Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 77: Lòng tin

Editor: Frenalis

Lúc Thẩm Khinh Trĩ trở về tiểu viện, không hề phát hiện có gì khác thường.

Các cung nhân mỗi người một việc, bận rộn với công việc của mình, cung nhân trong phòng ngủ thậm chí cũng đã dọn chăn đệm xong, mọi thứ đều đâu vào đấy.

Quan trọng nhất là bản thân Tiêu Thành Dục rất bình tĩnh, hắn vẫn luôn bận rộn chính sự ở thư phòng, cho nên các cung nhân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Khinh Trĩ xuống xe ngựa, trước tiên về phòng sửa soạn một chút, rồi mới cầm một dây buộc tóc đi đến thư phòng.

Người canh ở cửa thư phòng là Tiểu Đa Tử, Tiểu Đa Tử nhìn thấy nàng, vội vàng hành lễ: "Ninh tần nương nương cát tường."

Thẩm Khinh Trĩ cười nói: "Ta đến thỉnh an bệ hạ."

Tiểu Đa Tử không biết chuyện trong thư phòng, nghe vậy lập tức vào trong bẩm báo, rất nhanh đã đi ra mời Thẩm Khinh Trĩ vào.

Đợi đến khi Thẩm Khinh Trĩ vào thư phòng, thư phòng vẫn yên tĩnh như thường lệ.

Chỉ là Niên Cửu Phúc ủ rũ đứng sau lưng Tiêu Thành Dục, nhìn qua sắc mặt có chút tái nhợt, không được khỏe lắm.

Nàng không làm chuyện gì khuất tất nên không hề lo lắng, cho nên cũng chỉ kinh ngạc về dáng vẻ của Niên Cửu Phúc, rất nhanh cầm dây buộc tóc đến bên cạnh Tiêu Thành Dục.

Tiêu Thành Dục dường như không nhận ra nàng đến, vẫn đang vùi đầu viết. Thẩm Khinh Trĩ biết thói quen của hắn, cho nên không lên tiếng thỉnh an, chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh.

Đợi đến khi nhìn thấy mực trong nghiên trên bàn sắp khô, nàng xắn tay áo lên, yên lặng mài mực cho hắn.

Đợi đến khi cuối cùng hắn cũng viết xong tấu chương đó, mới ngẩng đầu nhìn nàng, sắc mặt như thường, trong mắt thậm chí còn có ý cười: "Trở về rồi?"

Thẩm Khinh Trĩ cũng nhìn hắn cong môi, nụ cười bình thản lại xinh đẹp: "Trở về rồi, chuyến này ngược lại thu hoạch rất nhiều."

Tiêu Thành Dục: "Vậy thì tốt."

Thẩm Khinh Trĩ đặt thỏi mực Tùng Hoa trở lại bàn, dùng khăn lau tay, lúc này mới cầm dây buộc tóc đưa đến trước mặt Tiêu Thành Dục.

"Tay nghề của cô cô kia quả thật rất tốt, thần thiếp chọn mấy dây buộc tóc mang về, cảm thấy dây này có màu sắc đẹp nhất, muốn dâng lên cho bệ hạ, đợi đến khi trở về cung treo trong Ngự Thư Phòng, cũng cầu mong sự bình an."

Tiêu Thành Dục gật đầu, không nhìn dây buộc tóc, mà đưa tay về phía nàng. Thẩm Khinh Trĩ chớp chớp mắt, mím môi đỏ mặt ngồi vào lòng hắn.

Buổi tối mùa thu đã có chút lạnh lẽo của mùa đông, nàng từ bên ngoài vội vã trở về, thứ chào đón nàng không phải là câu hỏi han, mà là một cái ôm ấm áp.

Khoảnh khắc này, tâm trạng gặp lại sau bao năm xa cách ở trong lòng Thẩm Khinh Trĩ đều được sự ấm áp này xoa dịu.

Tiêu Thành Dục ôm lấy thân thể hơi lạnh của nàng, không khỏi nhíu mày: "Người bên cạnh nàng làm sao vậy, thời tiết lạnh như vậy không biết choàng thêm áo choàng cho nàng?"

Thẩm Khinh Trĩ quay đầu lại hôn lên mặt hắn một cái, thành công xua tan cơn giận của hoàng đế bệ hạ.

"Bệ hạ ôm thần thiếp một cái, thần thiếp sẽ ấm lên." Thẩm Khinh Trĩ nhỏ giọng nói bên tai hắn.

Trái tim Tiêu Thành Dục như nổi như chìm trong nước, theo từng cử động của nàng mà mất đi khống chế, nhưng hắn vẫn kiên trì, không để người khác nhìn ra gợn sóng trong lòng hắn.

Thẩm Khinh Trĩ vuốt ve dây buộc tóc, nói với Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ có thích kiểu dáng này không? Gần đây thần thiếp rất thích, cố ý học với cô cô đó, cho nên mới chậm trễ một chút."

Tiêu Thành Dục rũ mắt xuống, Thẩm Khinh Trĩ không nhìn thấy ánh mắt hắn, nhưng có thể nghe thấy tiếng hít thở bình tĩnh của hắn.

Tiêu Thành Dục nói: "Tốt, làm một cái nhỏ hơn một chút, treo lên hà bao nhé."

Thẩm Khinh Trĩ lại cười: "Hà bao mới sắp làm xong rồi, đợi làm xong thần thiếp sẽ tết dây buộc tóc, đến lúc đó hà bao nhất định sẽ rất đẹp, đảm bảo bệ hạ thích."

Tiêu Thành Dục ừ một tiếng, quả nhiên biết dỗ dành nàng vui vẻ: "Nàng làm gì ta cũng thích."

Thẩm Khinh Trĩ khẽ mỉm cười. Nàng biết Tiêu Thành Dục không thể nào không nghi ngờ, nhưng nàng đã giải thích, hắn cũng không hỏi thêm nữa, có nghĩa là Tiêu Thành Dục tin tưởng nàng, chuyện này sau này cũng sẽ không hỏi lại nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng càng thêm vui vẻ.

Kỳ thật nàng cũng không biết mình vui vẻ vì điều gì, đại khái là vì hôm nay tìm được cố nhân, biết nàng ấy sống tốt nên mới vui vẻ như vậy.

Thẩm Khinh Trĩ nhướng mày, lại hôn lên má Tiêu Thành Dục một cái nữa, rồi mới nhảy ra khỏi lòng hắn.

"Thần thiếp trở về tắm rửa thay y phục trước đây, bệ hạ làm xong việc sớm thì nghỉ ngơi sớm, sáng mai chúng ta còn phải ra ngoài dạo chơi."

Tiêu Thành Dục gật đầu, nhìn bóng dáng yểu điệu của nàng bước ra khỏi thư phòng, mới dần dần thu lại nụ cười trên mặt.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Niên Cửu Phúc vẫn cúi đầu không dám lên tiếng. Một khắc sau, Trịnh Vũ - thống lĩnh thị vệ đi theo Thẩm Khinh Trĩ ra khỏi cung nhanh chóng bước vào thư phòng.

Tiêu Thành Dục không hề ngẩng đầu lên, chỉ ra lệnh: "Nói đi."

Trịnh Vũ liền đáp: "Bẩm bệ hạ, nương nương sau khi ra khỏi cung chỉ đến nhà sạp hàng kia, sau khi vào trong thì không ra ngoài, khoảng ba khắc sau mới từ bên trong đi ra, lúc đi vị phu nhân sạp hàng kia còn ra tiễn nương nương."

Tiêu Thành Dục lúc này mới dừng bút, gấp tấu chương lại, đặt vào hộp gỗ đàn hương bên cạnh: "Ta biết rồi, ngươi làm rất tốt, lui xuống đi."

Trịnh Vũ hành lễ cáo lui, không nói thêm một lời nào.

Đợi đến khi thư phòng yên tĩnh trở lại, Tiêu Thành Dục mới khẽ cười: "Ngươi hiểu rồi?"

Niên Cửu Phúc thở phào nhẹ nhõm: "Là thần ngu dốt, lúc này mới hiểu ra."

Tiêu Thành Dục đứng dậy, chắp tay đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng bên ngoài mới nhàn nhạt lên tiếng: "Thân là một cô nhi, nàng ấy không thể nào có kiến thức như vậy, dù được mẫu hậu chọn vào Khôn Hòa cung, sau đó lại hầu hạ ở Thư Âm Trai, nàng ấy đại khái cũng không nghĩ đến những chuyện quốc gia đại sự kia," Tiêu Thành Dục thản nhiên nói, "Khí chất và kiến thức mà nàng ấy thể hiện ra trái ngược với xuất thân của nàng ấy, vậy thì có nghĩa là..."

Có nghĩa là nàng không phải Thẩm Thải.

Tiêu Thành Dục nói đến đây, không nói tiếp nữa, nhưng trong lòng hắn ít nhiều cũng có suy đoán.

Hai người gần gũi mấy tháng nay, dù không phải ngày nào cũng sống cùng nhau, nhưng Tiêu Thành Dục không phải người mù, không thể nào không biết người nằm bên gối mình là người như thế nào.

Khí chất và vẻ tôn quý mà Thẩm Khinh Trĩ dần dần bộc lộ ra, tuyệt đối không phải thứ có thể có được sau khi hầu hạ ở Khôn Hòa cung và Thư Âm Trai, nàng càng giống như tiểu thư khuê các được thế gia đại tộc tỉ mỉ bồi dưỡng, sự tự tin trên người nàng là không thể che giấu được.

Dù nàng cẩn thận lại thận trọng, dù nàng chưa bao giờ nói sai một câu, nhưng hành vi và thói quen của nàng cũng sẽ để lộ sơ hở.

Ví dụ như nàng lớn lên ở Vinh Ân đường, lại không biết mình có biết làm đồ mây tre đan hay không, còn nữa, nàng hoàn toàn cũng không biết giá cả sinh hoạt của bá tánh ở Phồn Hoa trấn, dựa vào sự gan dạ và thông minh hơn người mà giả trang thành Thẩm Thải, khiến người ta không nhìn ra sai sót.

Hơn nữa, chắc chắn là nàng biết cưỡi ngựa.

Dù là người có thiên phú, cũng không thể nào sau khi học cưỡi ngựa một hai lần là có thể phi nhanh, tuy Tiêu Thành Dục dạy rất nghiêm túc, nhưng lúc nàng thỏa sức tung hoành, tư thế cưỡi ngựa của nàng có chút khác biệt với những gì hắn dạy.

Đó là thói quen cố hữu của nàng. Đó là quá khứ và cuộc sống không thể thay đổi được.

Thẩm Khinh Trĩ vào cung bốn năm rồi, ngay cả đồng hương cùng vào cung với nàng cũng không nhận ra sự khác thường của nàng, đủ thấy nàng cẩn thận đến mức nào.

Tiêu Thành Dục có thể phát hiện ra những điều này, chỉ là vì hắn đủ đa nghi, cũng đủ quen thuộc với nàng.

Dù sao, hai người họ là phu thê. Làm phu thê, không thể nào chuyện gì cũng giấu giếm được.

Nếu hắn bị người nằm bên gối lừa gạt, không nhận ra thật giả, vậy thì hắn cũng không cần làm hoàng đế nữa rồi.

Sau khi trong lòng dần dần có nghi ngờ, Tiêu Thành Dục liền càng để tâm quan sát nàng, dần dần, hắn tìm được nhiều điểm đáng ngờ hơn trên người nàng.

Nhưng tương ứng, hắn cũng phát hiện ra nhiều ưu điểm hơn trên người nàng.

Nàng hoạt bát, lạc quan, luôn tươi cười với mọi người nhưng không hề nịnh nọt, cuộc sống của phi tần kỳ thật rất nhàm chán, nhưng nàng lại sống những ngày tháng của mình rất vui vẻ, nàng đối xử với bằng hữu rất nhiệt tình và tốt bụng, đối với kẻ thù cũng không hề nương tay, mỗi khi nhìn nàng, Tiêu Thành Dục đều cảm thấy nàng như đang tỏa sáng.

Nàng là một người tốt như vậy, chỉ cần hiểu nàng, làm sao có thể không thích?

Tiêu Thành Dục chưa bao giờ thích bất kỳ ai, nhưng khi niềm vui rung động in dấu trong lòng hắn, khi hắn vui mừng vì nụ cười của nàng, hắn liền nhận ra rất rõ ràng, mình đã thích Thẩm Khinh Trĩ.

Cảm giác thích một người rất tuyệt vời, hắn không hề cảm thấy có gì không ổn.

Tuy người người đều nói hoàng đế phải cô độc, nhưng hắn lại cảm thấy đây đều là lý lẽ sai lầm do đọc nhiều sử sách, trong sử sách vì tranh giành ngôi vị mà phụ tử huynh đệ trở mặt thành thù nhiều vô số kể, nhưng nhà họ quả thật khác biệt.

Dù có thể trở mặt với huynh đệ, nhưng hắn và phụ mẫu thật sự giống như nhà bình thường, mẫu từ tử hiếu, phụ tử đồng lòng.

Cho nên trong mắt Tiêu Thành Dục, hắn thích phi tần của mình không có gì đáng ngạc nhiên. Điều đáng mừng chính là, vị phi tần này thông minh trung thành, lanh lợi hoạt bát, có thể nói là hiền thê nội trợ.

Hơn nữa, mẫu hậu của hắn cũng rất thích nàng, đây quả thực là người hoàn hảo nhất.

Nhưng Tiêu Thành Dục cũng hiểu, nàng không yêu mình, hoặc có thể nói nàng chỉ cố gắng hết sức làm tốt Ninh tần nương nương của nàng, làm tốt sủng phi của hoàng đế, làm tốt phi tần mà Thái Hậu yêu thích.

Thái Hậu và Hoàng Đế muốn sủng phi như thế nào, nàng có thể làm sủng phi như thế đó, tuy ngày thường luôn làm nũng nói đùa với hắn, nhưng trong lòng Tiêu Thành Dục biết rất rõ, tất cả hành động của nàng đều không có tình yêu.

Nàng luôn luôn giữ lại lý trí cho mình.

Việc này kỳ thật rất tốt, chỉ là Tiêu Thành Dục vẫn sẽ cảm thấy buồn, sẽ có chút đau lòng, sẽ muốn nhận được dù chỉ một chút đáp lại của nàng. Lúc ban đầu, kỳ thật hắn không biết nên đối xử với người trong lòng như thế nào, thậm chí còn viết thư cho mẫu hậu.

Nhớ đến bức thư đó, trên mặt Tiêu Thành Dục lại có thêm nụ cười.

Mẫu hậu chỉ nói với hắn: dùng chân tình để đối xử với nàng.

Hắn suy nghĩ kỹ, có chút hiểu ra chân tình là gì? Chân tình là tin tưởng, là kiên trì, là ở bên nhau cả đời, là tôn trọng lẫn nhau.

Thẩm Khinh Trĩ hoàn toàn tin tưởng hắn, nếu không phải vì hắn cũng sẽ không nói ra hết suy nghĩ trong lòng, cũng chính vì vậy mới khiến hắn nắm được những điểm đáng ngờ của nàng.

Tiêu Thành Dục ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên trời, nghĩ đến nữ tử xinh đẹp trong lòng. Thân phận Thẩm Khinh Trĩ quả thật có vấn đề, tuy không điều tra ra được, nhưng Tiêu Thành Dục có thể khẳng định, nhưng như vậy thì sao?

Nàng đối với hắn, đối với Thái Hậu, đối với Đại Sở vẫn luôn dốc hết sức lực, trung thành tận tâm, những việc nàng làm đều là vì hắn, mỗi kiến nghị mà nàng đưa ra đều là vì muốn mưu cầu phúc lợi cho bá tánh, một người như vậy, dù có vấn đề thì đã sao?
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Tiêu Thành Dục vẫn luôn rất tỉnh táo, hắn lúc này tin tưởng Thẩm Khinh Trĩ, không phải vì thích nàng, mà vì hắn biết con người của nàng. Nàng chưa bao giờ hãm hại hắn, không làm bất kỳ chuyện gì gây tổn hại đến Đại Sở, vậy thì Tiêu Thành Dục sẽ không vô duyên vô cớ nghi ngờ nàng.

Đó không phải đang nghi ngờ nàng, đó là đang nghi ngờ chính mình, cũng là đang vả mặt mẫu hậu.

Hắn tin tưởng nàng, cho nên tất cả đều không phải vấn đề.

Tiêu Thành Dục cũng không cần biết vị phu nhân sạp hàng dây cột tóc kia rốt cuộc là ai, hắn không tò mò về mối quan hệ giữa Thẩm Khinh Trĩ và nàng ta, chỉ cần người đó không làm hại Thẩm Khinh Trĩ là được rồi.

Nghĩ đến đây, hắn cuối cùng cũng cảm thấy có chút buồn ngủ.

"Muộn rồi, nghỉ ngơi thôi."

Tảng đá lớn trong lòng Niên Cửu Phúc chậm rãi rơi xuống, đáp một tiếng "Vâng."

Lúc Tiêu Thành Dục trở về nội thất, Thẩm Khinh Trĩ đã ngủ say.

Nàng không phải không muốn đợi Tiêu Thành Dục, chỉ là hôm nay bận rộn cả ngày, lại trải qua đại hỉ đại bi, dù còn trẻ, cũng thật sự có chút không chịu đựng nổi.

Nàng đợi Tiêu Thành Dục ở nội thất rất lâu mà hắn vẫn chưa trở về, liền quyết định ngủ trước không đợi nữa.

Nương nương muốn ngủ, các cung nhân đi theo cũng không dám khuyên, ngay cả tiểu thái giám ở Càn Nguyên cung cũng đi theo hầu hạ bên cạnh, không dám nói thêm một lời nào.

Quả nhiên, đợi đến khi Tiêu Thành Dục trở về phòng, cũng chỉ yên lặng rửa mặt, nhẹ nhàng lên giường.

Hôm nay không chỉ Thẩm Khinh Trĩ mệt mỏi, mà hắn cũng cảm thấy có chút mệt, cho nên hai người ngủ một giấc ngon lành rất say.

Đợi đến sáng sớm, Thẩm Khinh Trĩ tỉnh dậy trong tiếng chuông canh.

Lúc trời tờ mờ sáng, người dân sống trong trấn lục tục ra khỏi nhà, bắt đầu một ngày mới. Trong hẻm tiếng xe ngựa không ngừng, nếu không phải Thẩm Khinh Trĩ và Tiêu Thành Dục đêm qua ngủ say, e rằng đã sớm bị đánh thức rồi.

Bên ngoài tự nhiên không yên tĩnh bằng trong cung.

Sau khi tỉnh dậy, Thẩm Khinh Trĩ cũng không lập tức mở mắt ra, nàng nghe tiếng chuông canh một lúc, xác định lúc này đã là đầu giờ Mão, mới lười biếng ngáp một cái.

Nàng vừa động đậy, Tiêu Thành Dục bên cạnh cũng tỉnh dậy theo.

"Sao lại tỉnh sớm như vậy? Hôm nay không có việc gì gấp."

Thẩm Khinh Trĩ xoay người, ngoan ngoãn gối đầu lên vai Tiêu Thành Dục, nói: "Đêm qua ngủ ngon, bây giờ không buồn ngủ nữa."

Tiêu Thành Dục nghiêng đầu hôn lên trán nàng một cái: "Hay là ra ngoài ăn sáng?"

Các món điểm tâm ở Phồn Hoa trấn rất đa dạng, nhiều vô số kể, nếu ăn hết từng nhà thậm chí không thua gì trong cung.

Chỉ là điểm tâm mà dân thường ăn không tinh tế bằng trong cung, nhưng lại có một hương vị hạnh phúc khác.

Thẩm Khinh Trĩ vừa nghe thấy lời này, lập tức mở mắt ra, nhìn Tiêu Thành Dục với ánh mắt sáng ngời: "Bệ hạ, vậy chúng ta đi thôi!"

Tiêu Thành Dục cười: "Vậy thì dậy thôi."

Bá tánh đi làm đều rất sớm, dù làm nghề gì, lúc trời chưa sáng đều đã ăn sáng xong, đến khi trời tờ mờ sáng là có thể ra ngoài làm việc.

Đợi đến khi hai người rửa mặt thay y phục, sửa soạn xong xuôi ra ngoài, thì trời đã sáng rõ, không một gợn mây.

Thẩm Khinh Trĩ cùng Tiêu Thành Dục thong thả đi ra ngoài, dọc theo con hẻm lát đá xanh một đường đến Tây Thị, bên cạnh Tây Thị có một con hẻm nhỏ, bên trong quán ăn sáng san sát nhau, vô cùng náo nhiệt.

Thẩm Khinh Trĩ vừa nhìn thấy khói lửa nhân gian bốc lên nghi ngút mà cảm thấy ấm áp, nàng khoác tay Tiêu Thành Dục, kéo hắn nhanh chóng đi về phía trước.

Tiêu Thành Dục bất đắc dĩ nói: "Chậm một chút, không cần phải tranh giành."

Quả thật không cần phải tranh giành, lúc này rất nhiều quán ăn không còn nhiều khách nữa, họ không cần phải xếp hàng, đến trước quán là có thể mua.

Thẩm Khinh Trĩ nhìn lướt qua một vòng, rất nhanh liền gọi một phần xôi dưa muối, một bát súp cay, hai cái bánh rán đường đỏ, hai bát mì tôm. Trong đó Thẩm Khinh Trĩ thích ăn xôi dưa muối nhất, gạo nếp thơm mềm, bên trong có quẩy, dưa muối, lạc rang giã nhỏ và vừng, ăn vừa mặn vừa thơm vừa giòn, mềm dẻo ngon miệng, rất kích thích vị giác.

Ăn sáng xong, hai người tiếp tục dạo Tây Thị.

Đợi đến khi thời gian gần đến, họ mới đến hí đài lớn trong trấn, lấy vé xem hí bóng.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Khinh Trĩ xem hí bóng, tuy cũng có người hát, nhưng những động tác bay lượn trên mây trên màn ảnh khiến người ta xem đến không chớp mắt, người lớn trẻ nhỏ đều nín thở chăm chú xem hết vở kịch này.

Đợi đến khi xem xong, Thẩm Khinh Trĩ nói với Tiêu Thành Dục: "Màn biểu diễn này thật sự rất đặc sắc, khác với người thật diễn, có một hương vị khác."

Tiêu Thành Dục: "Hí bóng này đã thịnh hành mấy chục năm rồi, bây giờ càng có nhiều vở diễn hơn, vốn thấy nàng không thích nghe hát, tưởng nàng không thích những giai điệu thê lương, không ngờ nàng lại thích hí bóng."

Thẩm Khinh Trĩ suy nghĩ một chút, nói: "Cái này không giống nhau lắm."

Trong mắt Tiêu Thành Dục, đây đều là hí kịch hoa hòe hoa sói, không có gì khác biệt.

Thẩm Khinh Trĩ nắm tay hắn đi về phía quán ăn định ăn trưa, nàng suy nghĩ rồi nói: "Vở kịch trên hí đài luôn luôn là chuyện trai tài gái sắc, con hiếu thảo cháu hiền lành, mỗi vở kịch cuối cùng đều là kết thúc có hậu, xem nhiều không có gì mới mẻ, tự nhiên cảm thấy nhàm chán."

Thẩm Khinh Trĩ lúc ở Đại Hạ, đã thường xuyên nghe hát khúc, tuy giọng hát của hai nước khác nhau, nhưng cốt truyện gần như đều giống nhau.

Trước kia nàng đã xem mười mấy năm, bây giờ lại để nàng xem, thật sự không có gì mới mẻ, cho nên nàng cũng không thích xem hát nữa.

Nhưng hí bóng thì khác.

"Hí bóng là người hát cầm con rối diễn, tự nhiên cốt truyện càng phóng đại càng tốt, cái gì mà thần tiên độ kiếp, yêu quái tu luyện, mười tám loại võ nghệ đều có, cốt truyện liền đặc sắc hơn nhiều."

Khi cốt truyện không bị giới hạn trong con người, thì sẽ trở nên thú vị hơn.

Tiêu Thành Dục cảm thấy nàng nói có lý, bèn nói: "Kinh thành cũng có gánh hí bóng, nếu nàng thích, mời về xem cũng được."

Thẩm Khinh Trĩ thích nhất sự hào phóng của hắn, nghe vậy liền híp mắt cười: "Lão gia là tốt nhất."

Tiêu Thành Dục khẽ ho một tiếng, dắt nàng bước vào quán ăn: "Chuyện nhỏ."

Ăn xong, hai người lên xe ngựa, một đường ra khỏi Phồn Hoa trấn.

Thẩm Khinh Trĩ luyến tiếc Cố Tú gặp lại sau bao năm xa cách, cũng luyến tiếc Phồn Hoa trấn mới lạ phồn hoa này, nhưng cũng biết một ngày vui chơi là tranh thủ thời gian rảnh rỗi, không thể ngày nào cũng có, cho nên nàng đè nén sự tiếc nuối trong lòng, ghé vào cửa sổ xe chăm chú nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài.

Tiêu Thành Dục thấy trong mắt nàng có chút buồn bã, liền nói: "Năm sau chúng ta lại đến."

Trong lòng Thẩm Khinh Trĩ dễ chịu hơn một chút, quay đầu nhìn Tiêu Thành Dục, cười đáp: "Vâng."

Xe ngựa một đường chạy nhanh, đến chiều đã trở về hành cung Đông An.

Tiêu Thành Dục còn rất nhiều việc phải làm, Thẩm Khinh Trĩ bèn trở về Phù Dung viên, tắm rửa thay y phục rồi nghỉ ngơi một chút.

Bên kia, Tiêu Thành Dục trở về Sướng Xuân Phương Cảnh, thái giám Tiểu Lộc Tử bèn tiến lên nhỏ giọng nói với Niên Cửu Phúc vài câu. Sắc mặt Niên Cửu Phúc trầm xuống, nhận lấy tấu chương trên tay Tiểu Lộc Tử, vội vàng đi vào thư phòng.

Tiêu Thành Dục lúc này đã thay thường phục, đang dùng khăn lau tay. Nghe thấy tiếng bước chân của Niên Cửu Phúc, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ tiếp tục chậm rãi lau sạch từng giọt nước trên tay.

Niên Cửu Phúc đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng bẩm: "Bệ hạ, trong cung có tấu chương gửi đến."

Tiêu Thành Dục ừ một tiếng, không hề lên tiếng tiếp.

Niên Cửu Phúc mở tấu chương ra, nói: "Bệ hạ, là tấu chương của Đức thái phi, trong tấu chương nói gần đây thân thể nương nương không khỏe, rất nhớ Thuận quận vương, khẩn cầu bệ hạ cho Thuận quận vương hồi cung hầu hạ bên cạnh nương nương."

Tiêu Thành Dục không ngừng tay, đợi đến khi lau tay sạch sẽ mới ném khăn lên giá, xoay người ngồi xuống giường La Hán.

"Tấu chương của Thục thái phi đâu?"

Niên Cửu Phúc lập tức tiến lên, dâng tấu chương khác cho hắn.

Tiêu Thành Dục mở ra xem một cái, nói: "Trong cung bình an vô sự, chỉ có Đức thái phi bị nhiễm phong hàn, uống thuốc mấy ngày cũng không thấy đỡ, những người khác đều không có gì bất thường."

Niên Cửu Phúc trong lòng "lộp bộp" một tiếng. Hắn cẩn thận nhìn Tiêu Thành Dục, Tiêu Thành Dục không nhìn hắn, chỉ bưng chén trà lên nhấp một ngụm trà Quân Sơn Mao Tiêm.

Loại trà này có vị đắng, có mùi thơm thanh mát của cỏ cây sau mưa, hậu vị ngọt lại rất chậm, dường như phải uống hết cả chén trà mới có thể cảm nhận được chút vị ngọt.

Người thích uống loại trà này không nhiều, nhưng Tiêu Thành Dục lại rất thích.

Đắng trước ngọt sau, đây là đạo lý mà người xưa truyền lại.

Tiêu Thành Dục rũ mắt xuống, tự mình rót thêm một chén trà, nói: "Đưa tấu chương của Đức thái phi cho Thuận quận vương, để hắn tự mình quyết định."

Trong lòng Niên Cửu Phúc run lên, hắn không dám nghi ngờ thánh ý, vội vàng hít sâu một hơi, cúi người đáp: "Vâng."

Đợi đến khi Niên Cửu Phúc lui xuống, Tiểu Đa Tử liền thay thế đi vào, bẩm: "Bệ hạ, Kiến Xuân hiên đã chuẩn bị thoả đáng, các vị đại nhân đã đợi ở trong thính phòng rồi ạ."

Tiêu Thành Dục gật đầu, dứt khoát đứng dậy, sải bước đi ra ngoài: "Tuyên vào."

Đợi đến khi tiếp kiến xong mười mấy đại thần đang đợi, lúc Tiêu Thành Dục rời khỏi Kiến Xuân hiên, Niên Cửu Phúc mới vội vàng đuổi theo.

Hắn khom người đi theo sau Tiêu Thành Dục, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, Thuận quận vương cầu kiến nhưng không dám đến Kiến Xuân hiên, thần liền mời điện hạ đợi ở Sướng Xuân Phương Cảnh."

Tiêu Thành Dục dừng lại một chút, nói: "Để hắn đến Ngự Thư Phòng."

Đợi đến khi Tiêu Thành Dục trở về Ngự Thư Phòng, liền nhìn thấy nhị hoàng đệ của mình sắc mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi.

Người đệ đệ này của hắn từ nhỏ đã nhút nhát, không có chí khí, cũng không có thiên phú, học hành văn võ đều bình thường.

Nhưng hắn rất nghe lời. Tiên đế bảo hắn làm gì thì hắn làm cái đó, Đức thái phi bảo hắn thức khuya làm bài tập, hắn liền thức khuya học bài, mãi đến khi mệt mỏi sinh bệnh mới bị tiên đế ngăn cản.

Sau khi lớn lên, nhìn qua dường như khá hơn nhiều, nhưng vẫn không biết nên đi con đường nào.

Tiên đế băng hà, hắn trở thành Thuận quận vương, tuy vẫn đang học hành ở Thượng Thư Phòng, nhưng Tiêu Thành Dục lại phát hiện hắn càng thêm trầm mặc hơn trước.

Bởi vì hắn đã ý thức rất rõ ràng, mẫu thân của mình, mẫu tộc của mình muốn làm gì. Nhưng hắn sợ hãi nhút nhát, không dám nói với bất kỳ ai, hắn cả ngày lo lắng bất an, dọa đến gầy cả người.

Đã thành ra như vậy, hắn không dám phản kháng Đức thái phi, cũng không dám cầu cứu huynh trưởng của mình.

Mãi đến bây giờ.

Kỳ thật Tiêu Thành Dục có chút bất ngờ vì hắn lại đến cầu kiến, theo phản ứng trước kia của hắn, Tiêu Thành Dục tưởng rằng hắn sẽ im lặng trở về hoàng cung, im lặng mặc cho Đức thái phi sắp đặt.

Tiêu Thành Dục thậm chí cảm thấy, hắn đã nghĩ kỹ cách chết rồi.

Nhưng hắn vẫn đến đây.

Chỉ cần hắn bằng lòng bước ra bước này, bằng lòng nói với Tiêu Thành Dục tâm sự trong lòng, vậy thì kết cục phải chết của hắn nhất định có thể thay đổi.

Tiêu Thành Dục thấy đầu gối hắn mềm nhũn như không phải của mình, quỳ ở đó hồi lâu không đứng dậy nổi, không khỏi thở dài, để Niên Cửu Phúc đỡ hắn lên ngồi xuống giường La Hán.

Tiêu Thành Diệp cúi đầu cuộn mình thành một cục, ấp úng hành lễ với hắn: "Thỉnh an... thỉnh an hoàng huynh."

Tiêu Thành Dục không ngồi sau ngự án, mà đi đến bên kia giường La Hán ngồi xuống cùng hắn.

Tiêu Thành Diệp lại giật mình. Tiêu Thành Dục không nói một lời suýt chút nữa đã dọa đệ đệ khóc, cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Tiêu Thành Dục thậm chí còn thầm mắng Đức thái phi trong lòng, chẳng lẽ bà ta không biết nhi tử mình là người như thế nào sao? Tiêu Thành Diệp đã thành ra như vậy rồi, bà ta còn gây chuyện, muốn cướp ngôi cho nhi tử mình làm hoàng đế, cũng không xem Tiêu Thành Diệp có thể ngồi vững trên long ỷ hay không.

Bà ta bày mưu tính kế, nói là vì Tiêu Thành Diệp, nhưng nói cho cùng vẫn là vì bản thân bà ta, vì tương lai của Tưởng thị.

Không có ai quan tâm đến Tiêu Thành Diệp, thậm chí tính cách nhút nhát này của Tiêu Thành Diệp lại vừa đúng ý bà ta, đến lúc đó bà ta có thể làm Thái Hậu buông rèm nhiếp chính, hoàn thành giấc mơ hai mươi năm của bà ta.

Tiêu Thành Dục cúi đầu nhìn chén trà trong tay, cuối cùng cũng lên tiếng: "Nhị hoàng đệ, vì sao ngươi lại đến đây?"

Tiêu Thành Diệp đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, trong mắt toàn là nước mắt.

"Hoàng huynh, đệ... đệ không muốn trở về."

Truyện được edit cả hai nơi tại https://truyen247.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro