
11
Lam Hi Thần còn chưa kịp nghĩ xong biện pháp mang đệ đệ ra khỏi Vân Thâm đến nơi không ai biết, Lam đại y sư liền mang đến một 'tin tốt', đã tìm ra cách điều chế giải dược cho Giang tông chủ, hiện tại chỉ còn thiếu một loại thuốc dẫn, thế nhưng loại thuốc này ít ỏi, Lam thị tháng trước lại vừa dùng hết nên cần thêm chút thời gian, đại ý chính là phải chờ thêm một thời gian nữa.
Lam đại công tử và Lam nhị công tử còn chưa kịp cao hứng liền nghe người trong cuộc là Giang tông chủ nói đây không phải chuyện lớn, Liên Hoa Ổ đáy hồ phủ kim*, thứ thảo dược quý hiếm bọn ta không thiếu, lập tức sẽ truyền tin để môn sinh đem đến đây.
*湖底铺金: chỉ sự giàu có đến mức có thể dát vàng dưới đáy hồ
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, Giang tông chủ dùng thuốc trong ba ngày liền sẽ có thể khôi phục nguyên trạng Tam Độc thánh thủ, cũng là báo trước với Lam Đại công tử và Lam nhị công tử thời gian gặp mặt Giang tông chủ...không còn nhiều...
Trên bàn cơm Hàn thất, Kim Lăng lạnh lùng nhìn Trạch Vu Quân ân cần với Hàm Quang Quân liên tục gắp thức ăn vào trong bát cữu cữu mình, tuy nói một bàn thức ăn Vân Mộng đặc sắc này là do một tay Hàm Quang Quân làm thật khiến người ta khâm phục, thế nhưng Lam thị bọn họ không phải có quy định ăn không nói ngủ không nói sao? Tông chủ Lam thị và chưởng phạt tiên phong làm trái với gia quy có phải tội sẽ nặng hơn một bậc không? Lẽ nào hai nam nhân đứng trên đỉnh Tu Chân giới đều bị mù sao? Không nhìn thấy thức ăn trong bát cữu cữu sắp không thể chứa thêm nữa rồi sao?
Kim Lăng biểu thị bản thân không phải là do ghen tị mới nghĩ như vậy đâu...
Vừa mới nghe tới chuyện Hàm Quang Quân 'luyến tiếc tình mẫu tử', Kim tiểu tông chủ của chúng ta chính là khịt mũi coi thường mà cười nhạo, muốn nói đến người Giang Trừng thương yêu nhất, quan tâm nhất trừ mình ra thì vẫn chính là mình, lúc Hàm Quang Quân bị biến nhỏ cữu cữu thấy y đáng thương mới chăm sóc mấy ngày bản thân cũng đã nhẫn nhịn, bây giờ đã biến về rồi còn muốn tranh sủng với ta? Không có cửa.
Hiện tại lại thêm Trạch Vu Quân, Trạch Vu Quân này vậy mà tâm duyệt cữu cữu? Tuy rằng y tu vi cao, dung mạo xuất chúng, lại có có địa vị... Chậc, cho dù có nhiều ưu điểm hơn nữa rốt cuộc vẫn là nam nhân, cữu cữu tốt như vậy nên tìm một tiên tử ôn nhu hiền thực, xinh đẹp như hoa để thành thân, sinh vài hài tử rảnh rổi chơi cùng, những ngày tháng tiêu dao như thế nghĩ liền thấy hạnh phúc. Còn nếu ở bên cạnh Trạch Vu Quân, hài tử không có, còn phải gả đi, không được!
Thấy Giang Trừng đũa cầm trên tay nhìn bát cơm của mình như muốn bạo phát, Kim Lăng có chút đắc ý: Chắc chắn cữu cữu không thèm đặt các ngươi vào mắt đâu.
Kim Lăng ưỡn vai ngẩng cao đầu, kiêu ngạo xì một tiếng, không khách khí nói: "Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân, các người còn muốn để cữu cữu ta ăn cơm hay không? Không thấy thức ăn trong bát cữu cữu sắp tràn ra rồi sao?" Tùy ý gắp một miếng thịt gà đắc ý đưa tới trước mặt Giang Trừng, "Cữu cữu, đừng để ý đến bọn họ, A Lăng đút cho người ăn, a~"
Thấy Kim Lăng chẳng khác nào đang đút ăn cho tiểu hài tử, trong miệng còn kêu mấy tiếng như dỗ dành trẻ con, gân xanh trên trán Giang Trừng càng thêm rõ ràng.
Ầm!
Giang Trừng không thể nhịn được nữa, trực tiếp vỗ một chưởng lên bàn, ánh mắt bốc lửa nhìn mấy người trước mặt, "Không ăn thì cút hết ra ngoài cho ta, còn dám làm trò mấy trò quỷ lão tử liền đem đầu các ngươi ninh trong nồi, đem cả mâm cơm này đổ thẳng vào miệng cho các ngươi."
Không khí xung quanh lập tức yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh bát đũa va chạm, Ngụy Vô Tiện đang che giấu cảm giác tồn tại thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng cũng có thể ăn cơm thật ngon rồi!
Lam thị song bích theo một nghĩa nào đó luôn 'dõi theo không rời' tuy nói khiến người ta thấy phiền nhưng dù sao cũng là có lợi, kẻ muốn lấy lòng người khác chính là kẻ dễ sai khiến nhất, có cơ hội mà không chiếm lấy chính là kẻ ngu si, Giang tông chủ đây đương nhiên sẽ không để lãng phí một cơ hội cực tốt như thế, có người hầu hạ cần gì tự mình động thủ?
"Lam nhị công tử, hạt sen này không tồi, vị ngọt bùi này đúng là rất giống với hạt sen ở Liên Hoa Ổ chúng ta."
"Chính là nó."
Hả? Giang Trừng nghi hoặc liếc nhìn Lam Vong Cơ, thấy y không định mở miệng nữa liền nhìn qua Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện thấy thế nhàn nhã mở miệng nói: "Sáng sớm nay Giang Lâm đến Vân Thâm một chuyến mà, là hắn mang đến."
Được rồi, đúng là mượn hoa hiến Phật.
Giang Trừng một bên suy nghĩ thật kĩ lại bỏ hạt sen vào miệng , một bên nhìn Lam Vong Cơ vẫn đang bóc đài sen, "Lam nhị công tử..."
Giang Trừng chưa kịp nói tiếp, Lam Vong Cơ nhìn qua Giang Trừng cắt ngang: "Lam Trạm."
"Khụ khụ" Giang Trừng bị nghẹn liền ho khan một lúc, Lam Vong Cơ này sẽ không để mình xưng hô với y như thế chứ? Có phải y đã quên bọn họ kỳ thực cũng không có giao tình gì...
Vừa định nói tiếp, người bên cạnh liền đưa qua một chén trà nóng, ngón tay thon dài cầm tách trà đúng là đẹp đẽ vô cùng, thấy khuôn mặt ôn nhu tươi cười của Lam Hi Thần như vậy, Giang Trừng đúng là không còn gì để nói chỉ thoáng nghiêng đầu né tránh ánh mắt nóng rực của người kia, lại nhìn thấy Ngụy Vô Tiện ngồi đối diện dùng sức chớp mắt ra hiệu cho hắn, Giang Trừng thở dài một hơi, Lam Trạm thì Lam Trạm, chỉ cần không bắt mình gọi A Trạm như trước đã tính là không tệ rồi.
"Vậy thì...Lam, Lam Trạm" thật khó chịu, "Trưa nay ngươi chuẩn bị nấu món gì? Ngươi có biết làm món đầu thỏ xào cay không?"
Giang Trừng đã sớm ghi nhớ những con thỏ trắng béo mập của Vân Thâm Bất Tri Xứ, đặc biệt muốn so sánh thử xem mấy con thỏ kia sống ở nơi linh lực dồi dào, ăn chay qua ngày có gì khác với những con thỏ bình thường hay không, có phải là mềm mại hơn, lại càng ngon miệng hơn.
Chỉ có điều Giang Trừng lời vừa nói ra miệng thì ngón tay đang bóc sen của Lam Vong Cơ liền dừng lại, trên mặt rõ ràng có thể nhìn ra y xoắn xuýt, đám thỏ này là do hai con thỏ năm đó Ngụy Vô Tiện mang về sinh ra, Lam Vong Cơ thường ngày xem chúng như bảo bối, ngay cả Ngụy Vô Tiện có ý đồ với chúng cũng không được đồng ý, nhưng mà bây giờ...
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn một thân bạch y trước mặt, 'Nữ tử' mày kiếm mắt hạnh, trong lúc hoảng hốt bỗng đem người trước mắt cùng nữ tử từng ôn nhu dỗ dành mình trong Long Nhược Trúc xem như một. Từng luồng suy nghĩ dâng lên, những thứ 'nàng' muốn mình đều có thể cho 'nàng', có điều đó là thỏ...
Lam Vong Cơ khẽ cắn răng vừa định đáp lại, liền nghe thấy Giang Trừng không kiên nhẫn mở miệng, "Tính toán một chút, dù sao Vân Thâm Bất Tri Xứ các ngươi cấm sát sinh, vẫn nên làm những món khác đi."
Lam Vong Cơ thở phào nhẹ nhõm, có điều Ngụy Vô Tiện bên cạnh cũng không nhịn được...
"Nghe nói Thải Y Trấn dưới núi có một quán đầu thỏ xào cay rất nổi danh, Vãn Ngâm nếu muốn ăn có thể phái người xuống núi mua một ít."
"Vậy cũng được, quán đó dù sao nêm nếm gia vị cũng không sai, vẫn tính là ngon miệng."
Lam Vong Cơ lập tức đứng lên, ấn Ngụy Vô Tiện vừa đứng dậy theo xuống, quay qua Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng nói: "Ta sẽ mua về nhiều."
Nhìn Lam Vong Cơ rời đi, Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn Giang Trừng cười cười mở miệng: "Giang Trừng, ngay cả ta Lam Trạm cũng không cho động vào đám thỏ kia, nhưng vừa nãy y suýt nữa thì đáp ứng ngươi đó."
Giang Trừng lườm hắn một cái, khó chịu nói, "Thế nào? Bất mãn? Ban nãy ngươi đừng khóc chít chít đòi ta có thái độ tốt với y một chút, ta sẽ không bắt y hầu hạ."
Ngụy Vô Tiện câm nín, hiếm thấy không cãi lại, đạo lữ đột nhiên ăn năn hắn có thể không giúp đỡ sao? Ta nhịn!
Ngụy Vô Tiện đưa hạt dưa ngon tới, cười lấy lòng, "Đại gia, ngài nói đúng lắm, có yêu cầu gì ngài cứ việc mở miệng."
"Ừm, ngoan~"
Ngụy Vô Tiện ở nơi Giang Trừng không nhìn thấy hùng hùng hổ hổ nhếch mép, khi ngẩng đầu lên thì lập tức thay đổi một bộ mặt lấy lòng, Lam Hi Thần thấy bọn họ cười đùa, một chút cũng không lo lắng cho đệ đệ. Vãn Ngâm mạnh miệng nhẹ dạ y sớm đã hiểu rõ, tâm tư rối bời, lòng càng thêm mềm nhũn. Còn đệ đệ ấy à? Đệ đệ cũng đã lớn đến vậy, nên làm gì thì làm, quan tâm làm gì.
"Vãn Ngâm, uống trà đi, trà này là Giang Lâm công tử sáng sớm mang tới, trà hoa sen của Liên Hoa Ổ quả thật là mùi thơm ngát thoải mái."
"Đó là đương nhiên."
Giang Trừng luôn thích người khác khen Liên Hoa Ổ bọn họ, Lam Hi Thần lúc này có thể nói là nắm rõ tính cách Giang Trừng trong lòng bàn tay, Ngụy Vô Tiện nhìn dáng vẻ đơn thuần ngạo kiều của Giang Trừng, toàn thân ớn lạnh, ai mà ngờ Tam Độc thánh thủ khiến người khác vừa nghe liền sợ mất mật ở trước mặt Trạch Vu Quân ôn hòa như gió lại là một cái ngốc bạch ngọt, quả nhiên, cải trắng Lam gia đều là hắc tâm!
"Các ngươi có thể đừng đi chung với ta nữa được không? Các ngươi không phiền nhưng ta phiền."
Giang Trừng nhìn mấy người phía sau một bụng tức giận, từ sau hôm biết mình sắp khôi phục nguyên thân, mấy người này trừ khi hắn ngủ thì ở ngoài, còn mọi lúc khác đều cứ đi kè kè bên cạnh, mặc dù 'y phục đưa đến tay, cơm canh dâng tận miệng' rất thoải mái, nhưng cũng có cảm giác bị giam lỏng, rất phiền, vô cùng phiền.
"Ây nha Giang Trừng, ngươi đây một thân mỹ mạo...Sắp không được nhìn thấy dáng vẻ này nữa, chúng ta phải nhìn nhiều một chút để ghi nhớ thật kĩ trong lòng mà."
"Gì chứ? Sau này còn muốn cười nhạo ta?"
"Không dám không dám."
"Ngụy Vô Tiện, ngươi cút sang một bên cho ta, không biết nói chuyện thì đừng nói. Cữu cữu, chúng ta chính là lo lắng cho người, mấy ngày nay người đều phải uống thuốc, nếu như có chuyện bất ngờ xảy ra thì phải làm sao? Chúng ta đến để chăm sóc người thật tốt."
Giang Trừng nhìn đôi mắt Kim Lăng sáng lên đang kéo lấy tay mình, một mặt không tin, "Lăn."
"Được thôi ~"
"Vãn Ngâm à, Hoán không giống với bọn họ, Vãn Ngâm có muốn Hoán chờ ngươi khôi phục liền cho Hoán một câu trả lời không, Hoán có thể được ngươi xem trọng, nếu lỡ Vãn Ngâm nói không giữ lời lén lút trốn Hoán thì đúng là thiệt thòi lớn rồi."
Người này ghé sát bên tai giọng nói nhỏ nhẹ khiến lòng người rung động đến lợi hại, Giang Trừng trừng mắt nhìn Lam Hi Thần một cái, che tai bước nhanh muốn thoát khỏi đám người rảnh rỗi này, đương nhiên, chắc chắn là không trốn được, mọi người mặt dày một phen chỉ có thể buồn bực nhận 'hảo ý'.
Lam Vong Cơ tới chậm một bước nhìn huynh trưởng với đôi mắt mang theo oan ức, bất mãn, khinh bỉ, phẫn uất đều bị Lam Hi Thần quay đầu nhìn thấy, Lam Hi Thần nhếch một bên lông mày, lộ ra một nụ cười đắc ý chói mắt hơn cả dương quang nhanh chóng đuổi theo Giang Trừng, chỉ còn lại Lam Vong Cơ mặt lạnh không cam tâm nhưng cũng không thể không thuận theo đi chậm vài bước.
Người có thê tử liền quên đệ đệ, thấy sắc quên nghĩa!
----------------
Ta còn chưa muốn đối mặt liền trực tiếp khôi phục nguyên thân đây...
----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro