Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 74: Tâm sự

Editor: Frenalis

Thẩm Khinh Trĩ vừa rồi khóc đến lem luốc cả mặt, lúc này cười rộ lên giống như mèo hoa, Tiêu Thành Dục vốn định nói mấy câu cảm động, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ lem luốc của nàng cũng không nói nên lời.

Hắn bất đắc dĩ cười cười, lau mặt cho nàng, nói: "Nàng tự mình lấy gương ra xem đi, lát nữa nhất định không chịu xuống xe ngựa."

Thẩm Khinh Trĩ chớp chớp mắt, nàng soi gương nhỏ mang theo bên người, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt mình giống như mèo hoa, lập tức "ai da" một tiếng che mặt lại.

Thẩm Khinh Trĩ nhìn Tiêu Thành Dục qua kẽ ngón tay: "Sao bệ hạ không nói sớm?"

Nàng còn trách hắn.

Tiêu Thành Dục bèn để Thích Tiểu Thu vào hầu hạ nàng rửa mặt trang điểm lại, nói: "Lúc đầu không nhìn thấy, vừa rồi mới chú ý tới."

Là nam nhân, nếu không phải vừa rồi cảm thấy khuôn mặt nhỏ lem luốc của Thẩm Khinh Trĩ quá đáng yêu, hắn thật sự không nhận ra có gì không đúng.

Thẩm Khinh Trĩ mím môi không nói chuyện, cẩn thận rửa mặt trang điểm, thoa một lớp phấn mỏng lên mặt, sau đó tô son là xong.

Đợi đến khi Thích Tiểu Thu lui xuống, Thẩm Khinh Trĩ mới hỏi Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ chính là nghe lời này của nương nương, mới cuối cùng hiểu ra sao?"

Tay Tiêu Thành Dục đang bưng chén trà khẽ khựng lại, ngay sau đó lại cười.

"Không có, cũng không phải vì lời này, lúc đó mẫu hậu chỉ nói...," Tiêu Thành Dục vừa cười vừa bắt chước giọng Thái Hậu, "Còn nhỏ tuổi đã biết làm ra vẻ, ngày mai ba bữa cơm con cũng đừng ăn nữa, xem con còn suy nghĩ lung tung gì không."

"Đói một bữa là hiểu hết."

Tuy lời này không giống như lời Thái Hậu sẽ nói, nhưng lại là sự thật, Thẩm Khinh Trĩ thấy hắn bắt chước giống như vậy, không nhịn được lại bật cười.

"Bệ hạ thật biết nói đùa."

Tiêu Thành Dục lắc đầu: "Mẫu hậu chính là nói như vậy, ta cũng cảm thấy mẫu hậu nói đúng."

Thẩm Khinh Trĩ cười nói: "Thái Hậu nương nương thật sự là thông tuệ, chuyện gì cũng có thể nói rõ ràng."

Trong lúc hai người nói chuyện, xe ngựa đã chậm rãi dừng lại, Thẩm Khinh Trĩ nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy một cái sân nhỏ hẹp.

Bên ngoài truyền đến giọng nói của Niên Cửu Phúc: "Lão gia, phu nhân, đến nơi rồi ạ."

Niên Cửu Phúc làm việc, tự nhiên là thỏa đáng.

Hôm nay họ ra ngoài vi hành, không phải chỉ để chơi, đại khái vẫn là muốn xem xét dân sinh, hỏi han giá cả tình hình bá tánh, cho nên Niên Cửu Phúc cố ý sửa sang lại một tòa nhà của hoàng trang ở đây, để hai người họ buổi tối có một nơi sạch sẽ nghỉ ngơi.

Đợi đến khi Thẩm Khinh Trĩ xuống xe ngựa, mới phát hiện tiểu viện này có hai gian trước sau, không tính là rộng rãi, nhưng ưu điểm là sạch sẽ yên tĩnh, rất tốt.

Đợi đến khi mọi người đều xuống xe ngựa, Tiêu Thành Dục nói với Thẩm Khinh Trĩ: "Đường đi cũng không xa, nếu nàng không mệt, chúng ta ra ngoài dạo một chút nhé?"

Mắt Thẩm Khinh Trĩ sáng lên, lập tức khoác tay hắn: "Lão gia, chúng ta ra ngoài ngay thôi."

Tiêu Thành Dục cúi đầu nhìn tay nàng đang khoác tay mình, thản nhiên nắm chặt tay nàng: "Vậy đi thôi."

Người đi theo bên cạnh họ ngoài Niên Cửu Phúc và Thích Tiểu Thu, còn có hai thị vệ Cẩm Y Vệ, đương nhiên Thẩm Khinh Trĩ cũng biết còn có không ít ám vệ ẩn nấp trong đám đông, không hề gây chú ý.

Hai người từ trong nhà đi ra, một đường đi qua con hẻm yên tĩnh, dần dần đi đến khu chợ náo nhiệt.

Thẩm Khinh Trĩ nhìn dòng người tấp nập, nhìn cửa hàng buôn bán nhộn nhịp, nhìn thương nhân nói đủ loại giọng nói khác nhau đi lại trong chợ, phía sau họ là xe ngựa chất đầy hàng hóa, không khỏi cảm thán một tiếng.

"Cái tên Phồn Hoa trấn này đặt thật hay, quả thực là phồn hoa như gấm."

Tiêu Thành Dục nắm tay nàng, hai người từng bước đi vào khu chợ náo nhiệt.

Niên Cửu Phúc đi bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Lão gia, phu nhân, tòa nhà này là do hoàng trang cố ý xây dựng để làm ăn, cho nên cách chợ rất gần, nơi này chính là khu chợ lớn nhất của Phồn Hoa trấn, gọi là Tây Thị (khu chợ phía Tây), vì nằm ở vị trí giao thông quan trọng, cho nên việc buôn bán ở Phồn Hoa trấn rất phát triển. Ngoài bí đỏ gạo nếp, các loại hương liệu đặc sản của Phụng Thiên, còn có thể nhìn thấy hàng hóa từ khắp nơi trên đất nước được bày bán trong chợ."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Vì tiên đế đã hơn hai mươi năm không đến hành cung Đông An, cho nên Phồn Hoa trấn hai mươi năm nay không cần giới nghiêm, đến tận năm nay dù Tiêu Thành Dục mang theo già trẻ lớn bé đến hành cung, cũng không hạ lệnh giới nghiêm, Phồn Hoa trấn cách hành cung cưỡi ngựa nhanh cũng mất hai khắc, không ảnh hưởng gì, bá tánh tự mình sống như thế nào thì cứ sống như thế đó.

Ngược lại vì Hoàng Thượng đến, Phồn Hoa trấn càng thêm náo nhiệt, rất nhiều quan to quý nhân không thể đi theo nghi trượng của Hoàng Thượng đều chỉ có thể đến Phồn Hoa trấn trước, tùy thời chờ đợi cơ hội.

Niên Cửu Phúc quả không hổ là tai mắt bên cạnh Hoàng Đế, hôm nay vừa có lịch trình đến Phồn Hoa trấn, hắn đã chuẩn bị trước, điều tra rõ ràng mọi thứ ở nơi này.

Nhưng những điều này hắn không nói với Tiêu Thành Dục, mà là nói cho Thẩm Khinh Trĩ nghe. Hắn vừa mở miệng, nàng liền chăm chú lắng nghe.

Ánh mắt nàng đảo qua khu chợ, rất nhanh đã nhận ra rất nhiều loại hoa quả hương liệu đặc trưng của phương Nam, cũng nhìn thấy các loại sơn hào hải vị dược liệu của phương Bắc, không khỏi cảm thán: "Vẫn là thương nhân biết làm ăn."

Tiêu Thành Dục cười nói: "Đúng vậy, đi về phía Nam của Phồn Hoa trấn hai mươi dặm, chính là bến tàu vận chuyển, hàng hóa từ Nam ra Bắc đều có thể đi đường thủy từ nơi này, cho nên mọi người đều vận chuyển hàng hóa đến Phồn Hoa trấn, thương nhân buôn bán hàng hóa Nam Bắc tự mình lựa chọn, đều không cần phải vượt qua ngàn dặm xa xôi để lấy hàng nữa."

Bàn tính trong lòng Thẩm Khinh Trĩ liền kêu "lạch cạch", nàng vừa mở miệng định nói chuyện, lại đột nhiên nhìn thấy một sạp hàng nhỏ bán dây buộc tóc. Trong lòng Thẩm Khinh Trĩ khẽ động, bèn kéo Tiêu Thành Dục đi về phía đó.

Hai người vừa đến trước sạp hàng, thiếu nữ trông coi sạp ngẩng đầu lên, nhiệt tình mời chào: "Lão gia, phu nhân, mua dây buộc tóc may mắn đi ạ."

Trên sạp hàng bày không ít dây buộc tóc, đủ loại màu sắc và hình dạng, vừa nhìn đã biết người làm ra những dây buộc tóc này có tay nghề rất tốt.

Thẩm Khinh Trĩ nhìn trúng sạp hàng này không phải thích dây buộc tóc, mà là vì trong đó có một loại dây buộc tóc là nút thắt may mắn mà nàng thích nhất.

Nút thắt may mắn kỳ thật rất đơn giản, là loại đơn giản nhất trong số tất cả các nút thắt, nhưng Thẩm Khinh Trĩ là người cầu kỳ, nàng thích xâu thêm hạt châu lên dây buộc tóc, làm như vậy dây buộc tóc sẽ đẹp hơn, cũng bền hơn.

Nhưng đây đều là sở thích trước kia của nàng, bây giờ nàng đang ở Đại Sở, không còn tự tay tết những nút thắt may mắn như vậy nữa.

Nhìn những hạt châu ngũ sắc trên nút thắt may mắn, Thẩm Khinh Trĩ chỉ cảm thấy vô số hồi ức ùa về, nhất thời có chút không nói nên lời.

Bốn chữ "gần quê lòng sợ", có lẽ cũng không thể bao hàm hết tâm trạng của nàng lúc này.

Thẩm Khinh Trĩ không khỏi đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy một nút thắt may mắn đính hạt châu. Nút thắt may mắn được thắt rất chắc chắn chỉnh tề, hạt châu chọn cũng rất đều, từng viên từng viên đều được mài giũa cẩn thận, đẹp hơn dây buộc tóc mà người khác bán.

Tiêu Thành Dục thấy nàng cứ vuốt ve nút thắt may mắn, cười nói: "Nếu nàng thích, chúng ta mua mấy cái về chơi đi?"

Hắn lên tiếng, nàng mới hoàn hồn, cố gắng đè nén sự kinh ngạc trong lòng, hỏi thiếu nữ bán hàng: "Dây buộc tóc này thắt thật đặc biệt, là do ngươi tự làm sao?"

Thiếu nữ lại lắc đầu: "Phu nhân quá khen rồi, tiểu nữ nào có tay nghề đó, đây là do cô cô tiểu nữ làm."

Thẩm Khinh Trĩ liền ừ một tiếng, lại hỏi: "Nút thắt may mắn đính hạt châu này ngươi còn mấy cái? Ta thật sự rất thích, muốn mua thêm mấy cái."

Thiếu nữ nghe xong mắt sáng lên, vội vàng nói: "Phu nhân thật sự thích sao? Nhà tiểu nữ còn nhiều lắm, nếu phu nhân bằng lòng đợi một chút, một canh giờ sau quay lại được không?"

Thẩm Khinh Trĩ suy nghĩ một chút, nhìn về phía Tiêu Thành Dục, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ giọng nói: "Thiếp nghĩ dì và muội muội đều sẽ thích dây buộc tóc này, không bằng mua nhiều một chút mang về cho họ chơi?"

Dì và muội muội mà nàng nói chính là Hiền thái phi và Nhu Giai công chúa.

Chỉ là mấy cái dây buộc tóc, Tiêu Thành Dục cũng không để tâm lắm, chỉ nói: "Chuyện trong nhà, nàng làm chủ là được rồi."

Thẩm Khinh Trĩ liền nói với thiếu nữ bán hàng: "Hay là như vậy đi, ta để quản gia của ta đi cùng ngươi lấy, nhà ngươi có bao nhiêu ta đều lấy hết, được không?"

Thiếu nữ kích động đến đỏ bừng cả mặt: "Vâng, vâng, phu nhân thật sự là người tốt, đa tạ phu nhân đã thích."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Thẩm Khinh Trĩ nhìn khuôn mặt non nớt của nàng ấy, đột nhiên phát hiện ngũ quan của nàng ấy có chút khác biệt với người địa phương, mắt và lông mày đều có chút sâu, khiến nàng càng thêm hứng thú.

Nghĩ đến đây, Thẩm Khinh Trĩ nói với Thích Tiểu Thu: "Thích quản gia, ngươi nói với chủ tiệm một tiếng, ta thích hạt châu bằng bạch ngọc hơn, hỏi xem nhà nàng ấy có hạt châu bằng bạch ngọc không, làm thêm sáu cái cho chúng ta, lát nữa muộn một chút chúng ta lại đến lấy."

Thích Tiểu Thu chưa bao giờ nghi ngờ lời Thẩm Khinh Trĩ, nghe vậy bèn đáp "Vâng."

Chuyện này coi như đã quyết định xong, đợi đến khi Thích Tiểu Thu và thiếu nữ bán hàng đi xa, Tiêu Thành Dục mới nhìn về phía Thẩm Khinh Trĩ: "Nàng thật sự thích dây buộc tóc đó."

Thẩm Khinh Trĩ đang nghịch chiếc bát sứ trên một sạp hàng khác, nghe vậy tay khẽ dừng lại, đặt chiếc bát sứ kia về chỗ cũ.

Nàng lui về sau hai bước, khoác tay Tiêu Thành Dục, nhỏ giọng nói với hắn: "Thiếu nữ kia là cô nhi."

Hắn có chút kinh ngạc, hỏi: "Sao nàng biết? Nàng ấy không phải còn có cô cô sao?"

Thẩm Khinh Trĩ: "Lúc nãy nàng ấy bày sạp hàng để lộ ra một đoạn cổ áo, thiếp nhìn thấy trên cổ áo đó thêu một chiếc lá liễu xiêu xiêu vẹo vẹo, rõ ràng là do nàng ấy tự thêu."

Tiêu Thành Dục yên lặng nghe nàng nói.

Thẩm Khinh Trĩ nói những lời nghe được từ Phó Tư Duyệt và các cung nữ khác ở Vinh Ân đường, trong giọng nói lại có chút xót xa.

"Y phục ở Vinh Ân đường đều là người khác bố thí, giống như nhau, mà hài tử ở Vinh Ân đường nhiều, y phục dễ bị mất, bọn trẻ liền thêu tên hoặc ký hiệu của mình lên cổ áo, trước kia thiếp thêu hoa lan."

Tiêu Thành Dục lập tức nghĩ đến chiếc khăn tay có "tay nghề thêu thùa tinh xảo" của nàng. Trong lòng nhất thời có chút chua xót, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, giọng nói lại rất bình tĩnh: "Vốn nàng được gọi là A Thải, sao lại nghĩ đến việc thêu hoa lan?"

Bộ y phục Thẩm Khinh Trĩ mặc lúc vào cung năm đó, đến giờ nàng vẫn còn giữ, đó là kỷ niệm về A Thải, nàng không biết vì sao A Thải lại thêu hoa lan, nhưng nàng đã từng vuốt ve bông hoa lan xiêu xiêu vẹo vẹo kia, đại khái cũng đoán được một chút.

"Bởi vì hoa lan dễ thêu," Thẩm Khinh Trĩ mím môi, nói rất nhẹ nhàng, "Hoa lan đều là lá nhỏ, không tốn chỉ, cũng không cần tay nghề thêu thùa quá tốt, có thể thêu ra hình dạng là được rồi."

"Cho nên thiếp vừa nhìn thấy lá liễu kia, liền biết nàng ấy là cô nhi ở Vinh Ân đường, lúc nãy nàng ấy đi lại, thiếp chú ý thấy chân nàng ấy có chút khập khiễng, cho nên mười bốn mười lăm tuổi cũng không vào cung làm cung nữ, bởi vì nàng ấy không thể được chọn."

Cô nhi như nàng ấy, đến tuổi không có chỗ để đi, chỉ có thể lang thang đầu đường xó chợ.

"Thiếp nghĩ, vị cô cô kia e rằng là người tốt bụng đã nhận nuôi nàng ấy," giọng Thẩm Khinh Trĩ có chút cảm động, "Cũng không biết là người như thế nào, lại đi nhận nuôi một cô nhi bị khập khiễng."

Tiêu Thành Dục thấy nàng dường như rất cảm động, bèn vỗ vỗ lưng nàng: "Nếu nàng cảm thấy nàng ấy đáng thương, có thể mua nhiều dây buộc tóc hơn một chút."

Thẩm Khinh Trĩ lại lắc đầu: "Thiếp giúp được nhất thời, không giúp được cả đời, hơn nữa bây giờ xem ra họ sống rất tốt, có thể tự nuôi sống bản thân, thiếp tại sao nhất định phải ban ơn ban thưởng?"

Thẩm Khinh Trĩ nhìn bóng lưng thiếu nữ rời đi: "Thiếp chỉ là nhớ đến quá khứ của mình mà thôi."

Nàng nói xong, nhướng mày cười với Tiêu Thành Dục: "Thôi được rồi lão gia, chúng ta tiếp tục đi dạo phố thôi."

Tiêu Thành Dục nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt nàng, nghiêm túc gật đầu: "Được."

Hai người dạo chơi một lúc lâu, gần như đã xem qua tất cả các sạp hàng trong chợ, Thẩm Khinh Trĩ lúc này mới cảm thấy có chút mệt mỏi.

Phi tần thường có thân thể kiều nhuyễn, nhưng riêng Thẩm Khinh Trĩ vẫn luôn chú ý sức khỏe, mỗi ngày đều chăm chỉ luyện tập, cho nên thân thể nàng được coi là rất tốt. Hơn nữa sau khi đến hành cung, Tiêu Thành Dục còn cố ý dạy nàng quyền pháp, để nàng tự mình nghiên cứu học tập, chậm rãi nhập môn.

Cho nên nàng có thể đi từ đầu đến cuối, dạo đến tận giờ ngọ thiện, Tiêu Thành Dục cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Trên đường đi thậm chí còn liên tục hỏi nàng, nếu cảm thấy mệt thì nghỉ ngơi một chút.

Lúc đầu Thẩm Khinh Trĩ còn ôn nhu trả lời, đến cuối cùng chịu không nổi cũng có chút giận dỗi. Nàng quay đầu lại nhìn Tiêu Thành Dục đang có vẻ mặt lo lắng: "Lão gia, thiếp là người có thể cưỡi ngựa cả buổi chiều, sao lại cảm thấy mệt được?"

"Lão gia hỏi nữa, thiếp sẽ không vui đâu."

Tiêu Thành Dục bị nàng trừng mắt như vậy, lại không hề tức giận, ngược lại rất kiên nhẫn: "Tuy nói như vậy, nhưng khó có được ra ngoài chơi một chuyến, dù là ta cũng cảm thấy có chút không nỡ, đây không phải là sợ nàng cậy mạnh sao?"

Thẩm Khinh Trĩ thở dài, đưa tay véo nhẹ lên cánh tay hắn, lực tay không nhỏ, thậm chí khiến Tiêu Thành Dục cũng cảm thấy có chút đau.

"Lão gia, lần này tin chưa?"

Tiêu Thành Dục bất đắc dĩ cười: "Được rồi, tin rồi."

Thế là hai người tiếp tục đi dạo.

Trong khu chợ có rất nhiều thứ mới mẻ mà Thẩm Khinh Trĩ chưa từng thấy, ngay cả Tiêu Thành Dục cũng chưa từng thấy, nhất là một cửa hàng bán hương liệu, hương liệu bên trong đủ loại, nếu đến gần ngửi thử, mùi hương có thể khiến người ta ngã lăn ra đất.

Thẩm Khinh Trĩ còn nhìn thấy một cục màu vàng rất lớn trên sạp bán hoa quả, đến gần ngửi thử còn có chút hôi, nhưng thương nhân từ nam chí bắc lại đều rất hứng thú, chen chúc nhau mua.

Thẩm Khinh Trĩ có chút tò mò, hỏi chủ sạp: "Đây là thứ gì vậy?"

Chủ sạp liền nói: "Cô nương, đây là mật quả đặc sản của Quỳnh Châu, bổ ra bên trong có từng miếng thịt quả, rất ngọt."

Tiêu Thành Dục cũng chưa từng thấy loại quả này, bèn để Niên Cửu Phúc mua một quả, định mang về ăn thử.

Trên đường đi, rất nhiều thứ tuy Thẩm Khinh Trĩ chưa từng thấy, nhưng cũng không bảo mua, bởi vì đối với nàng mà nói cả đời này cũng không dùng đến, đã là thứ vô dụng thì không cần tốn tiền.

Tuy bây giờ Ninh tần nương nương có tiền, nhưng chưa bao giờ xa xỉ.

Tiêu Thành Dục dường như chỉ đi cùng nàng chơi, không hề tỏ ra tò mò với những thứ bày bán trên sạp, gần như Thẩm Khinh Trĩ xem gì, thì hắn xem theo, nếu biết thì sẽ giải thích cho nàng, nếu không biết thì cùng nhau hỏi chủ sạp.

Cứ như vậy, trên đường đi hai người cũng chỉ mua dây buộc tóc, thỏ tết bằng mây, đèn kéo quân, một bộ văn phòng tứ bảo có thể mang đi bất cứ lúc nào, và một hộp đựng thức ăn nhiều tầng.

Mà Tiêu Thành Dục chỉ mua một mật quả.

Đợi đến khi Thẩm Khinh Trĩ cảm thấy có chút mệt mỏi, cũng đã đến giờ chính ngọ, Tiêu Thành Dục nhìn sắc trời, nói: "Buổi trưa đã để Niên quản gia đặt một bàn ở Thực Vị trai, chúng ta đến đó ăn thử đi."

Mắt Thẩm Khinh Trĩ sáng lên, cười hỏi: "Phồn Hoa trấn có đặc sản gì?"

Tiêu Thành Dục chỉ biết đại khái, vẫn nói: "Bánh mì kẹp thịt của Phồn Hoa trấn là nhất tuyệt, ngoài ra còn có mì lươn, bánh mè tròn và rau củ trộn, lát nữa đều ăn thử xem."

Vừa nói đến ăn uống, Thẩm Khinh Trĩ liền hứng thú bừng bừng.

Hai người rất nhanh đã đến Thực Vị trai ở đầu khu chợ, đợi đến khi lên nhã gian đã đặt trước, Thẩm Khinh Trĩ mới hừ một tiếng: "Chân hơi mỏi, vai cũng hơi đau."

Thích Tiểu Thu lúc này đã trở về, vội vàng đến xoa bóp vai cho nàng.

Tiêu Thành Dục cũng không hề chê cười nàng, chỉ hỏi: "Buổi chiều là trở về nghỉ ngơi hay là đi khu chợ phía Đông?"

"Bên đó bán gì?"

Tiêu Thành Dục nói: "Bên này là hàng hóa từ Nam chí Bắc, bên đó chính là những thứ cần thiết hàng ngày của bá tánh, củi gạo dầu muối tương dấm trà, đều là những vật dụng thường ngày mà người dân địa phương hay dùng, không có gì đặc biệt quý hiếm."

Thẩm Khinh Trĩ lại không hề cảm thấy nhàm chán: "Vậy vẫn nên đi, bệ hạ vốn là ra ngoài xem xét dân sinh mà."

Tiêu Thành Dục gật đầu, tự mình rót cho nàng một chén trà hoa nhài để nàng thưởng thức: "Hoa nhài của Phồn Hoa trấn rất nổi tiếng, hoa trắng muốt thơm ngát, trà hoa nhài làm ra vừa thơm vừa đậm, ngọt thanh, hoa nhài mà trong cung hàng năm lấy từ hoàng trang cống nạp phần lớn đều là của nơi này."

Nước trà vừa rót ra, Thẩm Khinh Trĩ liền ngửi thấy một mùi hoa nhài rất nồng nàn. Nàng vốn thích hoa nhài, lúc này ra ngoài du ngoạn tâm trạng càng thêm vui vẻ, trên mặt không tự chủ được toát ra nụ cười hạnh phúc.

Tiêu Thành Dục thấy nàng vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui theo, bưng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Vốn hắn không thích nước trà có mùi thơm nồng nặc này, bây giờ lại có chút "yêu ai yêu cả đường đi lối về", vậy mà lại cảm thấy hoa nhài rất thơm.

Thẩm Khinh Trĩ nhắm mắt lại, được Thích Tiểu Thu xoa bóp, cảm thấy cả người đều thả lỏng: "Trà nhài mà Ngự Thiện Phòng dâng lên có vị nhạt hơn một chút, nhưng lại có hậu vị rất đậm, sao chế cũng rất ngon."

Hai người đang nói chuyện phiếm, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cừa của tiểu nhị.

Thẩm Khinh Trĩ vỗ vỗ tay Thích Tiểu Thu, tự mình ngồi nghiêm chỉnh lại, Niên Cửu Phúc để tiểu nhị bắt đầu dọn món.

Đợi đến khi các món ăn đều được dọn lên, Tiêu Thành Dục mới bưng chén trà hoa nhài lên, nói với Thẩm Khinh Trĩ: "Phu nhân, mời."

Trong mắt Thẩm Khinh Trĩ đều là ánh nắng tươi sáng của mùa thu, nàng cười bưng chén trà lên, cụng ly với Tiêu Thành Dục.

"Lão gia, mời."

Nơi này không có người ngoài, hai người cũng không cần cung nhân hầu hạ, tự mình dùng bữa.

Thẩm Khinh Trĩ đi dạo cả buổi sáng, quả thật có chút đói bụng, nàng trước tiên ăn một miếng mì lươn, lập tức mở to đôi mắt: "Lão gia, món này ngon hơn món ở nhà mình làm."

Tiêu Thành Dục cũng ăn thử một miếng, khen ngợi: "Quả thật ngon hơn một chút, một là vì lươn ở Phồn Hoa trấn vừa to vừa tươi, giống loài cũng tốt, hai là vị lão sư phụ làm món này sở trường nhất chính là món này, có thể đã nghiên cứu rất kỹ, cho nên sẽ ngon ở nhà làm một chút."

Món ăn trong cung chú trọng sự cân bằng, tuy Ngự Thiện Phòng và ngự trà thiện phòng thường xuyên làm món mới, nhưng thường thường chỉ là ăn cho mới mẻ, món ăn có thể được giữ lại dùng mãi không nhiều, họ đều là cha truyền con nối, hoặc là truyền cho nữ nhi, những thực đơn đó dựa theo lệ cũ mà làm rất ít khi thay đổi, cho nên mùi vị sẽ tương đối cân bằng.

Bàn ăn trong cung chú trọng sự bốn bề vững chắc, hòa hoà thuận thuận.

Thẩm Khinh Trĩ quen ăn món trong cung, đột nhiên được ăn một món ăn đậm đà như vậy, rất khó không kinh ngạc. Nàng không tự chủ được lại ăn thêm hai miếng, mà bên cạnh nàng, Tiêu Thành Dục đã ăn hết nửa bát, nửa bát còn lại cũng sắp hết sạch.

Thẩm Khinh Trĩ: "..."

Mỗi lần cùng Tiêu Thành Dục dùng bữa, nàng đều cảm thấy mình không xứng với danh hiệu "người thích ăn", Tiêu Thành Dục ăn nhiều, lại không kén ăn, quả thực còn xứng với danh hiệu "người thích ăn" hơn nàng.

Tiêu Thành Dục ăn xong một bát mì lươn, lại ăn thử món khác: "Dưa muối này cũng ngon, vừa thơm vừa giòn, lát nữa mua một ít mang về ăn với cháo."

Đây là rau củ trộn có vị cay đặc trưng của địa phương, rau củ dùng rất đa dạng, có củ cải nhỏ, củ cải trắng, cà rốt, dưa chuột, hạt bí ngô, quả thật rất ngon.

Món dưa muối này trong cung cũng làm ngon, nhưng đây là đồ mới mẻ, hai người đều khen ngợi một phen.

Đợi đến khi tất cả các món ăn đều được nếm thử, Thẩm Khinh Trĩ bảo Niên Cửu Phúc cắt bánh mì kẹp thịt nước sốt thành miếng nhỏ, nàng dùng thìa từng miếng từng miếng nhỏ màu xanh lá thưởng thức.

Không phải nàng "làm màu", chủ yếu là buổi trưa không cẩn thận ăn nhiều một chút, lúc này đã no rồi.
Dù không phải cầm cả cái bánh mì cắn ăn, hương vị của bánh mì kẹp thịt này cũng rất đậm đà, vỏ bánh mì giòn tan, bên trong lại mềm dẻo, lớp vỏ bánh mỏng đã được thấm đẫm nước thịt, nhẹ nhàng cắn một miếng, đầy miệng đều là mùi thơm của bánh mì và vị đậm đà của nước thịt, lớp vỏ bánh mì trắng bên ngoài, nhưng thưởng thức được là phần thịt kho bên trong.

Vì Phồn Hoa trấn có nhiều thương nhân từ nơi khác đến, cho nên khẩu vị cũng phong phú hơn, ví dụ như bánh mì kẹp thịt này, thịt kho bên trong chia làm hai loại là vị cay và vị ngọt, Thẩm Khinh Trĩ và Tiêu Thành Dục đều có thể ăn cay, cho nên liền chọn vị cay.

Vị cay trong thịt kho không hề nồng, thịt ba chỉ đã được hầm đến mềm nhừ, hương vị đậm đà, thêm chút rau mùi tươi thái nhỏ, hương vị thật sự tuyệt vời.

Thẩm Khinh Trĩ ăn một miếng nhỏ, lại không nhịn được ăn thêm hai miếng, mãi đến khi thật sự không ăn nổi nữa mới luyến tiếc buông thìa xuống.

Tiêu Thành Dục liền ăn hết phần bánh mì kẹp thịt còn lại của nàng.

"Lão gia, ăn ít một chút, cẩn thận kẻo khó tiêu." Thẩm Khinh Trĩ có chút lo lắng khuyên nhủ.

Tiêu Thành Dục đã ăn một bát mì lươn, lại ăn một nửa bánh mì kẹp thịt, cộng thêm nhiều món khác như vậy, ăn nhiều hơn ngày thường.

Hắn thấy nàng lo lắng cho mình, tâm trạng càng tốt hơn. Hắn vỗ vỗ tay Thẩm Khinh Trĩ, nói: "Không sao, ta đoán trưa nay nàng cũng không muốn về nhà nghỉ ngơi, chúng ta buổi chiều còn phải đi dạo, ăn nhiều một chút để có sức."

Thẩm Khinh Trĩ thấy hắn chắc chắn như vậy, thì biết hắn có chừng mực, cũng không khuyên nữa.

Ăn xong, hai người ngồi cạnh cửa sổ, mỗi người bưng một chén trà để tiêu cơm.

Dưới lầu là dòng người náo nhiệt, bá tánh có người dắt díu nhau đi dạo phố, có người dắt theo đàn lừa chở đầy hàng hóa, có người thì một mình, nhìn đông ngó tây, còn ghi chép vào sổ.

Thẩm Khinh Trĩ nói: "Lão gia, hắn đang làm gì vậy?"

Tiêu Thành Dục nhìn một cái, trả lời nàng: "Hắn đang ghi chép giá cả, như vậy trở về bàn bạc một chút, mới biết nên lấy hàng ở đâu."

"Lão gia," Thẩm Khinh Trĩ không còn tò mò về thương nhân kia nữa, quay sang nhìn Tiêu Thành Dục, "Lão gia, sao người cái gì cũng biết vậy? Rõ ràng giống như thiếp đều là lần đầu tiên đến Phồn Hoa trấn."

Tiêu Thành Dục bị nàng khen ngợi một cách "vòng vo" như vậy, nụ cười trên mặt càng sâu, khó có khi nheo mắt lại, trong mắt đều là sự vui mừng.

Tiêu Thành Dục che giấu biểu cảm, bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, chậm rãi mở miệng : "Ta lúc nhỏ đã thấy ở kinh thành rồi, lúc đó ta còn thường xuyên ra khỏi cung, đi dạo khắp các con phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành."

"Thấy nhiều, liền biết những người này sống như thế nào."

Lúc đó Thái Hậu cũng không hạn chế hắn ra khỏi cung, sau này hắn là người làm Hoàng Đế, nếu ngay cả bá tánh sống như thế nào cũng không biết, vậy làm sao có thể làm một Hoàng Đế tốt?

Chim trong lồng vĩnh viễn không thể bay cao, họ cũng vĩnh viễn không thể tranh giành được một vùng trời mới.

Tiêu Thành Dục nhìn về phía Thẩm Khinh Trĩ: "Sau này mỗi năm chúng ta đều đến hành cung Đông An, mỗi năm ta đều dẫn nàng đến Phồn Hoa trấn , đến lúc đó nàng sẽ quen thuộc."

Thẩm Khinh Trĩ nhìn về phía hắn, cũng cong mắt cười: "Bệ hạ, một lời đã định."

Tiêu Thành Dục gật đầu: "Lời hứa với nàng, ta tuyệt đối không nuốt lời."

Truyện được edit cả hai nơi tại https://truyen247.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------- -----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro