Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51 => 60

Chương 51: Hình tù, phẫn nộ

Hai tay bị trói hướng lên trên, mũi chân miễn cưỡng chạm đến mặt đất, trong không khí âm lãnh cùng ẩm ướt phiêu tán mùi máu nhàn nhạt. Nơi này chính là nhà tù chân chính, y phải đối mặt chính là hình pháp sẽ lưu lại thương tổn chân chính, mà không phải trừng phạt ôn nhu của Ngô Hạo.

Trạch Ninh nắm mắt, cảm thấy một mảnh thanh minh, Từ một khắc Ngô Hạo đem y đánh vỡ kia, cọng lục bình phiêu bạt như y liền có rễ, y không hề không biết sợ hãi, không hề phủ định mình, y không hề hãm vào trong vũng bùn. Theo một loại ý nghĩa từ mặt khác y đã trở nên mạnh mẽ hơn, trong lòng y một mảnh thanh minh, y biết y chỉ cần vâng theo ý chí nội tâm của mình, phụng dưỡng chủ nhân của y.

Tín ngưỡng luôn làm cho người ta trở nên mạnh mẽ dị thường, mà Ngô Hạo chính là tín ngưỡng của y.

Cửa bị đẩy ra, vào không phải là Lạc Dục Đan, cũng không phải là đại hán thô lỗ cầm roi, mà là Vệ Thanh Phong.

"Ninh, cậu hẳn là cám ơn tôi. Người dừng ở trên tay Lạc Dục Đan không một ai có thể lấy bộ dáng con người đi ra ngoài." Vệ Thanh Phong đắc ý nói, giống như đang tranh công. "Tôi nói rồi tôi phải có được cậu, Ninh, tên Ngô Hạo kia có thể đánh vỡ cậu, tôi cũng có thẻ, Tôi biết khổ hình không có cách nào làm cho cậu khuất phục, cho nên mấy ngày nay tôi cố ý đi tìm vài tên dạy dỗ sư học tập một chút."

Trạch Ninh ngay cả một ánh mắt lãnh khốc đều lười cho Vệ Thanh Phong, giữa y và Ngô Hạo không chỉ đơn giản là cà rốt và cây gậy như vậy. Ngô Hạo hiểu biết y, thương y, cho y cứu chuộc. Y và Ngô Hạo không chỉ là chủ nô. Trạch Ninh tin tưởng, Vệ Thanh Phong tuyệt đối không thể đánh vỡ ràng buộc giữa y và Ngô Hạo.

"Dạy dỗ không phải là roi cùng đường sao. Ninh, cậu yên tâm, tôi sẽ cho cậu vui vẻ tối cao, cũng sẽ cho cậu nếm được cực đoan thống khổ. Một gã dạy dỗ sư từng nói với tôi, bất luận kẻ nào đều sẽ khuất phục dưới đau đớn cực đoan. Ninh, khuất nhục mà cậu từng cho tôi tôi sẽ trả lại gấp bội. Tôi muốn đánh nát cậu, cho cậu phủ phục dưới chân ta làm một cái nô lệ không có tôn nghiêm, chỉ biết vẫy đuôi cầu hoan."

Vệ Thanh Phong càng nói càng hưng phấn, thanh âm của hắn bất giác đề cao tám độ, mặt cũng có chút đỏ lên.

Trạch Ninh vẫn không nói gì, y chỉ là nhắm mắt, coi như chính mình không ở trong nhà tù mà là đang nghỉ ngơi ở khách sạn thoải mái nhất.

"Ninh, chẳng lẽ cậu bị dạo đến nói không ra lời sao?" Cuối cùng chú ý đến mình là kịch một vai, Vệ Thanh Phong có chút bất mãn hỏi một câu.

"Tôi suy nghĩ, Lạc Dục Đan là làm sao mà chịu được anh? Hay là hắn chính là xem ở trên mặt mũi của cha anh mà không thể không chịu đựng." Những lời này Trạch Ninh nói vô cùng chậm rãi, mang theo rõ ràng trào phúng.

Hiển nhiên Vệ Thanh Phong bị chọc giận, hắn giơ roi lên, tiếng gió gào thét rơi xuống, lưu lại trên ngực Trạch Ninh một vết máu vô cùng đập vào mắt.

Một roi này của Vệ Thanh Phong là dùng toàn lực, đuôi roi rơi xuống cơ hồ sắp đạt tới vận tốc âm thanh, Trạch Ninh cảm thấy cả người đều bị bổ ra, đau đớn chiếm cứ tất cả ý thức của y. Nhưng y vẫn nỗ lực đem rên rỉ áp chế trong cổ họng, không ngừng thở dồn dập, ý đồ giảm bớt đau đớn không thuộc về mình.

"Ninh, cậu tốt nhất nhận rõ tình huống của mình, tôi mới là người khống chế."

Trên khuôn mặt thống khổ mà vặn vẹo của Trạch Ninh xả ra một cái tươi cười vân đạm phong khinh. Y thật sự không muốn để ý tới một Vệ Thanh Phong xấu xí như vậy.

Này không thể nghi ngờ càng thêm chọc giận Vệ Thanh Phong, roi liền như mưa mà trút xuống.

Roi của Vệ Thanh Phong không giống của Ngô Hạo cẩn thận, giàu có kỹ xảo, hắn chính là thuần túy thi ngược. Mỗi một roi hắn đều làm cho Trạch Ninh đau đến chết lặng.

Trên thân thể Trạch Ninh chảy ra không chỉ là mồ hôi, cũng có máu. Mỗi một roi đều da tróc thịt bong, giọt máu mỏng manh không ngừng từ miệng vết thương toát ra, hội tụ thành dòng, róc rách chảy xuống. Miệng vết thương ngang dọc che kín thân mình mảnh khảnh của Trạch Ninh, có vẻ vô cùng đáng sợ.

Ngay từ đầu Trạch Ninh còn có thể đè nén rên rỉ nơi cổ họng, nhưng thể lực xói mòn cấp tốc làm cho y nhanh chóng ngay cả hô đau đều làm không được, y chỉ có thể nặng nề hô hấp, trước mắt dần dần trở nên mơ hồ.

Khi Vệ Thanh Phong phát tiết xong tức giận mới phát hiện Trạch Ninh đã sớm chết ngất đi. Hắn có chút vô thố ném roi xuống, chạy tới xác nhận tình huống của Trạch Ninh. Cuối cùng xác nhận là Trạch Ninh chỉ là hôn mê, hắn mới thở ra nhẹ nhõm một hơi. Hắn đối với Trạch Ninh có một dục vọng giữ lấy kỳ quái, hắn hi vọng giữ lấy Trạch Ninh, chà đạp Trạch Ninh, cũng không hi vọng y chết.

Hắn bỏ lại roi, đối mình có chút ảo não, hắn nghĩ đến chính mình có thể không chỉ có dùng quất đến phát tiết phẫn nộ. Hắn sớm biết đau là không có biện pháp làm cho Trạch Ninh khuất phục, hắn hẳn là dùng những thứ học được từ chỗ các dạy dỗ sư.

Nhưng là...quên đi, hôm nay trước cứ vậy đi. Làm cho người đến trước bôi thuốc cho Trạch Ninh, đợi ngày mai bắt đầu, hắn nhất định phải dạy dỗ Trạch Ninh thật tốt, làm cho y thần phục chính mình.

Chương 52: Cường bạo, dục vọng

Lúc tỉnh lại, mặc dù ở trên giường, tứ chi lại bị thủ pháp trói không thể giãy dụa cố định.

Vệ Thanh Phong biết năng lực của Trạch Ninh, ở phương diện bảo vệ hắn không dám có một tia lười biếng buông thả.

Cảm thụ mềm mại dưới thân, Trạch Ninh biết miệng vết thương trên người nhất định được bôi thuốc, Vệ Thanh Phong sẽ không để cho y chết đi dễ dàng như vậy.

Xem tư thế này, Vệ Thanh Phong là muốn thực tiễn trò chơi dạy dỗ kia, thật đúng là chưa tới phút cuối chưa thôi.

Trạch Ninh không thể không thừa nhận kỳ thật chính mình là có một chút sợ hãi, chỉ cần là đau đớn thì không sao, y có thể chịu đựng. Nhưng thêm tính cùng dục thì sao? Khi ở cùng một chỗ với Ngô Hạo thân thể của y quả thật bị cải tạo, y sẽ ở trong lúc chịu ngược được đến khoái cảm, ở trong lăng nhục tìm kiếm giải phóng. Muốn ức chế loại dục vọng bản năng này của thân thể, so với chịu đựng đau đớn càng khó.

Chỉ có hể hi vọng kỹ xảo của Vệ Thanh Phong không cần quá tốt.

Lúc cửa bị đẩy ra, trên tay Vệ Thanh Phong không có roi. Hắn nhìn thoáng qua Trạch Ninh đã tỉnh lại liền bắt đầu nằm ở trên người Trạch Ninh bắt đầu liếm cắn, từ vành tai đến xương quai xanh, hắn dùng hết tất cả kỹ xảo đến khiêu khích tình dục của Trạch Ninh. Tay hắn thành thạo đặt ở trên phân thân của Trạch Ninh mà xoa nắn, lại ngay lúc phân thân no đủ ướt át lại bóp mạnh một cái, làm cho Trạch Ninh đau đến không thể tự chủ mà kêu lên. Hắn dùng hành động nói cho Trạch Ninh, hắn là nghiêm túc, hắn muốn đánh nát Trạch Ninh, làm cho Trạch Ninh trở thành nô lệ của hắn.

Trạch Ninh thực không thích vuốt ve của Vệ Thanh Phong, y là đồ vật của Ngô Hạo, trừ bỏ Ngô Hạo không ai có thể chạm vào y! Nhưng y lại không thể không thừa nhận, càng thật đáng buồn là thân thể thế nhưng ở dưới loại vuốt ve này nổi lên phản ứng. Cho dù đem hết toàn lực áp chế dục vọng, nhưng phân thân vẫn là đứng thẳng lên, đầu vú dần dần trở nên cứng rắn, tình dục bắt đầu làm đầu óc sũng nước.

Vệ Thanh Phong không biết Trạch Ninh có bao nhiêu cám ơn cú bóp mạnh kia của hắn. Phân thân ở bên bờ bùng nổ làm cho Trạch Ninh vô cùng bối rối, dục vọng của y là của Ngô Hạo, không có mệnh lệnh của Ngô Hạo y không thể tới cao trào, y không muốn vi phạm mệnh lệnh của Ngô Hạo! Cú bóp không chút lưu tình kia của Vệ Thanh Phong, dùng đau đớn đem Trạch Ninh từ bên bờ cao trào kéo lại, làm cho dục vọng mà y liều mạng ngăn cản dần bình ổn xuống.

Vệ Thanh Phong dùng đầu lưỡi đùa bỡn thù du trước ngực Trạch Ninh, tay đã muốn hướng xuống cúc huyệt của Trạch Ninh mà tìm kiếm. Khi ngón tay của hắn tiến vào, hắn rõ ràng cảm giác được thân thể của Trạch Ninh cứng đờ, còn có chút sợ hãi.

Trạch Ninh biết y trốn không thoát, nhưng vẫn không chịu khống chế mà bắt đầu giãy dụa. Khối thân thể này là thuộc về Ngô Hạo, trừ bỏ Ngô Hạo ai cũng không thể chạm vào, thân thể y sao có thể cất chứa dục vọng của những người khác?

Trạch Ninh biết Ngô Hạo tuyệt đối sẽ không bởi vì vậy mà vứt bỏ y, nhưng y không thuyết phục được bản thân, y không thể dùng thân thể dơ bẩn đi hầu hạ chủ nhân của y!

"Vệ Thanh Phong!" Từ lúc bị bắt tới này Trạch Ninh lần đầu tiên mất phong độ rống to, "Vệ Thanh Phong! Anh làm như vậy cũng không chiếm được tôi! Sẽ chỉ làm tôi càng chán ghét anh! Hận anh!"

"Ninh, cậu khẩn trương." Vệ Thanh Phong vừa tiếp tục động tác trên tay vừa nói, "Cậu khẩn trương đã nói lên tôi làm đúng rồi, đây là nhược điểm của cậu, cậu sợ hãi bất trung với Ngô Hạo. Cậu cùng tôi đều biết, chỉ cần không ngừng gây áp lực lên nhược điểm, điểm kia sẽ trở thành bắt đầu làm cho cả người hỏng mất. Ninh, tôi nhất định phải có được cậu, cho dù là lợi dụng cảm tình mà cậu dành cho người khác."

Vệ Thanh Phong vừa dứt lời, phân thân liền nặng nề đi vào.

Hậu huyệt khuếch trương cũng không hoàn toàn, Trạch Ninh cảm thấy một trận đau nhức. Mãnh liệt đau đớn làm thần trí của y thanh tỉnh một chút.

Chính mình không nên kích động như vậy, này chỉ biết bại lộ nhược điểm của mình, làm cho Vệ Thanh Phong càng thêm đắc ý. Không phản ứng mới là biện pháp tốt nhất.

Trạch Ninh hạ quyết tâm, bất luận Vệ Thanh Phong ở trong cơ thể của mình va chạm thế nào cũng không cổ họng một tiếng. Y cắn chặt môi của mình, dùng đau đớn không cho bản thân bị tình dục mê loạn, đạt tới cao trào. Chỉ cần y còn sống, y sẽ không tiếc hết thảy đi tuân thủ mệnh lệnh mà Ngô Hạo ban cho y. Y không thể bảo trì thân thể trong sạch, ít nhất có thể cam đoan dục vọng trung thành.

Khi Vệ Thanh Phong ở trong cơ thể Trạch Ninh phát tiết ra mới phát hiện, người dưới thân của hắn vẫn luôn không có đáp lại hắn chút nào. Tuy rằng dục vọng của Trạch Ninh do tuyến tiền liệt bị kích thích mà đứng thẳng, lại một giọt cũng không phát tiết.

Vệ Thanh Phong nhìn đến Trạch Ninh nhẫn nại mà cắn nát môi, lửa giận liền cọ cọ chạy lên. Cậu thế nhưng duy hộ tên nam nhân kia đến mức như vậy!

Dục vọng của nam nhân có bao nhiêu khó nhẫn nại, Vệ Thanh Phong là biết đến, Trạch Ninh không phải tính lãnh cảm, y muốn áp chế dục vọng so với chịu được đau đớn muốn khó gấp trăm ngàn lần. Nhưng y vẫn làm như vậy, y vẫn vì Ngô Hạo mà làm như vậy!

Hiện giờ trong lòng Vệ Thanh Phong chỉ có ghen tị, điên cuồng mà ghen tị. Hắn ghen tị Ngô Hạo có thể có được một Trạch Ninh như vậy, một Trạch Ninh toàn tâm toàn ý vì hắn như vậy. Vì cái gì? Vì cái gì cậu có thể đối Ngô Hạo trả giá nhiều như vậy, đối tôi lại không nhìn liếc mắt một cái?!

Từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, Vệ Thanh Phong sẽ không hiểu rõ được nội tâm của Vệ Thanh Phong. Hắn lại càng không giống như Ngô Hạo mà đi lý giải Trạch Ninh, vì Trạch Ninh mà suy nghĩ. Đối với thứ mà mình muốn, cho tới bây giờ hắn chỉ có một động tác – cướp đoạt.

Hiện tại hắn đúng là đem Trạch Ninh trói vào trên giường của mình, nhưng vậy thì thế nào? Trong lòng Trạch Ninh tràn đầy đều là nghĩ đến một người nam nhân khác.

Chương 53: Kế hoạch, Nghĩ cách cứu viện

Cả một ngày đều không có tin tức của Trạch Ninh, Ngô Hạo biết kết quả mà hắn không nguyện ý nhìn đến lại có khả năng xảy ra nhất xuất hiện.

Mặc kệ thế nào hắn đều phải cứu Trạch Ninh ra, hắn là chủ nhân của y, hắn có nghĩa vụ bảo hộ y.

"Phái ra tất cả anh em đi tìm Ninh, tận khả năng làm cho lớn một chút." Hắn nhất định phải làm cho Lạc Dục Đan biết Trạch Ninh đối với mình có bao nhiêu quan trọng, như vậy Lạc Dục Đan mới có thể đem Trạch Ninh làm như lợi thế đến cùng hắn đàm phán, sự mình mới có đường cứu vãn.

Ngô Hạo biết chính mình phải trả giá cái gì, bất luận là muốn Bố Già tán thành đoạn quan hệ này hoặc là muốn cứu Trạch Ninh ra. Mà hắn đã làm tốt chuẩn bị.

Có chút thoát lực dựa vào trên lưng ghế dựa, Ngô Hạo có chút phiền chán. Nhưng hiện tại có thể làm chỉ có đợi, đợi Lạc Dục đan đến cùng hắn đưa ra điều kiện.

"Ngô Hạo, cậu đang làm gì?"

Chat webcam bị cưỡng chế chuyển được, người có quyền lợi này chỉ có Ivano.

"Bố Già, tôi đang vì người yêu mất tích mà thương tâm." Ngô Hạo ngay cả đứng lên đều lười, cứ như vậy mà dựa vào trên ghế nói với Ivano, trong giọng nói có chứa rõ ràng châm chọc.

Ivano hiển nhiên không nghĩ tới một Trạch Ninh nho nhỏ, có thể làm cho Ngô Hạo trở nên vô lễ như vậy, hắn hơi hơi nhíu mày: "Ngô Hạo, lệ thường của tổ chức cậu cũng biết. Chúng ta sẽ không vì một cá nhân mà hi sinh đại cục, huống chi là một sát thủ."

Sát thủ, chính là được bồi dưỡng đến xử lý những thứ dơ bẩn, đơn giản là vật tiêu hao. Sát thủ Kim Tinh chẳng qua cũng chỉ là vật tiêu hao hơi sang quý mà thôi.

"Bố Già, Ninh vốn không cần đi chấp hành cái nhiệm vụ ngu xuẩn kia. Nhưng y vẫn đi, đơn giản là ngài muốn chứng minh. Y muốn hướng ngài chứng minh y không phải là trói buộc của tôi. Bố Già, nếu y thực sự hy sinh vì tổ chức tôi cũng sẽ không nói gì, nhưng y lại là vì tôi mà đi, muốn mặc kệ y tôi làm không được."

"Cho nên cậu sẽ hy sinh lợi ích của tổ chức để đổi y về?" Ngữ khí của Ivano đã trở nên có chút nguy hiểm, giống như chỉ cần Ngô Hạo đáp sai một câu, hắn sẽ lập tức đối Ngô Hạo hạ lệnh truy sát.

"Tôi hi vọng không, cũng sẽ hết sức không làm như vậy. Nhưng, đến lúc bất đắc dĩ tôi cũng không có lựa chọn khác. Dù sao y bị bắt là vì mệnh lệnh của ngài." Ngô Hạo đã nhận ra cảm xúc của Ivano, nhưng hắn vẫn đem ý tưởng trong lòng nói ra, không né tránh. Mặc dù hắn ở hắc đạo, nhưng có qui tắc của mình, tuyệt không đối Boss mà mình nguyện trung thành nói dối.

"Như thế là do ta làm sai?" Ngữ khí của Ivano càng thêm lạnh thấu xương, giống như một thanh đao sắc bén.

"Bố Già, ngài để tay lên ngực tự hỏi, nếu người bị bắt là Tô Li ngài sẽ làm thế nào?"

Những lời này của Ngô Hạo bắn vào giữa hồng tâm, Ivano bị những lời này đam vào khiến cho đồng tử hơi co rút lại, ánh mắt không tự chủ hướng một bên liếc liếc.

"Ngô Hạo, cậu không cần quá cuồng vọng."

"Tôi nói chính là sự thật, Bố Già, tôi tin tưởng ngài có thể lý giải tôi."

Ivano yên lặng nửa ngày, cuối cùng nói: "Được rồi, ta cũng chỉ là muốn trắc nghiệm xem cảm tình của các ngươi có bao nhiêu sâu đậm. Ta cho cậu đi cứu Trạch Ninh, nhưng đồng thời cậu phải cam đoan chuyện ở khu Trung Quốc phải thành công. Chế định ra một kế hoạch, này sẽ tiêu phí của cậu vài ngày, hi vọng trong lúc đó tiểu nô lệ của cậu sẽ không cô phụ hi vọng của cậu, ở chỗ của Lạc Dục Đan không nhịn được hình phạt mà đầu hàng. Ta khuyên cậu không nên hành động lệch lạc, nếu không cho dù cậu cứu y ra, ta cũng sẽ đem y trở thành phản đồ mà giải quyết. Cậu cũng biết rõ kết cục đó là thế nào." Ivano thỏa hiệp, này cũng đồng thời thuyết minh Ngô Hạo chỉ có thể ấn hắn nói mà làm.

Sau khi chat webcam gián đoạn thật lâu, nắm đấm siết chặt của Ngô Hạo đều không có buông ra. Hắn đang nói phục chính mình, thuyết phục chính mình không cần xúc động, thuyết phục chính mình tỉnh táo lại chế định kế hoạch. Bố Già, nói là làm. Hắn vẫn chưa đủ thực lực để đối kháng Bố Già.

Cố gắng làm cho chính mình không cần suy nghĩ Trạch Ninh đang trải qua khổ hình gì, Ngô Hạo ấn máy liên lạc, "Đem tình huống của các phân đà Hồng Minh kể lại cho tôi."

*************
Xuân dược, xuân dược cực kỳ mạnh ở trong cơ thể Trạch Ninh kêu gào. Phân thân không biết đã đứng thẳng bao lâu, đầu óc bị tình dục thiêu đốt có chút mơ hồ, mồ hôi đã ướt đẫm chăn nệm, nhưng y vẫn không hề phóng thích.

"Ninh, không cần nhịn nữa. Loại chuyện này là không nhịn được. Đây là loại thuốc mới được Phù Quang khai phá, không giải quyết sẽ chết người." Vệ Thanh Phong muốn đánh nát cái vòng bảo hộ do Ngô Hạo dựng nên, làm cho Trạch Ninh vi phạm mệnh lệnh của Ngô Hạo ở dưới thao túng của hắn mà giải phóng dục vọng. Hắn muốn cho Trạch Ninh biết không ai có thể vì một người khác mà trả giá tất cả mọi thứ, ở dưới tình huống cực đoan mọi người chỉ có thể lo lắng cho chính bản thân mình. Trạch Ninh cho rằng bản thân có thể vì Ngô Hạo trả giả hết thảy chỉ là biểu hiện giả dối.

Người là có thể bị cải tạo, Ngô Hạo có thể cải tạo Trạch Ninh, hắn Vệ Thanh Phong cũng có thể.
Sẽ chết sao? Bị tình dục đốt cháy sạch thần trí, Trạch Ninh chỉ có thể bắt được vài chữ trong lời nói của Vệ Thanh Phong. Thật ra y không sợ chết, nhưng chủ nhân của y từng hạ mệnh lệnh không cho phép y chết.

Tựa hồ không có cách nào a. Chủ nhân, đợi Ninh sau này lại hướng ngài thỉnh tội đi.
Không hề áp lực dục vọng đang mãnh liệt dâng lên trong thân thể, bạch trọc tích tụ lâu ngày từng chút phun ra.

Vệ Thanh Phong vui vẻ cong cong khóe miệng, hắn nghĩ đến chính mình cuối cùng cũng suy yếu được một bức tường đề phòng trong lòng của Trạch Ninh. Lại không biết Trạch Ninh làm như vậy, vẫn như cũ là vì gìn giữ mệnh lệnh của Ngô Hạo.

Chương 54: Chuyển biến, điều kiện

Từng chút gây áp lực, Vệ Thanh Phong tin tưởng ở dưới tổ hợp của đường cùng roi, Trạch Ninh nhất định sẽ đối mình khuất phục.


Mang khẩu gia cho Trạch Ninh, đem phân thân của chính mình đưa vào trong khoang miệng ôn nhuận của Trạch Ninh, Vệ Thanh Phong cảm thấy một trận sảng khoái. Hắn muốn cho Trạch Ninh biết hắn có được hết thảy của y, hắn muốn cho Trạch Ninh hiểu biết hắn tuyệt đối cường thế, làm cho Trạch Ninh nhớ kỹ hắn là không thể phản kháng.

Hoàn toàn không nhìn Trạch Ninh thống khổ vì hít thở không thông cùng hai nắm tay siết chặt, Vệ Thanh Phong tùy ý rút ra chọc vào. Dục hỏa theo từng động tác kế tiếp mà dâng lên, đi theo tốc độ nhanh hơn, thời khắc giải phóng cũng sắp đến.

"Ầm" một tiếng, cửa bị mạnh mẽ mở ra.

Lạc Dục Đan hoàn toàn không nhìn Vệ Thanh Phong đang làm việc, chỉ trực tiếp ngồi xuống sô pha nói: "Nhanh chút xong việc, tôi có lời muốn hỏi y."

Vệ Thanh Phong bị hành động của Lạc Dục Đan làm cho rơi vào trong cơn giận dữ, nhưng cũng không thể không cưỡng chế dục vọng đang kề cần bùng nổ. Hắn không phải bại lộ cuồng, hắn không thích làm loại chuyện này dưới sự nhìn chăm chú của người khác.

Vội vàng thu hồi lão Nhị của mình, Vệ Thanh Phong quay đầu rống giận với Lạc Dục Đan: "Anh tới làm cái gì? Tôi nói rồi y giao cho tôi!"

"Vốn đúng là như vậy." Lạc Dục Đan nói được không vội không nóng nảy, hoàn toàn là phong phạm của vương giả, "Bất quá hiện tại sự tình có biến hóa. Ngô Hạo đang vận dụng tất cả lực lượng tìm y, này thuyết mình địa vị của y không tầm thường."

"Cho nên? Tôi nói rồi, dùng hình với y anh cái gì cũng không ép ra được." Cơn giận của Vệ Thanh Phong còn sót lại chưa tiêu.

"Phải không?" Lạc Dục Đan hỏi ngược lại một câu, hoàn toàn không tin, "Tôi đem y giao cho cậu, chính là cảm thấy y không có giá trị để ép hỏi. Chỉ cần là người, miệng luôn có thể cạy mở. Hơn nữa, tôi thấy phương pháp của cậu tiến triển cũng chẳng ra sao, cứ tiếp tục lề mề như vậy chính là lãng phí thời gian."

"Anh! Anh đừng quên..."

"Đừng quên cái gì? Tôi nghĩ cha cậu hẳn là biết hiện tại chúng ta là châu chấu trên một sợi dây thừng, ông ta không giúp tôi bản thân cũng khó bảo vệ. Cho nên, không cần lại đem cha cậu ra nói." Lạc Dục Đan đùa bỡn tách trà trong tay, mười phần thản nhiên, hoàn toàn không đem Vệ Thanh Phong nhìn vào mắt.

Vệ Thanh Phong lại lần nữa bị nghẹn không lời nào để nói, hắn chỉ có thể căm giận siết chặt nắm tay lui về sau nửa bước. Dù sao nơi này không phải là địa bàn của hắn.

Bi ai của sát thủ ngay tại bọn họ vĩnh viễn là giúp người làm việc, không có thế lực của riêng mình.

"Nếu như cậu đủ nhẫn tâm, liền ở lại mà nhìn. Nếu không, tôi đề nghị cậu nên đi ra ngoài." Lạc Dục Đan chỉ nói một câu như vậy với Vệ Thanh Phong liền quay đầu đối vệ sĩ đứng bên cạnh nói, "Bắt y tỉnh táo lại một chút cho ta."

Lập tức có vệ sĩ đi phòng bếp hứng nước lạnh, sau đó cũng không để ý đến chăn tàm ti sa hoa trên giường liền trực tiếp đem nước lạnh hất lên đầu Trạch Ninh.

Thần trí mê ly do tình dục cuối cùng thanh tỉnh vài phần. Trong miệng lưu lại mùi vị tanh hôi làm cho y thực không thoải mái.

Y nhìn Lạc Dục Đan ngồi trên sô pha lạnh nhạt ưu nhã lại cười đến quỷ dị liền dứt khoát nhắm hai mắt lại, không muốn để ý tới.

"U, cái giá còn thật lớn." Lạc Dục Đan cũng không giận, hắn nhấp một ngụm trà mới tiếp tục nói, "Vậy ngươi liền nghe đi. Ngô Hạo đang vận dụng tất cả lực lượng đi tìm ngươi, hơn nữa còn là giống trống khua chiêng đi tìm, thật giống như là sợ ta không biết. Ngươi nói đây là vì cái gì?"

Trạch Ninh nhắm mắt, tuy rằng nhìn như không hề phản ứng, lại thực bị tin tức này chấn một chút. Y không biết chính mình là vui vẻ càng nhiều một chút vẫn là phiền não càng nhiều một chút. Ngô Hạo đang tìm y, y đương nhiên vui vẻ, nhưng này cũng là nói cho Lạc Dục Đan chính mình giá trị, Lạc Dục Đan nhất định sẽ lấy chính mình làm lợi thế hướng Ngô Hạo làm công phu sư tử ngoạm. Y không muốn Ngô Hạo bởi vì y mà thỏa hiệp, y có thể đương nhiên vì Ngô Hạo dâng ra hết thảy, cũng không thể liên lụy hắn.

Lạc Dục Đan nhìn thoáng qua yên lặng Trạch Ninh, tiếp tục nói: "Hắn coi trọng ngươi, không muốn ngươi chết, cho nên mới gióng trống khua chiêng nói cho ta biết ngươi giá trị, làm cho ta đem ngươi làm lợi thế để đàm phán. Ta có thể lý giải như vậy hay không, Ngô Hạo vì ngươi có thể buông tha cho việc làm ăn ở nơi này?" Lạc Dục Đan dừng một chút, đem tách thả lại trên bàn.

"Chính là có một chút rất kỳ quái, nếu hắn coi trọng ngươi như vậy, như thế nào lại phái ngươi tới chấp hành nhiệm vụ nhất định phải chết để ám sát ta? Từng bước một đến, hắn không phải không có cơ hội đánh đến ta. Như thế xem ra, kết luận chỉ có một. Nhiệm vụ cho ngươi ám sát ta không phải do hắn hạ đạt, hắn lại vô lực ngăn cản. Nói cách khác trong tổng bộ Mafia của các ngươi có bất đồng."

Lạc Dục Đan nói được tự tin tràn đầy mười phần khẳng định, là giống như hết thả cũng không phải do hắn trinh thám mà là hắn chính mắt nhìn thấy. Ngay cả Trạch Ninh cũng không thể không bội phục hắn. Ý nghĩ cơ trí, tư duy kín đáo, cơ hồ đoán trúng hoàn toàn.

"Như vậy đi, ta cung cấp một cái lựa chọn song thắng. Khối bánh ngọt Trung Quốc này ta không muốn làm cho người nước Mĩ đến phân, nhưng cũng không muốn ở lúc hai phe sống mái với nhau làm cho ngư ông đắc lợi. Ta có thể cho các ngươi mượn lực lượt thoát khỏi sự khống chế của gia tộc Ginovese. Sau đó chúng ta cùng kinh doanh khối địa phương Trung Quốc này, ngươi xem thế nào?"

Thật sự là một điều kiện mê người, làm cho người ta muốn không cúi đầu đều không được. Bất quá, nghĩ Trạch Ninh y là đứa ngốc sao? Ở phía sau điều kiện tốt như vậy làm sao không có một phen dao nhỏ sắc nhọn ?

"Lạc tiên sinh ngài thật đúng là xem trọng tôi, tôi chỉ là một sát thủ nghe lệnh làm việc. Không có năng lực cũng không có tư cách đi đàm cái gì điều kiện, cho nên ngài có chuyện gì muốn nói vẫn là trực tiếp đi tìm chủ nhân của tôi mà nói đi." Trạch Ninh vừa mở miệng liền lạnh lùng đem tất cả ý tốt của Lạc Dục Đan cản trở về, không chừa lối thoát.

"Hảo. Không hổ là Diêm Vương. Tầm nhìn rộng rãi, thực cốt khí." Lạc Dục Đan cũng không phải là người hở chút ra liền tức giận, mà khi ngữ khí hắn hơi đề cao một chút, nhất định phải có người bởi vì đối hắn vô lễ mà trả giá đại giới, "Bất quá ngươi phải biết rằng, cốt khí là cần đại giới."

Chương 55: Đau lòng, phục tùng

"Bất quá ngươi phải biết rằng, cốt khí là cần đại giới."

Trong giọng nói của Lạc Dục Đan nghe không ra tức giận, thậm chí còn lộ ra một tia sung sướng. Hắn là người có thiên tính tàn nhẫn, lấy thống khổ của người khác làm niềm vui. Thi ngược, luôn có thể mang lại khoái cảm cho hắn.

"Ninh..." Vệ Thanh Phong nhịn không được kêu một tiếng, mang theo ám chỉ cùng nhắc nhở. Hắn từng thấy được Lạc Dục Đan là như thế nào đối đãi phản đồ, hắn không nghĩ làm cho Trạch Ninh biến thành bộ dáng kia.

Lạc Dục Đan quay đầu liếc mắt nhìn Vệ Thanh Phong một cái, trong ánh mắt mang theo dày đặc cảnh cáo. Vệ Thanh Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể đem tất cả lời muốn nói ra miệng nuốt trở về.

"Rút hết móng ta của y cho ta. Nhớ kỹ, kéo chậm một chút, làm cho y thể hội thật tốt cái gì kêu là thống khổ."

Lạc Dục Đan vừa dứt lời, lập tức có vệ sĩ đem ngón tay của Trạch Ninh mạnh mẽ tách ra cố định, dùng cái nhíp chuyên dụng kẹp lấy móng tay, không chút lưu tình kéo ra ngoài.

Một bộ phận của thân thể bị ngạnh sinh sinh rút ra, toàn tâm đau đớn trực tiếp kích thích đầu óc, cơ bắp theo bản năng muốn lùi về, lại bị người gắt gao cố định, nhúc nhích không được nửa phần. Đau đớn vốn rất nhanh trôi qua, lại nhân vệ sĩ cố ý thả chậm tốc độ trở nên thong thả mà tra tấn người, độn đau từng chút xâm nhập xương tủy, đâm vào linh hồn, cả người bị đau đớn khống chế không chiếm được giải phóng, nhìn không tới cuối.

"A!" Đau đớn hoàn toàn phá tan trói buộc của ý chí, trong nháy mắt Trạch Ninh kêu thảm ra tiếng, thanh âm thê lương mà tuyệt vọng.

Vệ Thanh Phong cảm thấy tim của mình bị tiếng hét thảm này đâm một chút, lại có chút ẩn ẩn phát đau. Chuyện gì thế này? Chính mình đối Trạch Ninh không phải chỉ chó dục vọng giữ lấy sao? Chỉ cần có thể được đến là tốt rồi, sao hắn có thể vì Trạch Ninh thống khổ mà đau lòng?

Hắn không kịp nghĩ tiếp, di động trong túi quần vang lên, tiếng chuông đặc chế, là cha của hắn.

Liếc mắt nhìn Lạc Dục Đan một cái, Vệ Thanh Phong đi ra ngoài tiếp điện thoại. Một khắc đóng cửa kia, hắn có chút lo lắng liếc mắt nhìn Trạch Ninh, cuối cùng bị cánh cửa kia ngăn cách không thể nhìn thấy bóng người kia.

"Kỳ thật ngươi không cần cố chấp như vậy, thuyết phục Ngô Hạo nhận điều kiện này, ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Hoặc là ngươi càng thích nói ra nơi Mafia đưa thuyền hàng cho Ngô Hạo, dẫn đường, này cũng có thể cho ngươi đạt được giải thoát."

"Cho dù tôi nói...khụ khụ...thuyền của Mafia, ngươi dám cướp?" Tuy rằng vạn phần thống khổ, Trạch Ninh vẫn như cũ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lạc Dục Đan. Trong ánh mắt viết là kiên định cùng cố chấp thuộc về cường giả.

"Ta không dám, đối Mafia ta thật sự không thể trêu vào." Những lời này của Lạc Dục Đan nói được vẫn kiêu ngạo cuồng vọng như cũ, giống như hoàn toàn không phải là bên yếu thế, "Bất quá ta có thể báo cho Hải Quân, không cần làm dơ tay của mình."

Trạch Ninh không thèm nhắc lại, y biết cùng vô lại không có hạn cuối đấu võ mồm vĩnh viễn đều không có kết quả.

Thống khổ vẫn tiếp tục, từng chút mài mòn thần kinh cùng thể lực của Trạch Ninh. Y không biết Lạc Dục Đan sẽ tra tấn y bao lâu, y không biết Ngô Hạo còn bao lâu sẽ tìm được y, trước mắt y chỉ có thể nhìn đến chính là vô tận hắc ám. Nhưng kỳ quái là y thế nhưng vẫn không cảm thấy tuyệt vọng, ở chỗ sâu nhất dưới đáy lòng vẫn như cũ nhận định Ngô Hạo sẽ cứu y ra.

"A..." Thân thể rốt cục chịu không nổi, cơ năng tự bảo vệ mình của sinh vật làm cho Trạch Ninh hôn mê bất tỉnh. Lúc này năm ngón tay phải của y đã máu tươi đầm đìa.

"Thoa thuốc tiêu độc cho y, không cân dễ dàng giết chết. Hôm nay trước tiên đến đây, ngày mai chúng ta tiếp tục."

Lạc Dục Đan nhìn Trạch Ninh đã hôn mê, lộ ra ý cười tàn nhẫn. Người này, xem ra có thể làm cho hắn chơi đùa một thời gian.

"Anh muốn làm gì với Trạch Ninh?" Lúc Lạc Dục Đan đi ra, Vệ Thanh Phong vừa vặn cúp điện thoại, hắn có chút khẩn trương tiến lên chất vấn Lạc Dục Đan.

"Đương nhiên là lợi dụng hạn độ giá trị lớn nhất của y!"

"Bao gồm bị anh ngược đãi, giúp anh tìm niềm vui? Tôi giúp anh bắt y, cũng không phải là mục đích này!"

"Ngược đãi là thủ đoạn tất yếu để có được tình báo, tìm niềm vui chính là đi kèm. Cậu không cần lầm lẫn, tôi làm như thế nào không tới phiên cậu bình phán."

"Vậy anh cũng đừng quên, tôi từng nói với anh, đơn thuần thi ngược đối Trạch Ninh là vô dụng. Độ cứng cỏi của y vượt xa sức tưởng tượng của anh."

"Không, không là sẽ không khuất phục. Không chịu khuất phục, chỉ là vì cậu còn chưa đủ ác." Lạc Dục Đan bỏ lại những lời này, không hề để ý đến Vệ Thanh Phong, đi thẳng đến thư phòng.

"Vậy anh cũng là có thể bị phục tùng sao?" Nhìn bóng dáng của Lạc Dục Đan, Vệ Thanh Phong không cam lòng hỏi ra một câu như vậy. Chỉ thấy bước chân của Lạc Dục Đan thoáng ngừng một chút, lập tức khôi phục bình thường, cũng không có trả lời Vệ Thanh Phong.

Chương 56: Mất mát, phiền muộn

Đầu ngón tay vẫn truyền đến từng trận đau đớn như cũ, sau lưng cũng không còn là chiếc nệm Simmons sa hoa mềm mại, trong không khí tràn ngập sự âm lãnh ẩm ướt riêng biệt của hình phòng.

Trạch Ninh tỉnh, nhưng ngay cả mí mắt đều lười mở. Bức tường đá lạnh như băng sau lưng tinh tường nhắc nhở y, hiện tại cuộc sống đối với y đơn giản chính là tra tấn cùng chờ đợi tra tấn, y lại cần gì phải thanh tỉnh?

Tên tuổi Lạc Dục Đan y không phải chưa từng nghe qua, trước khi Ngô Hạo về Trung Quốc Lạc Dục Đan liền lấy tàn nhẫn ác độc nổi tiếng khắp giới. Đồn đãi từng có một cảnh sát nằm vùng, bị Lạc Dục Đan dụng hình tươi sống bức điên. Con người rắn rỏi 1m8 thiết cốt boong boong kia đến cuối cùng lại quỳ dưới đất học một con chó đực động dục, tật sức bày ra đủ loại tư thế khuất nhục, chỉ cầu có thể chết. Từ đó về sau, liền không hề có người dám chọc ác quỷ sâu không thấy đáy này.

Khi đó y còn đang suy nghĩ, y nhất định sẽ không nhận mục tiêu làm ăn này, quá nguy hiểm, cũng quá không đáng. Nhưng chuyện đời luôn hay thay đổi. Hiện tại, y chỉ có thể tử khiêng. Tận lực đem chính mình trở thành một món đồ vật, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không cảm giác được.

Trong bóng đếm truyền đến một trận âm thanh mở cửa nhỏ vụn, Trạch Ninh nghe được có người tới gần. Người đến có hai người, một cái bộ pháp đều đều ổn định, chân rơi xuống đất cơ hồ không tiếng động, một cái khác cước bộ trầm trọng, khoảng cách bước chân cũng không chia đều, Xem ra là Lạc Dục Đan cùng vệ sĩ của hắn.

Người tới đứng ở nơi cách y khoảng một thước, Trạch Ninh nghe được thanh âm truyền đến từ đỉnh đầu, "Kéo y dậy, phần của ngày hôm nay nên bắt đầu."

****
"A Cường, đem chuyện vừa rồi công bố xuống dưới, Anh muốn nghỉ ngơi một chút."

Có chút mệt mỏi dựa vào trên ghế, Ngô Hạo xoa xoa huyệt thái dương, muốn đuổi đi chút mệt nhọc tích tụ do thời gian dài không ngủ được.

"Ninh, cho ta một tách cà phê."

Trong lúc hoảng hốt theo bản năng vươn tay ra, nhưng không có nghe được tiếng trả lời quen thuộc vang lên, hắn bắt đến chính là một mảnh trống rỗng.

Có chút mất mát đem bàn tay ở giữa không trung thu trở về, Ngô Hạo không khỏi nhẹ trào phúng một tiếng: rốt cuộc chính mình đang làm cái gì? Ninh đã không còn ở nơi này, mãi đến khi mình có thể cứu y ra trước đó y sẽ không thể nào xuất hiện...

Nguyên lai ở chút vô tri vô giác, chính mình lại lún sâu như vậy, đã muốn không thể thói quen cuộc sống không có Trạch Ninh.

Ánh mắt chậm rãi quét qua giá sách, lại đến sô pha, đến bàn trà, đến cửa gỗ, đến cửa sổ sát đất...Ở trong phòng này, thậm chí trong cả tòa nhà này, lại có chỗ nào không có lưu lại dấu vết của Trạch Ninh?

Hắn như thế nào có thể không nhớ y, hắn như thế nào có thể làm cho chính mình tập trung tinh thần đi chế định cái kế hoạch rác rưởi gì kia?

"Ninh, lấy cho ta tách cà phê."

"Ninh, đem giá sách sửa sang lại một chút."

"Ninh, cảnh ánh chiều tà rơi trên mặt ngươi rất đẹp, ta thích. Sau này ngươi ở trước cửa sổ chờ ta đi."

"Ninh, ngươi chỉ vì ta mà sống."

"Ninh, đem hết thảy của ngươi giao cho ta, ta sẽ bảo vệ ngươi."

"Ninh..."

"Vâng, chủ nhân."

Ở trong căn nhà này, lần đầu tiên hắn đội nhũ hoàn cho Trạch Ninh. Khi đó hắn một câu "Ta muốn ngươi làm tính nô của ta" đối lấy một cú quét chân không chút lưu tình. Sau đó cũng ngay trong căn nhà này, hắn cùng Trạch Ninh ký xuống khế ước, mang theo vòng gáy, quan hệ của bọn họ từ đó về sau chính thức bắt đầu. Ngày đó hắn, thực cám ơn người đến đánh lén kia, là lần đánh lén đó làm cho hắn nhanh như vậy có thể chiếm được Trạch Ninh.

Bọn họ ở trong tòa nhà này âu yếu, vuốt ve làm tình, lẫn nhau thăm dò đến linh hồn tương giao.

Nơi này, ngay cả trong không khí cũng ghi khắc ký ức tốt đẹp của bọn họ.

Suy nghĩ không thể khống chế mà tản mác ra, một đống chữ trong văn kiện biến thành "Ninh" nhảy ra. Ký ức từ mỗi một khe hở trong căn phòng, dần dần lan tràn.

Ký ức như thủy triều đập vào mặt lại làm cho Ngô Hao cảm thấy có chút hít thở không thông, ngực của hắn càng ngày càng nặng, càng ngày càng nghẹn, dần dần có chút thở không nổi.

Hắn biết, cái này gọi là đau lòng, là trừng phạt ông trời dành cho hắn. Trừng phạt hắn không thể bảo vệ Trạch Ninh.

Tâm rất đau, hắn vẫn là phải miễn cưỡng vực dậy lý trí. Cứ dấn thân vào trong thương cảm, hắn là không cứu được Trạch Ninh.

Hắn không thể chỉ có quá khứ, hắn muốn là tương lai.

Chương 57: Tình cũ, làm ăn

"Tiên sinh." Thật không ngờ Ngô Hạo lại đi vào Phù Quang, Tùy Viễn từ sau bàn đứng lên, nhìn Ngô Hạo có chút kinh ngạc.

Lần này Ngô Hạo đến Phù Quang chỉ là có việc muốn nhờ Tùy Viễn. Tuy rằng lần trước vì chuyện Trạch Ninh, hắn cùng Tùy Viễn không quá vui vẻ, hiện tại muốn tới nhờ người làm việc nói thế nào cũng đều có chút xấu hổ, nhưng điều này không chút ảnh hưởng khí thế của thân là kẻ chưởng khống như Ngô Hạo. Hắn chỉ là tùy ý đứng, nhưng ép tới Tùy Viễn có chút hoảng hốt.

"Ta muốn ngươi giúp một việc." Ngô Hạo nói được thực bình thản, không hề có khép nép khi cầu người, cũng không mang theo bá đạo của ngày thường, mà giống như đang hàn huyên giữa những người bạn bình thường.

Tùy Viễn đương nhiên biết đến chuyện giữa Ngô Hạo và Lạc Dục Đan, nhưng hắn là một quản lý nơi vui chơi nho nhỏ cũng không có tư cách đi nhúng tay vào đấu tranh của hai lão đại. Hơn nữa nơi vui chơi là một chỗ chỉ biết tiền, hắn mặc kệ người đến là ai, giữa khách nhân có khúc mắc gì, chỉ cần làm theo quy củ trả đủ tiền, hắn liền mở rộng cửa hoan nghênh.

Đương nhiên đây là lập trường chung của hắn. Nếu nói về tư, hắn là thực ghen tị Trạch Ninh. Từ sau khi được Ngô Hạo dạy dỗ ở nước Mỹ, hắn từng liều lĩnh đuổi theo sau Ngô Hạo, nguyện ý vứt bỏ tất cả chỉ cầu trở thành nô lệ của hắn. Nhưng Ngô Hạo lại chưa từng cho hắn chẳng sợ chỉ là nhiều hơn một ánh mắt. Một Ngô Hạo từng như vậy, hiện tại nhưng lại vì Trạch Ninh buông dáng người, tới nơi này tìm hắn hỗ trợ!

"Tiên sinh, ngài có biết tôi chỉ là ông chủ của một nơi vui chơi nho nhỏ. Chuyện của các ngài tôi không có bản sự nhúng tay."

"Tùy Viễn, không cần giả vờ trước mặt ta, có cái gì có thể nói thẳng. Năng lực của ngươi, ta rất rõ ràng." Ngô Hạo một châm thấy máu, trực tiếp xé rớt mặt nạ mà Tùy Viễn muốn đeo lên.

Tùy Viễn bị lời nói của Ngô Hạo nghẹn một chút, sửng sốt ba giây, bày ra một nụ cười khổ. Cũng phải, bộ dáng gì của mình đều bị nam nhân trước mắt này nhìn qua, còn có gì tốt mà giả vờ giả vịt. Bày ra giọng quan lại có gì dùng?

"Tiên sinh, bất luận như thế nào tôi đối với ngài vẫn là ôm kỳ vọng. Ngài hẳn là biết tôi sẽ không hỗ trợ đi cứu người kia, người mà tôi xem là đối thủ."

"Hôm nay ta không phải lấy thân phận này đến." Không khí ái muội vừa mới dâng lên trong phòng bị Ngô Hạo trực tiếp dùng một câu đánh tan, "Ta là đến đại biểu gia tộc Ginovese bàn một chuyện làm ăn."

Đúng là Ngô Hạo có thể lợi dụng dư uy đối với Tùy Viễn bắt buộc hắn làm một chuyện, nhưng hắn cũng không muốn làm như vậy. Hắn vĩnh viễn không có khả năng thu Tùy Viễn làm nô lệ, cho nên lợi dụng tình cảm Tùy Viễn dành cho hắn sẽ có vẻ vô cùng ti bỉ. Lấy việc công làm cớ, đối hai người đều tốt.

"Vậy tiên sinh muốn bàn chuyện gì." Treo lên tươi cười mang tính chức nghiệp, Tùy Viễn làm một tư thế mời. Hắn ở chốn làm ăn cũng là một người có tâm tư nhạy cảm, những lời này của Ngô Hạo có ý tứ gì hắn vô cùng hiểu được, cùng với tâm chìm xuống, thân thể tự nhiên làm ra phản ứng đáp lại cao nhất.

Thế này Ngô Hạo mới ngồi xuống sô pha dùng để tiếp khách, hắn tựa lưng vào ghế, mở miệng hoàn toàn là việc chung: "Ta biết các ngươi cần định kì buôn lậu chút đồ dùng đặc biệt. Ta có thể dùng nửa giá so với hiện tại để cung cấp thuyền vận chuyển cho ngươi."

Thuyền của Mafia không người dám cướp, tuyệt đối bảo đảm an toàn, nhưng lại là nửa giá, điều kiện này thật sự vô cùng mê người. Nhưng việc buôn bán không phải là bánh nhân thịt rớt từ trên trười xuống, không có trả giá ngang nhau, Ngô Hạo sao có thể cho không hắn ưu đãi lớn như vậy?

"Điều kiện tốt như vậy, tiên sinh muốn cho tôi làm cái gì?"

"Đem hàng tồn của các ngươi đưa đến kho hàng của Hồng Minh."

Đây là một điều kiện đơn giản, đối với lợi ích của Tùy Viễn cũng không có tổn hại, nhưng là...

"Tiên sinh, hàng hóa mà ngài để tôi đưa đi không có tặng phẩm đi?"

"Điều này ngươi sẽ không muốn biết."

Cũng phải, Tùy Viễn cảm thấy hiểu rõ. Ngô Hạo nhất định sẽ giấu thứ gì đó trong thùng hàng để đối phó Lạc Dục Đan, nếu chính mình không biết, đến lúc sự việc bại lộ cũng dễ đẩy cái sạch sẽ.

Lần mua bán này lợi nhuận là có, phiêu lưu cũng không nhỏ. Nếu đến cuối cùng Ngô Hạo không dẹp yên được Lạc Dục Đan, chuyện thuyền vận chuyển chẳng những sẽ biến mất, chính mình cũng sẽ bị Lạc Dục Đan ghi hận mà tìm phiền toái, thật sự mất nhiều hơn được.

"Đối với tôi mà nói cuộc mua bán này, phiêu lưu có hơn lớn."

Ngô Hạo lặng yên gõ ngón tay xuống bàn, hắn hiểu được Tùy Viễn chỉ cái gì, đối với phiêu lưu liên quan đến cái này hiện tại hắn không thể cho Tùy Viễn bất cứ cam đoan gì: "Ta cho ngươi một tháng thử dùng, tháng đầu tiên miễn phí, Đến lúc đó ngươi có thể lại quyết định kéo dài hợp đồng hay không."

Điều kiện này đối với Tùy Viễn mà nói kỳ thật không có lực hấp dẫn gì, chẳng qua là tránh cho tổn thất một ít tiền tài mà thôi, chân chính phiêu lưu thì một cái cũng chưa tránh được. Nhưng đối với Mafia mà nói cũng là nhường nhịn thật lớn, Mafi cho tới bây giờ đều là tuyệt đối cường thế, không hề có thử dùng, ngươi thích liền dùng không thít liền cút.

Tùy Viễn nhìn Ngô Hạo ngồi đối diện, tự hỏi thật lâu. Bình thường hắn quyết sẽ không đi làm một cuộc làm ăn có phiêu lưu lớn như vậy, nhưng đối với Ngô Hạo hắn cũng xác thực không thể hoàn toàn xem như giải quyết việc chung. Trận biểu diễn công khai kia của Ngô Hạo cùng Trạch Ninh không tự chủ hiện ra trong đầu hắn. Sau ngày đó hắn từng một lần lại một lần giống như đang sao chép mà hỏi chính mình, nếu như người quỳ gối trên đài là chính mình, chính mình có thể vĩ đại như vậy hay không, chính mình có thể cho Ngô Hạo loại tín nhiệm không hề giữ lại này hay không?

Hắn không có đáp án.

Cảm xúc khó hiểu nảy lên trong lòng, Tùy Viễn nhìn Ngô Hạo ngồi trên sô pha, nói ra một cái đáp án ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới: "Như vậy hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

Có lẽ người sát thủ lặng yên kia mới là người chân chính có tư cách đứng ở phía sau Ngô Hạo.

Tùy Viễn không biết vì sao chính mình sẽ nghĩ như vậy, nhưng có trong nháy mắt hắn không muốn Trạch Ninh chết.

Lời tác giả: Ta cảm thấy ta không phải là một mẹ ghẻ đủ tư cách, bởi vì luôn không thể xuống tay ác độc mà ngược...

Chương 58+59: Phiền chán, nhục nhã

Không hiểu mà có chút phiền chán, Lạc Dục Đan nhìn thoáng qua người đầy máu cùng vết bẩn bị trói ở trên tường, phá lệ đốt một điếu thuốc.

Người có thể chịu hình đến trình độ này không phải hắn chưa thấy qua, nhưng ở dưới tình huống bị dụng hình như vậy, trong ánh mắt còn có thể không có một tia oán, một tia hận, không có lây dính một chút tuyệt vọng thì không thấy nhiều lắm.

Lạc Dục Đan nghĩ không ra cái gì đang chống đỡ Trạch Ninh, là cái gì có thể làm cho một người có thể ở hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy đều không buông tay?

"Ngươi sẽ không là trông cậy vào Ngô Hạo tới cứu ngươi đi?" Lạc Dục Đan đạp tắt tàn thuốc, tiến lên từng bước, nhìn Trạch Ninh thể lực đã cạn kiệt, ngữ khí bén nhọn không chút lối thoát, "Ta thừa nhận Ngô Hạo là một đối thủ đủ tư cách, nhưng đối với chút duy trì mà Mafia cho hắn lúc này hắn vẫn không thể cứu ngươi. Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn là buông tha cho ảo tưởng nhàm chán này, sớm mà nhận mệnh đi."

Trạch Ninh vô lực nhìn thoáng qua Lạc Dục Đan, ánh mắt vẫn thản nhiên như trước, là cái loại ánh mắt cái gì cũng không cầu lại lộ ra nhè nhẹ thanh minh.

Cảm xúc phiền chán của Lạc Dục Đan ở dưới loại ánh mắt này dần dần hóa thành lửa giận, hắn nắm chặt cằm của Trạch Ninh, trong thanh âm lần đầu tiên mang theo rõ ràng phẫn nộ: "Xem ra ngươi thật đúng là đối Ngô Hạo khăng khăng một mực, vì hắn ngay cả chính mình cũng không quan tâm. Muốn cạy miệng của ngươi, ta thấy là cần đổi một loại phương pháp."

Nghe thanh âm trầm thấp nói bên tai, tâm Trạch Ninh kịch liệt có rút lại, y theo bản năng mà sợ hãi. Tuy rằng chống được đến hiện tại, nhưng đối với thủ đoạn của Lạc Dục Đan, thân thể đã hình thành một loại sợ hãi theo bản năng, một loại sợ hãi không liên quan đến ý niệm.

Lạc Dục Đan vô cùng rõ ràng làm thế nào mới có thể chân chính đánh tan một người, thế nào mới có thể làm cho một người thống khổ đồng thời lại không thể dùng hôn mê để giải thoát. Đối với phương pháp mới trong miệng Lạc Dục Đan, Trạch Ninh có dự cảm vô cùng không tốt.

Lạc Dục Đan thực phẫn nộ. Lần đầu tiên, lý luận của hắn bị khiêu chiến, vẫn là do một cái sát thủ mà hắn vẫn luôn thấy chướng mắt! Hắn sẽ không cho phéo loại người này tiếp tục khiêu chiến lý luận của hắn, lý luận của hắn nhất định là chính xác, không ai có thể không khuất phục dưới thống khổ.

Nếu thống khổ trên thân thể không thể đánh gục ngươi, chúng ta đây liền thử xem tâm lý.

Ngươi không phải đem tất cả đều đặt ở trên người Ngô Hạo sao? Ta đây khiến cho ngươi hưởng thụ tư vị mất đi hắn. Ta cũng không tin một thân thể bị vạn nhân kỵ, Ngô Hạo còn có thể nguyện ý chạm vào.

Nếu Ngô Hạo không có hoàn toàn đánh nát ngươi, vậy cái tự tôn nhàm chán kia của ngươi vẫn là ném đi đi. Ta đổ muốn nhìn khi tự tôn của ngươi hoàn toàn bị giẫm lên, ngươi sẽ làm như thế nào.

Ta không vội, ta có chính là thủ đoạn chậm rãi chơi đùa cùng ngươi.

"Cho y dùng thuốc, bổ sung thể lực. Còn có ta muốn ở mười hai giờ kế tiếp, ý thức y đều là thanh tỉnh." Lạc Dục Đan lạnh lùng hạ mệnh lệnh, trong lòng đã muốn nổi lên một kế hoạch khủng bố mà tàn nhẫn.

Tia sáng của đèn huỳnh quang đánh vào trên người vô cùng không thoải mái, ngọn đèn quá mức sáng người đam vào khiến Trạch Ninh có chút không thể mở được mắt ra, có người đến tiêm gì đó vào tay y, sau đó thay y cởi bỏ trói buộc.

Cho dù đã không còn vòng sắt trói buộc, Trạch Ninh cũng đã không thể làm ra động tác gì có tính uy hiếp. Liên tục tra tấn sớm đã làm cho y thể lực cạn kiệt, lại không có khả năng phản kháng chạy trốn. Chiếm được một chút tự do, Trạch Ninh vô lực dựa vào trên tường, nhìn có người đóng cửa rời đi, chờ đợi tra tấn tiếp theo.

Bụng dưới có một cỗ lửa nóng chậm rãi lủi lên, cảm giác cũng không xa lạ. Quay về đường xưa của Vệ Thanh Phong sao? Ngay lúc Trạch Ninh chuẩn bị cười lạnh một tiếng bắt đầu chống đỡ dục hỏa, thanh âm truyền ra từ trong microphone chân thực làm cho Trạch Ninh sợ hãi.

"Trong căn phòng này có năm cameras, sẽ không góc chết mà ghi lại tất cả mọi chuyện. Tám màn hình công cộng trong nhà ta sẽ chi tiết tiếp sóng trạng thái của ngươi, cũng có nghĩa là tất cả mọi người trong nhà này đều có thể nhìn thấy bộ dáng của ngươi, mặc kệ là nữ giúp việc hoặc là vệ sĩ. Nếu như ngươi không kêu ngừng, ta sẽ làm cho ngươi thực hưởng thụ loại trạng thái này, theo tình huống mà định ta mới có thể đem tần số nhìn thả lên trên mạng."

Hạ thân đã bị dược vật kích thích mà hoàn toàn đứng thẳng lên, nhưng đầu óc lại hoàn toàn không để ý đến tình dục. Trạch Ninh bị lời nói của Lạc Dục Đan kích thích đến toàn bộ đầu óc đều là chỗ trống, công khai nhục nhã như vậy, không lưu tình giẫm lên như vậy, làm cho cả người y không nhịn được mà run rẩy.

Phải! Y chính là một cái tính nô hèn mọn, vì Ngô Hạo y có thể vứt bỏ tất cả lễ nghĩa liêm sỉ thuộc về nhân loại. Nhưng kia chỉ là vì Ngô Hạo! Ở trước mặt người khác y vẫn là một sát thủ vô cùng kiêu ngạo, một sát thủ lấy mạng người trong giây lát. Y như thế nào có thể chịu được nhục nhã như vậy...Lạc Dục Đan sao có thể như thế giày xéo y, cho dù là Vệ Thanh Phong cũng sẽ không nhục nhã y như vậy...

Hơn nữa thân thể này chính là thuộc về Ngô Hạo, lại như thế nào có thể bị người đùa bỡn như vậy?

Oán hận hướng camera nhìn thoáng qua, Trạch Ninh biết chính mình bất lực, nhiều ngày như vậy lần đầu tiên y tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Chương 60: Cắt cổ tay, chuyển biến

Chậm rãi điều chỉnh hô hấp, Trạch Ninh cố hết sức làm cho chính mình không quá mức khó chịu, loại trình độ dục vọng này với y mà nói đều không quá mức khó nhịn. Y từng ở dưới tình huống bị hạ xuân dược lại bị trói buộc cả đêm không thể giải phóng, y cũng từng có tình huống trong khi hậu huyệt không ngừng bị kích thích mà phía trước vẫn gắt gao khóa lại. So với dạy dỗ của Ngô Hạo, chút trình độ ấy không tính là gì.

Nhưng là tình dục đang cuồn cuộn không ngừng trào ra từ trong cơ thể y lúc này không chút quan hệ với chủ nhân của y, mà là đến từ đùa bỡn ác ý của người khác.

Ở trước mặt Ngô Hạo y không cần bận tâm cái gì, y có thể đem hết thảy yếu đuối biểu đạt ra. Y sẽ dựa vào trong lòng Ngô Hạo thất thanh khóc lớn, y sẽ dùng lời nói ti tiện nhất để cầu xin giải phóng. Ở trước mặt Ngô Hạo y thoải mái không cần suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ cần đem bản thân giao cho Ngô Hạo là tốt rồi, chỉ cần vâng theo mệnh lệnh của Ngô Hạo là tốt rồi. Tư tưởng của y trở nên đơn giản thuần túy, không có tạp niệm, cho nên cũng càng dễ dàng làm được một vài chuyện mà bình thường không thể làm được.

Nhưng hiện tại không giống với, vô số đôi mắt xa lạ chính là đang xuyên thấu qua máy giám thị mà nhìn y. Y ở trong một hoàn cảnh hoàn toàn là đối địch, không chút nào dám thả lỏng. Quá nhiều tâm thần tiêu phí ở trên việc duy trì kiêu ngạo, ở trong này y không thể yếu thế, càng không thể xin khoan dung, thật chí không thể tỏ ra sợ hãi. Mặc dù có lực lượng tinh thần mạnh mẽ làm chống đỡ, nhưng tra tấn liên tục mấy ngày vẫn làm cho y vô cùng mệt mỏi không thể chịu nổi, bất luận vẫn là sinh lý vẫn là tâm lý.

Vô luận là thân thể vẫn là tinh thần đều đã cạn kiệt, nhưng thân thể bị chích thuốc là như thế nào cũng sẽ không mất đi ý thức. Trạch Ninh cảm nhận được tình dục tùy thời sẽ phá vỡ thân thể mà lao ra, dùng hết tất cả tự chủ không cho bản thân rên rỉ, không cho bản thân tự an ủi. Kiêu ngạo của y không cho phép y làm như vậy, không cho phép y ở trước mặt người bên ngoài trở nên ti tiện như vậy.

Hô hấp của y càng ngày càng ồ ồ, ý thức cũng trở nên mơ hồ, cả người đều ngứa ngáy khó nhịn, y phải dựa vào ý chí của mình áp lực phản ứng theo bản năng của thân thể, điều này thật sự quá mức tàn nhẫn.

"A." Không thể nhịn được nữa mà gầm nhẹ ra tiếng, Trạch Ninh siết chặt tay lại. Y dùng chút lý trí dư lại một lần lại một lần mặc niệm dưới đáy lòng: không thể, không thể, không thể. Rơi xuống loại tình thế này y đã hai bàn tay trắng, y không thể lại mất đi kiêu ngạo, chết đều không thể.

Nhưng tinh thần có thể tập trung rốt cục là có cực hạn, không có thể lực chống đỡ, tập trung tinh thần chỉ có thể là một câu chê cười. Theo thời gian trôi qua, tinh thần của Trạch Ninh càng ngày càng tan rã, đầu óc mệt mỏi cái gì cũng không thể tự hỏi, ý thức của y bắt đầu trôi đi, đối với việc khống chế tự thân càng ngày càng yếu.

Tay không tự giác dời về phía hạ thân, truy tìm bản năng của sinh vật, làm cho dục vọng sắp phá thân thoát ra kia nhận được an ủi cùng dẫn đường. Đầu óc mơ hồ hoàn toàn không có ý thực được điều già đang xảy ra, chỉ là tuân theo khoái cảm, phát ra một tiếng rên rỉ vui thích.

Động tác trên tay càng lúc càng nhanh, ngay một khắc sắp tới cao trào kia, tia mệnh lệnh ở sâu trong ý thức kia lại làm cho Trạch Ninh giật mình tỉnh táo lại: không thể cao trào! Không có mệnh lệnh của chủ nhân không thể cao trào!

Động tác đột nhiên dừng lại, Trạch Ninh mở to hai mắt nhìn, nhìn tay phải nắm ở phân thân, trong mắt lộ ra tuyệt vọng thật sâu. Đến cuối cùng, y ngay cả kiêu ngạo đều không thể bảo vệ được sao?

Ngốc lăng nửa ngày, Trạch Ninh nhắm mắt lại, lúc mở ra đã là một mảnh thanh minh cùng kiên định. Y kéo lê thân thể tàn phá của mình dựa tường đứng lên, chậm rãi di chuyển đến góc phòng.

Y đứng ở phía dưới camera, thản nhiên nhìn thoáng qua, lộ ra một tia mỉm cười đắc ý đầy khinh miệt.

Tiếp theo y chậm rãi ngồi xổm xuống, tích tụ lực lượng, sau đó nhảy lên, quơ tay đánh nát màn ảnh. Thủy tinh vỡ thành một mảnh, rầm rầm rơi xuống đất.

Thoát lực té trên mặt đất, Trạch Ninh giãy dụa đi nhặt một mảnh thủy tinh nhỏ dưới đất. Vừa rồi đã muốn hao hết tia lực lượng cuối cùng của y.

Cuối cùng cầm lấy một mảnh thủy tinh bén nhọn, Trạch Ninh đối cổ tay của mình hung hăng rạch xuống.

Cắt cổ tay như vậy là không chết được, nhưng cũng đủ cho y mất máu hôn mê.

Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành. Trạch Ninh muốn cho Lạc Dục Đan biết, y sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Nhìn đến hình ảnh trên màn hình, Vệ Thanh Phong phẫn nộ đá văng cửa thư phòng, lớn tiếng chất vấn.

"Ta đang làm cái gì? Ta là đang áp suy sụp y." Lạc Dục Đan nhìn thoáng qua cửa, thản nhiên nói, ngữ khí không có chút phập phồng.

"Ngươi không thể như vậy! Ninh cậu ấy..."

"Y thế nào? Y chính là một tù binh. Để lại tính mạng của y chỉ là vì giao dịch ngày sau với Ngô Hạo. Chỉ cần y không chết, ta muốn làm gì mà không được."

Vệ Thanh Phong nhìn Lạc Dục Đan, lửa giận toàn thân kỳ dị chậm rãi dịu xuống, hắn đứng thẳng thân mình, dùng ngữ khí thong thả như bình thường xác định nói: "Lạc Dục Đan, tôi chưa bao giờ cho mình là quân tử. Cũng đối với cái gọi là đạo đức luân lí vô cùng khinh thường, tôi muốn tôi sẽ cướp lấy, không cần hỏi cái khác. Tôi vốn nghĩ anh cùng tôi là một loại người, khinh bỉ cái gọi là quy củ giang hồ này. Nhưng hiện tại tôi phát hiện mình sai lầm rồi, so với anh tôi vẫn chưa đủ bỏ đi. Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không đi nhục nhã một người đáng tôn kính như vậy."

"Thật vậy sao? Ngươi xác định ngươi nói như vậy không phải vì muốn bảo vệ cho thanh mai trúc mã của ngươi?"

"Hôm nay cho dù người xuất hiện trên màn hình kia không phải là Ninh, tôi cũng sẽ không đồng ý với hành động của anh, tôi vẫn sẽ đến nơi này nói rõ. Lạc Dục Đan, làm người là có điểm mấu chốt, làm đồ bỏ đi cũng có điểm mấu chốt, qua ranh giới kia thì cái gì cũng không phải."

"Vệ Thanh Phong, đừng có mà giả vờ thanh cao trước mặt ta! Ngươi là mặt hàng gì ta không biết sao? Chờ ta đem tinh thần của Trạch Ninh áp suy sụp đưa đến tay ngươi, nói không chừng ngươi còn có thể cám ơn ta." Trong giọng nói của Lạc Dục Đan lộ ra tức giận, này là điềm báo có người sắp không hay ho.

Không có lui bước như mấy lần trước, Vệ Thanh Phong khẽ cười một tiếng: "Tôi đúng là muốn có được Trạch Ninh, cho dù cậu ấy biến thành một con rối không hề có tư tưởng cũng không sao cả. Nhưng này cũng chỉ là chuyện giữa tôi cùng cậu ấy. Tôi tuyệt đối sẽ không công khai nhục nhã y như vậy. Người như Ninh đáng giá được mọi người tán dương. Lạc Dục Đan, ngươi có thể tiếp tục làm như vậy, nhưng Ninh tuyệt đối sẽ không bại bởi ngươi."

Không có để cho Lạc Dục Đan có cơ hội nói chuyện, Vệ Thanh Phong trực tiếp xoay người rời khỏi thư phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro