Chương 68: Tin đồn
Editor: Frenalis
Nàng hỏi về Thẩm tướng quốc, kỳ thực Tiêu Thành Dục cũng không bất ngờ.
Thẩm Khinh Trĩ thường có những ý tưởng kỳ lạ, cũng thường hỏi hắn nhiều câu hỏi kỳ quặc, cho nên đối với vị trung thần mà chính mình cũng rất kính trọng này, Tiêu Thành Dục đương nhiên không tiếc lời trả lời.
Tiêu Thành Dục suy nghĩ một chút, nói: "Vị Thẩm tướng quốc này cũng giống như Trương thái phó, cụ thể thế nào cũng đều là do phụ hoàng kể lại lúc trẫm còn nhỏ, kỳ thực trẫm không rõ lắm. Nhưng trẫm đã đọc tất cả những chính sách mà ông ấy ban hành khi cầm quyền, biết ông ấy là một trung thần yêu nước thương dân."
Tiêu Thành Dục tiếp tục nói: "Nói đến đây, hình như trong nhà ông ấy cũng có một nữ nhi vào cung làm phi, sau đó Thẩm thị bị tru di cả nhà, vị Thẩm quý phi này chắc cũng không thể sống sót, cả nhà Thẩm thị đều không có kết cục tốt đẹp. Chuyện năm đó quốc chủ Đại Hạ làm rất vô tình, cũng thật sự quá nhẫn tâm."
Thẩm Khinh Trĩ không ngờ hắn lại nói đến chuyện của mình, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, nghe những lời này, trong lòng nàng không khỏi buồn bã, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, không dám phân tâm chút nào.
Tiêu Thành Dục dừng lại một chút, mới nói tiếp: "Dù bây giờ thái phó thỉnh thoảng có những hành động không đúng mực, nhưng cũng không có ý làm hại Đại Sở, cho dù có những chỗ quá đáng, chắc cũng là do quyền lực che mắt, trẫm biết ông ta sẽ không phản bội trẫm, trẫm cũng tuyệt đối sẽ không phản bội lại ông ta mà hãm hại ân sư của mình vào chỗ chết, lại còn khiến cả nhà ân sư bị tru di, quốc chủ Đại Hạ làm như vậy, thật sự... thật sự quá mức lòng lang dạ sói."
"Đây không phải là hành động của người quân tử, cũng không phải là phong thái của một vị quân vương, Đại Hạ có một quốc chủ như vậy, là bất hạnh của người dân, cũng là bất hạnh của triều thần."
Thẩm Khinh Trĩ đã lâu không nghe nói đến chuyện của Đại Hạ, đột nhiên nghe những câu chuyện xa xưa này, không khỏi có chút chột dạ. Những người thân đã chìm vào dòng chảy lịch sử, lần lượt xuất hiện trở lại trước mặt nàng, khiến nàng không nói nên lời.
Tiêu Thành Dục nhìn nàng, thấy nàng đang mỉm cười ngẩn ngơ, bèn nắm lấy tay nàng: "Trẫm sẽ không đối xử với ân sư như vậy, càng sẽ không đối xử với nàng như vậy, đừng sợ."
Hắn chuyện xưa nói chuyện nay, tựa như đang trả lời câu hỏi của Thẩm Khinh Trĩ, thực chất là đang an ủi, cho nàng một viên định tâm hoàn.
Tim Thẩm Khinh Trĩ đập mạnh, một cảm xúc khó tả dâng lên, nàng chớp chớp mắt, cuối cùng cũng thu lại nụ cười gượng gạo trên mặt.
Nàng hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt Tiêu Thành Dục: "Những gì bệ hạ nói, thần thiếp đều tin."
Tiêu Thành Dục sẵn sàng tin tưởng nàng, nàng đương nhiên cũng sẵn sàng tin tưởng hắn.
Sự tin tưởng này không liên quan đến tình yêu hay cảm xúc, chỉ đơn thuần là hai người, họ rất tin tưởng vào nhân cách và trí tuệ của đối phương, có thể coi nhau là bạn đồng hành cùng nhau phát triển, vậy là đủ rồi.
Tiêu Thành Dục thấy Thẩm Khinh Trĩ thư thái lại, liền nói: "Hiện nay trong nước Đại Hạ dân chúng oán thán rất nhiều, nghe nói quốc chủ Đại Hạ trong cung chỉ sủng ái một yêu phi, cùng nàng ta làm loạn hậu cung, thậm chí còn nghe theo lời nàng ta xuất binh Bắc Tề, khiến hai nước chiến tranh liên miên."
Thẩm Khinh Trĩ khẽ nheo mắt: "Yêu phi?"
Tiêu Thành Dục lạnh lùng nói: "Nói là yêu phi, nhưng chung quy lại là Lệ Minh Hạo từ lâu đã có ý muốn xâm chiếm Bắc Tề, hắn dùng vũ lực bừa bãi, chính là vì muốn chiếm Bắc Tề càng sớm càng tốt, hoàn thành đại nghiệp thống nhất."
Thẩm Khinh Trĩ rùng mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Nàng hiểu rõ Lệ Minh Hạo nhất, biết hắn ta giả dối vô tình, tàn nhẫn lạnh lùng, cũng biết hắn ta rõ ràng không xứng làm Hoàng Đế nhưng lại tham vọng vô độ, tự cho mình là minh quân, là phúc của thiên hạ.
Hiện tại hắn ta động thủ với Bắc Tề, nếu trận chiến này có thể chiến thắng, vậy sau này thì sao?
Thẩm Khinh Trĩ bỗng ngẩng phắt đầu lên, mắt tròn xoe nhìn Tiêu Thành Dục.
Tiêu Thành Dục thấy nàng chỉ cần vài câu đã hiểu được nguy cơ này, không khỏi nói: "Khinh Trĩ, nàng thật sự rất thông minh, nếu là nam nhi, lúc này nói không chừng đã đỗ tiến sĩ, cống hiến cho triều đình."
Thẩm Khinh Trĩ không để ý đến lời khen của hắn, mà chỉ hỏi: "Nhưng mà... sắp có chiến tranh sao?"
Giọng nói của nàng có chút run rẩy.
Không chỉ bởi vì bây giờ nàng là người Đại Sở, sống ở Đại Sở, nàng còn có nhiều bằng hữu, người quen ở Đại Sở, dọc đường đi từ trong cung ra, nhìn thấy toàn là cảnh người dân ngày ra làm việc tối về nghỉ ngơi, cuộc sống yên ổn.
Nàng không hy vọng, cũng không thích có một ngày bức tranh tươi đẹp này như băng tuyết vỡ vụn.
Không chỉ người dân Đại Sở, còn có Đại Hạ và Bắc Tề, tuy rằng nàng sinh ra đã là tiểu thư thế gia đại tộc, nhưng lời dạy của phụ mẫu khiến nàng hiểu rõ, thiên hạ này tuy nói là của hoàng thất, nhưng thực ra là của bá tánh.
Tiêu Thành Dục thức khuya dậy sớm như vậy cũng chỉ vì muốn bá tánh bớt chịu khổ, được ăn no, hắn làm sao không biết đánh trận tốn nhiều nhân lực vật lực, nhưng e là trận chiến này khó tránh khỏi.
Những hành động liên tiếp của Đại Hạ đã khiến Bắc Tề rối loạn, nếu Lệ Minh Hạo thật sự có thể đánh bại Bắc Tề, chiếm phương Bắc, hắn ta sẽ bỏ qua Trung Nguyên màu mỡ này sao?
Không thể nào.
Mục tiêu của hắn ta chính là Trung Nguyên.
Thẩm Khinh Trĩ ngẩng đầu nhìn Tiêu Thành Dục, giọng nói nhẹ đến cơ hồ không nghe rõ: "Bệ hạ muốn tăng viện binh cho Bắc Tề?"
Tiêu Thành Dục đang vịn lan can bỗng khựng lại, lời nàng nói khiến hắn thật sự kinh ngạc. Hắn không hỏi nàng đã đoán được ý của hắn như thế nào, suy nghĩ một lúc chỉ nói: "Nếu ba nước thế chân vạc, thì Đại Sở chỉ cần giành lại U Vân tam châu, ba nước sẽ có hòa bình lâu dài."
"Nhưng hiện tại, U Vân tam châu không chỉ không giành lại được, Đại Hạ và Bắc Tề đều có động tĩnh, nếu Lệ Minh Hạo đánh Bắc Tề là thật, quốc lực của Đại Hạ lại mạnh hơn Bắc Tề, thì Bắc Tề bị diệt vong chỉ là vấn đề thời gian."
Tiêu Thành Dục giải thích với Thẩm Khinh Trĩ rất rõ ràng: "Mùa hè năm nay, Bắc Tề bị hạn hán, người dân mất mùa, triều đình lại liên tục tăng thuế, người dân Bắc Tề đã nổi dậy nhiều lần, Lệ Minh Hạo hình như đã nhìn thấy cơ hội này, xuất binh đánh Bắc Tề."
"Nếu chúng ta không xuất binh, Bắc Tề sẽ không bị đánh bại ngay lập tức, nhưng e là cũng không chống đỡ được bao lâu, nhưng mà... Nhưng nếu đây là cái bẫy do Bắc Tề và Đại Hạ cùng giăng ra thì sao?"
Thẩm Khinh Trĩ khẽ nhíu mày, lập tức hiểu ra.
Bắc Tề nằm ở phương Bắc, phía Bắc là thảo nguyên bát ngát, không thích hợp cho việc trồng trọt, trong nước Bắc Tề phần lớn là dân tộc du mục, đi theo thảo nguyên mà sinh sống.
Còn Đại Hạ chỉ có thể sống trong một vùng đất hẹp, ai mà không thèm muốn mảnh đất màu mỡ của Đại Sở?
Cho nên tình hình thực sự của hai nước ở biên giới kia như thế nào, không ai biết, nhưng Tiêu Thành Dục lại biết cách thăm dò.
Nếu Đại Hạ đánh Bắc Tề là thật, Bắc Tề dù không muốn Đại Sở tăng viện binh nhưng cũng sẽ không cự tuyệt dứt khoát, rất có thể sẽ thể hiện thái độ thân thiện với Đại Sở, để Đại Sở không đồng thời xuất binh.
Nếu Bắc Tề cùng Đại Hạ bắt tay với nhau, thì Bắc Tề nhất định sẽ cự tuyệt thẳng thừng không cho binh lính Đại Sở tiến vào Bắc Tề.
Dù thế nào đi nữa, cũng phải ba nước cùng nhau đánh cờ.
Hèn chi gần đây triều đình yên ổn hơn nhiều, nhưng Tiêu Thành Dục lại càng bận rộn. Thẩm Khinh Trĩ suy nghĩ một chút, nói: "Bệ hạ, dù thế nào chúng ta cứ chuẩn bị trước, sau đó mới thăm dò, Đại Sở rộng lớn sản vật phong phú, sắp đến mùa thu hoạch, năm nay sẽ là một năm được mùa."
"Được mùa, bá tánh có lương thực trong tay, trong lòng sẽ không hoảng loạn, hơn nữa, trong triều còn có nhiều vị tướng quân lập nhiều chiến công, có họ ở đó, Đại Sở sẽ không để người khác xâm chiếm."
Tiêu Thành Dục khẽ đáp một tiếng: "Ừ, trẫm cũng hiểu."
Đại Hạ và Bắc Tề vẫn chưa chính thức khai chiến, nhưng Đại Sở phải chuẩn bị từ sớm, hắn không muốn Đại Sở lại bị chiếm mất một tấc đất nào, hắn chỉ muốn bá tánh ấm no, có cuộc sống yên bình.
Thẩm Khinh Trĩ nắm lấy tay Tiêu Thành Dục, cho hắn một lời an ủi thầm lặng.
Hai người trầm mặc đứng một lúc, Thẩm Khinh Trĩ mới cảm thấy hơi lạnh, nàng cuộn chặt áo choàng, nói với Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi thôi."
Tiêu Thành Dục gật đầu, dắt tay nàng xuống khỏi Trích Tinh lâu.
Gần đây Tiêu Thành Dục rất bận, cũng không có thời gian để chơi đùa, cho nên chỉ im lặng đưa nàng trở về Phù Dung Viên, sau đó tự mình trở về cung Sướng Xuân Phương Cảnh.
Thẩm Khinh Trĩ rửa mặt thay y phục , nằm trên giường, lần này dù có an thần hương nhưng vẫn khó ngủ.
Hồi ức ùa về, những nỗi buồn và đau khổ tuy rằng đã rời xa, nhưng nàng vẫn nhớ những người thân đã khuất. Cỏ cây hoa lá trong nhà, phụ mẫu huynh đệ tỷ muội, những bóng hình quen thuộc dần dần mờ nhạt, thời gian trôi qua, nàng tưởng mình cuối cùng cũng sẽ quên.
Hôm nay mới phát hiện, chỉ vài câu nói đơn giản, những suy nghĩ ngày xưa lại ùa về.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Nàng trở mình, tâm trí càng thêm minh mẫn.
Hiện tại nàng đã là người Đại Sở, nàng là Thẩm Khinh Trĩ, cũng thay thế Thẩm Khinh Trĩ sống ở Trường Tín Cung của Đại Sở bốn năm rồi, nàng đã có tình cảm với những người quen biết ở đây.
Nàng sẽ không quên mình từng là người Đại Hạ, nhưng cũng thừa nhận mình là người Đại Sở, hai nước khai chiến chắc chắn không phải là điều nàng muốn thấy, nhưng Lệ Minh Hạo đã phát điên rồi.
Chỉ cần hắn còn sống, toàn bộ miền Trung Nguyên sẽ không bao giờ có ngày yên bình.
Thẩm Khinh Trĩ rũ mắt xuống, cuối cùng cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Nàng hy vọng mình có thể tin tưởng Tiêu Thành Dục, tin tưởng hắn là một hoàng đế tốt, tin tưởng hắn có thể mang lại cho bá tánh một cuộc sống hòa bình và ấm no muộn màng.
Nàng cũng hy vọng mình có thể tận mắt chứng kiến ngày đó.
Mang theo ước mơ này, Thẩm Khinh Trĩ dần dần chìm vào giấc ngủ, trong mơ, nàng có thể cảm nhận được biển cả bao la. Nước biển xanh thẳm dập dềnh trước mắt nàng, trong tiếng sóng, nàng cảm thấy yên bình và thanh thản.
Giấc ngủ này rất ngon.
*****
Sáng hôm sau, Thẩm Khinh Trĩ bị tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ đánh thức.
Trong hành cung Đông An có rất nhiều cây cối hoa lá, cho nên cũng có rất nhiều chim chóc, những con chim hót vang bên ngoài cửa sổ, thể hiện tâm trạng đang vui vẻ.
Thẩm Khinh Trĩ mở mắt ra, sau một đêm ngủ say, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, cơ thể thoải mái. Nàng vươn vai một cái, bên ngoài liền vang lên giọng nói của Ngân Linh: "Nương nương, trời còn chưa sáng, nương nương đã dậy rồi sao?"
Thẩm Khinh Trĩ đêm qua chưa dạo hết hành cung, hôm nay muốn nhân lúc trời đẹp đi dạo thêm một chút: "Ừ, dậy thôi."
Gội rửa thay y phục xong, Thẩm Khinh Trĩ ngồi trước gương trang điểm, tự mình lấy lược chải tóc.
Ngân Linh và Đồng Quả cười nói bên cạnh nàng, vừa bày biện phấn son chỉn chu, vừa đưa cho Thẩm Khinh Trĩ xem trâm cài hôm nay sẽ dùng.
Nàng một bên lựa chọn trong hộp trang sức, một bên nghe Đồng Quả kể chuyện thú vị trong hành cung Đông An.
Đồng Quả đang kể, bỗng nhiên sắc mặt nghiêm lại, nói: "Nương nương, nô tỳ hôm qua nghe được một lời đồn đáng sợ."
Thẩm Khinh Trĩ liếc nhìn nàng ấy: "Ngươi cẩn thận đừng dọa các tỷ muội."
Đồng Quả cười cười, nhưng nhanh chóng thu lại nụ cười: "Nương nương, nô tỳ nghe cung nữ tạp dịch ở Đông An vi trường nói trong hành cung Đông An không thể đặt chân đèn trước gương trang điểm, không được soi gương chải đầu đối diện với chân đèn."
Thẩm Khinh Trĩ nghe vậy cũng không sợ hãi, chỉ nhìn thoáng qua cách bài trí trong tẩm điện.
Quả nhiên, đối diện với gương trang điểm là cả một bức tường, xung quanh không hề đặt bất kỳ ngọn nến nào, mà trên đỉnh treo một chiếc đèn lưu ly, ban đêm có thể chiếu sáng khắp phòng.
Thẩm Khinh Trĩ không lên tiếng, Ngân Linh lại cảm thấy hơi sợ, nàng ấy xoa xoa cánh tay nói: "Vì sao lại như vậy?"
Phải biết cung nữ trong hành cung quanh năm ở đây canh giữ, làm công việc quét dọn tẻ nhạt, tiên đế hai mươi năm chưa từng đến hành cung, cho nên cung nữ ở đây không có chút hy vọng nào, thường thường mười mấy tuổi vào cung, hai mươi tuổi thì được thả ra cho xuất giá.
Chỉ có số ít không nơi nương tựa mới ở lại trong cung làm cô cô, chờ cung cấp dưỡng lão. Giữa bọn họ có lẽ quá tịch mịch, nên mới có thể truyền những lời ma quỷ này.
Thẩm Khinh Trĩ nhìn về phía Đồng Quả, Đồng Quả liền liếc mắt nhìn xung quanh, tiến đến gần nàng thấp giọng nói: "Nô tỳ nghe nói, trước kia có một cung nữ chết như vậy."
Không chỉ nói hành cung, ngay cả trong Trường Tín Cung loại chuyện này cũng được lưu truyền rộng rãi.
Trong cung không có gì mới mẻ, ngày qua ngày lặp lại cuộc sống, cho nên một khi có lời đồn như thế, lập tức có thể lan truyền.
Các cung nữ không dám nói ra ngoài mặt nhưng sẽ truyền tai nhau, một câu chuyện nhỏ không cần đến năm ngày, toàn bộ tiểu cung nữ trong cung đều biết.
Có người quan hệ tốt với các đại cung nữ, sẽ kể lại, có người thì giữ kín như bưng, chỉ ghi nhớ trong lòng.
Thẩm Khinh Trĩ người duyên tốt, mọi người đều thân quen với nàng, cho nên những câu chuyện này nàng nghe nhiều, mấy năm nay nghe cũng phải mười mấy câu chuyện.
Nàng vốn dĩ gan dạ, hơn nữa bản thân là người chết đi sống lại, thậm chí không biết mình là người hay ma, cho nên chưa bao giờ sợ những câu chuyện này, nhưng nàng càng không sợ, các cung nhân càng muốn kể cho nàng nghe, giống như Đồng Quả bây giờ, không nói thì trong lòng khó chịu.
Tiểu cung nữ trong cung chết, đa phần đều là vì bệnh tật, sinh bệnh lại không được chữa trị kịp thời, cuối cùng kéo dài đến mức không còn thuốc cứu chữa thì đành bỏ mặc. Nhưng cũng có người lại vì những nguyên nhân khác.
Ví như hôm đó ở Ngự Hoa Viên, Thẩm Khinh Trĩ cứu Liễu Tố Y, nếu lúc đó nàng không ra tay giúp đỡ, Liễu Tố Y rất có thể đã chết.
Chuyện này trong cung không tính là nhiều, nhưng vĩnh viễn không bao giờ dứt.
Sắc mặt Thẩm Khinh Trĩ như thường, chỉ nghe Đồng Quả tiếp tục nói: "Hành cung bên này hai mươi mấy năm chưa từng sử dụng, thường thường đều trưng dụng các nữ hài đến làm cung nữ, làm đến hai mươi tuổi thì thả về nhà cho xuất giá."
"Ngày tháng ở hành cung tuy tẻ nhạt nhưng lại yên tĩnh, hơn nữa bạc hàng tháng nhiều hơn so với gia đình giàu có, có ăn có ở lại gần nhà, cho nên rất nhiều nữ hài đều vào cung làm cung nữ, tuổi thành thân ở phụ cận Phụng Thiên đều cao hơn không ít, nhiều nhà có nhi tử thì chờ các cô nương được thả về nhà rồi mới kết hôn."
Như vậy xem ra đúng là chuyện tốt.
Nhưng cũng có lợi có hại.
Đồng Quả nhíu mày, khuôn mặt tròn trịa hiếm khi trầm xuống: "Cung nữ hành cung tuy dễ làm, nhưng thái giám lại không thể tùy tiện thả về nhà, bọn họ một khi đã vào cung, muốn cầu chỉ có thể là vinh hoa phú quý, ở Trường Tín Cung tự nhiên có hy vọng, nếu đắc tội với người bị đày đến hành cung và Ngọc Tuyền sơn trang, thì ngày tháng không còn gì để mong đợi, hoặc là chấp nhận số phận ở trong hành cung dưỡng lão, hoặc là sẽ động những ý nghĩ xấu xa."
Đồng Quả nói xong, bèn thở dài: "Nghe nói là mùa đông hai năm trước có một tiểu cung nữ mười bảy mười tám tuổi dung mạo rất xinh đẹp, bị trung giám chưởng quản quét dọn nhìn trúng, nhất định muốn nàng ta sau khi xuất cung làm nương tử của mình, cung nữ kia trong nhà vốn đã đính hôn, trong lòng cũng có người thương, chỉ chờ nàng ta hai mươi tuổi xuất cung là sẽ thành thân, bị trung giám kia náo loạn như vậy, đương nhiên là không chịu."
Sắc mặt Thẩm Khinh Trĩ cũng trầm xuống.
"Cung nữ kia cũng thông minh, nàng ta không cứng đối cứng với trung giám, mà lấy bạc của mình đi cầu xin quản sự cô cô, quản sự cô cô chắc chắn là bênh vực cung nữ nhà mình, cho nên trực tiếp cầm số tiền này đi tìm thượng giám chưởng sự hành cung Đông An, chính là vị thượng giám hiện nay của hành cung, tên là Phùng Lập."
"Phùng công công ghét nhất dưới tay có chuyện như vậy, ông ta liền trách mắng trung giám kia, còn phạt bạc hàng tháng của hắn ta, để hắn ta bớt gây chuyện thị phi, ai ngờ..."
Đồng Quả nghẹn ngào, hồi lâu không nói nên lời.
Thẩm Khinh Trĩ bất đắc dĩ thở dài, câu chuyện này là nàng ấy muốn kể, nhưng bây giờ lại đau lòng đến mức không nói thành lời.
Nàng suy nghĩ một chút, cũng hiểu được lời chưa nói hết của Đồng Quả, chỉ hỏi: "Cung nữ kia chết như thế nào?"
Đồng Quả nắm chặt tay, chậm rãi cúi đầu xuống: "Nàng ta bị một tên bán rau làm nhục, nhưng không hề tự oán tự trách, lúc liều mạng phản kháng vô tình đâm chết tên bán rau, trong lúc hoảng loạn chạy về phòng mình."
"Nàng ta bị làm nhục, lại giết người, vừa sợ hãi vừa uất ức, ngồi trước gương mượn ánh nến leo lét nhìn mình, cuối cùng tự mình trang điểm chải chuốt một phen, rồi treo cổ tự vẫn."
Nàng ta có thể phản ứng lại giết chết tên bán rau kia, đúng là một nữ tử kiên cường, chỉ là quá đáng tiếc.
Sắc mặt Thẩm Khinh Trĩ trầm xuống, hỏi: "Vậy tên trung giám kia thì sao?"
Đồng Quả thở dài: "Hành cung xảy ra án mạng lớn như vậy, Phùng công công và quản sự cô cô đều không chịu bỏ qua, không cần tra cũng biết là do tên trung giám kia làm, vì vậy Phùng công công trực tiếp hạ lệnh đánh hắn ta năm mươi đại bản, kéo đến gian nhà phía Bắc chờ chết."
Trong cung muốn phạt một người, chỉ chết thôi chưa đủ, nhất định phải lột da xẻo thịt, để hắn ta cô độc nằm trong phòng đau đớn mà chết. Hình phạt này coi như nặng, nhưng cũng không cứu được mạng sống của cung nữ kia.
Thẩm Khinh Trĩ nói: "Câu chuyện đến đây coi như kết thúc."
Đồng Quả lại kể tiếp: "Nương nương, câu chuyện này vẫn chưa kết thúc, tên trung giám kia bị đánh đến mức toàn thân lở loét, thoi thóp bị ném vào gian nhà, Phùng công công sợ hắn ta chết trong phòng bốc mùi, còn phái hai tiểu thái giám canh chừng, đợi hắn ta tắt thở thì kéo ra bãi tha ma vứt bỏ."
"Kết quả tên trung giám kia khi bị nhốt vào đã hấp hối, thoi thóp chờ chết, đến nửa đêm, tiểu thái giám canh gác mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại, chính là bị tiếng kêu la bên trong đánh thức."
"Bọn họ nghe thấy tên trung giám kia ở bên trong kêu la, nói là đừng tìm ta, ta không cố ý, ta biết lỗi rồi, ta cũng sắp chết rồi, sau đó chỉ còn lại tiếng đồ vật rơi xuống đất."
Thẩm Khinh Trĩ đã hiểu rõ, vì sao sau đó lại lưu truyền ra câu chuyện này.
Tên trung giám kia đến nửa đêm chắc là sắp chết, hồi quang phản chiếu một lần, mơ mơ màng màng nói những lời mê sảng này rồi tắt thở, vừa lúc trong gian nhà kia có lẽ có người đánh rơi gương đồng, cho nên rơi xuống đất chính là gương đồng đó.
Vì vậy gương đồng, ánh nến, cộng thêm câu chuyện bi thảm này đã dệt nên một lời đồn mới. Từ đó về sau, hành cung e rằng có rất ít thái giám dám đánh chủ ý lên cung nữ nữa.
Bởi vì cung nữ đã chết oan âm hồn không tan, muốn báo thù.
Thẩm Khinh Trĩ cảm thấy tiếc cho cung nữ đó, nhưng lại cảm thấy Phùng công công và quản sự cô cô thông minh, hành cung lưu truyền lời đồn như vậy, không phải vì điều gì khác, chỉ là vì bảo vệ các cung nữ mà thôi.
Cách làm này không đáng khen ngợi nhất, nhưng ở hành cung lâu ngày không có người đến, lại là phương pháp hữu hiệu nhất.
Thẩm Khinh Trĩ vỗ vỗ tay Đồng Quả, thấy mấy cung nữ xung quanh mắt đều đỏ hoe, cũng rất sợ hãi, liền nói cho họ nghe suy nghĩ của mình để họ yên tâm.
Câu chuyện kể xong, tóc tai trang điểm của Thẩm Khinh Trĩ cũng đã hoàn thành, hôm nay nàng đặc biệt chọn một bộ váy áo mỏng màu vàng ngỗng, trên áo thêu hoa tú cầu xinh xắn, trên đầu cài thêm búi tóc hai vòng và trâm cài hoa tú cầu bên mái tóc, khiến cả người trông đáng yêu lại tinh nghịch.
Ra ngoài chơi chính là phải mặc những xiêm y mới mẻ.
Thẩm Khinh Trĩ thấy mọi người vẫn còn chìm đắm trong câu chuyện, liền véo nhẹ vào má từng người: "Các ngươi đó, chuyện nghe qua thì thôi, nếu thấy các cung nữ ở hành cung đáng thương, thì các ngươi hãy quan tâm chăm sóc nhiều hơn, người sống phải sống tốt hơn mới được."
"Còn về chuyện thần quỷ, đều là chuyện hoang đường, chúng ta tự mình biết rõ trong lòng, nhưng cũng đừng truyền ra ngoài."
Thẩm Khinh Trĩ nói như vậy, sắc mặt đám người Ngân Linh liền tốt hơn, cùng nàng đi dùng bữa sáng.
Bữa sáng hôm nay mang đậm nét đặc trưng của Đông An vi trường.
Thẩm Khinh Trĩ vừa ngồi xuống trước bàn ăn, một bát mì kiều mạch bốc khói nghi ngút đã được bưng lên. Nàng ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện người bưng mì tới là một thiếu niên trẻ tuấn mỹ.
Dáng người gầy gò, sắc mặt tái nhợt, hàng mi rũ xuống khẽ run rẩy, không dám nhìn thẳng vào dung nhan Thẩm Khinh Trĩ.
Thẩm Khinh Trĩ nhớ lại một lúc bèn nhận ra.
"Ngươi là... Liễu công công?"
Ba chữ Liễu công công vừa thốt ra, tiểu thái giám đối diện vội vàng vén áo quỳ xuống.
Hắn vốn dĩ mới khỏi bệnh nặng, cả người vẫn mang vẻ ốm yếu xanh xao, quỳ gối trước mặt Thẩm Khinh Trĩ một cách hèn mọn như vậy, càng chật vật đáng thương.
Nàng nhìn dung nhan tuấn mỹ của hắn, cũng hiểu vì sao Quý thái phi lại si mê hắn như vậy.
Cả Trường Tín Cung cũng không tìm ra được một thái giám nào tuấn mỹ như vậy nữa.
Thẩm Khinh Trĩ đang ngẩn người, Liễu Tố Y đã quỳ rạp dưới đất dập đầu hành đại lễ: "Ơn cứu mạng của nương nương, Tiểu Liễu Tử khắc cốt ghi tâm, không có nương nương thì không có Tiểu Liễu Tử ngày hôm nay."
"Được rồi được rồi," Thẩm Khinh Trĩ ôn hòa cười, bảo Thích Tiểu Thu nhanh chóng đỡ hắn dậy, hoà nhã nói, "Sao hôm nay lại là ngươi đến hầu hạ bữa ăn? Bản cung đã thương lượng với bệ hạ rồi, điều ngươi đến Càn Nguyên cung hầu hạ bệ hạ, ngươi cứ yên tâm."
Liễu Tố Y nghe thấy hai chữ bệ hạ, chậm rãi cúi đầu xuống, nói: "Tiểu nhân tạ ơn nương nương, tạ ơn bệ hạ khoan dung, tiểu nhân đã được điều vào Càn Nguyên cung, chuyên hầu hạ bệ hạ dùng bữa, hiện giờ đã là đại thái giám rồi, tiểu nhân có thể có được ngày hôm nay đều là nhờ sự khoan dung của bệ hạ và nương nương."
Thẩm Khinh Trĩ lúc này mới hiểu, vì sao hắn lại đến hành cung.
"Vậy thì tốt, bệ hạ đối xử với hạ nhân rất ôn hòa, chỉ cần ngươi trung thành không hai lòng, cần mẫn nỗ lực, nhất định có thể từng bước thăng tiến, đợi đến ngày nào đó làm trung giám, chớ quên hồng bao của bản cung."
Thẩm Khinh Trĩ thấy hắn có chút rụt rè, bèn nói đùa một câu.
Liễu Tố Y vội vàng ngẩng đầu lên, đôi mắt như nai con nhanh chóng liếc nhìn dung nhan ôn nhu của Thẩm Khinh Trĩ, rồi như bị kinh hãi, nhanh chóng cúi đầu xuống.
"Tiểu nhân ghi nhớ trong lòng."
Nói chuyện hàn huyên xong, Liễu Tố Y bèn vội vàng hành lễ với nàng: "Nương nương, bát mì kiều mạch này là bệ hạ ban thưởng, sáng sớm bệ hạ ăn thấy ngon, liền nhớ đến nương nương, dặn dò tiểu nhân mang đến cho nương nương."
Hoàng Thượng muốn thể hiện sự quan tâm thật ra rất đơn giản, một là ban thưởng địa vị, hai là ban thưởng đồ vật, không ngoài bốn chữ vinh hoa phú quý.
Nhưng nếu muốn thể hiện sự gần gũi và yêu thương, thì phải thể hiện trong những việc nhỏ nhặt hàng ngày. Ví dụ như việc ăn uống ba bữa mỗi ngày, có thể khiến Hoàng Thượng ngày nào cũng nhớ đến đã ăn ngon chưa, có thích hay không, mới là bản lĩnh thật sự.
Hiển nhiên, trong cung có bản lĩnh này chỉ có hai người là Thái Hậu và Ninh tần nương nương.
Một người là mẫu thân tận tâm nuôi dưỡng Hoàng Thượng trưởng thành, một người là sủng phi mà Hoàng Thượng ghi nhớ trong lòng, cho nên mới có ban thưởng thức ăn ngày nào cũng có.
Thẩm Khinh Trĩ nhìn bát mì kiều mạch nóng hổi trong tay, hơi nóng bốc lên làm mờ đi đôi mắt nàng, khiến nàng trông càng thêm ôn nhu mỹ lệ.
Thẩm Khinh Trĩ cười cong mắt: "Bệ hạ thật tốt, vậy thần thiếp xin đa tạ bệ hạ."
Đối diện nàng, Liễu Tố Y cúi đầu lặng lẽ đứng, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm mũi giày mới tinh, không nói một lời.
Hắn đang nghĩ gì không ai biết, chính hắn dường như cũng chẳng hiểu.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://truyen247.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
----------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro