Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Mắt đặt trên mông

Năm năm sau

Thành phố Nam Hi, sân bay quốc tế.

Tô Hàn tay đẩy vali lớn màu bạc, trên trai mang theo túi du lịch màu đen, mặc đồ cao bồi người Anh,  khiến cho xung quanh mọi người bắn ánh mắt đến.

Bên cạnh cậu còn có một người phụ nữ gợi cảm.

Một thân lam nhạt, mang giày cao gót trăng 5 cen-ti-met, tay còn xách túi LV trắng.

Chỉ đứng đó thôi mà làm người ta tưởng đến đóa lan nở rộ, cao quý và hào phóng.

Cong mắt chuyển động nhẹ, khẽ nhướng mày, toát ra khí chất phong tình vạn chủng, làm cho người ta chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, nhịn không được thần hồn điên đảo.

Người phụ nữ xinh đẹp kiều mị này chẳng phải ai xạ lạ.

Là người chật vật rời khỏi thành phố Nam Hi, Tô Bắc.

Tô Hàn nhìn sân bay đầy người, vô thức nhíu mày: "Mẹ ơi, chúng ta mau đi đi, còn ở chỗ này chính con sẽ biến thành gấu trúc cho người ta xem mà coi!"

Tô Bắc nhìn quanh một vòng, không khỏi gật đầu, kéo Tô Hàn đi ra ngoài.

Tô Hàn không khỏi thở dài, mếu máo nói: "Mẹ, đi sai hướng rồi!"

Tô Bắc vẻ mặt mờ mịt: "A...Vậy sao!"

Tô Hàn xém nữa phun ra ngụm máu, mẹ, bệnh mù đường này của mẹ,  quả nhiên chẳng thay đổi chút nào!

Hơn nữa, mẹ bày ra cái vẻ mặt vô tội đó là có ý gì!

Tô Hàn nói xong, im lặng quay người dẫn đường.

Cậu mới đi được hai bước liền ôm bụng.

"A!!! Mẹ, đợi đã, bụng con đau quá, chắc con ăn cái gì bậy rồi, đợi con một lát!" Tô Hàn nói xong liền bỏ chạy.

Tô Bắc nhìn bóng lưng của cậu, con ngươi nhẹ đảo hai vòng.

Cô nhìn chằm chằm đầu ngón chân mình, tiện tay mang kính vào, nhàm chán lùi hai bước.

Đột nhiên, mắt cô co lại, toàn thân căng cứng.

Cô vô thức lè lưỡi, cô hình như....hình như giẫm lên ai rồi!

Cô từ từ quay lại, như một đứa trẻ làm sai chuyện, không dám nhìn mặt người lớn.

"Cái kia....không tốt...không tốt..." Cô nói hai chữ, còn chưa nói hết đã nghe thấy âm thanh lạnh băng của đối phương.

"Cô không có mắt à?"

Khóe miệng Tô Bắc co quắp, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.

Không cần như vậy chớ, dù cô có làm sai thì thấy độ cũng không cần hống hách như vậy chứ!

Không phải chỉ giẫm một cái thôi sao! Cùng lắm thì cô cho giẫm lại hai ba cái là được chứ gì! Tại sao hở một cái là mắng người chớ!

Cô cười khan một tiếng, điều chỉnh tâm tình.

Tốt!

Thục nữ, thục nữ, thục nữ! Cô muốn thục nữ!

Cô đại nhân đại lượng mới không thèm chấp nhặt người như thế!

Cô từ từ ngẩng đầu, ngoài cười trong không cười, mở miệng: "Đúng vậy nha, tôi không có mắt ở sau lưng. Nếu không, tôi cũng không giẫm lên chân ngài. Lại chẳng lẽ giống ngài, mắt mọc sau đít!"

Tô Bắc một bên nói chuyện, một bên đánh giá hắn.

Diện mạo của người đàn ông này thuộc loại cực phẩm.

Đôi mắt đào hoa đa tình giờ đây tràn đầy hàn ý, khuôn mặt như được gọt dũa, đẹp trai dến nghẹt thở, môi mỏng quyến rũ, sống mũi cao, quả thật là tác phẩm tuyệt mỹ của thượng đế.

Tô Bắc nhịn không được, điên cuồng gào thét trong lòng, lớn lên xuất chúng đến vậy mà thái độ thực tệ.

Thật tiếc cho khuôn mặt đẹp trai này!

Hơi thở Lộ Nam như bị đình chỉ, nữ nhân này, muốn chết!

Không dấu vết chửi hắn như thế, quả thực chán sống!

Nhìn người phụ nữ trước mặt, kính đen bản lớn gần như che hết khuôn mặt nhỏ nhắn, làm người ta không thấy rõ diện mạo cô.

Chỉ có điều, mơ hồ có một chút quen thuộc.

Đối với Tô Bắc, trong lòng anh lặng lẽ tự động bỏ thêm một tội danh.

Người phụ nữ này, không chỉ giẫm lên anh, hơn nữa, lúc nói chuyện với anh một chút lễ phép cũng không có,  mang một cái kính mát thật to, thế có quỷ mới biết cô ta trông như thế nào!

Anh dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn Tô Bắc, giọng âm trầm khiến người ta khiến người ta hít thở không thông: "Nữ nhân, cô muốn chết!"

Tô Bắc chẳng thèm để ý, bĩu môi: "No no no, tôi còn chưa có sống đủ đâu!"

Nhìn Tô Bắc cười đùa, Lộ Nam liền nổi giận, một bước ép sát Tô Bắc, cô lập tức im bặt.

Cô có chút sợ hãi nhìn Lộ Nam.

Ban ngày ban mặt, người đàn ông này, lại muốn giết người, nhưng mà, giết người là phạm pháp đó!

Nhìn gương mặt Tô Bắc, nét sợ hãi thể hiện rõ ràng, Lộ Nam hừ lạnh một tiếng, hóa ra cô còn biết sợ a...!

Anh còn cho là, người phụ nữ trước mặt này không biết sợ là gì đâu!

Giọng nói tà mị vang lên: "Như thế nào? Cô cũng biết sợ à?"

Tô Bắc giật mình.

Bây giờ, cô mới cảm giác được mình và người đàn ông này, tư thế thân mật dựa gần nhau, tựa hồ, nghe rõ hơi thở mãnh liệt của đối phương.

Cô tranh thủ lùi về sau một bước, lắp bắp mở miệng, ngữ khí cũng không được tự nhiên: "Ai...ai...ai sợ anh chứ?"

Khóe miệng Lộ Nam, câu lên một đường cong ý vị thâm trường.

Vốn cho rằng là một con hổ không sợ trời sợ đất, mất cả buổi, hóa ra lại là một con mèo nhỏ ra vẻ trấn định nha...!

Con hổ này!

Hắn nhìn Tô Bắc một lâu, lại cuối đầu nhìn chân mình.

Giày da Ý đặt làm theo yêu cầu, giờ lại hiện một cái vòng tròn màu trắng thật rõ ràng.

Đương nhiên, là do giày cao gót Tô Bắc tạo thành.

Lộ Nam vừa muốn nói gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên.

Không biết người bên kia nói gì, mặt anh trở nên nghiêm túc lạ thường.

" Được, tôi biết rồi." Nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại.

Tô Bắc nhìn đến nghẹn họng trân trối, cô cuối cùng cũng biết, người đàn ông này, đúng là âm tình bất định!

Hai phút ngắn ngủi, cô nhìn người đàn ông trước mặt này thay đổi từ âm trầm đến lạnh lùng, từ lạnh lùng đến tà mị rồi cuối cùng rồi mặt không biểu tình.

Trời ạ, anh ta làm sao làm được vậy, da mặt không đau sao?

Lại có thể thay đổi biểu tình nhanh như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro