Chương 14
Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
| Xin vui lòng |
- Không nhặt lỗi/góp ý
- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Đồng râm đọc thấy thích thì bình luận cho động viên mị ra chương nha, yêu~
_________________
Chương 14: Ngón tay
Hôm đó Bạc Vọng Tân không vội vã ngủ với Trì Tối ngay, mà để cô ngồi lên đùi mình, ôm trọn trong lòng, hôn đến quên trời đất.
Lưỡi anh càn quét mọi ngóc ngách trong miệng cô, nhưng anh chỉ bung vài chiếc cúc áo, còn Trì Tối lại trần như nhộng.
Trong kính thủy tinh, trông cô chẳng khác gì yêu tinh đang dụ dỗ anh, còn anh thì đường hoàng ngồi đó, trong lòng không vương tà niệm.
Nhưng trên thực tế, bàn tay hư hỏng của anh đang rong ruổi khắp mông và ngực cô, ngón giữa còn bất thình lình áp sát khe nhỏ.
Trì Tối giật nảy mình, buông môi anh rên khẽ, nhưng bị anh đuổi theo ngậm lấy ngay.
- Trốn cái gì? Hả? – Bạc Vọng Tân thì thầm.
- Đâu có...
Cô vội trấn tĩnh, cố lờ đi cảm giác nhột nhạt dưới vùng kín.
Anh rê ngón tay dọc theo khe hẹp kia, nhẹ nhàng phác họa hình dáng nó. Vừa ngứa ngáy, vừa trêu ngươi.
Hạt châu cũng bị véo nhẹ, Trì Tối run rẩy rên:
- Ư hừ...
Bạc Vọng Tân càng ôm siết cô vào lòng, hôn sâu hơn, như muốn bịt kín mọi âm thanh.
Trì Tối không hiểu sao rõ ràng hôn môi chỉ là một phương thức thể hiện sự thân mật bình thường, để hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, vòng tới vòng lui. Nhưng khi Bạc Vọng Tân hoành hành trong miệng cô, khi cô ngửi thấy mùi đàn ông nồng nàn của anh thì lại say sưa đến choáng váng.
- A... Ưm... a...
Cặp đào tơ được ve vuốt mãi khiến Trì Tối không kìm được tiếng rên.
Miệng cô bị Bạc Vọng Tân mạnh bạo cạy mở, hồi lâu không khép lại được.
Đôi mắt thất thần, nửa tỉnh nửa mê.
Nước bọt nhễu ra từ khóe môi, bị anh dùng lưỡi liếm sạch, cả người cô trông vừa bất lực vừa ngất ngây.
Bạc Vọng Tân không dạy Trì Tối cách hôn, cô nghĩ có lẽ anh cũng không biết, chỉ làm theo bản năng thôi. Nhưng kỹ thuật của anh cao siêu hơn cô nhiều, nhanh chóng phá tan mọi phòng tuyến của cô.
- Ư hừ...
Trì Tối cau mày.
Ngón tay Bạc Vọng Tân đã luồn vào trong.
Nước nôi cô chảy lênh láng, tưới đẫm chiếc quần tây của anh, loang thành hai vệt lớn, nên khi anh tiến vào không hề do dự chút nào, đút ngón giữa ngập sâu đến gốc.
Khe thịt non ướt át, ấm áp, khít rịt nhưng mịn màng, ôm trọn lấy anh.
Cái miệng nhỏ hút lấy ngón tay dịu dàng, càng lúc càng thít chặt nó.
Chỉ một ngón tay thôi mà đã như vậy, Bạc Vọng Tân không thể tưởng tượng được khi cây hàng của mình thật sự tiến vào thì sẽ sung sướng đến nhường nào nữa.
Anh hôn lên môi Trì Tối, ngợi khen:
- Bé Ngoan, thả lỏng đi.
Dị vật đột ngột xâm nhập khiến Trì Tối không thích ứng nổi, bên trong vô thức co thắt hòng đẩy nó ra. Nhưng khe thịt của cô co thắt hồi lâu, chẳng những vô ích mà ngược lại còn như mời gọi anh tiến vào sâu hơn.
Ngón tay thứ hai chen vào.
Môi Trì Tối run lẩy bẩy, không sao hôn nổi Bạc Vọng Tân nữa, đành để mặc anh tự do khám phá, chẳng khác nào cái miệng giữa hai chân cô.
Anh mơn trớn, nhấn nhá, rồi móc ngoáy bên trong...
Cơ thể dần dà quen với thứ lạ lẫm xâm nhập, những động tác bài xích ban đầu bắt đầu khơi gợi một cảm giác khác thường.
Tê dại, khiến con tim vừa hoảng loạn, lại vừa vô thức khao khát nhiều hơn.
- Ư hừ...
Trì Tối khẽ rên rỉ.
Ngón trỏ và ngón giữa của Bạc Vọng Tân luồn sâu vào bên trong Trì Tối. Ngón cái đè nghiến hạt châu bên ngoài, xuyên qua lớp da mỏng manh mà day ấn, chà xát nó.
Mông run rẩy liên miên, cô nhắm nghiền mắt, ngã lên người anh.
- Sướng không bé Ngoan? – Bạc Vọng Tân dịu giọng hỏi han.
- Sướng ạ. – Giọng Trì Tối cũng mềm nhũn như cơ thể cô, khẽ khàng đáp lời.
Bạc Vọng Tân vẫn chưa muốn buông tha cô, thậm chí còn tăng thêm lực tay.
- Sướng chỗ nào?
Trì Tối bị anh trêu cho oằn người, thở dồn dập, đầu óc như pháo nổ tưng bừng.
- Tay... tay của chủ nhân đang chơi bím em, chơi rất... rất sướng... – Cô ấp úng nói xong, chẳng kịp nhìn biểu cảm của Bạc Vọng Tân, thấy động tác của anh vẫn vậy bèn vội vã bồi thêm. – Em thích... chủ nhân làm thế, muốn ngày nào cũng... ư a... ngày nào cũng bị chủ nhân...
Sự đùa bỡn chợt tăng vọt. Nhũ hoa của Trì Tối bị Bạc Vọng Tân véo mạnh, xoa nắn thô bạo, hạt châu đã sưng vù cũng chịu chung số phận.
Ngón tay ra vào tạo thành tiếng lép nhép đầy nhục dục, Trì Tối rủn hết cả người, muốn thả lỏng toàn thân nhưng bị anh giữ chặt mông, tiếp tục nhấc cao.
Cô muốn rên rỉ, nhưng vừa hé môi đã bị lưỡi anh lấp kín miệng.
Bạc Vọng Tân ngấu nghiến mút mát, khiến cả gốc lưỡi cô cũng tê dại.
Cô gái non nớt chưa trải sự đời bị kích thích như vậy đã hóa thành một vũng nước dưới bàn tay người đàn ông.
Đầu óc cô nhão nhét như một đống bùn, chỉ biết rên rỉ không thôi.
Chẳng biết bị chơi đùa bao lâu, vùng kín trào dâng một cảm giác co thắt kỳ lạ. Bạc Vọng Tân còn chưa kịp rút tay ra thì dòng nước ái ân đã trào ra từ khe hở, tí tách nhỏ xuống nền gạch men lạnh lẽo.
Lên đỉnh rồi.
Lại còn xuất khí.
Sau cơn hoan lạc, Trì Tối chẳng còn sức lực mở mắt, chỉ biết dựa vào người anh.
Chỗ ấy vẫn đang co giật, Bạc Vọng Tân kéo tay Trì Tối, xuyên qua hai lớp vải, chạm vào hạ bộ anh.
Hình dáng rõ mồn một, nóng hôi hổi.
Bạc Vọng Tân không cởi quần, cũng chẳng vội móc nó ra, chỉ để Trì Tối cứ vậy mà vuốt ve.
To quá...
Dù Trì Tối không biết hàng họ người khác ra sao, nhưng vừa chạm vào anh, cô liền dám chắc nó nhất định vượt xa đàn ông bình thường.
Anh sẽ dùng thứ này đâm vào cơ thể cô ư?
Cô ngờ rằng mình không chứa nổi, dù có gắng gượng nhét vào thì cũng khiến bụng dưới phình to mất.
Dù trong lòng sợ hãi, cô vẫn chủ động nói:
- Em rất mong chủ nhân dùng... dương vật chơi âm đạo em.
Bàn tay đang dẫn dắt cô mò mẫm chợt khựng lại.
Cô cảm nhận được thứ dưới tay mình đang trỗi dậy, càng thô to hơn, nhưng chỉ trong nháy mắt.
Bạc Vọng Tân không trả lời, tiếp tục cầm tay cô xoa nắn đũng quần mình.
Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy anh khàn giọng nói:
- Lần sau sẽ cho bé Ngoan chiêm ngưỡng.
Trì Tối được thu xếp cho ở phòng ngủ của khách. Cô vào đó tắm rửa sạch sẽ.
Mấy mảnh quần áo thấp kém của cô đã bị Bạc Vọng Tân thẳng tay vứt vào thùng rác, đành phải tạm thời trần truồng.
Cô chưa từng ngủ trên chiếc giường nào thoải mái đến thế, không quá mềm, vừa đủ nâng đỡ cơ thể. Cái chăn đắp trên người cũng nhẹ tênh, cứ như đang vùi mình vào đống lông vũ.
Sau một đêm ngon giấc, cô ngủ thẳng đến khi tự tỉnh, thấy đầu giường đã có thêm một bộ quần áo, bao gồm cả nội y.
Trì Tối mặc đồ vào, men theo trí nhớ về con đường tối qua, đi ra phòng khách.
Bạc Vọng Tân đã dậy từ sớm, đang ngồi trên sô pha, bên cạnh anh là một người đàn ông.
Nghe tiếng bước chân, cả hai đồng loạt ngoảnh đầu lại.
Trì Tối bối rối đứng sững tại chỗ, không biết có nên bước tới hay không.
- Em ngủ ngon chứ? – Bạc Vọng Tân lên tiếng trước. – Hôm nay tôi có việc, lát nữa em đi ra ngoài với cậu ta một chuyến.
Trì Tối sực nhớ hôm qua Bạc Vọng Tân từng nói trợ lý của anh sẽ đưa cho cô một chiếc thẻ, xem ra người đàn ông này chính là vị trợ lý đó.
- Đi làm gì ạ? – Trì Tối hỏi.
Bạc Vọng Tân không trả lời, chỉ cúi đầu tiếp tục xem bản báo cáo trên tay.
Trì Tối cho rằng mình vô tình chọc anh giận, lúng túng đứng im thin thít.
Trợ lý Vương tươi cười giải thích cho cô hiểu:
- Đi kiểm tra sức khỏe thôi.
Hóa ra tối qua Bạc Vọng Tân không hề động vào cô chẳng phải vì thương hoa tiếc ngọc gì cả. Dẫu mất tự chủ đến đâu, bị cô dụ dỗ cỡ nào, đầu óc anh vẫn có một vùng đất giữ vững lý trí, luôn cảnh giác với cô.
Ngẫm lại, chẳng phải Trì Tối cũng thế sao?
Cô tự hạ thấp mình thốt ra những lời lẽ dâm đãng, nhưng trong đó được mấy phần si mê thật lòng, phần còn lại chẳng phải chỉ là diễn kịch để thỏa mãn dục vọng của người bao nuôi mình hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro