
Chương 23: Muốn cho tất cả đàn ông nhìn thấy bộ dạng này của cô sao?
Edit: Lam.
Beta: Đường Hy.
***
Đây không phải ý muốn của cô, Tô Dao ủy khuất, cả người đều bị thao đến mềm nhũn. Ngay cả đứng cũng không vững, chỉ có thể bị Nhậm Tu Viễn nâng đùi lên, tùy ý thao lộng, cả người đều xụi lơ trong lòng ngực hắn.
"Không... Sắp hư rồi..."
Tô Dao bị thao đến toàn thân chậm rãi trượt xuống, không chịu được nữa.
Cô thực sự không thể chấp nhận được tình yêu kịch liệt như vậy, thân thể bị thao đến lắc lư qua lại. Giống như chiếc lá mùa thu, nhưng Nhậm Tu Viễn vẫn mãi không chịu ngừng lại.
"Nói, cô thích đại dương vật của ai nhất?"
"Thích của... Thích của anh nhất..."
"Tôi là ai?"
"Nhậm... Nhậm Tu Viễn... A a..."
Tô Dao bị nam thần kỳ quái đầy tính chiếm hữu đùa bỡn vài cái qua lại, cuối cùng cũng ngừng lại.
"A a... Lại... Lại muốn ra..."
Dâm thủy chảy thành một bãi, từ giữa hai chân của Tô Dao không ngừng chảy ra, nhỏ giọt từ chỗ hai người giao hợp.
Đột nhiên không kịp phòng bị, Tô Dao bị đại dương vật hung hăng cắm vào, mãnh liệt đưa cô lên đến cao trào. Tiểu huyệt bị thao đến đỏ ửng, bao lấy đại dương vật của nam thần, cùng nhau đạt đến khoái cảm tột đỉnh.
Lại một đợt tinh dịch nóng ấm tiến vào nơi sâu nhất của tiểu huyệt, làm Tô Dao không nhịn được mà run lên, đứng không vững nữa.
"Ô ô..."
Sau đó bị Nhậm Tu Viễn thâm tình hôn một cái, hôn rất lâu: "Cô là của tôi."
Trong lúc mơ hồ ấy, cô nghe được bên tai Nhậm Tu Viễn nói như thế.
Đại khái giọng điệu của hắn quá ôn nhu, mất đi vẻ cao lãnh bình thường, Tô Dao không nhịn được cảm thấy ngọt ngào.
Nhưng vị ngọt này không kéo dài được lâu, Tô Dao bất giác tự hỏi. Vị trí của cô trong lòng của Nhậm Tu Viễn rốt cuộc là gì, vì sao hắn luôn muốn cùng cô làm tình chứ.
Tuy rằng... Thật sự rất thoải mái...
Tô Dao càng nghĩ càng tức giận, rốt cuộc dựa vào cái gì mà cô bị Nhậm Tu Viễn đùa bỡn.
Vì thế Tô Dao lập tức bỏ đi, tan học cũng không đợi Nhậm Tu Viễn, trực tiếp ngồi tàu điện ngầm trở về nhà.
Lại không nghĩ đến, tàu điện ngầm hôm nay vì quá đông đúc nên phải chen chúc!
Sắp thở không nổi rồi, Tô Dao thậm chí bị đẩy vào một góc, cố gồng hết sức bảo vệ bản thân mới không bị đè bẹp.
Nhưng có một điều rất kỳ quái, người đàn ông phía sau lưng, bị cô dựa vào quá thân mật. Mặc dù là đứng chen chúc trên tàu điện ngầm, nhưng cô không tránh khỏi bị đẩy vào lòng ngực hắn.
Tuy rằng quay đầu khó khăn, không có cách nào nhìn thấy bộ dạng của người đàn ông đó. Nhưng theo suy đoán của cô thì độ cao này ngang bằng với Nhậm Tu Viễn. Bỗng dưng lại nghĩ đến Nhậm Tu Viễn, Tô Dao lắc đầu, hi vọng muốn đem người đang chiếm giữ trong lòng ném đi.
Thình lình có một bàn tay to lớn, thon dài từ phía sau ôm trọn lấy eo cô.
Ai? Tô Dao mơ hồ muốn thét chói tai, cái miệng nhỏ đóng mở không ngừng, chung quy vẫn là không dám la lên.
Sẽ không phải là sắc lang chứ? Trong lòng Tô Dao sốt ruột, tại sao bản thân lại xui xẻo như thế? Nếu như cùng về với Nhậm Tu Viễn có phải sẽ không gặp trúng sắc lang rồi?
Chỉ là tình huống hiện tại không cho phép cô mơ màng, đôi tay ấy càng ngày càng quá đáng. Bàn tay từ eo cô từ từ thò vào áo ngực của cô, hướng về phía trước. Linh hoạt sờ mó bộ ngực mềm mại, cặp vú bị hắn tùy ý sờ soạng, thậm chí toàn thân đều có thể ngửi thấy mùi sữa.
Một cái tay khác càng ghê tởm hơn, nương theo bắp đùi cô đi vào, cô giống như một con búp bê vải tùy ý bị người khác sờ vào. Tô Dao không thể nhịn được nữa, dùng hết sức thoát ra, nhưng lại bị người đàn ông kia dễ dàng áp chế.
"Muốn cho tất cả đàn ông nhìn thấy, bộ dạng tiểu huyệt của cô chảy đầy dâm thủy sao?"
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro