánh hạ cả thiên hạ cho con."
"Con hãy khỏe mạnh lớn lên, chờ phụ hoàng khải hoàn trở về."
Truyện được edit cả hai nơi tại https://truyen247.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro