Tuyết
Author: lofter@小周
Edit: Kel
///
Tống Kế Dương 4h sáng tỉnh giấc, cuống họng khô đến ngứa ngáy. Em rón rén xuống giường, không làm đánh thức Vương Hạo Hiên, chân trần xuống bếp tìm nước uống.
Sàn nhà thật lạnh.
Đèn không bật, nền trời ngoài kia hơi ửng sáng một chút, đem bóng đêm thành một màu đen hỗn loạn.
Cửa sổ bếp phía sau không đóng chặt, một thứ gì đó từ bên ngoài nhẹ nhàng bay vào, bay vào rồi lại không thấy đâu nữa. Gió lạnh lùa tới, Tống Kế Dương rùng mình một cái, thuận tay đóng cửa sổ lại.
Vương Hạo Hiên mơ màng tỉnh giấc, cảm thấy bên cạnh thiếu thiếu. Chống nửa người dậy, nhìn thấy rèm cửa trong phòng ngủ bị kéo ra, Tống Kế Dương đang đứng bên cạnh cửa sổ.
Tới gần một chút có thể thấy rõ Tống Kế Dương bên cửa sổ lấy ngón tay vẽ cái gì. Là tên hai người bọn họ, một trái một phải, ở giữa lại thêm một trái tim tròn đầy. Dừng một chút, chính mình tựa như cảm thấy có hơi chán chán, Vương Hạo Hiên nghe tiếng em cười khẽ, tựa lông vũ nhẹ nhàng mềm mềm, quét vào lòng anh một chút ngứa ngáy. Trong trái tim kia, Tống Kế Dương vẽ thêm vào một mặt cười tươi.
Vương Hạo Hiên từ phía sau ôm lấy em, nói, em làm gì đấy, đi ngủ đi, trời đông lạnh quá.
Tống Kế Dương ngẩng đầu lên, hai mắt rực sáng, Hạo Hiên anh nhìn đi, tuyết rơi rồi.
Tuyết rơi rất lớn, lưu loát rơi xuống bệ cửa sổ dày đặc một tầng. Vương Hạo Hiên sờ lên tay Tống Kế Dương, đầu ngón tay lạnh lẽo, liền đem nó ủ trong lòng bàn tay. Ngày mai rồi ngắm, em đây là muốn dậy sớm đi học hả, ngủ thêm một lát đi.
///
Sáu giờ rưỡi, đồng hồ báo thức vang lên, Tống Kế Dương lần mò tắt đi, xoay người, đem chăn quấn chặt thêm một chút. Vương Hạo Hiên gọi em rời giường, em cũng không để ý.
Làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao, Vương Hạo Hiên sờ lên trán Tống Kế Dương, hơi nóng.
Tống Kế Dương nói, em không phải không thoải mái, em hôm nay là không muốn đi học.
Vương Hạo Hiên có hơi rối, anh đi giúp em xin nghỉ. Tống Kế Dương trốn ở trong chăn, nở một nụ cười đắc chí.
"Thầy Lý chào ngài, tôi là anh họ của Tống Kế Dương... Đúng đúng đúng, em ấy tới lớp 12 thì ở nhà tôi, ngày hôm qua nhiệt độ hạ, à không, ban đêm có tuyết... trán sờ khá nóng, hẳn là nóng rần lên... uống chút thuốc rồi nghỉ ngơi là ổn... được được được, cảm ơn thầy."
Tống Kế Dương nhìn bóng lưng Vương Hạo Hiên đến xuất thần. Vương Hạo Hiên nói chuyện xong, xoay người, Tống Kế Dương liền hỏi anh, tuyết ngừng rồi à.
Vương Hạo Hiên liếc mắt ra cửa sổ, không đâu, so với tối qua còn rơi rất nhiều. Hơi kéo cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào một hồi, Vương Hạo Hiên vội vàng đóng cửa, nói gió còn rất mạnh.
Tống Kế Dương đem một đầu ủ rũ chui vào trong chăn, qua một tầng chăn bông nói, buổi chiều chúng ta đi đắp người tuyết đi.
Đồ ngốc này nghĩ gì đấy, anh chỉ xin cho em nghỉ nửa ngày.
Tống Kế Dương ngẩng đầu lên, ngửa mặt hướng Vương Hạo Hiên nói, trán em nóng rần này, sốt rõ nặng nhé, khéo phải đi bệnh viện truyền nước một ngày mới khỏe được.
Thật là không có cách nào hiểu được em cả.
Tống Kế Dương khẽ cười. Sau đó cả người co vào chăn, cuộn lại thành một đống nho nhỏ, nói em buồn ngủ quá, em ngủ tiếp một lúc.
Vương Hạo Hiên ngồi ở góc giường nhìn em. Bọn họ từ nhỏ đã dính lấy nhau. Tống Kế Dương vẫn như một cục bé xíu, núp trong lòng anh, mềm mềm ấm áp. Anh liền bảo, Dương Dương, sao em vẫn nhỏ như này chứ.
Tống Kế Dương vươn người, miệng nhỏ nói không rõ, em với anh rõ đều cùng cao như vậy rồi.
Tuyết vẫn không dừng, trái lại có vẻ còn muốn rơi lớn thêm. Trận tuyết này rơi lâu hơn một chút, tốt nhất là vĩnh viễn đừng ngừng.
.
.
Chiều nay tôi muốn cùng Dương Dương ra ngoài đắp người tuyết. Em ấy vẫn luôn nhỏ bé như này, dính lấy tôi, vĩnh viễn là tuổi 17.
-END-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro