Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

* Nguyên tác hướng.

* OOC thuộc về tác giả.

* Hoán Hoán Thiên Càn, Trừng Trừng Địa Khôn ngụy Thiên Càn.

---

Trong rừng cây tối tăm, Giang Trừng quỳ sấp trên một tảng đá bằng phẳng, chịu đựng va chạm từ người phía sau lưng.

Hắn mắt hạnh rưng rưng, cho dù bị kích thích đến cả người run rẩy cũng không chịu lên tiếng.

Cảm nhận được nam nhân tiến vào địa phương sâu nhất, Giang Trừng bỗng nhiên nức nở một tiếng, lắc đầu rồi bò về phía trước.

"Không được, không được..."

Mặc cho nam nhân cắn lấy tuyến thể, Giang Trừng cả người không còn chút sức lực nào, chật vật rơi xuống một giọt thanh lệ, lập tức ngất đi.

-

Giang Trừng bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh dậy.

Hắn thở hổn hển, tiện tay lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên trán. Đợi bình tĩnh lại một ít, Giang Trừng mới phát hiện ra trời đã sáng.

"Cha, cha."

Tiểu nam hài vận tử y lanh lợi tiến vào bên trong phòng, sau đó nhào vào trong lòng Giang Trừng.

"Niệm Hi ngoan, sao hôm nay Niệm Hi rời giường sớm như vậy." Giang Trừng ôn nhu mà đem Giang Niệm Hi kéo vào trong lòng.

"Là do cha dậy muộn." Giang Niệm Hi giãy giụa trong lòng Giang Trừng, híp mắt cười nói, "Như Lan ca ca hôm nay sẽ đến đây."

"Kim Lăng xú tiểu tử kia làm sao lại đến đây? " Giang Trừng ôm lấy Giang Niệm Hi đi ra ngoài. 

"Vậy Niệm Hi muốn chơi cùng với Như Lan ca ca sao?"

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên có người bất mãn oán giận mà nói: "Cậu, người lại mắng ta."

Giang Trừng nhìn thấy đại nam hài trước mặt sắp cao gần bằng hắn, buồn cười nói, "Kim Lăng, ngươi vẫn là tiểu hài tử sao?"

"Ta mới không..."

"Như Lan ca ca, ôm đệ." Giang Niệm Hi từ trong lòng Giang Trừng hai tay mở ra, thân thể nghiêng về phía trước.

Kim Lăng nét mặt rạng rỡ, lập tức đem Giang Niệm Hi tiếp nhận vào trong lòng, thì thầm nói nhỏ: "Niệm Hi thật đáng yêu. Có điều Niệm Hi không được gọi ta Như Lan ca ca, phải gọi Kim Lăng ca ca."

"Vì sao ạ?" Giang Niệm Hi ngây ngô hỏi.

"Bởi vì cái danh tự Như Lan này là do một người xấu đặt, cho nên chúng ta..."

"Kim Lăng, nói cái gì đấy." Giang Trừng cắt ngang cậu.

"Cậu, đã qua ba năm rồi," Kim Lăng sốt ruột mà nói. "Nhưng ta vẫn là nhớ tới ngày đó ở trong Quan Âm miếu hắn nói muốn cùng người, cùng Giang gia thanh toán."

"Người vì hắn làm nhiều việc như vậy, hắn biết không?"

"Kim Lăng, ta bảo ngươi câm miệng." Giang Trừng mất kiên nhẫn nói. "Hắn có biết hay không có liên quan gì. Việc ta làm, ta sẽ không hối hận."

"Còn có, không được ở trước mặt Niệm Hi nói loại chuyện này", Giang Trừng thở dài, nói sang chuyện khác: "Ngươi ngày hôm nay tới làm gì?"

"Ta muốn mang Niệm Hi đi vào trong rừng săn đêm, " Kim Lăng nâng tay khẽ vỗ vỗ vào lưng Niệm Hi, "Niệm Hi có muốn đi không?"

Giang Niệm Hi rất ít khi đi ra khỏi Liên Hoa Ổ, sớm đã có chút nhàm chán , vì thế liền vội vàng gật gật đầu.

"Không được." Giang Trừng không nể tình mà cự tuyệt.

"Cậu, ta biết người lo lắng điều gì, " Kim Lăng khuyên nhủ, "Nhưng mà Niệm Hi không sớm thì muộn cũng sẽ bị nhận ra, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi."

"Chẳng bằng để cho Niệm Hi ra ngoài đi lại, để đệ ấy nhận thức thế giới này một hồi."

Giang Trừng quan sát Giang Niệm Hi trong lòng Kim Lăng, hắn bình thường không chú ý, hiện tại nhìn kỹ mới phát hiện ra Giang Niệm Hi quả thật càng lớn càng giống người kia.

Thậm chí giống nhau y như đúc ở cái tính tình ôn nhu.

"Nhưng mà Niệm Hi mới có bảy tuổi." Giang Trừng muốn đem Giang Niệm Hi ôm trở về, lại không ngờ rằng Giang Niệm Hi lại gắt gao ôm chặt lấy Kim Lăng không muốn trở về.

Đứa nhỏ này tính bướng bỉnh thì lại giống hắn.

"Cha, con muốn cùng Kim Lăng ca ca đi ra ngoài chơi. . ." Giang Niệm Hi mắt hạnh rưng rưng, ủy ủy khuất khuất nắm lấy Giang Trừng cánh tay lắc lắc.

Giang Trừng có chút mềm lòng .

"Cậu, ta sẽ bảo vệ tốt Niệm Hi. " Kim Lăng một lòng mà nói lời đảm bảo."Cậu, ta đã không còn là tiểu hài tử ."

Giang Trừng nhìn đại nam hài này, bỗng nhiên nghĩ đến Kim Lăng trong ba năm nay đem một thân tật xấu thu hồi lại, từ đứa nhỏ ngây thơ từng bước trưởng thành trở thành tông chủ đầy tin cậy của Kim thị, Giang Trừng đã cảm thấy vui mừng.

"Ai, đi đi!" Giang Trừng bất đắc dĩ đồng ý , "Có điều không được chơi đùa quá phận."

"Cám ơn cha." Giang Niệm Hi ngại ngùng nói.

"Vâng! Cám ơn cậu!" Kim Lăng hưng phấn mà ôm Giang Niệm Hi nhảy dựng lên, kém chút nữa là đem bé con ném đi.

Có điều, Giang Trừng cảm thấy được, ở trước mặt hắn, Kim Lăng vĩnh viễn là tiểu hài tử.

"Niệm Hi, ta kể cho đệ nghe điều này, " Kim Lăng điều khiển Tuế Hoa bay đi phía trước, mang theo một chút hoài niệm nói, "Lúc trước ta mới lần đầu đi săn đêm, cậu cho người làm che phủ cả rằng bằng phược võng tiên, đã thế võng đấy lại còn đặc biệt quý nữa."

"Có điều, Kim Lăng ca ca hiện tại đã có thể một mũi tên trúng một con mồi ."

"Kim Lăng ca ca thật là lợi hại!". Giang Niệm Hi từ trong thâm tâm khen ngợi.

Kim Lăng đỏ mặt ngượng ngùng, nói: "Ta không tính là gì, cậu ta mới lợi hại đây."

Giang Niệm Hi cười nói, "Đệ cũng cảm thấy cha rất lợi hại!"

"Cậu ta cùng cha đệ chính là người lợi hại nhất trên thế gian này!"

Sau khi ngốc nghếch khoe cậu xong, Kim Lăng mới lôi kéo cung, không dây dưa dài dòng chút nào đã nhanh chóng bắn trúng một con sói chạy qua.

Kim Lăng đang chuẩn bị bắn ra mũi tên thứ hai, lại không ngờ rằng có một mũi tên không biết từ đâu bay tới tiến vừa vặn bắn trúng con sói kia.

Con sói nức nở vài tiếng, chết ở giữa vũng máu.

"Ai!". Kim Lăng nắm chặt tay Giang Niệm Hi quát.

Vài tên Lam gia đệ tử từ trong bụi cỏ đi ra, khẩn trương nói: "Kim, Kim tông chủ, chúng ta không biết ngài cũng ở nơi này. . . . . ."

Đệ tử Lam gia làm sao lại ở đây?

Kim Lăng theo bản năng mà đem Giang Niệm Hi hộ ở sau người.

Đám Lam gia đệ tử kia còn muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên đi tới một vị bạch y công tử, y áy náy cười nói: "Kim tông chủ, hôm nay ta mang đệ tử đến thí luyện, không nghĩ tới ngươi cũng ở nơi này."

Kim Lăng dùng thân thể che chắn cho Giang Niệm Hi, bình tĩnh nói: "Hóa ra là Lam tông chủ, thật trùng hợp."

"Vậy nếu con sói này là do Kim tông chủ bắn chết . . . "

"Chẳng qua chỉ là một con sói thôi! ". Kim Lăng vô tình nói, "Cho các ngươi cũng không sao."

"Đa tạ Kim tông chủ! ". Lam Hi Thần chắp tay, ôn nhu cười nói: "Đứa trẻ phía sau lưng Kim tông chủ chính là con trai của Giang tông chủ sao?"

Kim Lăng cứng đờ, bàn tay nắm chặt lấy tay của Giang Niệm Hi đều có chút mồ hôi: " Việc này không có quan hệ gì đến Lam tông chủ cả."

Nói xong, cậu vội vàng kéo Giang Niệm Hi rời đi.

Giang Niệm Hi bị kéo đi, quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy vị Lam tông chủ kia vô cùng quen thuộc, giống như đã từng ở nơi nào gặp qua. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro