Chương 74
Chương 74: Phật tâm tội
"Ngươi là tội, là nghiệp của ta."
Biên tập: Chuối
Beta: Cúc kiên cường
Ngươi cảm thấy ta thích ngươi ư?
Không gọi "Thẩm thí chủ" đầy xa lạ, cũng không xưng "Bần tăng" đầy khiêm tốn, mà gọi "ngươi" xưng "ta", để lộ ý tứ vô cùng rõ ràng, nhưng lúc này Thẩm Độc đang mờ mịt hơn hẳn những lúc bình thường.
Thậm chí không hiểu sao còn thấy lạnh run.
Trong giọng nói lúc ẩn lúc hiện của hòa thượng, cất chứa thứ tình tự làm cho cõi lòng người ta cực độ bất an, cũng là thứ tình tự khiến Thẩm Độc rạn nứt.
Y mở miệng muốn đáp lời hắn:
Rõ ràng ngươi thích ta, nhưng không dám thừa nhận!
Nhưng một giây sau, câu hỏi nhẹ nhàng của hòa thượng vang lên khắp phật đường trống trải: "Ngươi thực sự hiểu ư?"
Ngươi thực sự hiểu ư?
Thẩm Độc thật sự không biết mình cần phải hiểu cái gì.
Nội lực lẫn lộn hỗn loạn trong cơ thể tiếp tục dằn vặt kinh mạch toàn thân y, đau đến run rẩy, nhất thời quẳng luôn cả vấn đề tại sao hòa thượng lột sạch quần áo y ra khỏi đầu.
Mãi đến tận khi ngón tay lành lạnh bất ngờ chạm vào lưng y.
Cảm giác giống như đột nhiên bị điện giật.
Thẩm Độc tức khắc run bắn: "Ngươi muốn làm gì?"
Đáp lời y là ngón tay im lặng trượt xuống, bụng ngón tay mang theo vết chai mỏng vẽ một đường dài dọc theo sống lưng như chuỗi ngọc trai.
Nhận ra bất thường, Thẩm Độc lập tức giãy giụa.
Nhưng y bị Thiện Tai đè chặt dưới tay không cách nào động đậy, một luồng khí nóng hầm hập theo đầu ngón tay truyền vào thân thể của y, khuấy động tất cả nội lực đang làm loạn trong cơ thể y, đặc biệt là phần thuộc về công pháp thần bí!
Có quỷ!
Công pháp trong phật châu có quỷ!
Thẩm Độc ngay tức thì bùng nổ: "Hòa thượng chết tiệt con mẹ nó ngươi tính kế ông -- a!"
[....Cắt H...]
Sau đó dùng giọng điệu bình tĩnh mà lạnh lẽo nói với y: "Thẩm Độc, ngươi còn cảm thấy ta thích ngươi ư?"
Ngươi cảm thấy ta thích ngươi ư?
Ngươi còn cảm thấy ta thích ngươi ư?
Rõ ràng là một câu cực kỳ giống nhau, thậm chí chỉ khác có một chữ, nhưng hàm nghĩa thì một trời một vực.
Thẩm Độc nghe vậy, cuối cùng nở một nụ cười thảm thương, bàn tay gần như không còn mấy sức lực vịn mép hương án, cố gắng đứng thẳng, xoay người nhìn hắn.
Vì vậy quả nhiên trông thấy --
Thiện Tai đứng phía sau y, gương mặt sắc cạnh rõ ràng mà vô tình không nhuốm dục vọng, cứ như thể không có cảnh tượng đầy tình sắc vừa rồi, đôi mắt vẫn trong vắt như ban đầu.
Trong lòng y có một giọng nói gào thét điên cuồng: Thích! Ngươi thích ta...
Nhưng chẳng tài nào nói ra được...
Bởi vì lý trí nói cho y đáp án tàn nhẫn nhất, nước mắt suýt nữa trào ra khỏi hốc mắt: "Thì ra, ngươi không yêu ta, ngươi chỉ hận ta mà thôi."
Hòa thượng im lặng như ngầm thừa nhận.
Hắn vẫn nhìn y bằng ánh mắt như nhìn chúng sinh lầm than khắp thiên hạ, đó là ánh mắt Thẩm Độc quen thuộc nhất, si mê nhất, dường như được ánh mắt ấy nhìn vào sẽ có thể giác ngộ, sẽ có thể giải thoát.
Ngón tay thon dài, chậm rãi chỉnh lại quần áo cho y.
Thẩm Độc cứ nhìn hắn, như muốn khắc hắn vào trong lòng, cổ họng khô khốc phát ra âm thanh khàn khàn mà bàng hoàng: "Nhưng mà hòa thượng, ngươi bắt nạt như vậy thì ngươi coi ta là gì?"
(*) Bắt nạt ở đây ý chỉ đè ra đóng cọc.
Ngón tay đang thắt đai lưng của hắn khựng lại, Thiện Tai cúi thấp đầu, hầu kết lăn lên hạ xuống, qua một hồi lâu mới tiếp tục động tác vừa rồi, nhưng không ngước mắt nhìn y.
Chỉ đáp: "Ngươi là tội, là nghiệp của ta."
Thẩm Độc không rõ mình rời khỏi điện Thiên Phật bằng cách nào, cũng chẳng nhớ mình còn nói thêm gì với hòa thượng nữa không, chỉ khi gió lạnh quật vào mặt mới dừng bước chân lảo đảo hoảng hốt.
Thì ra vẫn chưa đi xa lắm.
Ánh sáng hắt ra từ cửa điện khép hờ phía sau vẽ trên nền đất cái bóng cô đơn lẻ loi của y.
Y ngoảnh đầu nhìn lại, nhìn thấy trước mặt Phật từ bi, hòa thượng quỳ gối cúi người, dập đầu thành kính, cụp mắt ngâm tụng kinh văn không biết tên.
Đó là tư thế xưng tội.
Đứng trước mặt vô số thần phật cao cao tại thượng đang cúi đầu từ bi nhìn ngắm chúng sinh trong điện, thành khẩn bộc bạch yêu hận, dục vọng và tội nghiệt của mình.
Ánh đèn lẻ loi rọi tăng bào trắng như tuyết của hắn, chư thiên thần phật đắm mình trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo...
Y phải chết tâm với hắn thôi.
Hà tất phải chấp mê.
Tội gì phải chấp mê.
Hòa thượng là một người rất tốt, nhưng một kẻ sắp chết như y dù thực hiện được nguyện vọng cuối cùng trước khi nhắm mắt xuôi tay thì có ích gì? Từ lúc bắt đầu đã sai rồi.
Buông thôi.
Thẩm Độc nghe thấy giọng nói vang lên trong đầu mình.
Buông tha cho hắn, cũng buông tha cho chính mình thôi.
Hắn tốt như thế mà y thì xấu xa biết bao, không xứng được hắn yêu, cũng chẳng đáng được hắn hận.
________________
Chúi: Răng rắc (◯Δ◯∥) Tiếng tym tôi vỡ đấy... Chương này phải edit mất 3 ngày, vì vừa edit vừa vỗ về con tym.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro