Chương 70: Tâm ý
Editor: Frenalis
Ánh mặt trời vừa vặn, trời thu cao trong xanh, quả là thời tiết đẹp.
Trời đẹp, cảnh đẹp, người càng đẹp.
Thẩm Khinh Trĩ đi qua bên hồ cá chép, làn váy bay bay, dung nhan kiều diễm, nàng chậm rãi tiến về phía Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ sao lại ra đây? Hôm nay đã xong việc rồi sao?"
Nàng từng bước đến trước mặt hắn, hương thơm Tô Hợp trên người nàng thoang thoảng bay tới, xâm chiếm hơi thở của hắn.
Thẩm Khinh Trĩ rất tự nhiên khoác tay hắn, hai người liền thân mật dựa vào nhau.
Cung nhân xung quanh đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả vờ như không thấy, đều giữ vẻ mặt nghiêm nghị không nói một lời.
Trong cung này dám to gan với bệ hạ như vậy cũng chỉ có Ninh tần nương nương, điều kỳ lạ nhất là bệ hạ cũng không hề tức giận, ngược lại còn an nhiên tự tại.
Từng cung nhân đều là tinh ranh, Ninh tần nương nương trong lòng bệ hạ là vị trí gì, bọn họ sớm đã nhìn thấu. Cho nên Thẩm Khinh Trĩ vừa đến, bên kia Niên Cửu Phúc đã cho người nấu sẵn trà Ô Long nho.
Thẩm Khinh Trĩ khoác tay Tiêu Thành Dục, ngẩng đầu nhìn hắn: "Bệ hạ, nếu không bận, dẫn thần thiếp đi xem Sướng Xuân Phương Cảnh này được không?"
Tiêu Thành Dục gật đầu, dẫn nàng xoay người, trực tiếp đi lên tầng hai.
"Vừa vặn hôm nay rảnh rỗi, gọi nàng đến để tối nay ở đây ăn thịt nướng."
Thẩm Khinh Trĩ cười cong mắt: "Bệ hạ thật tốt."
Trong lòng Tiêu Thành Dục ấm áp không nói nên lời, lại cảm thấy trên mặt có chút nóng lên, khẽ ho một tiếng, nói: "Không đáng nhắc tới."
Hai người lên tới tầng hai. Bên cạnh chủ điện và phó điện có hành lang cầu vòm nối liền, hành lang nằm ở vị trí nhã thất tầng hai của hai lầu các, từ nhã thất đi ra, chính là hành lang rộng rãi.
Tiêu Thành Dục dẫn Thẩm Khinh Trĩ lên hành lang, hai người đứng trên hành lang nhìn về phía trước và sau. Thẩm Khinh Trĩ cúi đầu, kinh hỉ phát hiện phía dưới hành lang không xa chính là hồ cá chép.
"Bệ hạ, thiết kế này thật tinh xảo, ở đây còn có thể cho cá chép ăn."
Tiêu Thành Dục gật đầu, hai người ở đây xem giả sơn rừng trúc, sau đó mới đi đến phó lầu.
Trước phó lầu có một sân khấu nhỏ, sân khấu nhỏ không nằm trong Sướng Xuân Phương Cảnh, mà ở bên ngoài Sướng Xuân Phương Cảnh, cách phó lầu một rừng hoa. Nếu muốn nghe hát, để nhạc tư ở sân khấu nhỏ đối diện hát, trong hí sảnh của phó lầu có thể nghe rõ ràng.
Tuy Tiêu Thành Dục sớm đã biết Sướng Xuân Phương Cảnh là dạng gì, vẫn cùng Thẩm Khinh Trĩ đi dạo một vòng, trên đường còn phát hiện ra mấy chỗ thiết kế nhỏ tinh xảo chưa từng thấy, cũng không tính là nhàm chán.
Quan trọng nhất là, nghe Thẩm Khinh Trĩ bên cạnh nói chuyện nhỏ nhẹ, trong lòng hắn cảm thấy yên bình.
Chờ đến khi dạo xong Sướng Xuân Phương Cảnh, hai người mới trở về thư phòng ở tầng hai.
Bên ngoài thư phòng là một mặt cửa sổ trúc, lúc này đều được mở ra để ánh mặt trời chiếu vào.
Trước cửa sổ trúc có đặt trường kỷ và lư hương Bác Sơn, đối diện là một bức bình phong bốn cánh rực rỡ sắc màu, được ánh sáng chiếu rọi càng thêm mỹ lệ phiêu diêu, rất thú vị.
Thẩm Khinh Trĩ ngắm một lát, mới nhìn về phía Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ gọi thần thiếp đến đây có chuyện gì?"
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Dùng cơm thưởng cảnh đều là chuyện sau, Tiêu Thành Dục nhất định có chuyện quan trọng.
Tiêu Thành Dục suy nghĩ một hồi lâu, mới phát hiện kỳ thật mình cũng không có việc gì, chỉ là nhớ tới hai ngày chưa gặp nàng, liền cho người mời nàng đến.
Nhưng người đã mời đến, hắn lại không biết nên nói gì, nhất thời có chút ngưng trệ.
Thẩm Khinh Trĩ chớp chớp mắt, khó có khi thấy trên mặt hắn vẻ do dự, không khỏi có chút lo lắng: "Bệ hạ, chẳng lẽ có đại sự gì sao?"
Tiêu Thành Dục nhìn nàng thật sâu, chậm rãi lắc đầu. Trong tay hắn vô thức nắm lấy chuỗi Phật châu, chuỗi Phật châu bằng mật ong trong tay xoay chuyển, giống như kinh lu trên trời cao.
Trong tay niệm Phật, miệng lại nói chuyện giết chóc quyết đoán.
"Ngày kia đi săn nhất định sẽ có chuyện, đến lúc đó dù xảy ra chuyện gì, nàng cũng đừng sợ."
Thẩm Khinh Trĩ híp mắt cười: "Bệ hạ, thần thiếp gan lớn như vậy, khi nào lại sợ hãi? Bệ hạ không cần lo lắng cho thần thiếp!"
Nghe nàng nói, Tiêu Thành Dục lơ đãng gật đầu: "Ừ, nàng nói đúng."
Nói xong, hắn liền hít sâu một hơi, bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch. Ngay sau đó, Thẩm Khinh Trĩ liền thấy hắn che miệng ho khan.
"Khụ khụ."
Rất khó có được nhìn thấy Tiêu Thành Dục ho đến đỏ cả mặt.
Thẩm Khinh Trĩ: "..."
Trà kia là Niên Cửu Phúc vừa mới rót, còn hơi nóng, ai ngờ Tiêu Thành Dục không thèm nhìn mà một hơi uống cạn cả chén, sao có thể không bị bỏng?
"Bệ hạ, người thật là," Thẩm Khinh Trĩ vội vàng lấy khăn, nghiêng người qua nhẹ nhàng lau nước trên má hắn, "Sao lại giống như hài tử uống trà lung tung vậy?"
Trong giọng nói của Thẩm Khinh Trĩ mang theo chút bất đắc dĩ, nhưng lại chứa ý cười không thể tan đi, Tiêu Thành Dục chạm phải ánh mắt của nàng, nhất thời cảm thấy trên mặt càng nóng hơn.
Hắn cũng không biết hôm nay mình làm sao vậy, sao lại luôn luống cuống tay chân, khác hẳn ngày thường.
Thẩm Khinh Trĩ khẽ cười một tiếng, cẩn thận lau sạch mặt cho hắn, nói với Niên Cửu Phúc đang đứng run rẩy: "Không trách bệ hạ, đều là lỗi của Niên đại bạn, sao lại dâng trà nóng như vậy chứ?"
Niên Cửu Phúc: "..."
Hai chân Niên Cửu Phúc mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống dập đầu cho Ninh tần nương nương.
Tiêu Thành Dục lúc này mới hoàn hồn, cố gắng duy trì tôn nghiêm của hoàng đế bệ hạ, nhàn nhạt liếc Niên Cửu Phúc một cái, chỉ nói: "Không sao."
Niên Cửu Phúc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó hắn rót trà, quả thực không dám dâng trà vừa mới pha, đợi một lúc mới dâng một chén trà lên.
Thẩm Khinh Trĩ: "Nho năm nay cũng ngon."
Tiêu Thành Dục gật đầu: "Nho Hàm Cốc quan nổi tiếng khắp Đại Sở, sắp chín thì dùng giấy dầu bọc lại, có thể bán đi khắp nơi."
Hoàng đế khai quốc Đại Sở năm xưa, nhân lúc đất nước trăm phế đợi hưng*, lưu dân đông đúc, đặc biệt cho tu sửa hai con kênh đào dọc theo Trường Hà, hai con kênh đào này tứ phương thông suốt, thúc đẩy giao thương của toàn bộ Đại Sở.
(*trăm phế đợi hưng: trăm việc bỏ bê đang chờ được khôi phục, thường dùng để chỉ tình trạng một đất nước sau thời kỳ suy tàn, loạn lạc, chiến tranh... cần được tái thiết và phát triển.)
Ví dụ như nho Hàm Cốc quan, có thể theo quan đạo đưa đến tận Phong Trạch nguyên, từ bến tàu Phong Trạch lên thuyền buôn, trong vòng hai ngày có thể đến các châu phủ lớn ven Trường Hà.
Nho bọn họ dùng để pha trà lúc này, chính là nho tím Hàm Cốc quan. Vừa ngọt vừa thơm, bỏ vào trà Ô Long tăng thêm hương vị trái cây, rất thích hợp.
Thẩm Khinh Trĩ rất thích loại trà này, nghe vậy cũng cười nói: "Đến mùa này, Hàm Cốc quan nhất định đều là nho tím chín mọng."
Tiêu Thành Dục ừ một tiếng, không nói chuyện nho nữa.
Hai người ngồi một lúc, cho đến khi cả người đều ấm lên, nàng mới nhìn về phía Tiêu Thành Dục đang ngẩn người.
Nói thật, nàng chưa từng thấy hắn ngẩn người, hắn luôn luôn bận rộn, không có lúc nào mà không phải đang xử lý chính sự, cho dù bị bệnh cũng cố chấp không chịu nằm nghỉ.
Nhưng hiện tại Tiêu Thành Dục lại ngồi ở đây, vừa uống trà vừa ngẩn người.
Thật đúng là chuyện xưa nay hiếm thấy.
Thẩm Khinh Trĩ nhờ ánh sáng nhập nhoạng len lén nhìn dung nhan Tiêu Thành Dục, hắn đang rũ mắt xuống nhìn nước trà xanh biếc trong chén. Lông mi hắn vừa dài vừa cong, in bóng xuống đôi mắt đen nhánh, nhìn theo bóng xuống dưới, chính là sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng khẽ mím.
Thẩm Khinh Trĩ nhìn đôi môi hắn, rõ ràng là đôi môi mỏng sắc bén, nhưng nàng lại biết đôi môi ấy mềm mại biết bao. Nàng cũng không biết mình làm sao nữa, trong đầu lại hiện lên một mảnh triền miên, cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Đúng lúc này, Tiêu Thành Dục cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nàng, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người lại lần nữa chạm nhau, dù Thẩm Khinh Trĩ da mặt dày đến đâu, lúc này cũng có chút ngượng ngùng. Còn Tiêu Thành Dục, từ trong trạng thái thất thần kia lấy lại thanh tỉnh, nhìn chằm chằm đôi má ửng đỏ của Thẩm Khinh Trĩ, hắng giọng một cái, mới hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Khinh Trĩ lắc đầu, lại cúi đầu uống một ngụm trà: "Không có gì, chỉ là được phơi nắng thoải mái quá, nên thất thần một chút."
Tiêu Thành Dục lại nhìn nàng, nhưng không tiếp tục truy hỏi.
"Đến hành cung Đông An hai ngày rồi nhưng chưa đi đâu cả, không bằng ngày mai chúng ta cùng đi Đông An vi trường, trẫm dạy nàng cưỡi ngựa."
Mắt Thẩm Khinh Trĩ sáng lên, miệng lại còn hiền huệ nói: "Thật sao? Không làm phiền chính sự của bệ hạ chứ?"
Tiêu Thành Dục nhếch khóe môi, giữa mày thêm vài phần ý cười: "Sao vậy? Nếu trẫm nói làm phiền, Ninh tần nương nương sẽ không đi sao?"
Thẩm Khinh Trĩ: "..."
Trong lòng Thẩm Khinh Trĩ thầm nói, bệ hạ học hư rồi, lại còn biết nói đùa người khác.
"Vậy sao được, bệ hạ kim khẩu ngọc ngôn, sao có thể nuốt lời chứ?"
Tiêu Thành Dục nhàn nhạt cười: "Nàng biết là tốt rồi."
Thẩm Khinh Trĩ suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Gần hành cung của bệ hạ có thôn trấn nào không? Thần thiếp muốn xuất cung đi xem một chút, đã lâu rồi thần thiếp chưa ra khỏi cung."
Giọng nàng mang theo sự mong chờ: "Thần thiếp còn rất nhớ khói lửa nhân gian ngày trước."
Tiêu Thành Dục thuận theo ánh mắt nàng cùng nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ. Bầu trời chưa bao giờ có ranh giới, nó mênh mông vô tận, có thể đến tận cùng của cuộc đời.
Tiêu Thành Dục: "Trước khi xuất cung đã sắp xếp xong hành trình rồi, đợi sau khi săn bắn kết thúc, trẫm sẽ dẫn nàng đi trấn Phồn Hoa, đó là thôn trấn lớn nhất gần hành cung, năm xưa vì có quân đội trú đóng nên trấn mới được xây dựng, cả trấn rất chỉnh tề xinh đẹp, nhà cửa đều mới tinh, thêm nữa trên núi Phụng Thiên còn có chùa Linh Diệu, cho nên du khách Nam - Bắc thường xuyên dừng chân ở trấn Phồn Hoa, có rất nhiều thứ ngon và thú vị."
Hắn nói một hơi dài như vậy, khiến Thẩm Khinh Trĩ mong chờ vô cùng: "Sao bệ hạ không nói sớm, thần thiếp còn chưa chuẩn bị y phục du ngoạn xuất cung, quay về còn phải để Thượng Cung Cục gấp rút may."
Tiêu Thành Dục giới thiệu cẩn thận tỉ mỉ như vậy, chỉ nhận được một câu oán trách của Ninh tần nương nương, lại cũng không tức giận, chỉ ôn hòa nói: "Trước khi xuất cung, Niên Cửu Phúc đã cho Thượng Cung Cục chuẩn bị rồi, không cần nàng lo lắng chuyện này."
Thẩm Khinh Trĩ vừa nghe, lập tức cười rạng rỡ, nhìn Tiêu Thành Dục hờn dỗi nói: "Bệ hạ thật tốt."
Lần này, đến lượt Tiêu Thành Dục không nói nên lời.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Hai người cứ như vậy nói chuyện linh tinh, lại còn nói đến tận trước bữa tối, bữa tối hôm nay quả nhiên như Tiêu Thành Dục đã nói, chuẩn bị một bàn thịt nướng.
Nhưng khác với thịt nướng Thẩm Khinh Trĩ ăn ở Phù Dung Viên hôm trước, Tiêu Thành Dục không thích mùi vị thịt sống, cho nên ngự trà thiện phòng đều dâng lên món ăn đã chế biến sẵn. Nhưng vì thịt dê non mềm mại và cá biển tươi ngon, vẫn khiến Thẩm Khinh Trĩ ăn vô cùng thỏa mãn.
Ăn tối xong, Thẩm Khinh Trĩ liền chuẩn bị hồi cung, kết quả nàng còn chưa kịp mở miệng, đã bị Tiêu Thành Dục dùng một ánh mắt gọi lại.
Đêm vừa đẹp, ái muội tự đến.
Thẩm Khinh Trĩ được Tiêu Thành Dục nắm tay, từng bước đi qua bầu trời đầy sao, đến noãn các có suối nước nóng.
Vẫn như thường lệ, Tiêu Thành Dục vào suối nước nóng trước, nàng ở phòng ngoài trang điểm hồi lâu, mới từng bước bước vào.
Một trận hương thơm thoang thoảng, trong lòng Tiêu Thành Dục khẽ động, chậm rãi quay đầu lại.
Lọt vào trong tầm mắt, là màu đỏ nồng đậm.
Thẩm Khinh Trĩ khoác trên người một lớp sa mỏng màu đỏ rực, tóc dài buông xõa, chân trần bước đi giống như phượng hoàng từ lửa đỏ niết bàn trọng sinh, từng bước đến trước mặt hắn, cũng từng bước đi vào lòng hắn.
Nàng đến bên hồ nước, khom lưng xuống, mặc cho mái tóc đen dài buông xuống lồng ngực hắn, vươn tay về phía hắn: "Đỡ thần thiếp xuống."
Tiêu Thành Dục nhìn nụ cười rạng rỡ ấy, trực tiếp đưa tay ra.
Hồ nước nóng lập tức sôi trào. Trong hương thơm Tô Hợp nồng nàn, Thẩm Khinh Trĩ lại lần nữa nếm thử đôi môi mỏng của Tiêu Thành Dục.
Quả nhiên rất mềm.
Trong lòng đang nghĩ, nháy mắt đã bị Tiêu Thành Dục kéo vào vòng xoáy ái muội, không thể thoát ra được nữa.
Đêm thật đẹp.
*****
Sau khi tắm rửa xong, Thẩm Khinh Trĩ liền đuổi Tiêu Thành Dục ra khỏi noãn các. Ninh tần nương nương yêu sạch sẽ, còn phải tắm rửa sấy tóc mới đi ngủ.
Tiêu Thành Dục mặc y phục xong ra khỏi noãn các, nhất thời lại không biết nên làm gì. Hắn tóc tai bù xù đứng trên hành lang, cúi đầu nhìn cá chép đang bơi lội phía dưới.
Niên Cửu Phúc cẩn thận đứng sau lưng Hoàng Thượng, thấy Hoàng Thượng vẻ mặt nghiêm trọng, trong lòng đầy nghi hoặc. Vừa rồi không phải còn vui vẻ với Ninh tần nương nương sao, sao lúc này lại sa sầm mặt mày?
Tâm tư của Hoàng Thượng thật đúng là giống như thời tiết, lúc nắng lúc mưa, thật khó hầu hạ.
Niên Cửu Phúc thấy Tiêu Thành Dục hồi lâu không nói, suy nghĩ đủ đường mới bạo gan hỏi: "Bệ hạ, người làm sao vậy?"
Tiêu Thành Dục cũng không tức giận, hoặc có thể nói, vừa trải qua một hồi hoan ái, dù là ai cũng sẽ không tức giận. Hắn chỉ là đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nhất thời quên mất bây giờ là lúc nào.
Nghe Niên Cửu Phúc hỏi, hắn mới như bừng tỉnh, trầm ngâm một lát mới nói: "Trẫm chỉ là, có chút mê mang."
Niên Cửu Phúc: "..."
Niên Cửu Phúc đảo mắt, bỗng nhiên linh quang lóe lên: "Là liên quan đến Ninh tần nương nương ạ?"
Tiêu Thành Dục nghiêng người, nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Niên Cửu Phúc lúc này ngược lại không sợ nữa, bất giác ưỡn ngực, cười nói: "Có thể khiến bệ hạ để tâm như vậy, trên đời này chỉ có Thái Hậu nương nương và Ninh tần nương nương thôi."
Duyên phận Tiêu Thành Dục với người thân nhạt nhòa, chỉ có duyên phận với phụ mẫu hơi tốt một chút, nhưng cũng không bằng người thường.
Làm Hoàng Đế, ai mà chẳng phải là kẻ cô độc.
Hắn còn có người để tâm trong lòng, đều nhờ Thái Hậu bảo vệ và chu toàn, nói như vậy, Thái Hậu đối với hắn thật sự là một lòng từ mẫu.
Tiêu Thành Dục trầm ngâm một lát, nói: "Trẫm chỉ là không biết sau này nên làm như thế nào, cũng không biết nên nhìn rõ lòng mình ra sao."
Hắn với Niên Cửu Phúc không có gì phải giấu giếm, hai người cùng nhau lớn lên, tuy là chủ tớ nhưng còn thân thiết hơn cả người thân.
Niên Cửu Phúc là thái giám, lại còn trẻ tuổi, vốn không nên hiểu những chuyện tình cảm nam nữ, nhưng hắn là người lanh lợi lại thông minh, đầu óc xoay chuyển một cái lập tức hiểu ra.
Niên Cửu Phúc cẩn thận thăm dò: "Bệ hạ là phát hiện mình có ý với Ninh tần nương nương? Nhưng đây là chuyện tốt mà."
Tiêu Thành Dục lại liếc hắn một cái: "Sao ngươi biết?"
Niên Cửu Phúc liền cười: "Bệ hạ đối với Ninh tần nương nương như thế nào, ánh mắt người nhìn Ninh tần nương nương có bao nhiêu ôn nhu, chúng thần ngày ngày hầu hạ bên cạnh, làm sao không biết? Chắc chỉ có bệ hạ người trong cuộc u mê, không nhìn rõ lòng mình thôi."
Lời này có chút vượt quá phận, nhưng lại là sự thật.
Tiêu Thành Dục không khỏi đưa tay vịn nhẹ lên lan can hành lang, cúi đầu trầm tư.
"Đúng vậy, kỳ thật trong lòng trẫm sớm đã có đáp án." Tiêu Thành Dục nói.
Từ nhỏ đến lớn hắn rất ít khi tin tưởng người khác, ngoại trừ phụ mẫu, ngay cả Trương thái phó thân cận nhất hắn cũng không nói thêm nửa câu, ngày thường cũng chỉ nói vài câu tâm sự với Niên Cửu Phúc mà thôi.
Thẩm Khinh Trĩ là một ngoại lệ.
Cuộc gặp gỡ tình cờ thời niên thiếu, bản thân nàng cũng không nhớ rõ, chỉ coi hắn là một tiểu thái giám chịu uất ức giống như nàng, không ngờ năm đó thân là đại hoàng tử, hắn cũng phải chịu phạt quỳ trong tuyết.
Sau này gặp lại, khi hắn phát hiện cung nữ thị tẩm mà mẫu thân chọn cho hắn là nàng, không thể phủ nhận, trong lòng hắn có một chút vui mừng. Nhưng lúc đó hắn vừa mới được phong làm Thái Tử, chuyện triều chính nhiều lại phức tạp, bản thân hắn cô độc đứng trên hoang đảo, bốn phía đều là mưa gió bão bùng, những vui mừng và hân hoan tận đáy lòng liền bị hắn bỏ qua.
Sau đó chính là ngày qua ngày ở chung.
Bất tri bất giác, nàng đã in dấu ấn trong cuộc sống thường ngày của hắn, trong nhã thất trên bàn có giỏ đựng kim chỉ, trên bàn thờ thường xuyên có hương Tô Hợp, trên bàn trà có thêm trà nhài, ngay cả trên giá sách có mấy quyển thoại bản không ăn nhập gì, đều là chứng minh nàng đã sống bên cạnh hắn từng ngày.
Từ lúc ban đầu thăm dò lẫn nhau, đến bây giờ tâm sự trò chuyện, Tiêu Thành Dục gần như không hề do dự đã coi nàng là người của mình. Ngay cả chuyện lớn của triều đình, hắn cũng không cảm thấy cần phải giấu giếm nàng, đều nói rõ ràng với nàng.
Mà Thẩm Khinh Trĩ chưa bao giờ phụ lòng tin của hắn.
Tuy xuất thân nông hộ, nhưng nàng trời sinh thông minh lanh lợi, những chuyện chính sự kia đều có thể nghe một hiểu mười, thậm chí còn có thể đưa ra ý kiến độc đáo của riêng mình.
Cũng chính vì vậy, Tiêu Thành Dục càng nguyện ý thương lượng chính sự với nàng. Chuyện lớn nhỏ trong cung, kế hoạch quốc gia thiên hạ, hai người thỉnh thoảng ngồi cùng nhau uống trà, cũng sẽ tùy ý nói chuyện.
Giống như nhàn thoại việc nhà, rất tự nhiên mà nói ra hết.
Sự tin tưởng này đã ăn sâu vào tận xương tủy, sự bầu bạn này cũng khiến người ta an tâm. Cho đến hôm nay, hắn mới đột nhiên nhận ra, loại tình cảm này không phải bắt nguồn từ sự tin tưởng, cũng không phải cân nhắc lợi hại gì, cũng không phải vì sự sắp xếp của mẫu thân.
Hắn chỉ là đơn thuần thích nàng.
Vì thích, cho nên mới tin tưởng.
Đạo lý đơn giản như vậy, chỉ là hắn cô độc, nhìn như nắm giữ thiên hạ nhưng kỳ thật lại lẻ loi một mình, đến nay mới dần dần hiểu ra.
Nhưng thích một người, phải làm sao? Phải làm như thế nào? Tiêu Thành Dục không hiểu.
Trước khi hắn nhìn rõ lòng mình, đã nghĩ đủ mọi cách để đối xử tốt với nàng, hắn không biết mình còn có thể làm gì mới có thể khiến nàng sống tốt hơn.
Hắn thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện nói cho nàng biết tâm ý của mình.
Hắn sợ nàng sợ hãi.
Tiêu Thành Dục khẽ thở dài, người luôn luôn quyết đoán như hắn cũng không khỏi do dự.
Niên Cửu Phúc không biết Hoàng Thượng đang do dự điều gì, nhưng hắn lại biết cách hóa giải sự do dự và buồn bã này của Hoàng Thượng.
"Bệ hạ, nếu người có điều nghi hoặc, không bằng viết thư cho Thái Hậu nương nương? Thái Hậu nương nương kiến thức rộng rãi, người chắc chắn có thể cho bệ hạ câu trả lời."
Mắt Tiêu Thành Dục sáng lên. Vẻ buồn bã trên người hắn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tán thưởng nhìn Niên Cửu Phúc: "Không tệ, đáng thưởng."
Niên Cửu Phúc ngượng ngùng cười: "Đều là chuyện thần nên làm."
Tiêu Thành Dục không do dự, hắn xoay người trở về tẩm điện, để Niên Cửu Phúc tìm một tờ giấy hoa dát vàng bắt đầu viết thư.
Niên Cửu Phúc cũng lanh lợi, hắn không lại gần mà chỉ đứng từ xa bên giá sách ngẩn người.
Tiêu Thành Dục vừa viết thư liền có chút không kiềm chế được, lại rất tập trung, đến nỗi Thẩm Khinh Trĩ bước vào tẩm điện cũng không phát hiện.
Nàng lúc này đã tắm rửa thay y phục, tóc cũng buông lỏng ra sau đầu, rón rén bước vào tẩm điện, tưởng rằng Tiêu Thành Dục đã nghỉ ngơi, nhưng khi vừa vào liền thấy hắn lại ngồi sau ngự án viết viết tấu chương.
Thẩm Khinh Trĩ thầm thở dài, nhẹ nhàng bước vào tẩm điện, muốn đến hù dọa hắn một chút, nhưng nàng còn chưa kịp đến gần, Niên Cửu Phúc đứng bên kia đột nhiên lên tiếng.
"Thỉnh an Ninh tần nương nương."
Giọng hắn vừa vang vừa the thé, dọa Thẩm Khinh Trĩ giật mình. Nhưng đây vẫn chưa phải là điều khiến Thẩm Khinh Trĩ kinh ngạc, ngay sau đó, nàng nhìn thấy Tiêu Thành Dục luống cuống tay chân cất chồng giấy trên ngự án vào ngăn kéo.
Thẩm Khinh Trĩ: "..."
Trước kia Tiêu Thành Dục dù có viết tấu chương cũng sẽ không giấu giếm nàng, hôm nay cũng không biết làm sao, vậy mà lại biết giấu đi. Nàng có chút nghi hoặc, tiến lên hai bước, liếc mắt một cái liền thấy mồ hôi trên trán hắn.
"Bệ hạ... Người đang làm gì vậy?"
Thẩm Khinh Trĩ lấy khăn lau mồ hôi trên trán cho hắn. Tiêu Thành Dục khó có khi luống cuống, lại có chút chột dạ vô cớ, hắn cũng không biết mình đang chột dạ cái gì, chỉ nhìn Thẩm Khinh Trĩ cười ngây ngô.
"Không có gì, viết chơi thôi."
Thẩm Khinh Trĩ vâng một tiếng, cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ bất đắc dĩ nói: "Bệ hạ đã trễ thế này rồi, sau này dù có việc gì cũng làm vào ban ngày đi, đừng để mệt mỏi."
Giọng nàng ôn nhu, như dòng suối nhỏ chảy vào lòng hắn, khiến sự bồn chồn trong lòng hắn được an ủi.
Tiêu Thành Dục gật đầu, thở dài một hơi rồi mới đứng dậy khỏi ghế, đưa tay về phía Thẩm Khinh Trĩ.
"Đi thôi," Tiêu Thành Dục nhìn vào mắt nàng, trên mặt có sự dịu dàng mà chính hắn cũng không biết, "Cùng nhau nghỉ ngơi."
Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, nàng đêm nay mệt mỏi rồi, tự nhiên cũng không thể thức đêm cùng hắn, đã hắn chuẩn bị ngủ, vừa vặn cùng nhau nghỉ ngơi.
Đợi hai người nằm trên giường, Thẩm Khinh Trĩ theo bản năng xoay người, lăn vào lòng Tiêu Thành Dục.
Thời tiết hành cung mùa thu dễ chịu, cả ngày đều không nóng không lạnh, đến tối tuy có chút se lạnh, đắp một lớp chăn mỏng là vừa đủ.
Tiêu Thành Dục ôm nàng vào lòng, đổi tư thế cho nàng thoải mái, liền nghiêng người qua nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
"Khinh Trĩ, ngủ ngon."
Khóe môi Thẩm Khinh Trĩ cong lên nụ cười, nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, ngủ ngon."
Một đêm ngon giấc.
*****
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Khinh Trĩ sớm đã tỉnh lại.
Hôm nay thật khó có được, khi nàng tỉnh lại Tiêu Thành Dục vẫn chưa tỉnh, đang ngủ say.
Trải qua một đêm mộng đẹp, Thẩm Khinh Trĩ lúc này đang nằm trên gối mềm bên cạnh, nghiêng người nhìn Tiêu Thành Dục đang nằm ngủ. Hắn ngủ rất ngoan, thường nằm ngửa, hai tay đặt chồng lên bụng, vẻ mặt có thể nói là an tĩnh bình thản.
Khác hẳn với đôi mắt lạnh lùng sắc bén ban ngày.
Cũng không biết là Tiêu Thành Dục đang nằm thấy mộng đẹp gì, mà khóe môi hắn thậm chí còn mang theo ý cười, xem ra đêm qua ngủ rất ngon.
Thẩm Khinh Trĩ chớp chớp mắt, yên lặng thưởng thức bức tranh mỹ nhân ngủ say mùa thu.
Nàng cứ nhìn, nhìn đến ngẩn người, không chú ý tới mỹ nhân đã mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn nàng.
"Nhìn gì vậy?" Tiêu Thành Dục nhìn nàng một lúc, mới lên tiếng hỏi.
Thẩm Khinh Trĩ bị hắn dọa giật mình, hoàn hồn vỗ vỗ ngực: "Bệ hạ, người dọa thần thiếp sợ hết hồn."
Tiêu Thành Dục liền cười cười: "Dậy thôi."
Thẩm Khinh Trĩ thở dài: "Bệ hạ, ở Đông An vi trường thì không cần phải vào triều sớm, dậy sớm như vậy làm gì?"
Tiêu Thành Dục suy nghĩ một chút, nói: "Dậy sớm một chút có thể thưởng thức cảnh sắc buổi sáng, đứng trên lầu các nhìn mặt trời mọc, phong cảnh rất đẹp."
Thẩm Khinh Trĩ chớp chớp mắt, liền hỏi: "Trên lầu các có thể nhìn rõ sao?"
Tiêu Thành Dục: "Đương nhiên có thể."
Thế là, Ninh tần nương nương lập tức không buồn ngủ nữa.
Hai người cùng nhau thức dậy, sau khi rửa mặt thay y phục, Thẩm Khinh Trĩ liền nói: "Hôm nay đổi một đóa hoa khác đi."
Tiêu Thành Dục nhìn nàng, đóa hoa phù dung hôm qua đã héo tàn, trên đầu nàng chỉ cài một cây trâm ngọc trai, trông rất thanh nhã.
Hắn nắm tay nàng, dắt nàng đến phía trước hoa viên, trong biển hoa muôn màu muôn vẻ, chọn một đóa mẫu đơn màu tím đỏ.
Cung nhân tiến lên lấy hoa, xử lý sạch sẽ cành lá đưa cho đế phi.
Tiêu Thành Dục cầm lấy đóa hoa, cẩn thận cài lên búi tóc nàng.
Cài xong, Thẩm Khinh Trĩ ngẩng đầu hỏi: "Đẹp không?"
Tiêu Thành Dục chăm chú nhìn dung nhan nàng, ánh mắt hắn chỉ bị đôi mắt đào hoa long lanh của nàng hấp dẫn, không nhìn thấy đóa mẫu đơn rực rỡ kia.
"Đẹp." Tiêu Thành Dục khó có khi nói lời ngon tiếng ngọt: "Ninh tần nương nương là đẹp nhất, mẫu đơn cũng không bằng nàng một phần."
Truyện được edit cả hai nơi tại https://truyen247.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro