Chương 2: Hung hăng tát một cái
Lộ Nam lấy điện thoại, gọi cho trở lý Vân Phàm : "Gạch bỏ công ty Tương Minh Sâm trong danh sách những công ty tham gia đấu thầu khai thác mảnh đất mới!"
Vân Phàm nhanh chóng trả lời: " Vâng, Lộ tổng!"
"Chuyện khác..." Lộ Nam trầm ngâm một lúc: "Điều tra người phụ nữ phòng 8205 khách sạn Hildon, tôi muốn toàn bộ tư liệu về cô ta!"
......
Lúc Tô Bắc về đến nhà cũng hơn 8 giờ.
Cô chịu đựng thân thể đau nhức, vừa bước vào phòng khách, liền sững sờ.
Trong phòng khách đầy người, tất cả đều bắn ánh mắt về phía cô.
Trần trụi nhìn cô, trong mắt đầy xem thường và trào phúng. Nó như những cái kim sắc nhọn đâm lên từng tấc thịt trên người Tô Bắc.
Khuôn mặt Tô Vân Thiên toàn vẻ phẫn nộ cùng khiếp sợ.
Tô Bắc còn chưa kịp suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra, đã thấy Tô Vân Thiên bước về phía cô, không nói một lời, bàn tay mang theo lửa giận, hung hăng đánh xuống mặt cô.
Cơn đau rát khiến đôi mắt Tô Bắc đau rát đến nổi không thể mở ra.
Cô tỉnh táo nhận ra, bản thân không về nhà một đêm, bây giờ còn bị một người chẳng biết xảy ra chuyện gì hung hăng tát một cái.
Nhìn đi, ông trời thật bất công.
Tô Vân Thiên giận dữ nhìn Tô Bắc: " Mày là nghịch nữ! Mày làm tao mất hết mặt mũi mà! Mày xem mày đi, mày xem thử mày đã làm ra loại chuyện tốt gì!"
Nói xong, ông ta cầm một xấp ảnh ném mạnh xuống đất như muốn phát tiết cơn giận.
Tô Bắc vừa nhìn thấy, đôi mắt lập tức co lại, đây, đây là cô ở khách sạn ngày hôm qua.
Trong ảnh, khuôn mặt cô tràn đầy tình sắc, hai mắt khép hờ mê ly, một bộ dáng thần chí không rõ.
Nhìn lại bộ quần áo không ngay ngắn của cô bây giờ, khiến người ta rất dễ liên tưởng đến những chuyện không tốt.
Cô rốt cuộc cũng biết, làm sao cha lại nổi trận lôi đình như thế.
Nhưng mà, người bị tổn thương nhất không phải là cô sao? Cha cô tại sao một chút cũng không tỏ ra quan tâm?
Nhìn Tô Bắc tỏ ra ủy khuất, Tô Vân Thiên càng thêm chán ghét, không khỏi lên giọng: "Lại như thế nào? Mày còn tỏ ra uất ức cái gì, mày chưa thấy đủ mất mặt sao? Trong cái xã hội thượng lưu này, danh tiếng mày cũng chẳng tốt đẹp gì, giờ thì hay rồi, mày nói xem bây giờ tao nên để mặt ở đâu đây?"
Tô Vân Thiên nói xong, ngực không khỏi phập phồng lên xuống.
Có thể nhìn ra được, chuyện của Tô Bắc, đã để cho ông ta tức giận đến cực điểm.
Tô Bắc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Noãn ở một bên nhìn, mặt tràn đầy đắc ý hả hê cùng đùa cợt khinh thường.
Hai mắt Tô Bắc đỏ bừng, cô tức giận nhìn Tô Vân Thiên, trong lòng đau âm ĩ: "Cha, không lẽ con không phải là con gái ruột của người sao?"
Tô Vân Thiên lập tức trừng hai mắt, ông ta dường như không nghĩ Tô Bắc thế mà lại phản bác ông.
"Thế nào, mày còn cãi lý à!" Nói xong, còn giơ tay lên như muốn tát thêm một cái nữa.
Đúng lúc này, Tô Vấn Thiến từ bên trong đi ra.
Bà thấy vết đỏ trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Bắc, lại thấy vẻ mặt Tô Vân Thiên đầy giận dữ, đưa tay lên muốn động thủ.
Bà nhanh chóng che chắn trước mặt Tô Bắc, không vui nói: "Anh, anh đang làm cái gì hả? Anh cũng không xem xảy ra chuyện gì, cứ như vậy đánh Bắc Bắc. Hơn nữa, dù có xảy ra chuyện, người chịu tổn thương nhất không phải là con bé sao? Anh còn ra tay đánh nó. Có phải con bé không lớn lên bên anh thì anh không xem nó là con gái, không yêu thương nó, không đối với nó như con gái ruột hay không?..."
Nói xong, bà tức giận xoay người, nắm tay Tô Bắc: "Nếu như cái nhà này không cần Bắc Bắc, tôi cũng không cần ở đây, cũng không cho con bé ở đây nữa!"
Sau đó, Tô Vân Thiến liền kéo tay Tô Bắc rời khỏi.
Tô Bắc từ nhỏ đã lớn lên bên bà, là người bà yêu thương.
Bà lần này trở về là muốn cho Tô Bắc một sinh nhật vui vẻ.
Thế nhưng, cô lại một đêm không về.
Bây giờ, bà đã biết rõ, Tô Bắc vì sao không muốn trở về.
Cái nhà này, đến cả cha mẹ ruột cũng không muốn chứa chấp cô!
Tô Vân Thiến kéo Tô Bắc ra ngoài, Tô Bắc cứ như một con rối, tùy ý để bà kéo đi.
Bây giờ, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô luôn cố gắng để cha mẹ chú ý, không nghĩ tới, cuối cùng chỉ nhận được một cái tát.
Trái lại, Tô Noãn lại giành hết sự quan tâm của cha mẹ một cách dễ dàng. Cô cười khổ một tiếng, cái này có lẽ là sự khác biệt giữa yêu và không yêu.
Cùng là thiên kim tiểu thư, một người cao cao tại thượng, như một cô công chúa bình thường được tất cả mọi người cung phụng, một người thì bất lực, sống một cuộc sống hèn mọn, thấp kém đến tột cùng.
Ngôi nhà này, từ trước đến bây giờ đều không có cô.
Có lẽ, cô vốn không nên xuất hiện ở nơi này.
Tô Vân Thiên đánh Tô Bắc, tay vẫn còn có chút run rẫy.
Nhìn bóng lưng Tô Vân Thiến và Tô Bắc, tức giận mắng: "Các người ra khỏi cái nhà này thì cũng đừng trở về nữa!"
Tâm Tô Bắc mặc dù đã chết, nhưng nghe câu nói cay độc của Tô Vân Thiên, nước mắt vẫn không tự chủ chảy xuống thành dòng.
Cô nghĩ, đây chắc chắn là lần cuối cùng cô vì cái nhà này mà đau lòng, vì cái nhà này mà khóc!
Tô Vân Thiên ngăn một chiếc xe trên đường: "Bác tài, đến sân bay!"
Tô Bắc nhìn nơi cô sống suốt hai năm, trong tâm có chút khó chịu cùng không muốn: "Cô, chúng ta thật sự đi sao?"
Tô Vân Thiến không vui nhìn cô: "Không thì sao, chẳng lẽ ở đây để bọn họ tiếp tục bắt nạt con?"
Tô Bắc thở dài một hơi.
Có lẽ, cô thật sự phải đi rồi.
"Vậy thì đi thôi!"
Xe taxi vừa chạy ra khỏi Tô gia, thì có một chiếc xe Rolls-Royce màu đen, chậm rãi lái vào Tô gia.
Ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt điển trai của Lộ Nam, làm lộ ra gò má lạnh lùng cương nghị.
Lông mày hơi cau lại, mặt không cảm xúc nhìn Vân Phàm: "Đi xuống nhìn một chút, có phải người phụ nữ hôm qua hay không!"
Vân Phàm nhẹ gật đầu, rất nhanh xuống xe.
......
Sân bay quốc tế.
Máy bay bay về phía bầu trời bao la kia, trong lòng Tô Bắc nhẹ nhàng nói
Tạm biệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro