Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hạ


Bệnh lười tái phát nên tính tạm nghỉ vài ngày thôi, ai dè loay hoay tí mà mười mấy ngày trôi qua. Có lỗi quá hjchjc :((((((
Làm xong chương này thấy Lam Hoán anh vô liêm sỉ quá, nhưng mà e thích. 😂

LƯU Ý: DƯỚI ĐÂY CÓ TÌNH TIẾT ĐỐI VI LAM GIA, VONG TIỆN, LAM HI THẦN NGUYÊN BẢN CÓ CHÚT KHÔNG HU HẢO. DÍNH LÔI VUI LÒNG RI KHỎI.
(TUYỆT ĐỐI KHÔNG BÌNH LUẬN CHI LAM HI THẦN HAY LAM HOÁN, AI CHI ĂN BLOCK.)
---

Bên ngoài huyết vũ tinh phong, trong phòng tình nồng ấm áp.

"Nói tới đệ một chút, không có Nhị ca bên cạnh, đệ giấu dây đàn trong bụng đúng là rất lợi hại."

"Nhị ca." Trái tim Kim Quang Dao đập thình thịch, chột dạ nói, "Vốn dĩ A Dao không tính làm như vậy, chỉ là người Nhị ca kia không cho đệ vào cửa, đệ hoảng quá nên mới......"

Thì ra là bởi vì cái ngọc lệnh đáng ghét đó, giờ phút này Lam Hoán thật sự hận chết chính mình trong quá khứ.

Cẩn thận và nâng niu hôn xuống vùng bụng vừa được bôi thuốc, cảm nhận được Kim Quang Dao khẽ run, Lam Hoán lại hôn lên vết kiếm trên ngực Y.

Nước mắt nóng bỏng rơi xuống trên người Kim Quang Dao, Kim Quang Dao ôm lấy người đang vùi đầu ở trước ngực mình. "Nhị ca, A Dao không đau."

"A Dao." Lam Hoán ngẩng đầu gọi tên người yêu, sau đó cúi người hôn lên cổ Kim Quang Dao, thật may nơi này chưa bị bóp gãy, "A Dao, như thế nào cũng được, tuyệt đối đừng rời khỏi Nhị ca."

Không cần đẩy Nhị ca ra.

"Nhị ca, chỉ cần Nhị ca tin tưởng A Dao, A Dao vĩnh viễn sẽ không rời xa Nhị ca." Bốn mắt nhìn nhau, Kim Quang Dao ma xui quỷ khiến hôn lên môi Lam đại mỹ nhân.

Chuồn chuồn lướt nước đến khó bỏ khó phân, tin tưởng, lần này Lam Hoán chỉ tin tưởng Kim Quang Dao.

Tục ngữ nói rất đúng: Tiết Dương ra tay, chó gà không tha. Hiện giờ lại có thêm một câu: Tiết Dương ra tay, gà bay chó sủa.

Vân Thâm Bất Tri Xứ lúc này rất đông đúc, người tới hầu như đều là bình dân bá tánh, người nhà của bọn họ phần lớn chết vào Bất Dạ Thiên, sự việc gần như mất kiểm soát.

Đá và trứng gà không cần trả tiền thay nhau nện lên cấm chế, thậm chí vì không thấy ai đứng ra giải thích, có người trực tiếp đâm vào bia đá trước cửa mà chết.

Đáng lẽ mọi chuyện không hề kịch liệt đến vậy, nhưng do Tiết Dương thêm mắm thêm muối, gì mà Lam nhị công tử vì ma đầu không tiếc chém đứt cánh tay của Tiên Đốc, Lam nhị công tử giận dữ thay mặt Lam gia tuyên chiến với Tiên Đốc bách gia, chỉ vì muốn phế bỏ vọng đài, đến lúc đó tẩu thi tà ám hoành hành khắp nơi, quả thực chính là hy sinh cả thiên hạ chỉ vì nụ cười của mỹ nhân.

Kim Quang Dao: Tiết Thành Mỹ ngươi không đi viết sách thật sự quá đáng tiếc.

Suốt ba ngày, thanh danh Lam gia xuống dốc không phanh, cho dù Lam Hi Thần hạ thấp thế nào, người trước sơn môn cũng chẳng hề buông tha.

"Tiên đốc đến ——"

Nghe tiếng la của Lan Lăng Kim thị, đôi mắt mỏi mệt của Lam Hi Thần xuất hiện ánh sáng, những năm vừa rồi mặc kệ xảy ra chuyện gì, luôn có A Dao ở bên cạnh mình.

Mọi người tự giác nhường ra một con đường, kêu cầu Tiên đốc làm chủ.

Dưới sự bảo hộ của các đệ tử, một bóng người màu vàng chậm rãi tiến vào, cùng lúc đó vang lên không ít thanh âm nghị luận xì xào bàn tán.

Kim Quang Dao đi đến trước mặt mọi người bình tĩnh nói, "Chư vị tạm thời đừng nóng nảy, tại hạ Lan Lăng Kim thị Kim Quang Dao, vị bên cạnh ta chính là......"

"Mạnh Hoán." Thân xuyên y phục Kim Tinh Tuyết Lãng giống Kim Quang Dao, giữa mày điểm chu sa đúng chuẩn Tiên đốc phu nhân Lam Hoán tiếp nhận câu chuyện nói, "Tại hạ Mạnh Hoán, là người của Tiên đốc, chỉ là diện mạo tương tự với Lam Tông chủ chứ không có quan hệ gì với Lam gia."

"?" Kim Quang Dao: Huynh họ Mạnh t khi nào? Mạnh Hoán, đúng là mơ tưởng.

Lam Hi Thần: Cái th đáng chết xui xẻo này rốt cuộc t đâu ra vậy!

"Đúng thế." Kim Quang Dao mặt không đổi sắc nói, "Mọi người yên tâm, chỉ cần Kim Quang Dao ta còn sống một ngày, một ngày đó Vọng Đài nhất định không ngã, lần này ta tới là để cho mọi người một công đạo."

"Lam tông chủ." Kim Quang Dao quay đầu nói với Lam Hi Thần, "Cứ tiếp tục thế này cũng không phải biện pháp, không bằng ngươi đem Ngụy Vô Tiện giao ra đây, tránh làm tổn hại danh dự trăm năm của Lam gia."

"A Dao......" Lam Hi Thần cảm thấy ủy khuất, A Dao chưa bao giờ đối xử với hắn như vậy. Chua xót nói, "Ngụy Vô Tiện không ở Lam gia."

"Ồ? Thật sao?" Kim Quang Dao nói, "Ta từng cho rằng Lam Tông chủ là người tuyệt đối không có lòng khoan dung, sau đó ta mới nhận ra được đó chỉ nằm ở vấn đề có gần gũi thân cận hay không thôi."

"Giống như ngày ấy ta đem ngọc lệnh trả lại." Kim Quang Dao dừng một chút, "Ngụy Vô Tiện cùng Lam nhị công tử trốn sau bình phong, Nhị..... Lam Tông chủ thật sự nghiêm túc bảo vệ nha."

Nghe vậy sắc mặt cả hai Lam Hi Thần đều trở nên trắng bệch, đặc biệt là Lam Hoán phía sau Kim Quang Dao.

Chuyện này hắn chưa bao giờ nói cho Kim Quang Dao, hiện tại xem ra khi ấy Kim Quang Dao đã biết, nếu không phải lúc này có nhiều người, Lam Hoán muốn trực tiếp ôm Y vào lồng ngực.

Hắn không dám nghĩ, nếu Kim Quang Dao biết hết thảy những chuyện này mình đều đã từng làm qua thì Y vẫn sẽ tha thứ cho mình sao? Vẫn sẽ yêu mình sao? Không sao, không sao, may mắn là mình đã quăng hết nồi cho Lam Hi Thần đội. Lam Hoán nhẹ nhàng thở ra như sống sót sau tai nạn, nhìn về phía Lam Hi Thần trong mắt tràn ngập cảm ơn cùng đồng tình, giống như bọn họ thật sự là hai người khác nhau.

Thậm chí không tiếc đâm thêm một đao, chết Hi Thần không chết Lam Hoán, Lam Hoán nói, "Lam Tông chủ, ta chưa từng nghĩ ở trong mắt ngươi A Dao còn không bằng Ngụy Vô Tiện, một khi đã như vậy sau này hai tiếng A Dao không cần kêu nữa."

Cuối cùng Lam Hoán lại nói, "Rốt cuộc ngươi không giống ta, ta chỉ biết đau lòng A Dao."

Kim Quang Dao: ?

"A Dao." Lam Hi Thần giống như không nghe được lời của Lam Hoán, vội nói "Nhị ca thật sự không có ý này."

"Lam Tông chủ, xin tự trọng." Kim Quang Dao nói, "Hiện tại đứng trước mặt ngươi chính là bách gia Tiên đốc, không phải Tam đệ ngươi, Tam đệ của ngươi đã chết dưới Sóc Nguyệt."

"Hôm nay ta tới đây cũng không phải để nghe ngươi giải thích cái nào có cái nào không." Kim Quang Dao hừ một tiếng, "Lam Tông chủ bao che nuông chiều người nhà cũng không phải lần đầu tiên, tất nhiên là loại người ngoài như ta không thể so sánh, nhưng ta thân là Tiên đốc, cần chịu trách nhiệm đối với thiên hạ bách gia, mời Lam Tông chủ mở ra cấm chế, để bổn Tiên đốc dẫn người điều tra Vân Thâm Bất Tri Xứ."

A Dao không phải người ngoài......

Lời nói lúc dạy Thanh Tâm Âm cho Y năm đó rõ ràng còn vang vọng bên tai như cũ, Lam Hi Thần hơi há mồm, muốn nói không phải, nói mình không có. Nhưng hắn lại không biết phải nói như thế nào.

"Thế nhân đều biết Kim Quang Dao ta đã nhìn một lần liền không quên được." Kim Quang Dao đi ngang qua người Lam Hi Thần, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói, "Thứ hèn mọn Loạn Phách Sao làm thế nào so được với Ôn thị cấm thuật."

Y không muốn để Lam Hoán nghe thấy, chỉ vì trong lòng vẫn còn nghi ngờ. Lam Hoán quá quan tâm đến Y, thậm chí Kim Quang Dao ngầm cảm thấy hắn không khống chế được tâm ma, đặc biệt ở thời điểm hôn vết thương trên ngực Y.

Có lẽ Lam Hoán đã từng làm những việc giống y đúc Lam Hi Thần.

Nhưng cuối cùng cái mạng này là do Lam Hoán cứu. Ánh trăng sáng vì Y mà chém một tay của đệ đệ ruột, lại từ bỏ gia tộc chỉ cầu một người, vậy Kim Quang Dao hắn còn cầu mong gì nữa?

"A Dao!" Lam Hi Thần nắm lấy cánh tay của Kim Quang Dao, hắn không biết nói cái gì, nhưng hắn chỉ muốn giữ lấy Y, như là phải giữ được cả thế giới của mình.

"Nhiều lời vô ích, mời Lam Tông chủ mở ra cấm chế."

Kim Quang Dao vẫn lục soát Lam gia như cũ. Nhìn vẻ mặt khuất nhục, tức giận cùng bất bình của đám tiểu bối đệ tử, Kim Quang Dao chỉ cảm thấy sảng khoái.

Kết quả điều tra đúng như dự đoán, không tìm được hai người kia. Trong lúc Kim Quang Dao tính rời đi, Lam Hi Thần nhẹ nhàng thở ra, liền nghe Lam Hoán nói, "Phòng sách cấm."

Quả nhiên trong mắt Lam Hi Thần hiện lên hoảng loạn, tay cầm Sóc Nguyệt càng ngày càng chặt, Kim Quang Dao cơ hồ thấy được sự bướng bỉnh trong mắt Lam Hoán.

Phương Phỉ điện, mật thất.

"Quên đi, phòng sách cấm không phải mật thất ở Phương Phỉ điện, tuy Kim Lam chi giao không còn tồn tại nữa, nhưng dù sao việc cưỡng bức xông vào cấm thất hay mật thất cũng là việc mà Kim gia Tông chủ đệ không làm được." Cuối cùng Kim Quang Dao lại nói, "Lam Tông chủ, đối với Lam thị, Ngụy Vô Tiện chính là người ngoài sao?"

"Đúng vậy."

"Đệ đây tin Lam Tông chủ không phải người khẩu thị tâm phi." Nói xong Kim Quang Dao mặc kệ có người ngoài ở đây, kéo tay Lam Hoán nói, "Chúng ta về nhà đi Hoán ca ca, phòng sách cấm Lam gia sẽ không cho người ngoài tiến vào, không tra cũng không sao, miễn đến lúc đó thiếu cái gì lại ăn vạ trên đầu A Dao."

"Được rồi." Lam Hoán lựa chọn thỏa hiệp, rốt cuộc nơi này là Lam gia nơi mình lớn lên.

Khi đến uy nghiêm, khi đi thanh thản. Kim Quang Dao nhân danh Kim gia cứu trợ trấn an bá tánh, lại hứa hẹn vọng đài sẽ không bị huỷ bỏ, tốn một phen miệng lưỡi mọi người mới vừa lòng rời đi.

"A Dao."

Lam Hi Thần gọi từ phía sau, nhưng Kim Quang Dao không quay đầu lại, cùng Lam Hoán rời đi trước.

Hai người yên tĩnh đi trên đường, hồi lâu Lam Hoán nói, "A Dao, Tiết công tử truyền đến tin tức, phần mộ tổ tiên Nhiếp gia đã được khai quật."

"Tốt." Kim Quang Dao gật gật đầu nói, "Cũng không uổng công đệ hao hết tâm tư đưa Âm Hổ Phù đến tay Nhiếp Hoài Tang."

Ai cũng đều biết tiếp theo phải đối mặt chính là một trận huyết vũ tinh phong, Lam Hoán tùy tiện nói vài chuyện, rốt cuộc nhịn không được lo lắng hỏi, "A Dao mới vừa rồi không có lục soát phòng sách cấm, là muốn tha thứ cho hắn sao?"

"Đệ không hận hắn, cũng sẽ không tha thứ hắn." Kim Quang Dao dừng bước, xoay người nhìn về phía người bên cạnh, thấy ánh mắt hắn né tránh, kiên định nói, "Đệ chỉ tha thứ cho huynh."

Kim Quang Dao nắm lấy tay Lam Hoán đặt ở trên ngực mình, đó là nơi bị Sóc Nguyệt xuyên qua, "Cho dù huynh đã làm cái gì."

"A Dao!" Lam Hoán khiếp sợ nhìn Kim Quang Dao, "Đệ......"

"Huynh không phải hắn." Kim Quang Dao lặp lại những lời này một lần nữa, "Huynh vứt bỏ mọi thứ, chỉ vì đệ mà đến. Huynh là Lam Hoán của một mình đệ."

"Đệ nghĩ huynh đến từ tương lai." Kim Quang Dao vuốt ve gương mặt Lam Hoán, "Đệ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đệ nghĩ huynh biến thành như vậy nhất định là bởi vì đệ, tình yêu huynh dành cho đệ đã thắng qua hết thảy, thậm chí thắng qua tính mạng của huynh."

A Dao của hắn vĩnh viễn thông minh như vậy, Lam Hoán lập tức ôm lấy Kim Quang Dao, cho dù là tay đang run cũng cảm thấy thỏa mãn lạ thường. "A Dao, huynh yêu đệ, huynh rất yêu đệ, huynh cũng thật sự rất nhớ đệ."

"Nhị ca, nhẹ một chút." Kim Quang Dao vỗ vỗ lưng Lam Hoán, buồn cười nói, "Đã bao lớn rồi còn khóc nhè, Nhị ca cũng không sợ mất mặt, không phải Nhị ca cướp đệ từ trong tay hắn sao, nếu không cẩn thận siết đệ đến chết sẽ không có lời nha?"

"Không cho đệ nói những lời này." Lam Hoán buông lỏng tay ra, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán Kim Quang Dao.

Giờ phút này xem ra năm tháng yên ổn, Kim Quang Dao biết Lam Hoan đoạt Y lại cố hết sức phân biệt thành hai Lam Hi Thần, phỏng chừng có thể cùng Y ở bên nhau trong thế giới này, nhưng để cẩn thận Kim Quang Dao vẫn hỏi: "Nhị ca lần này trở về có gây ra ảnh hưởng gì tới bản thân hay không?"

"Sẽ không." Lam Hoán lôi kéo Kim Quang Dao ngồi xuống bãi cỏ, lúc này trời đã tối rồi, ánh trăng chiếu vào trên người hai mỹ nhân. "Cấm thuật này Tiết công tử nghiên cứu cực lâu, Nhị ca cũng xem qua, xác thật sẽ không tổn thương đến bản thân. A Dao cứ yên tâm đi, Nhị ca cả đời phải làm Tiên đốc phu nhân của A Dao."

"Ha." Kim Quang Dao nhịn không được cười ra tiếng, còn nghiên cứu cực lâu, có lẽ nhãi ranh Thành Mỹ phải rất lâu mới tìm ra được Ôn thị mật thuật mà mình để lại, cũng làm khó Thành Mỹ cố xem hiểu những sách cấm bị tàn phá đó.

"Nhị ca." Kim Quang Dao ngã xuống nằm trên đùi Lam Hoán, chơi tóc của hắn, "Lúc Nhị ca vừa trở về tại sao lại nói những lời mê sảng như mong A Dao sinh một đứa con?"

"A." Sắc mặt Lam Hoán đỏ lên nói, "Tiết công tử nói A Dao thể chất đặc biệt nên có thể sinh....."

Hôn chu sa ở giữa mày, thưởng thức mẫu đơn nở, mũ áo không còn, miệng khô ăn chu quả.
  
Ánh trăng sáng trong veo, Dao phản chiếu trong mắt, ngón tay giữa mây mềm, hoa tâm đầy đầm hoang (Trạch Vu), Liễm Phương lay lay động, mê muội trong vực sâu, Hoán đến Tiên Đốc đi, ngâm ngâm không dứt thanh.

Ô! Tiên Đốc hô không đúng, vị trí bị ngược rồi! Đây là dĩ hạ phạm thượng!

Chuyện ngoài lề: Chưa kết thúc, A Dao không thể sinh! Sinh không được! Thành Mỹ nói hươu nói vượn ch có tin!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro