Chương 78: Manh mối
Editor: Frenalis
Cuối cùng Tiêu Thành Dục cũng buông chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Tiêu Thành Diệp.
Tiêu Thành Diệp bị ánh mắt Tiêu Thành Dục nhìn như vậy, sợ đến mức lập tức trắng bệch cả mặt, nhưng sau khi run rẩy một lúc, hắn vẫn cố gắng thẳng lưng, ngồi đó tiếp nhận sự xem xét của hoàng huynh.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì hắn cũng không bằng hoàng huynh, văn võ cái gì cũng không được, hắn nhát gan lại nhu nhược, chưa bao giờ là người có dũng khí.
Hắn không hiểu, vì sao mẫu phi cứ phải làm những chuyện này, bà không biết đây là đang hại hắn, đang ép hắn, khiến hắn không còn mặt mũi nào nhìn hoàng huynh, gần như muốn chết quách cho xong.
Thân thể phụ hoàng không tốt, quanh năm bệnh tật, bài vở của hắn và các hoàng đệ kỳ thật đều là do hoàng huynh dẫn dắt học hành.
Dù hai người chỉ kém nhau ba tuổi, nhưng trong lòng Tiêu Thành Diệp, Tiêu Thành Dục vừa là anh vừa là cha vừa là người dạy dỗ hắn trưởng thành. Hắn căn bản không muốn diễn ra màn huynh đệ tương tàn, hoặc có thể nói hắn chưa bao giờ muốn làm hoàng đế.
Làm hoàng đế dễ dàng như vậy sao? Hoàng huynh tài giỏi như vậy, vẫn cần phải thức khuya dậy sớm mỗi ngày, siêng năng cần cù mới có thể khiến triều chính vận hành bình thường, hắn chỉ là người thường, làm sao có thể làm hoàng đế?
Thậm chí ngay cả quận vương, Tiêu Thành Diệp cũng cảm thấy mình không làm được, sau này nếu đến đất phong phải cai trị như thế nào, hắn cũng không có chút manh mối nào, càng không cần nói đến đất nước rộng lớn này.
Hắn sợ hãi từ tận đáy lòng, bất an cùng lo lắng.
Đại khái biết hắn không phải là người có thể làm nên chuyện lớn, cho nên Đức thái phi và Tưởng gia làm gì cũng không hỏi ý kiến hắn, những thủ đoạn của bọn họ Tiêu Thành Diệp cũng không biết gì.
Những chuyện vụn vặt này, những tội danh tru di cửu tộc này là Tiêu Thành Diệp năm nay mơ hồ phát hiện ra. Vì vậy hắn lo lắng bất an, như đi trên băng mỏng, không dám hỏi mẫu phi, cũng không dám hỏi hoàng huynh.
Hắn ngày đêm không ngủ được, mỗi ngày sống trong sợ hãi, sau khi phụ hoàng băng hà, nỗi sợ hãi này đạt đến đỉnh điểm. Người ngoài thấy hắn ngày càng gầy yếu không rõ nguyên do, hắn chỉ có thể nói mình đau lòng vì phụ hoàng qua đời, không dám nói thêm nửa lời.
Từ khi hoàng huynh đăng cơ, hắn chưa từng quay về hậu cung, chưa từng gặp mẫu phi một lần, hắn không muốn gặp bà, hắn thậm chí sợ mình gặp mẫu phi sẽ không nhịn được mà chất vấn bà, chất vấn vì sao bà lại có tâm địa độc ác như vậy, khiến bách tính, khiến Đại Sở, khiến hoàng huynh gặp nguy hiểm... khiến hắn bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa.
Nhưng hắn rốt cuộc vẫn quá nhu nhược, hắn từng ảo tưởng mẫu phi và Tưởng gia từ bỏ tội ác đại nghịch bất đạo này, ảo tưởng cuối cùng bọn họ thần phục trước mặt hoàng huynh, ảo tưởng hắn vẫn có thể giống như lúc nhỏ huynh hữu đệ cung*, hòa thuận với hoàng huynh.
(*Huynh hữu đệ cung: anh trai yêu thương em, em kính trọng lễ phép với anh trai)
Nhưng tất cả những điều này bây giờ đều tan thành mây khói.
Vụ ám sát ở Đông An vi trường khiến Tiêu Thành Diệp sợ vỡ mật, cũng khiến hắn ý thức được, dù là hắn hay Tưởng gia đều không thể quay đầu lại nữa rồi.
Tiêu Thành Diệp đau khổ khôn nguôi, hắn thậm chí còn muốn tự sát ở hành cung, nhưng hắn rốt cuộc quá nhu nhược, ngay cả tự sát cũng không dám. Cho dù là chết, hắn cũng muốn dựa vào hoàng huynh, muốn hoàng huynh cho hắn một cái chết thống khoái.
Tiêu Thành Diệp trong nháy mắt suy nghĩ miên man, khi bị Tiêu Thành Dục nhìn như vậy, hắn thậm chí đã nhìn thấy cảnh tượng sau khi chết.
Tiêu Thành Diệp chậm rãi đứng dậy, khó có được một lần kiên quyết, cứ như vậy quỳ sụp xuống trước mặt Tiêu Thành Dục.
"Hoàng huynh, thần đệ không muốn về kinh," Tiêu Thành Diệp lần này cũng không khóc, "Hoàng huynh, thần đệ biết mẫu phi muốn làm gì, cũng biết Tưởng gia muốn làm gì, thần đệ không thể khuyên can họ mưu phản, là lỗi của thần đệ, thần đệ nguyện dùng thân chịu phạt, báo đáp ân tình dạy dỗ của hoàng huynh."
Tiêu Thành Diệp cả đời này chưa bao giờ nói lớn tiếng, hắn luôn ôn hòa lễ phép, dịu dàng khách khí, dù là đối mặt với hoàng huynh, hay đối mặt với cung nhân, hắn cũng chưa từng lớn tiếng với ai.
Hắn là người nhu nhược nhất. Nhưng câu nói này lại nói rất đanh thép.
Tiêu Thành Dục biết, đây đã là toàn bộ dũng khí của hắn.
Sau khi nghe thấy câu nói này, sự phẫn nộ trong lòng Tiêu Thành Dục dần dần lắng xuống, tuy Tiêu Thành Diệp không nên thân, nhưng hắn biết trung thành, biết đúng sai, thậm chí còn quỳ trước mặt mình cầu xin một kết thúc.
Trước kia Tiêu Thành Dục quả thật hận sắt không thành thép, bây giờ xem ra hoàng đệ không nên thân này ngược lại là đệ đệ tốt.
Sự nhu nhược và vô năng của hắn, lại cầu xin được một con đường sống.
Tiêu Thành Dục rũ mắt nhìn Tiêu Thành Diệp: "Ngươi không quan tâm đến mẫu phi của ngươi nữa sao? Cũng không quan tâm đến mẫu tộc của ngươi?"
Tiêu Thành Diệp run lên. Nhưng một lát sau, hắn lại chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn tấm thảm giản dị dưới đất.
"Hoàng huynh, làm sao thần đệ quản được họ?" Tiêu Thành Diệp nói.
"Từ nhỏ đến lớn mẫu phi chưa từng quan tâm đến thần đệ, lúc ở trong cung còn đỡ, đợi đến khi thần đệ đến Ngoại Ngũ Sở, cung nhân thấy thần đệ tính tình tốt, luôn là bằng mặt không bằng lòng, vẫn là hoàng huynh ra tay giúp đỡ, mới khiến cuộc sống của thần đệ dễ chịu hơn một chút."
Tiêu Thành Diệp vừa nói vừa chìm vào hồi ức: "Hoàng huynh, thần đệ không thông minh, nhưng thần đệ cũng biết tâm tư của người khác đối với thần đệ, thần đệ đối với mẫu phi mà nói chưa bao giờ là nhi tử, mà là công cụ để Tưởng gia phục hồi, ai mà quan tâm đến công cụ chứ?"
"Công cụ sống tốt hay không, vui vẻ hay không, sợ hãi hay không, không có ai quan tâm, cũng chỉ có hoàng huynh và tam hoàng đệ quan tâm đến thần đệ, ngay cả mẫu hậu cũng từng quan tâm đến cuộc sống của thần đệ, chỉ có mẫu phi, chưa bao giờ quan tâm đến thần đệ."
"Thần đệ bị bệnh hay là bị thương, bà ấy cũng chưa từng hỏi han, bà ấy chỉ quan tâm bài vở của thần đệ làm thế nào, tiên sinh có khen hay không, thần đệ có giỏi hơn hoàng huynh hay không, thần đệ có được phụ hoàng khen ngợi hay không."
"Nếu thần đệ biểu hiện tốt, chính là nhi tử ngoan của bà, là cháu ngoại tốt của Tưởng gia, nếu thần đệ biểu hiện không tốt, vậy thì chính là Tiêu thị không tốt, không dạy dỗ được hài tử ngoan."
Tiêu Thành Diệp càng nói càng ấm ức, càng nói càng đau lòng, nước mắt cố gắng kìm nén lại lần nữa rơi xuống.
"Hoàng huynh, thần đệ không phải là người bất hiếu, không phải không biết mẫu phi sinh thần đệ nuôi thần đệ không dễ dàng, nhưng thần đệ không thể trơ mắt nhìn Tưởng gia tạo phản, hành thích hoàng thượng là phạm tội đại nghịch bất đạo, chỉ vì một chữ hiếu mà mù quáng nghe theo."
"Cho dù là chết, thần đệ cũng không thể đứng cùng phe với họ, họ muốn thần đệ làm hoàng đế, vậy thì thần đệ sẽ kết thúc mạng sống này trước, để họ không có ai để lợi dụng."
Tiêu Thành Diệp vừa khóc vừa cười, vẻ mặt gần như méo mó.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
"Họ quá ích kỷ, người như thần đệ làm hoàng đế, bách tính phải làm sao? Đại Sở sẽ đi về đâu?" Tiêu Thành Diệp nghẹn ngào nói, "Trong lòng thần đệ, chỉ có hoàng huynh mới có thể gánh vác trọng trách này, tạo nên hoàng đồ bá nghiệp."
"Dù là thần đệ hay tam hoàng đệ, chúng ta đều không làm được," Tiêu Thành Diệp nói, "Chúng ta chỉ cần giúp đỡ hoàng huynh, cũng không đủ xuất sắc, chuyện gì cũng làm không tốt."
Lời hắn nói, cũng không hoàn toàn đúng.
Tiêu Thành Dục chỉ yên lặng nghe hắn khóc lóc kể lể, đợi đến khi hắn nói hết nỗi đau khổ trong lòng, Tiêu Thành Dục mới khom người xuống, nhẹ nhàng vỗ vai hắn một cái.
Cái vỗ nhẹ này lại khiến Tiêu Thành Diệp run lên, ngay sau đó, hắn liền ôm chầm lấy chân Tiêu Thành Dục khóc lớn.
"Hoàng huynh, hoàng huynh, đệ sợ," Tiêu Thành Diệp khóc lóc kêu lên, "Hoàng huynh, đệ tuyệt đối không có ý định tạo phản, vì sao họ lại ép đệ, vì sao!"
Hắn vừa khóc vừa kêu, gần như sắp ngất lịm đi, Tiêu Thành Dục cũng không dỗ dành hắn, chỉ để Niên Cửu Phúc lấy khăn đến, tự mình lau nước mắt trên mặt hắn.
"Ngươi đã vấn tóc rồi, là nam tử hán đại trượng phu, sao còn khóc lóc như vậy?" Tiêu Thành Dục lại biến thành người ca ca ôn hòa lúc nhỏ.
Lần này Tiêu Thành Diệp khóc càng dữ dội hơn, hắn không còn kêu gào nữa, nhưng nước mắt lại không sao dừng lại được, giống như suối nước tuôn rơi.
Tiêu Thành Dục lại vỗ vỗ vai hắn, để Niên Cửu Phúc đỡ hắn dậy, để hắn ngồi yên trên giường La Hán.
"Lau mặt đi, không được khóc nữa."
Tiêu Thành Diệp nghẹn ngào "vâng" một tiếng, nhận lấy khăn lau mặt, đợi đến khi hắn lau đến đỏ bừng cả mặt, Tiêu Thành Dục mới khẽ cười: "Được rồi."
Tiêu Thành Diệp dừng tay, hắn nắm chặt chiếc khăn ướt đẫm kia trong tay, cẩn thận ngẩng đầu nhìn Tiêu Thành Dục.
"Hoàng huynh, người không tức giận với đệ sao?"
Dù hắn không có ý định làm hoàng đế, cũng chưa bao giờ nghĩ như vậy, nhưng vừa nghĩ đến việc người thân của mình muốn tạo phản, muốn ám sát mình, dù là người có tính cách như hắn cũng sẽ tức giận.
Mà hoàng huynh của hắn, vị hoàng đế sắp bị người thân tạo phản, vậy mà còn cười với hắn.
Tiêu Thành Diệp lúc này cảm thấy choáng váng. Trong đầu óc choáng váng của hắn thậm chí còn đang nghĩ: Hoàng huynh quả nhiên là hoàng đế, thật sự là lòng dạ rộng lớn, sông sâu biển rộng.
Không phải người thường có thể làm được.
Trách không được chỉ có hoàng huynh mới có thể kế thừa đại thống, làm cửu ngũ chí tôn.
Tiêu Thành Dục thấy tâm trạng Tiêu Thành Diệp ổn định hơn một chút, mới lên tiếng: "Cho nên, ngươi đến tìm trẫm là vì không muốn hồi cung?"
Tiêu Thành Diệp khựng lại một chút, lúc này mới cúi đầu: "Vừa đúng vừa không đúng."
"Hoàng huynh, nếu sự tồn tại của thần đệ sẽ khiến hoàng huynh khó xử, vậy hoàng huynh cứ giết thần đệ đi," Tiêu Thành Diệp khó có được một lần dứt khoát, "Thần đệ vô dụng không thể khuyên can mẫu phi, không thể thuyết phục Tưởng gia, thần đệ chỉ có thể dùng cái chết để tạ tội."
Tiêu Thành Diệp cười khổ: "Thần đệ không có bản lĩnh, nhát gan nhu nhược, ngay cả chết cũng không dám chết, chỉ có thể hy vọng hoàng huynh ra tay cho thần đệ một cái chết thống khoái."
"Như vậy, thần đệ sẽ không phải mang tiếng xấu tạo phản cả đời, sau này đi gặp phụ hoàng, thần đệ cũng không cần phải mang theo áy náy và đau khổ."
Tiêu Thành Dục cắt ngang lời hắn: "Nói bậy bạ gì vậy, ngươi còn trẻ như vậy, nói gì mà sống chết."
Tiêu Thành Diệp hơi sửng sốt, ngay sau đó liền ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt khóc đến đỏ hoe nhìn Tiêu Thành Dục.
Tiêu Thành Dục đưa tay ra, vỗ lên đầu hắn một cái.
"Tưởng gia và Đức thái phi đã mưu phản trước, dù thế nào trẫm cũng không thể tha thứ cho tội lỗi của bọn họ, nhưng ngươi thì khác, ngươi từ đầu đến cuối đều không biết gì."
Tiêu Thành Dục nói: "Ngươi là đệ đệ của trẫm, là người thân của trẫm, trẫm không muốn từ bỏ ngươi, cũng không muốn ngươi rời xa trẫm."
Lời này của Tiêu Thành Dục nói thật cảm động, nước mắt Tiêu Thành Diệp khó khăn lắm mới kìm nén lại được lại rơi xuống.
Tiêu Thành Diệp gần như khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.
Tiêu Thành Dục nhìn hắn thật sâu: "Nếu trẫm ra tay trừng trị Tưởng gia, trừng trị Đức thái phi, ngươi có oán hận trẫm không?"
Tiêu Thành Diệp rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, đây không phải vì Tiêu Thành Dục tha cho hắn một con đường sống, mà là vì Tiêu Thành Dục làm việc dứt khoát, chưa bao giờ trả thù, hắn nói muốn trừng trị, vậy thì sẽ cho mẫu phi và Tưởng gia một cái chết thống khoái.
Tiêu Thành Diệp đứng dậy, cung kính quỳ xuống trước mặt Tiêu Thành Dục.
Hắn dập đầu ba cái với Tiêu Thành Dục, cả người quỳ rạp xuống đất nói với Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ, thần đệ vô năng không gánh vác được trọng trách lớn, sau này e rằng không thể đến đất phong tận trung với bệ hạ, thần đệ nguyện cả đời này ở lại vương phủ, làm một vị vương gia nhàn tản vô công rỗi nghề."
Đây là đang tự mình xin ở lại kinh thành.
Dù hắn và Tiêu Thành Dục có tình cảm sâu đậm đến đâu, có tin tưởng lẫn nhau đến mức nào, nhưng bản thân Tiêu Thành Diệp cũng hiểu, dù Tiêu Thành Dục tha cho hắn một mạng, các quan văn võ trong triều, tông thân hoàng tộc đều sẽ nghi ngờ hắn.
Có thể cả đời đọc sách viết chữ ở vương phủ, đối với hắn mà nói là kết cục tốt nhất.
Cũng là con đường sống duy nhất mà Tiêu Thành Dục thân là hoàng huynh, có thể cho hắn.
Hắn rất biết đủ rồi.
Tiêu Thành Diệp đứng dậy nhìn Tiêu Thành Dục, hắn vừa cười vừa khóc, nhưng trong mắt lại có ánh sáng của sự sống mới.
"Đa tạ hoàng huynh nhân từ."
*****
Hai ngày nay Thẩm Khinh Trĩ thật sự có chút mệt mỏi, buổi chiều ở lại Phù Dung viên đọc sách, đợi đến giờ ăn tối cũng không có khẩu vị, chỉ muốn ăn qua loa cho xong.
Nhưng còn chưa đợi Ninh tần nương nương dùng bữa, Liễu Tố Y đã vội vàng đến, hành lễ với Thẩm Khinh Trĩ: "Nương nương, bệ hạ sắp đến đây, mời nương nương nghênh giá."
Thẩm Khinh Trĩ sửng sốt một chút, rồi mỉm cười: "Được, làm phiền Liễu công công rồi."
Trên mặt Liễu Tố Y vẫn giữ nụ cười đúng mực, những ngày này hắn đi theo Niên Cửu Phúc, bản lĩnh khác không học được, bản lĩnh "cười giả lả" này lại học được mười phần.
Liễu Tố Y đến truyền lời xong, lập tức đi ra ngoài chuẩn bị bữa tối, Thẩm Khinh Trĩ cũng lười trang điểm lại, vẫn ngồi trên xích đu trong vườn đung đưa.
Đợi đến khi Tiêu Thành Dục đến Phù Dung viên, liền nhìn thấy bóng dáng yểu điệu của nàng đang ngồi trên xích đu đung đưa.
Dáng người nàng mảnh mai, y phục bay bay, dung nhan xinh đẹp tinh xảo dưới ánh sáng dịu dàng của ánh mặt trời, giống như tiên nữ hạ phàm.
Nàng đung đưa rất cao, tóc bay bay bên tai, vừa nhìn thấy Tiêu Thành Dục, còn vẫy tay với hắn.
"Bệ hạ vạn phúc." Tiêu Thành Dục nghe thấy giọng nói trong trẻo như chuông bạc của nàng theo gió bay đến.
Nụ cười trên mặt hắn càng thêm rạng rỡ. Hắn sải bước vào Phù Dung viên, vừa vào liền bị hoa phù dung nở rộ khắp vườn làm cho lóa mắt.
Thẩm Khinh Trĩ vẫn ngồi trên xích đu không nhúc nhích, Tiêu Thành Dục cũng không tức giận, còn rất tự giác đến bên cạnh nàng, thay thế vị trí của Tiền Tam Hỉ đẩy xích đu cho nàng.
"Vui không?"
"Vui lắm."
Hai người nói những lời vô thưởng vô phạt, nhưng trên mặt đều có nụ cười, nhất là Tiêu Thành Dục, ngay cả Niên Cửu Phúc cũng đã lâu không thấy hắn vui vẻ như vậy.
Tuy lúc ở cùng Ninh tần nương nương, hắn vẫn luôn rất vui vẻ, nhưng bây giờ càng nhiều hơn là sự thoải mái và an tâm.
Thẩm Khinh Trĩ có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng của hắn, cho nên sau khi hai người nhàn thoại một lúc, Thẩm Khinh Trĩ nói hắn dừng xích đu, sau đó vịn tay hắn nhảy xuống khỏi xích đu.
"Bệ hạ vui lắm sao?" Thẩm Khinh Trĩ khoác tay hắn, cùng hắn tản bộ trong vườn hoa, "Cảm thấy bệ hạ đặc biệt vui vẻ."
Tiêu Thành Dục theo bản năng sờ sờ mặt mình: "Tâm tư của trẫm dễ đoán như vậy sao?"
Thẩm Khinh Trĩ lại lắc đầu: "Không phải, chỉ là bệ hạ bằng lòng để thần thiếp đoán trúng."
Tiêu Thành Dục hơi dừng lại, ngay sau đó liền khẽ cười: "Ái phi quả nhiên thông minh."
Thẩm Khinh Trĩ nói: "Đó là điều đương nhiên."
Tiêu Thành Dục điểm điểm chóp mũi nàng, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi nhị hoàng đệ đến tìm trẫm."
Thẩm Khinh Trĩ rũ mắt xuống, yên lặng nghe hắn nói hết, cuối cùng cũng yên tâm. Nàng ôn nhu nói: "Thuận quận vương vẫn luôn trung thành với bệ hạ, gần như là do bệ hạ nhìn lớn lên, không thể nào có ý định phản bội bệ hạ, bệ hạ chắc đã sớm biết, những việc Tưởng gia và Đức thái phi là hắn đều không biết."
Người đệ đệ cùng nhau ở Ngoại Ngũ Sở nhiều năm, lại bị ám vệ theo dõi nhiều năm, tính cách như thế nào, đã làm những gì, Tiêu Thành Dục tự nhiên là biết rõ.
Nhưng cho dù hắn biết rõ, cũng không chắc có thể chống lại tình cảm mẫu tử của người ta. Cho nên Tiêu Thành Dục không hỏi Tiêu Thành Diệp một câu nào, chỉ để hắn tự mình lựa chọn con đường sau này.
Đây không phải Tiêu Thành Dục nhẫn tâm, cũng không phải máu lạnh, nhưng chuyện này liên quan đến bách tính, liên quan đến đất nước, Tiêu Thành Dục không thể mềm lòng, cũng sẽ không mềm lòng.
Tiêu Thành Dục nghe giọng nói ôn nhu của nàng, trái tim cũng dần dần trở nên dịu dàng.
"Nàng nói rất đúng."
Chuyện này kỳ thật người khó xử nhất không phải là Tiêu Thành Dục, mà là Tiêu Thành Diệp, nếu hắn chọn mẫu phi chính là bất trung; nếu chọn hoàng huynh chính là bất hiếu, mà dù hắn chọn thế nào, đều là người bất nghĩa.
Nếu là người đầu óc không tỉnh táo, nhất định sẽ cảm thấy mẫu phi là vì sự nghiệp của mình, nhưng từ nhỏ đến lớn Đức thái phi chưa từng dạy dỗ hắn tử tế, hắn là do tiên đế, Thái Hậu và Tiêu Thành Dục dạy dỗ, tuy hắn nhát gan nhu nhược, nhưng không lớn lên lệch lạc, trong lòng biết rõ đúng sai, cũng biết thân sơ xa gần.
Tiêu Thành Diệp không dám nói, không dám hỏi là một chuyện, nhưng thật sự đến lúc phải để hắn lựa chọn, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn Đức thái phi.
Không nói đến việc chuyện này của Đức thái phi có thể thành công hay không, chỉ cần nhìn thấy bà ta vừa muốn lợi dụng Tiêu Thành Diệp, vừa không muốn cho hắn tình thương của mẫu thân, liền biết bà ta thật sự quá kiêu ngạo, cảm thấy mình là sinh mẫu của Tiêu Thành Diệp nên Tiêu Thành Diệp nhất định phải nghe lời bà ta.
Nhưng dựa vào cái gì chứ? Nếu Tiêu Thành Diệp thật sự nghe lời bà ta, chỉ có thể cùng bà ta chết, vậy trên sử sách sẽ ghi rõ ràng hắn chính là nghịch tặc mưu phản.
Bây giờ như vậy tuy mang tiếng xấu mẫu tộc tạo phản, nhưng ít ra hắn không phải tội nhân, chỉ cần cả đời này hắn không làm sai, cuối cùng hắn cũng có thể ngẩng cao đầu đi gặp phụ hoàng.
Tiêu Thành Dục nhàn nhạt cười: "Trẫm để hắn tự mình lựa chọn, hắn cũng không khiến trẫm thất vọng, hắn tự mình cứu lấy mạng sống của mình."
Thẩm Khinh Trĩ vỗ vỗ cánh tay Tiêu Thành Dục: "Được rồi, bệ hạ bây giờ có thể yên tâm rồi, Thái Hậu nương nương chắc cũng sẽ rất vui mừng."
Tiêu Thành Dục nghe thấy nàng nhắc đến Thái hậu, không biết vì sao trên mặt lại có chút nóng lên, khẽ ho một tiếng: "Thôi được rồi, không nói đến hắn nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Ăn xong, hai người đi dạo trong hoa viên một vòng lớn, đợi đến khi tiêu cơm xong, lúc này mới về Phù Dung viên nghỉ ngơi.
Đại khái là vì trong lòng vui vẻ, đêm nay Tiêu Thành Dục hành hạ Thẩm Khinh Trĩ không ít, may mà buổi chiều nàng đã ngủ một giấc, nếu không buổi tối thật sự không thể "chơi" cùng hắn đến tận nửa đêm.
Đợi đến cuối cùng, bên ngoài chỉ còn lại tiếng gió xào xạc, Thẩm Khinh Trĩ toát cả mồ hôi, Tiêu Thành Dục mới buông tha cho nàng.
Đợi đến khi tắm rửa xong, thay y phục chăn đệm, Thẩm Khinh Trĩ mới lười biếng nằm trong vòng tay Tiêu Thành Dục ngủ thiếp đi.
"Bệ hạ là vui vẻ," Thẩm Khinh Trĩ nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nhưng người vui vẻ cũng không thể chỉ hành hạ thần thiếp."
Tuy nàng đang oán trách nhưng giọng nói lại mềm mại, nghe vào khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Tiêu Thành Dục nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, trấn an sự run rẩy của nàng, mới nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái.
"Ta muốn nàng cùng vui vẻ với ta." Hắn nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Cùng chia sẻ ngọt bùi, cùng vui cùng buồn, cùng sống..."
Những lời phía sau, hắn đều nuốt xuống, không nói ra hai chữ kia.
Nhưng Thẩm Khinh Trĩ lại không nghe thấy gì, nàng lúc này đã nhắm chặt mắt, ngủ ngon lành.
Tiêu Thành Dục im lặng cười cười, đắp chăn cho hai người, rồi cũng ngủ theo.
Trong mơ, ngay cả gió cũng ngọt ngào.
*****
Ngày hôm sau, Tiêu Thành Dục lại dẫn mọi người đến bãi săn của hành cung, người đi theo bên cạnh hắn hôm nay không phải Lý Cảm, mà là Hàn Thành và hai vị hiệu úy có công cứu giá.
Ngoài thay đổi này, Thuận quận vương Tiêu Thành Diệp cũng không xuất hiện ở bãi săn, nghe nói hắn ốm đến mức không dậy nổi, hôm nay thái y đã túc trực ở hành cung, không dám tùy tiện rời đi.
Các đại thần không biết gì về những chuyện này ở hành cung, họ cũng không biết Đức thái phi cũng bị bệnh, cho nên chỉ nhỏ giọng bàn tán, nói Thuận quận vương quá nhu nhược, ngay cả gió ở hành cung cũng không chịu đựng nổi.
Hôm nay Thẩm Khinh Trĩ không đi theo đến bãi săn, nàng bị Tiêu Thành Dục hành hạ cả đêm, sáng hôm sau không dậy nổi, chỉ cảm thấy cả người đều mệt mỏi.
Đợi đến khi trời sáng rõ, trời quang mây tạnh, Thẩm Khinh Trĩ mới mơ màng tỉnh dậy, nửa người dựa vào đầu giường ngáp.
"Giờ nào rồi?"
Thích Tiểu Thu bưng chậu nước vào, để cung nhân hầu hạ nàng rửa mặt.
"Nương nương, đã là giờ Thìn rồi ạ."
Lúc này quả thật có chút muộn rồi.
Thẩm Khinh Trĩ cố gắng mở mắt ra, hỏi: "Ai đi rồi, ai chưa đi?"
"Bẩm nương nương, chỉ có Hiền phi nương nương đi rồi, những người khác như Lệ tần nương nương và hai vị tiểu chủ đều chưa đi."
Thẩm Khinh Trĩ liền cười: "Phụ huynh của Chương tỷ tỷ đều ở bãi săn, chắc tỷ ấy đi cưỡi ngựa."
Hôm nay gió lớn thổi đến đau cả mặt, cũng chỉ có Chương Nhược Tịch mới chịu đội gió đi cưỡi ngựa như vậy, Thẩm Khinh Trĩ có thể tưởng tượng được Chương Nhược Tịch sẽ nói gì.
"Cũng chỉ ở hành cung một tháng, chạy một lần lại mất một lần, dù là mưa to gió lớn cũng phải đi cưỡi ngựa." Thẩm Khinh Trĩ bắt chước ngữ khí của Chương Nhược Tịch nói đùa với các cung nhân.
Các cung nhân liền cùng nhau cười rộ lên.
Thẩm Khinh Trĩ đang rửa mặt thay y phục, bên ngoài đột nhiên có tiếng nói chuyện, Thích Tiểu Thu dừng động tác, vội vàng lui ra ngoài.
Đợi đến khi Thẩm Khinh Trĩ ngồi trước bàn trang điểm, Ngân Linh búi tóc cho nàng, Thích Tiểu Thu mới trở về.
"Nương nương, Tư Liễu cô cô đến."
Thẩm Khinh Trĩ nhướng mày: "Ồ?"
Sắc mặt Thích Tiểu Thu hơi trầm xuống: "Nói là trong hành cung lại xảy ra chuyện."
Thẩm Khinh Trĩ phất tay, đợi đến khi Ngân Linh búi tóc xong cho nàng, mới liền vịn tay Thích Tiểu Thu ra khỏi tẩm điện.
Bên ngoài, Tư Liễu đang đợi ở chính sảnh.
Trước kia ở trong cung, chuyện lớn nhỏ đều do Thụy Lan cô cô làm chủ, bà ấy thường sẽ đi cầu kiến Đức thái phi và Thục thái phi, để các vị thái phi quyết định.
Hiện tại thì khác.
Một là Chương Nhược Tịch làm Hiền phi, trở thành một trong tứ phi; hai là Thẩm Khinh Trĩ được thăng làm Ninh tần, cũng trở thành chủ vị một cung.
Trong thánh chỉ sắc phong của Tiêu Thành Dục ban cho nàng, có ghi rõ ràng phụ giúp xử lý việc hậu cung, cho nên người chưởng quản hậu cung trên thực tế dần dần từ các vị thái phi chuyển sang các phi tần.
Sau khi đến hành cung, vốn người xử lý việc hậu cung phải là Hiền phi, nhưng Chương Nhược Tịch là người không muốn để tâm chuyện gì, nàng ấy cũng chưa từng học cách chưởng quản hậu cung, cho nên nàng ấy chỉ "đứng tên", để Thẩm Khinh Trĩ toàn quyền xử lý.
Cho nên gần đây Tư Liễu cô cô có chuyện gì lớn nhỏ đều trực tiếp đến tìm Thẩm Khinh Trĩ.
Người trong cung đều đã quen rồi.
Thẩm Khinh Trĩ dậy muộn một chút nên có chút ngượng ngùng, nói với Tư Liễu: "Tỉnh dậy muộn, mong cô cô thứ lỗi."
Đêm qua bệ hạ ngủ lại Phù Dung viên, Tư Liễu tự nhiên biết rõ, nàng ta cười ẩn ý, hành lễ với Thẩm Khinh Trĩ: "Đâu có, là nô tỳ đến sớm quá, làm phiền nương nương rồi."
Tư Liễu cũng thật khéo ăn nói: "Nương nương còn chưa dùng bữa sáng ư? Vậy người vừa dùng bữa vừa nói chuyện."
Thẩm Khinh Trĩ bận rộn cả nửa đêm, lúc này cũng đói bụng, liền gật đầu: "Nếu cô cô chưa dùng bữa, cũng có thể cùng nhau ăn thêm một chút."
Tư Liễu tự nhiên không dám ngồi vào bàn ăn, nhưng có thể thay thế vị trí của Đồng Quả, vừa hầu hạ Thẩm Khinh Trĩ dùng bữa sáng vừa nhỏ giọng bẩm báo.
"Nương nương, tiểu thái giám kia sau khi được Thận Hình Tư kiểm tra, phát hiện trên người hắn ta có một vết tích rất kỳ lạ, mời nương nương xem."
Thẩm Khinh Trĩ không biết khám nghiệm tử thi, nhưng cũng biết sơ qua, cho nên sau khi xem bức tranh do Thận Hình Tư vẽ, nàng lập tức hiểu ra.
Trên eo tiểu thái giám có một vết bầm tím hình bán nguyệt, chắc là trước khi chết bị người ta đụng mạnh vào, cho nên sau khi chết vẫn còn lưu lại một vết rất rõ ràng.
Mà hình dạng của vết tích đó, Thẩm Khinh Trĩ càng xem càng cảm thấy giống hệt với ngọc bội hình cá chép trên người Lý Xảo Nhi.
Thẩm Khinh Trĩ nheo mắt lại, bình thản ăn một cái bánh bao, hỏi: "Còn gì nữa?"
Tư Liễu tất nhiên không chú ý đến ngọc bội trên người Lý Xảo Nhi, chỉ nhỏ giọng nói: "Tuy tiểu thái giám kia đã chết, không tìm thấy gì ở chỗ ở của hắn ta, nhưng Thận Hình Tư lại thẩm vấn người ngủ cùng phòng với hắn ta, người đó đã khai ra."
"Hắn nói tiểu thái giám kia rất thân thiết với một người bán rau, nhận rất nhiều bạc của người đó, ngày thường hay dùng số bạc đó mua chuộc các cung nữ, để họ chơi đùa với hắn ta."
Thẩm Khinh Trĩ nhíu mày. Nàng luôn cảm thấy chuyện này còn có ẩn tình.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://truyen247.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro