Chương 2
Đám thiếu niên Giang gia hiện đang tụ tập lại ném đá xuống dưới hồ sen.
Giang Niệm Hi từ trên mặt đất nhặt lên một khối đá không lớn lắm, vung tay, chỉ thấy lõm tõm tóe lên vài hoa nước li ti, sau đó cả khối đá liền trầm xuống dưới.
"Ai, Niệm Hi đệ mỗi lần đều có thể ném xa như vậy, " Giang Lữ ngồi xổm xuống sờ sờ đầu của bé, "Rõ ràng đệ mới là đứa nhỏ nhất, thế nhưng mỗi lần chơi ném khối đá thì người ném xa nhất cũng là đêk."
"Đúng đúng đúng, Niệm Hi khí lực thật sự lớn mà!" Giang Khiên liên thanh phụ họa nói.
"Không, không có, chẳng qua là trùng hợp mà thôi." Giang Niệm Hi ngượng ngùng đỏ mặt.
Đám thiếu niên đại khái là cảm thấy mệt mỏi, đều thả cục đá trong tay xuống, liền hi hi ha ha xô đẩy lẫn nhau ngồi xuống.
"Ai, nghe nói qua vài ngày nữa Lam thị lại muốn khai giảng, cũng không biết năm nay mấy tên xui xẻo nào sẽ bị tông chủ chọn trúng đi Lam thị cầu học."
"Không muốn đâu mà!" Đám thiếu niên trăm miệng một lời kêu rên.
Giang Niệm Hi ngược lại lại có chút mơ hồ: "Đi Lam thị cầu học, chẳng lẽ thực đáng sợ sao?"
"Lam thị có vị Lam lão tiên sinh nổi tiếng nghiêm khắc, hơn nữa lại có ba nghìn điều gia quy, chà chà..." Giang Lữ miệng ngậm một cọng cỏ, quay đầu hỏi: "Chẳng lẽ Niệm Hi muốn đi sao?"
Giang Niệm Hi ngượng ngùng gật đầu, thanh âm so với muỗi còn nhỏ hơn: "Ừm, đệ muốn đi để biết nhiều thứ hơn."
"Niệm Hi thực sự rất ngoan mà."
Giang Niệm Hi nghe được âm thanh, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Kim Lăng đang cúi đầu nhìn bé.
"Kim Lăng ca ca!" Giang Niệm Hi cười vươn tay phải ra muốn cậu ôm.
"Chào Kim tông chủ." Đám thiếu niên vội vàng đứng lên chào hỏi.
"Không cần câu nệ như vậy! " Kim Lăng cười cười, "Ta trước kia cũng giống các ngươi mà."
"Đúng rồi, Niệm Hi muốn đi Lam thị cầu học à?" Kim Lăng thả Giang Niệm Hi xuống, ngồi xếp bằng ở trên cỏ.
"Vâng. . . Có điều cha khẳng định sẽ không đồng ý. " Giang Niệm Hi tiếc nuối lắc lắc đầu, "Hay là thôi đi."
"Niệm Hi ngoan như vậy, Kim Lăng ca ca sẽ giúp đệ. " Kim Lăng đưa tay vò rối mái tóc Giang Niệm Hi, nói: "Kim Lăng ca ca giúp đệ xin, có điều đệ ngàn vạn lần không được ở trước mặt cha đệ nhắc đến một chữ, bằng không hắn có thể đem da đệ đều lột không còn một lớp."
Hi vọng lại nổi lên, Giang Niệm Hi hưng phấn mà ôm lấy cổ Kim Lăng: "Cám ơn Kim Lăng ca ca!"
"Vậy bây giờ Kim Lăng ca ca đi tìm cha đệ đây."
Giang Niệm Hi sau khi nhìn thấy bóng dáng Kim Lăng biến mất, bé mới hăng hái nhẹ nhàng nâng bước chạy đến tiểu viện của Giang Trừng.
Phòng Giang Trừng đóng chặt kín cửa, ngay cả khi Giang Niệm Hi tiến đến cạnh cửa đều không nghe được âm thanh gì.
Nhưng mà vẫn còn may, Giang Niệm Hi trước kia trộm mà đi vào Giang gia Tàng Thư Các, tìm được không ít thư tịch, học trộm một ít phù phép.
Cũng may bé kỳ tài ngút trời, cho dù không ai dạy, một ít phù pháp đơn giản cũng vừa học đã biết.
Cha không dạy ta thì ta tự mình học.
Giang Niệm Hi chạy đến nấp trong bụi cỏ, sau đó từ trong túi lấy ra một đạo phù, miệng khẽ lẩm bẩm.
Phù phép này vốn dĩ khó, lúc trước bé cũng vẽ không tốt đạo phù này, hy vọng lúc này đây có thể thành công.
Đạo phù kia biến mất, trong tai Giang Niệm Hi từ từ xuất hiện một ít âm thanh.
Có tiếng Giang gia đệ tử luyện kiếm, có tiếng Giang gia thiếu niên vui cười, còn có tiếng hai người đang nói chuyện.
Giang Niệm Hi ánh mắt sáng lên, vội vàng tập trung tinh thần che đi những âm thanh khác, nghe Giang Trừng cùng Kim Lăng nói chuyện.
"Cậu, tuy rằng chính người cũng có thể dạy Niệm Hi. Nhưng mà người bận rộn như vậy thật sự có thể dạy Niệm Hi tốt sao?"
"Dù sao ta cũng sẽ không đồng ý!"
Giang Niệm Hi nghe được tiếng rống giận dữ của cha bé, cũng nhịn không được run lên.
"Cậu, đừng để chuyện của người ảnh hưởng đến Niệm Hi. Chẳng lẽ người muốn đem Niệm Hi cả đời đều giấu tại Liên Hoa Ổ hay sao? Người cũng biết rõ việc này không có khả năng."
Giang Niệm Hi không có nghe thấy cha bé nói chuyện nữa.
"Tuy rằng Niệm Hi là con của người cùng Lam tông chủ. Nhưng không phải người cũng nói chuyện lần kia là ngoài ý muốn, Lam Tông chủ cái gì cũng không nhớ rõ."
Giang Niệm Hi mặt trắng bệch, thiếu chút nữa đứng không vững mà ngã sấp xuống.
Giang Niệm Hi hoảng sợ nhịn không được lẩm bẩm: "Tại sao có thể như vậy...Cha không phải Thiên Càn sao? Vì cái gì ta sẽ là con của cha cùng Lam Tông chủ, cha còn gạt ta nói là mẹ đã qua đời..."
Giang Niệm Hi hít sâu một hơi, áp xuống khó chịu ở trong lòng, tiếp tục nghe lén hai người nói chuyện.
"Cậu, người không nói ra thì Lam Tông chủ cho dù là hoài nghi, y cũng chỉ có thể hoài nghi. Người là Thiên Càn, y cũng là Thiên Càn, làm sao có khả năng có con được?"
"...Ta là Địa Khôn." Giang Trừng nhịn không được sửa lại cậu.
"Cậu, ta đang nói thân phận mà người công bố với bên ngoài."
Giang Trừng thở dài, đắn đo suy nghĩ một hồi rồi mới nói: "Ngươi nói cũng không sai. Bỏ đi, nếu Niệm Hi muốn đi như vậy, hơn nữa để cho nó học một ít phù phép cũng không sai, vậy..."
Bỗng nhiên bên ngoài tựa như có vật gì đó rơi xuống, phát ra một tiếng vang lớn.
"Xảy ra chuyện gì?" Giang Trừng nhíu mày, mở cửa nhìn ra bên ngoài, lại phát hiện xung quanh im lặng như lúc ban đầu.
"Cậu, không có sự cho phép của người làm gì có ai dám tiến vào viện lạc (*) của người chứ. " Kim Lăng đi tới, khóe mắt mang theo ý cười, "Ta vừa mới bế một con tiểu cẩu vào, hẳn là do con tiểu cẩu kia không cẩn thận chạy ra ngoài đi."
(*): sân trong
"Ngươi xú tiểu tử này, cũng dám ở Liên Hoa Ổ nuôi chó à. " Giang Trừng cười mắng cậu, "Nhanh ôm tới cho ta nhìn xem."
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro