Ngoại truyện 2: Có thai (2)
Editor: Frenalis
Mấy ngày sau, Thẩm Khinh Trĩ đích thân gọi Nhu Giai đến Khôn Hòa cung, cùng công chúa dùng bữa rồi mới nghe nàng ấy kể lể những phiền muộn ở Thượng Thư Phòng.
Có vài lời, nàng không tiện nói với mẫu phi, sợ mẫu phi nghe rồi phiền lòng, chỉ có thể tâm sự với đại hoàng tẩu.
Nhắc đến đại hoàng tẩu này, Nhu Giai thấy vô số lần may mắn, đại hoàng huynh nàng thật tinh mắt, chọn được một vị đại hoàng tẩu vừa kiên nhẫn lại vừa thấu hiểu lòng người như vậy.
Thẩm Khinh Trĩ lúc này mới biết, thì ra Nhu Giai không thích vị đại biểu tỷ nhà Hiền thái phi, cảm thấy nàng ta quá khéo đưa đẩy, cứ luôn tìm cách nói chuyện với tam hoàng huynh, mấy lần tam hoàng huynh phải tránh đi, nàng ta vẫn không chịu bỏ cuộc.
Nhu Giai tuy còn nhỏ tuổi, nhưng hài tử trong cung dù nhỏ đến đâu thì đôi mắt cũng sáng lắm, nàng liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề, bởi vậy mới cảm thấy mất mặt thay.
Nhưng lời này không tiện nói với mẫu phi.
Mẫu phi hiện giờ chỉ còn lại nàng và đệ đệ, ngoài ra chính là nhà ngoại, Nhu Giai không muốn vì chuyện nhỏ này mà khiến mẫu phi bất hòa với nhà ngoại, nhịn mấy ngày buồn bực không thôi, cho nên bài tập mới không làm xong.
Nàng vốn định đến tìm đại hoàng tẩu, đại hoàng tẩu thông minh nhất định sẽ có cách.
Nghe xong phiền não của tiểu cô nương, Thẩm Khinh Trĩ điểm nhẹ lên trán nàng ấy: "Muội mới bao lớn mà đã nghĩ nhiều chuyện như vậy, suy nghĩ quá nhiều sẽ bị rụng tóc đấy."
Nhu Giai sợ hãi vội vàng ôm chặt đầu mình lắc mạnh: "Muội không muốn rụng tóc!"
Thẩm Khinh Trĩ bị Nhu Giai chọc cười, đưa tay véo véo khuôn mặt tròn trịa của nàng ấy. Năm ngoái Nhu Giai bị bệnh, người gầy trơ xương, bây giờ đã dưỡng lại béo như cừu non, càng thêm phúc hậu đáng yêu.
Thẩm Khinh Trĩ kéo Nhu Giai ngồi xuống bên cạnh nói: "Chuyện này nhỏ thôi, kỳ thật cũng rất dễ xử lý, thậm chí không cần thông qua Hiền thái phi, muội tự mình viết một phong thư cho đại bá mẫu của muội là được rồi."
Nàng rũ mắt xuống, nhìn vào đôi mắt tròn xoe sáng long lanh của Nhu Giai: "Nhu Giai, muội là công chúa, là muội muội duy nhất của bệ hạ, là nữ nhi duy nhất của tiên đế, muội có thể sống vô ưu vô lo, tự tin vui vẻ."
Nhu Giai mím môi cúi đầu xuống, đáy mắt hơi đỏ lên. Tuổi nàng còn nhỏ, sang năm mới bảy tuổi, nhưng nàng sớm mất phụ hoàng, bên cạnh tuy có mẫu phi và hoàng huynh, nhưng dù sao họ cũng không phải phụ hoàng.
Hài tử mất phụ thân, trong lòng luôn cảm thấy thiếu thốn. Cho dù là công chúa cũng vậy.
Cho nên nàng luôn không muốn nói chuyện với mẫu phi, bởi vì nếu mẫu phi muốn thay nàng làm việc gì đó, nhất định phải cầu xin hoàng huynh hoặc cầu xin mẫu hậu, tư vị cầu xin người khác thật không dễ chịu chút nào.
Thẩm Khinh Trĩ hiểu suy nghĩ của Nhu Giai, cũng thương nàng ấy hiểu chuyện.
Nàng nhẹ nhàng vỗ về lưng Nhu Giai, giống hệt cách làm của Hiền thái phi.
"Nhu Giai, bệ hạ tuy không phải tiên đế nhưng huynh trưởng như phụ, hiện giờ là do bệ hạ dạy dỗ các đệ muội trưởng thành, bệ hạ bây giờ ôn hòa hơn lúc nhỏ rất nhiều, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng rất quan tâm các người, bởi vì các người là người thân ít ỏi của bệ hạ."
"Muội là công chúa, thân phận đã đặt ở đó, muội muốn làm việc gì có thể trực tiếp hạ ý chỉ với thân phận công chúa, người ngoài nhìn thấy muội chỉ là Nhu Giai công chúa, họ sẽ không để ý đến tuổi tác của muội, mà chỉ biết muội là muội muội của bệ hạ."
"Ví dụ như Hà gia, muội hạ chỉ cho bọn họ, đó là công chúa hỏi han, không phải vãn bối đến vấn an trưởng bối, muội hiểu không?"
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Những chuyện này, vốn dĩ phải do thái hậu và Hiền thái phi dạy dỗ Nhu Giai, nhưng thái hậu nửa năm trước không có trong cung, mà Hiền thái phi lại sống một mình ở Thọ Khang cung, ngày tháng nhạt nhẽo, ngoài nhi nữ ra thì chỉ chuyên tâm lễ Phật, cho nên ít dạy dỗ nữ nhi hơn.
Nhưng bây giờ đã có hoàng hậu, tự nhiên sẽ có Thẩm Khinh Trĩ dạy dỗ Nhu Giai.
Nhu Giai gật đầu ra vẻ đã hiểu, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Nhưng mà hoàng tẩu, muội phải viết ý chỉ như thế nào?"
Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười: "Việc này dễ viết thôi, muội cứ nói chỉ có một mình đại biểu tỷ ở trong cung bầu bạn với muội, muội cảm thấy hơi cô đơn, chi bằng nhị biểu tỷ tam biểu tỷ đều vào cung cùng nhau bầu bạn với muội."
"Muội chỉ là hỏi han thôi, còn Hà gia sẽ đưa mấy nữ nhi vào cung thì đó là chuyện của bọn họ, chỉ cần bọn họ vào cung, đại biểu tỷ của muội muốn làm gì cũng không tiện nữa."
Nhu Giai không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào đại cô nương Hà gia, nhưng những cô nương khác thì chưa chắc.
Nhu Giai như có điều suy nghĩ gật gật đầu, cảm thấy cách làm của đại hoàng tẩu rất hay: "Hoàng tẩu, đây gọi là ngồi xem hổ đấu sao?"
Thẩm Khinh Trĩ điểm nhẹ lên mũi nàng ấy, cười nói: "Tiểu thông minh."
Nhu Giai cười hì hì, sau đó liền ngả vào lòng nàng.
"Hoàng tẩu, có tẩu thật tốt."
Có lẽ bởi vì tính cách của đại hoàng huynh khác với phụ hoàng, hậu cung chỉ có một mình đại hoàng tẩu, cả cung trên dưới cũng chỉ nghe lời một mình hoàng hậu, cho nên trong cung không có nhiều sóng gió cãi vã, cũng không có bất kỳ sự tranh giành đấu đá nào.
Bọn họ bây giờ mới thực sự giống như một gia đình, có thể hòa thuận vui vẻ sống chung. Cho dù trong cung trống trải, nhưng lòng người lại không xa cách.
Thẩm Khinh Trĩ cúi đầu nhìn tiểu cô nương trong lòng, yêu thương vuốt ve cái đầu nhỏ: "Là đại hoàng huynh của muội tốt."
Đợi đến khi Nhu Giai vui vẻ rời đi, Thích Tiểu Thu mới bước vào bẩm báo: "Nương nương, Đoan Tuệ quận chúa sắp rời kinh, đặc biệt vào cung bái kiến nương nương."
Mắt Thẩm Khinh Trĩ sáng lên: "Nàng ấy sắp đi rồi? Mau tuyên nàng ấy vào."
Đoan Tuệ quận chúa chính là Chương Nhược Tịch, từ khi khẩu dụ của Tiêu Thành Dục không thị tẩm hậu cung được truyền ra, lục tục có người tìm đến Thẩm Khinh Trĩ, thái độ của Tiêu Thành Dục rất rõ ràng, bất kể đã từng thị tẩm hay chưa, chỉ cần nguyện ý xuất cung đều được phép xuất cung, sau này có thể tự do hôn phối, nếu không muốn gả chồng, trong cung cũng sẽ cấp bổng lộc hậu hĩnh, coi như an dưỡng tuổi già.
Người đầu tiên đến tìm Thẩm Khinh Trĩ chính là Chương Nhược Tịch.
Biên quan hỗn loạn, Bắc Tề và Hạ quốc đã khai chiến, bởi vì hai nước đều tiếp giáp với Đại Sở, cho nên chiến sự cũng ảnh hưởng đến Đại Sở.
Chương gia có mấy nam nhi sắp sửa lên đường ra trận, là trưởng nữ có mưu lược nhất Chương gia, Chương Nhược Tịch cũng muốn cùng xuất chinh.
Đương nhiên, phụ thân nàng ấy không đồng ý.
Hiền thái phi cũng không cho phép nàng đến biên quan, nhưng thái độ Chương Nhược Tịch kiên quyết, nàng ấy trực tiếp cầu xin Thẩm Khinh Trĩ, nói với Thẩm Khinh Trĩ: "Khinh Trĩ, ta từ nhỏ đã chơi đùa với hồng anh trường tiên, thập bát ban võ nghệ không nói là tinh thông mọi thứ, cũng ít nhất biết mười thứ, từ khi biết ghi nhớ sự việc, ta đã bắt đầu học binh pháp binh thư, dường như tất cả những gì đã học đều là vì bảo vệ đất nước."
Chương Nhược Tịch mặc một thân kỵ trang, lưng thẳng tắp oai phong lẫm liệt. Trên người nàng ấy, Thẩm Khinh Trĩ chỉ nhìn thấy khí phách quân nhân.
Chương Nhược Tịch nói: "Ta đã học nhiều thứ như vậy, nỗ lực nhiều năm như vậy, kết quả đến cuối cùng phụ thân chỉ nói ta là nữ nhi, không thể ra chiến trường."
"Nhưng tại sao Ngụy Yên lại có thể chứ?"
Mắt Chương Nhược Tịch đỏ hoe, dường như có vô số uất ức, nhưng cuối cùng nàng ấy cũng không rơi lệ.
Từ nhỏ đến lớn bất kể gặp phải khó khăn lớn đến đâu, nàng ấy cũng sẽ không khóc.
Quân nhân không dễ dàng rơi lệ.
"Khinh Trĩ, ta không sợ chết, quân nhân chết trên chiến trường, đó là chết đúng chỗ, chúng ta bảo vệ đất nước, vì tương lai của bá tánh và quốc gia, chết không đáng sợ, sống cũng không đáng sợ."
"Khinh Trĩ, ta cũng muốn giống như các huynh trưởng của ta, cũng muốn giống như Ngụy Yên cưỡi chiến mã tung hoành trên sa trường, ta không muốn bị giam cầm ở kinh thành, trở thành chim chóc bị gãy cánh."
Thẩm Khinh Trĩ nhìn sự kiên định trong mắt nàng ấy, cuối cùng hỏi: "Mẫu thân tỷ đồng ý sao?"
Chương Nhược Tịch khẽ dừng lại, không trả lời.
Thẩm Khinh Trĩ nói: "Nhược Tịch, phụ thân nuôi tỷ lớn lên, mẫu thân sinh ra tỷ, tỷ là cốt nhục mà mẫu thân mang nặng đẻ đau mười tháng, vượt qua quỷ môn quan mới sinh ra được, phụ thân tỷ không muốn tỷ ra chiến trường là bởi vì các ca ca của tỷ đều đã rời khỏi nhà, nếu tỷ cũng đi, vậy mẫu thân tỷ phải làm sao?"
Thẩm Khinh Trĩ nắm lấy tay nàng ấy, tay Chương Nhược Tịch luôn ấm áp mạnh mẽ, giống như con người nàng ấy.
"Nếu tỷ có thể đảm bảo bình an trở về, nếu tỷ có thể khiến mẫu thân tỷ không phải lo lắng sợ hãi, vậy ta sẽ đi nói với bệ hạ, để tỷ đến biên cương."
Mắt Chương Nhược Tịch sáng lên. Đôi mắt nàng giống như ốc đảo xanh tươi giữa sa mạc, ánh lên hy vọng cùng khát khao.
Mấy ngày sau, Chương Nhược Tịch đến báo cho nàng biết, mẫu thân nàng ấy đã đồng ý.
Thẩm Khinh Trĩ có chút bất ngờ.
Mắt Chương Nhược Tịch đỏ hoe nhưng vẫn không khóc, chỉ nói: "Phụ thân luôn ép buộc đệ đệ của ta, đệ đệ ta không muốn làm tướng quân, thậm chí còn sợ máu, cho nên ta đã nói với mẫu thân, ta thay đệ đệ đi."
"Ta dũng cảm kiên cường, ta sẽ không chết, nhưng đệ đệ thì chưa chắc. Nếu nhất định phải có người ở bên cạnh mẫu thân, vậy thì hãy để cho nhi tử bé bỏng nhất của người ở lại, còn ta, đợi chiến tranh kết thúc, ta cũng sẽ trở về bên cạnh người."
Chương Nhược Tịch nhìn Thẩm Khinh Trĩ, trong mắt chỉ có sự tự tin.
"Ta sẽ không chết, ta sẽ chiến thắng trở về, ta sẽ trở về."
Nhìn thấy sự kiên định trong mắt nàng ấy, Thẩm Khinh Trĩ cuối cùng gật đầu: "Được."
Cùng tháng đó, Tiêu Thành Dục phong Chương Nhược Tịch làm Đoan Tuệ quận chúa, đồng thời phong làm thiên hộ tiên phong của Cửu Môn đại doanh để làm quen biên quan, sẵn sàng tập luyện.
Cùng tháng đó, Tiêu Thành Dục lại phong Trương Diệu Hâm làm Đoan Phương quận chúa, dời đến Thừa Nhân cung an dưỡng bệnh. Ở Bích Vân cung, Vương Hạ Âm được phong làm Diệu Âm cư sĩ, chuyển đến Bạch Vân quan tu hành.
Còn Triệu Viên Nhi được phong làm Hầu Thư nữ quan, vào Nam Thư Quán nhậm chức, nàng ấy coi như là ở lại trong cung giúp Thẩm Khinh Trĩ xử lý việc ghi chép sách mới hàng năm của Nam Thư Quán.
Ngoài ra, Diêu Kim Ngọc, Vương Nhan Khanh và Tạ Cảnh mới vào cung cùng Phùng Doanh chưa có kế hoạch cho tương lai, cho nên tạm thời ở lại trong cung, vị phân cũng không thay đổi.
Thẩm Khinh Trĩ rảnh rỗi cũng sẽ cùng các nàng trò chuyện, bằng hữu cũ rời đi, lại có bằng hữu mới đến, mọi người đều sống rất an nhàn.
Giữa cuộc sống an nhàn này, Chương Nhược Tịch sắp sửa lên đường đến biên quan.
Nghe nói Chương Nhược Tịch vào cung, Thẩm Khinh Trĩ rất vui mừng, vội nói: "Nàng ấy đến nơi nào rồi? Bảo nàng ấy đến thẳng Khôn Hòa cung là được."
Thấy nàng vui vẻ, Thích Tiểu Thu liền đáp: "Quận chúa sắp đến rồi, nương nương đừng vội."
Không biết vì sao vừa rồi Thẩm Khinh Trĩ còn rất vui, nhưng nghĩ đến việc nàng ấy sắp rời kinh thành, lại có một nỗi buồn không tên dâng lên.
Chương Nhược Tịch vừa vào Khôn Hoà cung đã thấy Thẩm Khinh Trĩ ngồi trong nhã thất, đang lo lắng nhìn ra cửa.
"Sao vậy?" Chương Nhược Tịch mỉm cười tiến lên hành lễ với nàng, liền bị Thẩm Khinh Trĩ kéo tay ngồi xuống ghế bên cạnh.
"Nghĩ đến việc tỷ sắp đi, cảm thấy có chút không nỡ." Thẩm Khinh Trĩ thở dài.
Chương Nhược Tịch không nhịn được cười. Nàng được toại nguyện nên trong lòng thoải mái, mấy tháng huấn luyện trong quân doanh đã khiến sự dịu dàng trên người nàng tan biến, chỉ còn lại sự oai phong và sát phạt.
Nhưng khi nói chuyện với Thẩm Khinh Trĩ, nàng vẫn tươi cười rạng rỡ, trông vô cùng vui vẻ.
"Khinh Trĩ, ta sắp đi thực hiện ước mơ của mình, ngươi phải vui mừng cho ta mới đúng chứ," Chương Nhược Tịch mỉm cười đưa tay sờ lên mặt nàng, lúc này Thẩm Khinh Trĩ mới phát hiện mình đã rơi lệ, "Đừng khóc nữa, biết đâu ta sẽ sớm trở về."
Thẩm Khinh Trĩ rất ngạc nhiên: "Ta lại rơi lệ rồi, ta cũng không biết mình làm sao nữa, sao lại đa sầu đa cảm thế này."
Chương Nhược Tịch cười nói: "Sao ngươi lại giống đại tẩu của ta vậy? Trước đây khi đại tẩu mang thai cũng thế này, lúc khóc lúc cười, đại ca ta bị đánh mấy trận liền, mãi đến khi chất nhi ra đời mới đỡ hơn."
Nói đến đây, nàng ấy chợt dừng lại. Ngay sau đó, Chương Nhược Tịch nhìn Thẩm Khinh Trĩ từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: "Khinh Trĩ, chẳng lẽ...?"
Thẩm Khinh Trĩ vừa lau khô nước mắt, hoang mang nhìn nàng ấy một cái, theo ánh mắt nàng ấy nhìn xuống bụng mình.
"Chẳng lẽ cái gì?"
Chương Nhược Tịch chớp chớp mắt: "Chẳng lẽ có thai rồi?"
Truyện được edit cả hai nơi tại https://truyen247.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro