Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 73: Vi hành

Editor: Frenalis

Thẩm Khinh Trĩ vừa đến, Tiêu Thành Dục ăn ngon miệng hơn.

Đế phi hai người dùng bữa tối một lúc, đợi đến khi no được năm sáu phần thì đồng thời dừng tay, bắt đầu chậm rãi uống trà xem các dũng sĩ nhảy múa ca hát.

Lửa trại cháy hừng hực, bên cạnh lửa là các nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh, bọn họ vừa nhảy vừa xướng những bài ca cổ xưa.

Thẩm Khinh Trĩ càng xem càng thấy thú vị, mắt sáng long lanh, ngay cả Tiêu Thành Dục nói chuyện với nàng cũng không nghe thấy.

Tiêu Thành Dục: "..."

Tay Tiêu Thành Dục đang bưng chén trà khựng lại, quay đầu nhìn về phía Liễu Tố Y đang đứng hầu bên cạnh: "Dâng cho Ninh tần nương nương một bát sữa hạnh nhân."

Liễu Tố Y khom người, yên lặng lui xuống, không bao lâu sau liền bưng lên hai bát sữa hạnh nhân.

Mùi thơm của sữa hạnh nhân rất đặc biệt, nhất là trong thời tiết thu mát mẻ vào buổi tối, sữa hạnh nhân nóng hổi mang theo mùi sữa thơm ngậy, chóp mũi xinh xắn của Thẩm Khinh Trĩ khẽ động, lập tức ngửi thấy mùi sữa hạnh nhân.

Nàng không xem các nam tử trẻ tuổi bên cạnh lửa trại nữa, mà quay đầu nhìn về phía Liễu Tố Y.

Liễu Tố Y hành lễ với nàng, trước tiên dâng sữa hạnh nhân cho Tiêu Thành Dục, sau đó mới bưng bát còn lại đặt trước mặt nàng. Sữa hạnh nhân nóng hổi vừa được dâng lên, tâm tư Thẩm Khinh Trĩ lập tức tập trung vào việc ăn uống.

Trên bát sữa hạnh nhân của nàng được rắc thêm chút vừng trắng, nàng dùng thìa sứ trắng múc một thìa nhỏ, vị ngọt thanh thanh hòa quyện cùng mùi thơm của hạnh nhân tràn ngập khoang miệng, nàng híp mắt lại nói với Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ, món này ngon lắm, người cũng thử xem."

Bát của Tiêu Thành Dục không cho vừng trắng, chắc là Ngự trà thiện phòng cố ý để phân biệt độ ngọt, bát của Thẩm Khinh Trĩ ngọt hơn một chút, bát của Tiêu Thành Dục thì nhạt hơn nhiều.

Thấy nàng lại nhìn mình, Tiêu Thành Dục thản nhiên bưng bát sữa hạnh nhân lên, hài lòng thưởng thức một ngụm.

Tan ngay trong miệng, thơm ngát ngào ngạt, quả thật rất ngon.

Tiêu Thành Dục nói với Thẩm Khinh Trĩ: "Nếu nàng thích, sau này mỗi ngày đều dùng một bát, ở đây có trại chăn nuôi, trâu bò cừu dê đều có không ít, sữa rất nhiều."

Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười vui vẻ : "Vậy thần thiếp xin tạ ơn bệ hạ."

Đợi đến khi bữa tiệc tối kết thúc, mọi người trở về hành cung, Tiêu Thành Dục không để Thẩm Khinh Trĩ về Phù Dung viên của mình, mà dẫn nàng cùng nhau trở về Sướng Xuân Phương Cảnh.

Thẩm Khinh Trĩ tắm rửa thay y phục, mái tóc dài được tết thành bím rồi búi lên, khoác trên người tấm áo mỏng, từng bước đi vào hồ tắm.

Tiêu Thành Dục lúc này đã nhắm mắt dưỡng thần từ lâu, nghe thấy tiếng nước, liền đưa tay ra ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng vào lòng.

Thẩm Khinh Trĩ yên lặng dựa vào hắn, cười hỏi: "Bệ hạ, hôm nay có thuận lợi không?"

Tiêu Thành Dục: "Thuận lợi."

Hắn không buồn không vui, không có sự vui mừng vì kế hoạch diễn ra đúng như dự định, cũng không có sự tức giận vì bị người ta phản bội ám sát, hắn lúc này giống như ngày thường vẫn bình tĩnh.

Nhưng Thẩm Khinh Trĩ biết, sự bình tĩnh của hắn bây giờ là kết quả sau khi trù tính trăm phương ngàn kế, trong lòng đã trải qua một phen sóng to gió lớn, mà lúc này sóng đã yên biển đã lặng, chỉ còn lại biển cả tĩnh lặng.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Nước trong hồ ấm áp khiến cả người Thẩm Khinh Trĩ thoải mái, nàng híp mắt lại, cơn buồn ngủ liền ập đến như thủy triều, nàng nghiêng đầu, cứ như vậy tự nhiên dựa vào vai Tiêu Thành Dục, gối lên cánh tay rộng lớn của hắn hỏi: "Nhị điện hạ thì sao?"

Tiêu Thành Dục nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng: "Chờ xem đi."

Thẩm Khinh Trĩ ừm một tiếng, lại hỏi: "Bệ hạ, thần thiếp không sợ, cho nên bệ hạ cũng đừng sợ."

Tiêu Thành Dục bày mưu tính kế liên tiếp, cuối cùng dù có thể hoàn toàn loại bỏ những tai mắt ngầm và những kẻ hai lòng ở tiền triều và hậu cung, nhưng cũng sẽ mang tiếng xấu thí mẫu sát đệ, mặc kệ đối phương đã làm gì, nhưng tiếng xấu này cũng sẽ được ghi vào sử sách.

Để lại cho hậu nhân phán xét.

Lúc ban đầu, có lẽ Tiêu Thành Dục cũng đã do dự, nhưng cuối cùng sự bình an của quốc gia vẫn chiếm ưu thế trong lòng hắn, chỉ là hư danh mà thôi, hắn không coi trọng.

Không có vị Hoàng Đế nào là không bị người đời chỉ trích, bản thân hắn trong sạch là được.

Đây cũng là điều mẫu hậu luôn dạy hắn.

Tiêu Thành Dục nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Được, trẫm không sợ."

Hai người yên lặng dựa vào nhau một lúc, đợi đến khi cả người đều toát mồ hôi, mới ra khỏi hồ tắm, trở về tẩm điện ngủ ngon lành.

Đêm nay, trong mơ cũng có mùi thơm ngát của sữa hạnh nhân.

*****

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Thành Dục vẫn dậy sớm bận rộn, dù ở Đông An vi trường hắn cũng không thể lơ là, hôm nay liền sắp xếp một buổi chầu nhỏ.

Thẩm Khinh Trĩ tỉnh lại thì trời đã sáng rõ, nàng dùng xong bữa sáng ở Sướng Xuân Phương Cảnh, bèn thong thả trở về Phù Dung viên.

Nàng vừa về liền bắt đầu hỏi chuyện ở hành cung hai ngày nay.

Hôm qua Thích Tiểu Thu vẫn luôn ở bên cạnh nàng, người ở lại Phù Dung viên làm việc là Tiền Tam Hỉ.

Tiền Tam Hỉ tiến lên, ân cần rót cho Thẩm Khinh Trĩ một chén trà, lúc này mới nói: "Nương nương, hôm qua Tư Liễu cô cô đến đây, nói tiểu thái giám mất tích kia đã tìm thấy rồi."

Trên mặt hắn không có vẻ vui mừng, giữa mày còn có thêm một tia sầu khổ.

"Tiểu thái giám đó được tìm thấy ở hồ sen, mùa này nước hồ sen không sâu, chỉ là hoa sen nở rộ che kín cả mặt hồ, lúc đầu cung nhân không tìm thấy, kết quả Tư Liễu cô cô lên tiếng, cung nhân chỉ có thể tìm lại, sau đó mới tìm thấy hắn ta trong lớp bùn."

Thẩm Khinh Trĩ nhàn nhạt ừ một tiếng: "Chết như thế nào?"

Tiền Tam Hỉ mím môi, cố gắng không để giọng mình khô khốc: "Tư Liễu cô cô mời lão ma ma ở Thận Hình Tư đến xem, lão ma ma nói... hắn ta chết đuối trong hồ sen."

Hồ sen nông như vậy, cũng chỉ đến ngực người, nhưng tiểu thái giám kia lại chết đuối trong hồ, trước khi chết hắn ta đã liều mạng giãy giụa, trên cánh tay đều là vết bầm tím rất đáng sợ.

Thẩm Khinh Trĩ nghe vậy, lại hỏi: "Vậy bánh bao và màn thầu biến mất đâu rồi?"

Tiền Tam Hỉ sửng sốt, lần này sắc mặt càng khó coi hơn.

"Bẩm nương nương, cung nhân không nhìn thấy những lương khô bị mất kia bên cạnh hồ sen."

Thẩm Khinh Trĩ đưa tay gõ gõ lên bàn, đột nhiên nói: "Lấy bản đồ hành cung đến cho ta xem."

Tiền Tam Hỉ đáp một tiếng, rất nhanh đã lấy bản đồ đến, Thẩm Khinh Trĩ cẩn thận xem trên bản đồ, cuối cùng cũng tìm thấy hồ sen mà Tiền Tam Hỉ nói.

Nàng chỉ vào hồ sen trên bản đồ: "Nơi này nằm ở phía Đông Bắc hành cung, phía Nam không có cung thất, là một rừng trúc xanh; mà phía Tây là hai cung thất, Thính Ly quán của hai vị tiểu chủ và Nhạc Thọ đường của Hiền thái phi nương nương."

Thẩm Khinh Trĩ nheo mắt lại: "Nhạc Thọ đường đều là nhà cổ một tầng, còn Thính Ly quán có hai tầng, nếu đứng trên tầng hai của Thính Ly quán vừa vặn có thể nhìn thấy hồ sen."

Trong lòng Tiền Tam Hỉ run lên, nhìn Thích Tiểu Thu một cái, vẻ mặt hai người đều trở nên nghiêm trọng.

Thích Tiểu Thu nhỏ giọng nói: "Nương nương, có cần dặn dò Tư Liễu cô cô nghiêm ngặt canh chừng hồ sen không?"

Thẩm Khinh Trĩ suy nghĩ một lát, nói: "Không nói đến chuyện này có phần kỳ lạ, cho dù không kỳ lạ, một người sống sờ sờ cũng không thể nào chết đuối trong hồ sen, phải biết bên cạnh hồ sen còn có các nương nương ở, chẳng lẽ cung nhân đều không nghe thấy tiếng hắn ta giãy giụa sao?"

"Nếu một người muốn sống sót, nhất định sẽ lớn tiếng kêu cứu, nhưng hắn ta không kêu cứu được, vậy chỉ có một khả năng..." Giọng Thẩm Khinh Trĩ lạnh xuống: "Có người không cho hắn ta kêu cứu, nhất định phải để hắn ta chết, nhưng một tiểu thái giám vì sao nhất định phải chết?"

Thẩm Khinh Trĩ nhìn Thính Ly quán trên bản đồ, nghĩ đến ngọc bội cá chép trên người Lý Xảo Nhi, trong lòng có một suy đoán.

Nhưng suy đoán này quá táo bạo, ngay cả nàng cũng cảm thấy kỳ lạ, suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu rồi biến mất.

Suy nghĩ này hoàn toàn dựa vào kiến thức của nàng kiếp trước, dựa vào những điều tai nghe mắt thấy kiếp trước, mới có suy đoán này, cho nên nàng không thể nói cho bất kỳ ai biết, ngay cả Thích Tiểu Thu cũng không được.

Thẩm Khinh Trĩ không khỏi có chút bực bội.

Nàng cũng không biết vì sao mình lại bực bội, nhưng bí mật không thể nói ra kia đè nén, khiến nàng luôn cảm thấy trong lòng có một tảng đá. Nàng muốn tâm sự với người khác, nhưng cũng biết bí mật này không thể nói với bất kỳ ai, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.

"Để Tư Liễu cô cô theo dõi Thính Ly quán, cũng canh chừng Nhạc Thọ đường, thái phi nương nương và công chúa, Mục quận vương đều ở đó, nhất định phải bảo vệ bọn họ bình an."

Thích Tiểu Thu và Tiền Tam Hỉ đồng thanh đáp: "Vâng, nô tài/nô tỳ tuân lệnh."

Thẩm Khinh Trĩ suy nghĩ một chút, lại nói: "Điều tra lai lịch của tiểu thái giám kia, xem hắn ta rốt cuộc đã làm gì, chúng ta mới có thể lần theo manh mối điều tra tiếp."

Nàng muốn điều tra tiểu thái giám này, không chỉ là muốn điều tra bí mật của hành cung, mà nàng cũng muốn điều tra Lý Xảo Nhi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Dù chỉ là một chút liên quan, Thẩm Khinh Trĩ tin rằng chỉ cần người ta đã ra tay, không thể nào không có sơ hở, không có dấu vết.

Sắp xếp xong chuyện hành cung, Thẩm Khinh Trĩ mới thở phào nhẹ nhõm.

****

Hai ngày sau, hành cung gió êm sóng lặng, Thẩm Khinh Trĩ tự mình chơi đùa rất vui vẻ.

Mà Tiêu Thành Dục dẫn theo Hàn Thành được thăng chức đi săn bắn ở Đông An vi trường, ngay cả Triệu Thạch Đầu và Lưu Đại Dũng vừa mới được đề bạt cũng cùng nhau nhận được sự khen thưởng của hắn, không khí toàn bộ bãi săn càng thêm náo nhiệt.

Lại qua hai ngày, Tiêu Thành Dục cuối cùng cũng có thời gian rảnh, sau khi báo trước với Thẩm Khinh Trĩ một tiếng, sáng sớm hôm sau hai người ngồi trên một chiếc xe ngựa giản dị ra khỏi hành cung.

Thẩm Khinh Trĩ hôm nay mặc váy áo màu sen nhạt, y phục đều là vải bông trơn, là kiểu dáng thường thấy của các nhà phú hộ trong dân gian, không hề xa hoa, ngược lại rất giản dị sạch sẽ.

Nàng búi tóc mẫu đơn mà các thiếu nữ thường búi, trên đầu quấn một chiếc khăn sạch sẽ, chỉ cài một cây trâm bạc bên tóc mai, trông thanh nhã xinh đẹp.

Nàng ăn mặc như vậy, vẻ yêu kiều phong tình trên người lập tức biến mất, giữa mày lại có thêm vài phần ôn nhu.

Tiêu Thành Dục nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, không khỏi ngẩn người một lát.

Lúc đó Thẩm Khinh Trĩ đứng bên cạnh xe ngựa, nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiêu Thành Dục chỉ mặc một thân trường sam màu xanh lam nhạt, cổ tay và ống quần đều học theo cách ăn mặc của người dân buộc chặt lại, trên đầu cũng chỉ buộc một sợi dây đơn giản, cả người từ trên xuống dưới đều rất giản dị.

Dù vậy, khí chất anh tuấn giữa mày hắn cũng không giấu được, càng ăn mặc đơn giản, càng khiến hắn trông mày kiếm mắt sáng, tuấn tú phi phàm.

Lên xe ngựa, một đường đi về phía Phồn Hoa trấn, Thẩm Khinh Trĩ mới hỏi Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ, chúng ta có mang theo tiền không?"

Tiêu Thành Dục sửng sốt, ngay sau đó liền nói: "Khinh Trĩ, trẫm... ta lúc nhỏ thường xuyên ra khỏi cung, là biết đến khó khăn của dân chúng."

Thẩm Khinh Trĩ không khỏi nở nụ cười: "Nhưng mà lão gia, người nhìn thế này thật sự không giống người biết đến khó khăn của dân chúng."

Nàng trêu chọc Tiêu Thành Dục một phen, Tiêu Thành Dục lại không tức giận, trong đầu hắn chỉ nghe thấy hai chữ "lão gia", không hiểu sao lại cảm thấy rất êm tai.

Đợi đến khi hắn từ từ thưởng thức xong hai chữ này, mới ngẩng đầu nhìn nàng.

Hắn há miệng thở dốc, cuối cùng lại nói: "Phu nhân nói rất đúng."

Thẩm Khinh Trĩ bị hắn nhìn như vậy, không biết vì sao tai lại cảm thấy có chút nóng lên, vội vàng cúi đầu uống một ngụm trà, mới nói tiếp: "Sao lão gia lại gọi ta là phu nhân?"

Tiêu Thành Dục nắm lấy tay nàng, giúp nàng cầm chắc chén trà: "Sao lại không thể?"

Trong mắt Tiêu Thành Dục có ý cười, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Trẫm kim khẩu ngọc ngôn (lời vàng ý ngọc), không thể thay đổi."

"Phu nhân, đã nghe rõ chưa?"

Thẩm Khinh Trĩ cảm thấy mặt mình càng đỏ hơn.

Xe ngựa một đường chạy nhanh, chỉ trong chốc lát đã đến trước Phồn Hoa trấn.

Phồn Hoa trấn đã gọi là "trấn", vậy thì chính là từ quân trấn, phiên trấn mà sinh sôi nảy nở, cho nên hình dạng chỉnh tề, tường thành rộng lớn mà thẳng tắp, trông vô cùng sạch sẽ.

Hơn nữa vì gần Đông An vi trường, cho nên việc ra vào Phồn Hoa trấn được quản lý rất nghiêm ngặt, ra vào trấn đều cần phải đăng ký thân phận hộ tịch, không có hộ tịch thì nhất định không được ra vào.

Ngay cả Tiêu Thành Dục và Thẩm Khinh Trĩ cũng không ngoại lệ.

Tiêu Thành Dục vốn là vi hành, đương nhiên không thể nào tự mình báo danh tính, nhưng hắn lúc nhỏ thường xuyên đi lại ở kinh thành, bản thân cũng có một hộ tịch, lần này trước khi rời cung, hắn cũng đã cho Lễ Bộ làm một hộ tịch cho Thẩm Khinh Trĩ.

Cho nên lúc binh lính canh giữ cổng thành kiểm tra hộ tịch của họ, Tiêu Thành Dục rất bình tĩnh, còn nói chuyện phiếm với binh lính vài câu.

"Nghe nói gần đây thánh thượng đến Đông An vi trường, du khách ở Phồn Hoa trấn chúng ta có phải nhiều hơn không?"

Binh lính ngược lại rất thích nói chuyện, nghe vậy liền nói: "Du khách không nhiều lắm, nhưng quan to quý nhân thì nhiều hơn, ví dụ như lão gia ngài đây."

Hộ tịch của Tiêu Thành Dục không thể nhìn ra thân phận, nhưng họ ngồi xe ngựa lại có tùy tùng nô bộc đi theo, vừa nhìn là biết nhà phú hộ, cho nên binh lính bèn nói một câu cát tường.

Tiêu Thành Dục cười cười, để Niên Cửu Phúc cho chút tiền vất vả, xe ngựa liền chậm rãi đi về phía trước, được binh lính cho vào Phồn Hoa trấn.

Phồn Hoa trấn rất lớn, đường xá thẳng tắp rộng rãi, ven đường đều là các cửa hàng sạp hàng náo nhiệt, các chủ tiệm bận rộn tiếp đón khách nhân.

Lúc này vừa đúng là giờ ăn sáng, người dân từ trong nhà đi ra, cùng nhau ăn sáng ở quán ăn.

Thẩm Khinh Trĩ nhìn qua rèm xe, nhìn đến không chớp mắt.

Ông chủ quán mì đang bận rộn luộc mì, mồ hôi trên mặt cũng không kịp lau, bà chủ bưng mì cho khách, trở về nhìn ông chủ cười, dùng khăn lau mồ hôi cho ông ấy.

Phu thê trẻ dẫn theo con cái đến ăn sáng, dường như đã là khách quen của quán mì, bọn họ mỗi đứa trẻ gọi một bát mì gà, hai phu thê lại chỉ gọi mì rau xanh.

Tô mì nóng hổi bốc hơi nghi ngút, cũng bốc lên một mảnh khói lửa nhân gian.

Người dân buổi sáng ra ngoài làm ăn, hoặc là vác cuốc, hoặc là đeo gùi, bọn họ vội vã nhưng trên mặt đều là nụ cười.

Đó là sự mong chờ đối với cuộc sống tốt đẹp.

Thẩm Khinh Trĩ đã mười mấy năm không nhìn thấy khói lửa nhân gian như vậy, ngay cả nàng cũng không biết từ lúc nào mình lại nhìn đến nước mắt lưng tròng.

Cuộc sống trong cung phồn hoa như gấm, bình yên, nàng hài lòng và biết đủ, nhưng dù sao họ cũng là người, là người đều sẽ hướng về nhân gian.

Trong cung ngoài cung là hai thế giới, một ở trên trời, một ở trần gian.

Đợi đến khi một chiếc khăn rơi xuống mặt, Thẩm Khinh Trĩ mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã nước mắt lưng tròng, nàng có chút ngượng ngùng cầm lấy chiếc khăn Tiêu Thành Dục đưa, vừa lau mặt vừa không nhịn được tiếp tục nhìn ra ngoài.

Cảnh vật và con người ngoài cửa sổ xe đều khiến nàng vô cùng mong chờ, cũng khiến nàng vô cùng trân trọng.

Tiêu Thành Dục cười nhìn nàng, không hề chê cười sự xúc động của nàng, ánh mắt hắn cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cuộc sống bình dị của người dân, trong lòng cũng có chút xúc động.

"Năm ta mười ba tuổi, có một lần tan học, ta hỏi mẫu hậu quán ăn sáng là gì, bởi vì lúc đó ta hỏi tiên sinh đã dùng bữa sáng chưa, tiên sinh nói ông ấy ăn bánh quẩy và tào phớ ở quán ăn sáng ngoài ngõ."

"Ta từ khi sinh ra đã ở Trường Tín Cung, cơm đến há miệng áo đến đưa tay, ta không biết dùng bữa còn phải đến một nơi khác, nhưng lúc đó ta rất sĩ diện, không hỏi thẳng tiên sinh, chỉ trở về cung hỏi mẫu hậu."

Tiêu Thành Dục nhìn người dân náo nhiệt dùng bữa sáng, nụ cười trên mặt không hề tắt.

Hắn ở ngoài cung khác với trong cung, nhưng cụ thể khác biệt ở chỗ nào, Thẩm Khinh Trĩ cũng không nói rõ được. Nàng chỉ cảm thấy hắn vui vẻ từ tận đáy lòng, sự vui vẻ này giống như nàng, đều là sự trân trọng và mong chờ đối với cảnh vật trước mắt.

Tiêu Thành Dục tiếp tục nói: "Mẫu hậu lúc đó sửng sốt một chút, ngay sau đó liền nhìn ta, hỏi ta có muốn đi xem kinh thành là dạng gì hay không."

"Ta từ nhỏ đọc sách, đã xem bản đồ kinh thành, đương nhiên biết kinh thành là dạng gì, nhưng mẫu hậu nói như vậy, ta liền muốn ra ngoài xem thử," Tiêu Thành Dục nở nụ cười, đuôi mắt có chút hoài niệm, "Ta chưa từng ra khỏi Trường Tín Cung, dù lúc nhỏ theo trưởng bối đi tế lễ ở tế đàn, cũng không biết ngoài cung là bộ dáng gì."

"Lúc đó ta không biết, quyết định này của mẫu hậu có ảnh hưởng lớn với ta đến mức nào."

"Ta đến giờ vẫn còn nhớ, hôm đó là ngày nghỉ, mẫu hậu không cho ta dùng bữa sáng trong cung, chỉ để vị tiên sinh trẻ tuổi nhất là Kiều tiên sinh đi cùng ta ra khỏi cung."

Tiêu Thành Dục nói đến đây, giọng nói hơi dừng lại.

Thẩm Khinh Trĩ không quay đầu lại nhìn hắn, nhưng nàng hiểu tâm trạng hắn lúc đó, đại khái giống như nàng bây giờ.

Tiêu Thành Dục hít sâu một hơi, hoãn lại một lúc mới nói: "Hôm đó ta ăn bánh quẩy, tào phớ, bánh bao chay và trứng trà ở quán ăn sáng, đến hiệu sách mua hai quyển thoại bản, đi dạo tất cả cửa hàng ở chợ phía Tây kinh thành, ta hỏi giá gạo mì lương thực, hỏi củi gạo dầu muối tương dấm trà đều từ đâu mà có, cũng đứng bên đường nhìn người qua đường rất lâu, nhìn xem bọn họ sống như thế nào."

"Hôm đó ta liền hiểu, bọn họ sống trong nhân gian, mà ta chỉ sống trong Trường Tín Cung."

Hoàng tử mười ba tuổi đã không thể coi là hài tử nữa rồi, lúc đó hắn đã bắt đầu nghe chính sự, cùng tiên đế tiếp kiến triều thần, lắng nghe tấu trình.

Hắn tự cho là mình biết việc thiên hạ, tự cho là mình đã trưởng thành, tự cho mình là đại hoàng tử không gì không làm được, thông minh tuyệt đỉnh.

Nhưng hắn không biết, những điều hắn nghe thấy nhìn thấy lại chỉ giới hạn trong Trường Tín Cung.

Hắn không biết một người dân bình thường sống như thế nào, hắn không biết giá gạo mì, không biết có thể ra ngoài mua thức ăn, không biết một tấm vải có thể may được bao nhiêu y phục, không biết người dân đều mặc không nổi lụa là gấm vóc, mà mặc vải bông vải thô sinh hoạt.

Đương nhiên, hắn sẽ không hỏi những lời ngớ ngẩn như tại sao không ăn thịt, hắn chỉ lặng lẽ nhìn tất cả vào mắt, ghi nhớ trong lòng, trên xe ngựa trở về thảo luận với Kiều tiên sinh một phen, đợi đến khi trở về hoàng cung, cúi đầu trước mặt mẫu hậu.

Thẩm Khinh Trĩ nghe đến đây mới lên tiếng: "Lời của nương nương nhất định đã cho bệ hạ lời khuyên."

Tiêu Thành Dục cười lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mẫu thân trẻ tuổi dắt theo tiểu hài tử, bóc vỏ quả trứng gà duy nhất, từng chút từng chút đút cho con ăn.

Đứa bé gái làm nũng không chịu ăn, nhưng người mẫu thân cũng không tức giận, ôn nhu dỗ dành để con ăn hết quả trứng gà.

Tiêu Thành Dục yên lặng nhìn một lúc, nói: "Mẫu hậu để ta ra khỏi cung, biết lúc ta trở về sẽ có phản ứng gì, cho nên bà trước tiên để ta rửa mặt thay y phục, ngồi xuống ăn một bát mì nóng hổi, mới hỏi ta hôm nay nhìn thấy gì."

"Lúc đó ta nói với mẫu hậu, ta cảm thấy mười ba năm nay mình sống uổng phí, vì sao ta lại khác với người khác? Ngoài cung náo nhiệt, mỗi người đều làm tốt vai trò của mình, sống cuộc sống của riêng mình, trên mặt ai ai cũng có nụ cười, nhưng trong cung lại như một đầm nước chết, mỗi ngày ta cũng sống theo khuôn phép, nhưng ngày qua ngày dường như vĩnh viễn không có điểm dừng."

Tiêu Thành Dục nói đến đây, bèn cười một tiếng: "Mẫu hậu hỏi ta, ba bữa cơm mỗi ngày ta không cần tự mình cố gắng, mỗi bữa ăn món nguội món nóng cộng lại có thể bày đầy một bàn, ta muốn ăn gì thì ăn, muốn chơi gì thì chơi, trên người mặc là lụa là gấm vóc mà người dân cả đời cũng không mua nổi, bà hỏi ta cuộc sống như vậy có khổ không?"

"Ta đương nhiên không trả lời được, ta tự nhiên biết mình không khổ, ngược lại, trên những tờ tấu chương kia, ghi chép thiên tai ở các tỉnh các huyện, ghi chép bao nhiêu người dân nhà tan cửa nát, tha hương cầu thực, ghi chép mỗi năm lũ lụt tuyết rơi, có bao nhiêu người dân không sống nổi qua mùa xuân năm sau, ta đương nhiên là biết."

"Nhưng sự chấn động đó quá lớn."

Thẩm Khinh Trĩ cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn về phía Tiêu Thành Dục.

Nàng khác với Tiêu Thành Dục, nàng sinh ra ở dân gian, lớn lên ở dân gian, sống một cuộc sống bình thường nhất, mãi đến sau này vào cung mới dần dần rời xa dân gian.

Nàng bây giờ trở lại dân gian, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thay đổi rõ rệt, cảm khái vô cùng, nhưng Tiêu Thành Dục lúc đó lại là lần đầu tiên nhìn thấy một cuộc sống khác. Cuộc sống bên ngoài bức tường đỏ của hoàng cung thật khác biệt, thật phong phú, thật khiến người ta mong chờ.

Thế giới bên ngoài rộng lớn, trên đầu không còn là bầu trời chật hẹp, mà là bầu trời xanh vô tận.

Nhưng lời thái hậu nói quả thật đúng.

Tiêu Thành Dục nhìn về phía Thẩm Khinh Trĩ, mỉm cười.

Từ lúc rời khỏi hành cung, hắn dường như biến thành một người khác, trở nên hoạt bát cởi mở, nụ cười trên mặt không hề tắt, dù đang hồi tưởng quá khứ, cũng vẫn là tràn đầy hạnh phúc.

"Nhưng bệ hạ, người bây giờ nói như vậy, có nghĩa là năm đó người đã hiểu ra rồi." Thẩm Khinh Trĩ lên tiếng.

Tiêu Thành Dục gật đầu nói: "Đúng vậy, phu nhân thật thông minh."

"Năm đó tự mình ta nhất định không hiểu được, nhưng ta có phụ hoàng, có mẫu hậu, năm đó mẫu hậu nói nếu ta là một hoàng tử bình thường, tương lai không cần gánh vác trách nhiệm với đất nước, bà có thể để ta cả đời sống trong không gian này, cả đời nhìn thấy đều là gấm vóc lụa là cảnh đẹp, nhưng ta không được."

"Ta phải biết người dân sống như thế nào, ta phải nhìn thấy khó khăn của dân chúng, ta phải biết thế nào gọi là "ngày ra làm việc, tối về nghỉ ngơi", ta phải biết một chén cơm một ngụm nước đều đến không dễ dàng, ta phải để tất cả mọi người đều sống tốt," Tiêu Thành Dục nói từng chữ một, "Cho nên ta nhất định phải bước ra khỏi thế giới gấm vóc của mình, phải đi xem thử thế gian là dạng gì, ta phải biết những người mà ta cố gắng vì họ, gánh vác vì họ là ai."

"Dù ta sẽ đau khổ trong thời gian ngắn, sẽ mong chờ cuộc sống bên ngoài, sẽ muốn trải nghiệm một cuộc sống khác, nhưng nỗi đau khổ đó chỉ là nhất thời, đối với rất nhiều người dân mà nói, người ngồi trên long ỷ nếu không biết đến đau khổ, vậy nỗi đau khổ của bọn họ sẽ kéo dài cả đời."

"Một người có thể có mấy kiếp người?"

Thẩm Khinh Trĩ nghe đến đây, không khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp, có một loại cảm xúc không nói rõ được dâng lên, nàng cuối cùng cũng hiểu được sự khác biệt giữa Tiêu Thành Dục và Lệ Minh Hạo.

Đều là làm Hoàng Đế, Lệ Minh Hạo chỉ vì mình, Tiêu Thành Dục lại vì bá tánh thiên hạ.

Con người không thể lựa chọn phụ mẫu của mình, không thể lựa chọn xuất thân của mình, Thẩm Khinh Trĩ không thể nói Lệ Minh Hạo đi đến bước đường hôm nay là lỗi của phụ mẫu hắn, nhưng Tiêu Thành Dục có thể trở thành minh quân như vậy, phần lớn là nhờ sự dạy dỗ của tiên đế và thái hậu.

Thẩm Khinh Trĩ không khỏi nắm lấy tay Tiêu Thành Dục, may mắn là, tay hai người đều ấm áp.

Họ nhìn như trong lòng có vết thương, nhưng lại có thể tự mình chữa lành, không cần dựa vào người khác cho ấm áp.

Hiện tại họ lại có thể làm người cho người khác ấm áp rồi.

Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười, nhìn về phía Tiêu Thành Dục, nói: "Bệ hạ, người sẽ trở thành một vị minh quân, sẽ trở thành niềm tự hào của tiên đế và thái hậu, dù trên sử sách viết gì, nhưng những bá tánh hiện tại đều sẽ cảm niệm sự anh minh của bệ hạ."

Bọn họ làm sao quản được tương lai?

Tiêu Thành Dục nắm lại tay nàng, cũng nhìn nàng cười: "Sau này mỗi năm, chúng ta đều ra ngoài đi dạo một chút, xem thử trải nghiệm nhân gian. Được không?"

Truyện được edit cả hai nơi tại https://truyen247.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro