Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chung (1)

Giả thiết Ôn Nhược Hàn còn sống, Ôn gia ám quân có "bàn tay vàng".

Chương này cộng tình vi "Ánh Trăng Đen", có chút không hu hảo vi Lam Hi Thần. Đng mắng Hi Hi, Hi Hi đã rất thảm (AI BÌNH LUẬN CHI LAM HI THẦN HAY LAM HOÁN THÌ ĂN BLOCK).

---
01.

"Con trai kỹ n! A!"

"Ta đã nói rồi, nếu ai dám nói xấu chú lùn, ta sẽ cắt lưỡi của hắn (....) Con mẹ nó (——)"

02.

"Chú lùn, cho dù ngươi rút cạn máu cũng không cu được lão t."

ng phí sc na......"

"Con mẹ nó! Lão t bảo ngươi dng lại!"

"Chú lùn...... Cẩn thận...... Máu có độc......"

"Chú lùn, nếu thật s có kiếp sau, lão t lại đến tìm ngươi xốc sạp......"

03.

"Thành Mỹ!!!"

Trước mắt tràn đầy máu, trên người không có nơi nào sạch sẽ, Thành Mỹ cứ như vậy yên tĩnh nằm trong vòng tay của Y.

"A Dao." Nhìn người yêu tỉnh lại với đôi mắt đỏ hoe, Lam Hoán ôm chặt lấy thân thể Kim Quang Dao đang run rẩy, "Đừng sợ, đừng sợ, Nhị ca ở đây."

Dấu vết cắt mạch máu trên tay vẫn còn. Khi đó là khoảng thời gian Kim Quang Dao bị chặn ở ngoài Vân Thâm Bất Tri Xứ, Thành Mỹ là bạn thân đồng thời cũng được Y xem là con trai. Lâm vào tuyệt vọng, Y chỉ có thể cắt từng nhát từng nhát vào cổ tay, rót ra từng chén máu vào trong miệng Thành Mỹ.

Tuy những thứ mà sư phụ đưa vào cơ thể vẫn phát huy tác dụng như cũ, nhưng Kim Quang Dao cũng không giữ được Tiết Thành Mỹ.

"Nhị ca......"

Nước mắt tràn khỏi khóe mi, đây là lần đầu tiên Kim Quang Dao lộ ra bộ dáng yếu đuối như vậy trước mặt Lam Hoán. Lam Hoán dịu dàng hôn lên má Y, lặp đi lặp lại rằng hắn đang ở cạnh.

04.

May mà Thành Mỹ đã trở lại.

05.

Kim Quang Dao hồi phục tâm tình, hỏi, "Nhị ca, có thể nói cho đệ biết Thành Mỹ sống lại như thế nào sao?"

06.

"A Dao." Lam Hoán nhíu mày nói, "Ai cho đệ tự tin đi hỏi về nam nhân khác vào lúc này?"

Giờ phút này hai người còn đang ở trong trạng thái đối đãi thẳng thắn thành thật với nhau, Kim Quang Dao chợt ý thức được không ổn, liền nâng mông muốn chạy, lập tức đã bị Lam Hoán tóm chặt đè xuống.

"A ——" Kim Quang Dao thẹn quá hóa giận, "Nhị ca đảm nhiệm chức Tiên Đốc phu nhân như vậy sao?!"

"Không phải A Dao vẫn nằm phía trên à?" Lam Hoán nói.

Hai người lăn lộn hồi lâu, thời điểm trở về Kim Quang Dao hầu như bị ôm cả quãng đường, gần tới Kim Lân Đài mới được thả xuống.

Không thể ném sạch mặt mũi của Tiên Đốc.

Bên ngoài Kim Lân Đài, từ xa đã có thể nhìn thấy bạch y tiên quân bị chặn lại bởi cấm chế.

Ôi, nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu a.

07.

"Lam Tông chủ đại giá quang lâm không biết là do chuyện gì?"

Thấy đôi môi người trước mắt sưng đỏ, Lam Hi Thần có rất nhiều điều muốn nói, đến cuối cùng chỉ biến thành một câu, "Bất Tịnh Thế đã xảy ra chuyện."

"Ồ? Nhiếp Tông chủ nhờ ngươi giúp đỡ?" Lần này chính là Lam Hoán mở miệng, hắn cố tình vén tóc Kim Quang Dao lên, để lộ ra các dấu hôn phủ đầy trên cổ Y, "Thì sao? Phát hiện trả tiền cho A Dao xong liền không còn năng lực giúp Nhiếp Hoài Tang, giờ đang có suy nghĩ muốn khất nợ?"

"Vị công tử này, đây là chuyện của ta cùng A Dao." Lam Hi Thần bất mãn liếc nhìn Lam Hoán, "Tóm lại bá tánh vô tội."

Hung thi đi khắp nơi, bá tánh cũng trôi dạt khắp nơi.

"Bá tánh liên quan gì đến A Dao!"

"Nhị ca?"

"Chỉ vì A Dao là Tiên Đốc?" Đáy mắt Lam Hoán tràn đầy hắc khí, "Khi ở điện Phương Phỉ, khi ở miếu Quan Âm tại sao không thấy các ngươi xem hắn là Tiên Đốc!"

"Nhị ca!" Kim Quang Dao nhanh chóng tóm lấy tay Lam Hoán, "Đệ không sao hết, Nhị ca."

"Giao cho huynh." Lam Hoán nhéo nhéo lòng bàn tay của Kim Quang Dao, "Ngoan, A Dao đi vào trước, Nhị ca cùng vị Lam Tông chủ này nói chuyện cho rõ ràng."

"Tin huynh."

08.

Kim Quang Dao vẫn cho Lam Hoán thời gian một canh giờ, Lam Hi Thần nhìn chằm chằm bóng dáng Y rời đi, trong lòng chua xót.

"Nhìn đủ rồi sao Lam Tông chủ." Gặp mặt tình địch tất nhiên chướng mắt, cho dù tình địch có là chính mình, cho dù tình địch còn chưa thông suốt. Lam Hoán bất mãn nói, "Đó là A Dao của ta, mong Lam Tông chủ tự trọng."

"Nên tự trọng chính là Lam công tử." Rốt cuộc Lam Hi Thần cũng là người thông minh, sau khi lật xem sách cấm đại khái đoán được không ít chuyện, "Lam công tử từ đâu tới đây thì trở về nơi đó đi, cách xa Tam đệ ta ra một chút."

Tam đệ...... Lam Hoán nghe xong thiếu chút nữa ôm bụng cười to, "A Dao là Tam đệ đối với ngươi, đối với ta lại là người yêu, có ảnh hưởng gì?"

Lam Hi Thần nói, "Tình cảm của ta đối với A Dao không phải tình yêu, ta không muốn ngươi khiến hắn lầm đường."

"Ngươi không phải, ta phải." Lam Hoán kiên định nói, "Có một câu A Dao nói rất đúng, ngươi là ngươi, ta là ta."

"Nói đến đây ta thật tò mò ngươi nghĩ như thế nào, hết lần này đến lần khác bảo vệ kẻ thù của A Dao, chỉ vì chút quan hệ huyết thống kia sao?" Lam Hoán hỏi, nhưng càng giống như đang tự hỏi chính mình, "Bây giờ ta càng không thể hiểu nổi, phải là loại máu lạnh cỡ nào mới có thể khiến ngươi đứng đây lên tiếng vì kẻ thù sát thân A Dao?"

"Cái gì......" Cái gì kẻ thù sát thân? Lam Hi Thần chưa từng gặp qua chính mình như vậy, nghe được lời tự hỏi này, hắn chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, "Hoài Tang hắn..."

"Cộng tình đi." Hai mắt Lam Hoán dường như muốn nổ tung, chính mình nhìn thấy Lam Hi Thần đều cảm thấy đáng ghét, huống chi là A Dao lúc trước.

"Ngươi có biết cơ thể A Dao đã bị hạ độc hơn mười mấy năm không? Ngươi có biết rằng một chân kia của Nhiếp Minh Quyết suýt chút nữa đã giết chết A Dao không?"

"Cộng tình với ta đi."

09.

Lời hắn nói tựa như có ma lực, khiến người khát cầu lại khiến người chùn bước.

10.

"Lam Hi Thần, trên đi này có chuyện xấu gì ta chưa làm qua."

"Giết cha, giết huynh, giết thầy, giết v, giết con, giết bạn. Nhưng ta chưa tng nghĩ ti sẽ hại ngươi!"

11.

Răng rắc ——

12.

Đây là thanh âm tàn nhẫn nhất mà đời này Lam Hi Thần từng nghe qua, thật giống như người bị bóp cổ không phải Kim Quang Dao mà là hắn.

Sự tình còn lâu mới kết thúc, 72 cây đinh gỗ đào, vĩnh thế không được siêu sinh. Hắn thấy được ánh mắt tuyệt vọng của "hắn", ngay sau đó "hắn" bế quan.

Ba tháng, gần ba tháng, bởi vì thân phận Lam thị tông chủ, Lam Hoán chỉ bế quan ba tháng, mà đệ đệ cùng đệ tức đang nhàn vân dã hạc, không có người quan tâm hắn có thể buông bỏ hay không.

Không còn đóa mẫu đơn nhỏ tới quan tâm hắn lạnh, đói, cười... khóc...

Trong Hàn thất nhiều thêm một mâm mẫu đơn, lại không phải đóa hoa kia của hắn.

Ban đầu hắn chỉ khổ sở, dần dần, Lam Hoán mới phát hiện tựa hồ chỉ có ở trong mắt đóa mẫu đơn nhỏ kia, hắn mới là Lam Hoán.

Chỉ là Lam Hoán, không liên quan gì đến thân phận.

Hắn bóp nát bồn mẫu đơn kia, thời điểm hoàn hồn lại quỳ xuống cẩn thận nhặt lên từng cánh hoa rơi rụng dập nát.

Ngày tháng trôi qua, những chuyện xảy ra dần dần lắng xuống, hắn vẫn là Trạch Vu Quân Lam Tông chủ của thiên hạ.

Rồi có một ngày Lam Vong Cơ đưa ra yêu cầu hợp tịch, mới đầu trong gia yến mọi người trầm mặc không phản đối.

Thẳng đến ngày hợp tịch, thân phận của Lam Tư Truy, chuyện về 33 vị trưởng lão bị lan truyền tứ phía, hậu nhân của 3000 tu sĩ Bất Dạ Thiên náo loạn Cô Tô đòi công đạo.

Lam Hoán vẫn như cũ bảo vệ đệ đệ và đệ tức, cũng cùng một ngày này, không ít trưởng lão cùng con cháu bỏ đi gia bào, rời khỏi Cô Tô Lam thị.

Không lâu sau, bệnh dịch lưu manh không thể dập tắt, phản kháng thế gia bất ngờ xảy ra, tàn dư Ôn thị lại một lần nữa hồi sinh, thế như chẻ tre.

Thân phận Ôn Uyển nhanh chóng bại lộ, tin đồn Lam thị trợ Trụ vi ngược ám thông Ôn thị rộ lên đầy trời, Lam Vong Cơ lại khăng khăng bảo vệ Ôn Uyển, nói là đạo tâm sai khiến.

Lam thị trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của bách gia, chuyện này chưa xong lại đến chuyện khác, sau đó "bảo ăn người" ở Nhiếp gia bị vạch trần, cùng năm đó Kim Quang Dao "sáu giết" bốc hơi theo gió.

Trong lúc nhất thời khắp nơi náo động, không có người tin chuyện Ngụy Vô Tiện không nói cho Lam Hi Thần việc Nhiếp Minh Quyết làm gì nói gì, hay thậm chí là ai có sát ý trước.

Hắn muốn nói không có, hắn không biết. Ngụy Vô Tiện thật sự không có nói cho hắn. Nhưng mọi người đã xem bọn họ là cá mè một lứa, xé bỏ Kim Lam chi giao, mọi người đàm tiếu Lam gia vong ân phụ nghĩa, đàm tiếu nếu nhìn thấy nam nhân ven đường không cần nhặt về nhà, bằng không liền chết như thế nào cũng không biết. Mọi người đàm tiếu nếu địa vị thua cả đệ tức thì không cần kết nghĩa, Nhị ca như vậy, ai, đừng nhắc tới nữa.

Trong cơn tức giận, hắn hỏi Ngụy Vô Tiện tại sao không nói cho hắn biết, Lam Vong Cơ đứng trước mặt Ngụy Vô Tiện nói rằng sở dĩ không nói cho hắn biết là vì sợ hắn sẽ mềm lòng trước Kim Quang Dao.

Ở Bất Dạ Thiên Ngụy Vô Tiện là tự bảo vệ mình, còn Kim Quang Dao không thể tự bảo vệ mình, cần thiết chết sao? Hai huynh đệ tan rã không vui.

Lam Hoán một mình đứng ở nơi đó, ở nơi này, hắn từng nói: "Mà ta tin tưởng Kim Quang Dao."

Hiện tại nghĩ lại thật quá buồn cười.

13.

Hắn chưa bao giờ nghĩ mình còn có thể gặp lại Kim Quang Dao.

14.

Thi thể lạnh lẽo nằm yên ở đó, trên cổ có vết khâu dày đặc, thiếu niên áo đen cẩn thận vì Y chà lau khuôn mặt.

Là Tiết Dương.

"Ngươi biết vì sao ta còn sống không?" Tiết Dương xốc lên ống tay áo của Kim Quang Dao, trên cánh tay trắng nõn xuất hiện từng vết dao cắt, hắn tự hỏi tự đáp nói, "Mỗi một dao ở nơi này là mỗi một chén máu, toàn bộ đều rót vào trong miệng ta."

"Ta bảo hắn dừng lại, hắn không chịu, ta nghĩ có lẽ khi đó hắn đã điên rồi, dù gì sau này không còn có người có thể cùng hắn cấu kết với nhau làm việc xấu, hắn lại không thể cởi bỏ mặt nạ đối với bất luận kẻ nào." Tiết Dương cười cười, "Đáng tiếc máu của hắn càng khiến ta chết nhanh hơn, ta ý thức được có chuyện không ổn."

"Máu hắn có độc, thì ra chú lùn của ta đã bị hạ độc mười mấy năm, ta bắt đầu hối hận, hối hận nhiều năm qua đã ở lại Nghĩa thành. Ta nghĩ nếu ta ở bên cạnh hắn, có lẽ ta sẽ sớm phát hiện, có lẽ hắn sẽ không phải chết." Bỗng nhiên Tiết Dương nhìn về phía Lam Hoán, ý cười trên mặt càng sâu, "Lam Tông chủ, ngươi biết ta chết như thế nào không?"

"Ta chết ở trên tay đệ đệ ruột cùng đệ tức của ngươi." Tiết Dương dừng một chút, "Tiết Dương ta đúng là tội ác tày trời giết người như ma, nhưng ta tự nhận máu trên tay ta không nhiều bằng Ngụy Vô Tiện, hắn dựa vào cái gì nói Tiết Dương ta cần thiết chết."

"Lam Nhị công tử, cảnh hành hàm quang Hàm Quang Quân dựa vào cái gì ở thời điểm che chở Ngụy Vô Tiện giết ta?" Tiết Dương buông tay, như là nhớ lại cái gì, "Lam Tông chủ, Trạch Vu Quân, ngươi biết trước khi chết ta nhìn thấy gì sao? Ta thấy được Liễm Phương Tôn của chúng ta trong mắt ngập tràn hận ý, giấu không được sát ý."

"Lão tử thích nhất chính là bộ dáng này của hắn, cho nên ta đi còn tương đối an tâm."

"Đáng tiếc a." Tiết Dương bất đắc dĩ nói, "Cuối cùng chú lùn vẫn vì ngươi buông tha cho bọn họ, cũng từ bỏ chính mình."

"Bởi vì ngươi!"

Phẫn nộ trong mắt tựa hồ muốn thiêu đốt cả người Tiết Dương, đối với hắn mà nói Kim Quang Dao là bạn thân duy nhất, Y sớm đã trông hắn như trông con trai, xem là người thân.

Tiết Dương đối với Kim Quang Dao, đến chết chưa phản bội.

"Khi còn nhỏ ta chỉ muốn một viên kẹo, liền mất một ngón tay, thiếu chút nữa phơi thây đầu đường. Sau đó ta diệt môn Thường gia, ta không ngại nói cho ngươi biết, không có chú lùn đề cử, không có Kim gia, có lẽ ta đã không thể trả thù nợ máu nhanh như vậy. Hắn rất giống ta, lại không bằng ta, hắn thiêu cái kỹ viện cũng không thể thiêu quang minh chính đại."

"Lam Tông chủ à." Tiết Dương kéo dài ngữ điệu, "Sau khi lớn lên, trước tiên không nói đến mối thù cụt tay sát thân, chỉ nói đến chuyện của chú lùn, các ngươi giết người cuối cùng mà ta quan tâm trên cuộc đời này, ngươi đoán kế tiếp ta sẽ làm gì?"

"Nhưng mà cho dù ta diệt Lam gia, các ngươi cũng không thể trách ta." Tiết Dương hì hì cười, "Lam Tông chủ, ngươi cũng biết, Tiết Dương ta tu quỷ đạo."

"Tu quỷ đạo mất khống chế thực bình thường không phải sao? Ngụy Vô Tiện bởi vì Giang Yếm Ly chết nên giết 3000 tu sĩ ở Bất Dạ Thiên, Lam nhị công tử của các ngươi nói cái gì, nói hắn chỉ là mất khống chế, nói hắn không có lỗi."

"Hiện giờ nếu là ta bởi vì chú lùn nên mất khống chế diệt Lam gia các ngươi, Lam Tông chủ ngươi trở về hỏi đệ đệ ruột ngươi một chút xem hắn có cảm thấy ta sai không?"

Khó chịu đến ngột ngạt làm Lam Hoán thở không nổi, "Ta......"

"Ngươi yên tâm, hôm nay ta không giết ngươi." Tiết Dương lại lần nữa mơn trớn mặt Kim Quang Dao, "Chú lùn ở đây, ta sao có thể khiến hắn khổ sở, nhưng ta muốn ngươi sống không bằng chết."

"Không cần!" Lam Hoán còn chưa phản ứng được lời Tiết Dương nói có ý tứ gì, chỉ thấy tay Tiết Dương vừa rời khỏi gương mặt Kim Quang Dao, thân thể kia lập tức hóa thành tro tàn.

"A Dao!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro