
Chương 56: Vạch trần
Cơn mưa kéo dài tới tận đêm khuya vẫn chưa tạnh, Thẩm Ngọc vẫn ngồi như vậy, nàng vẫn chưa ngủ.
Trong đầu giống như có hai tiểu nhân nhi đang đánh nhau, một tiểu nhân nhi khuyên Thẩm Ngọc, nói là trong lòng có hoài nghi, tâm sẽ sinh ra ngăn cách, cho nên dù thế nào cũng phải xác minh rõ ràng Cổ Minh vẫn là Cổ Minh, bệ hạ vẫn là bệ hạ, nhưng một tiểu nhân nhi khác lại nói, nếu bệ hạ thật sự là Cổ Minh, Cổ Minh lại là bệ hạ, chuyện này nên xử lý thế nào?
Đúng vậy, nên xử lý thế nào.
Đây là chuyện có nằm mơ cũng không dám nghĩ, nếu bệ hạ thật sự là Cổ Minh, vì sao lại lấy thân phận Cổ Minh tiếp cận nàng? Còn tìm mọi cách làm bậy với nàng, nếu đã biết nàng là thân nữ nhi, sao lại không nói ra?
Một đống nghi vấn, Thẩm Ngọc có nghĩ nát đầu cũng nghĩ không thấu.
Cho đến lúc hừng đông, trong cơn mưa phùn, đêm qua người ở Thái Bảo phủ đi tìm Thẩm Ngọc cùng Thẩm mẫu đã tìm tới miếu Thành Hoàng, Thẩm Ngọc trở lại kinh thành, cũng chưa từng đối diện với Phương Duệ.
Phương Duệ nhìn Thẩm Ngọc lên xe ngựa rời đi, hắn nói với Dung Thái:
- Dung Thái, ngươi sai người đi tra một chút, mật tin kia là ai viết.
Dung Thái đáp ứng, nhưng lộ ra thần sắc do dự, hỏi:
- Bệ hạ, đám người ám sát Thẩm đại nhân, người không tra sao?
Phương Duệ cười nhạo một tiếng, trong mắt có hàn ý:
- Là ai phái người ám sát Thẩm ái khanh, trong lòng trẫm biết rõ.
Trừ Vương Trung Nguyên ra, thì có thể là ai?
- Phái thêm người bảo hộ Thẩm ái khanh, không được sơ xuất.
Dung Thái gật đầu nói:
- Nô tài tuân lệnh.
Phương Duệ xoay người lên ngựa, tầm mắt nhìn lướt qua lầu hai của khách điếm đối diện, lướt qua cửa sổ hơi hé mở, cũng không có gì ngoài ý muốn, sau cửa sổ kia có một người, một người đang đợi tin tức.
Không tới một nén nhang, Vương Trung Nguyên sẽ biết, là hắn đã cứu Thẩm Ngọc.
Ngồi trên lưng ngựa, nhìn phương hướng hoàng cung, không hề chần chờ, ngữ khí quyết đoán nói:
- Hồi cung, đi gặp thái hậu.
________________________________
Vương Trung Nguyên nghe mật thám bẩm báo, đứng bật dậy, trong giọng nói mang theo kinh ngạc:
- Ngươi nói cái gì? Bệ hạ đích thân đi cứu Thẩm Ngọc?
Mật thám nói:
- Hồi bẩm đại nhân, sáng này thuộc hạ thật sự nhìn thấy bệ hạ cùng xe ngựa của Thẩm Ngọc đều từ cửa nam tiến vào thành.
Vương Trung Nguyên kinh hoảng, ngã ngồi trên ghế, im lặng nửa ngày, cũng không biết suy nghĩ cái gì, chỉ nghe hắn tự lẩm bẩm:
- Chuyện này sợ là đã bại lộ.
- Đại nhân, có cần điều tra xem ai đã mật báo với bệ hạ?
Vương Trung Nguyên ngẩng đầu, nhìn mật thám:
- Chuyện này phải tra cho rõ, ngươi lập tức đi Đại Lý Tự, nói cho Thôi Hạo biết vụ ám sát Thẩm Ngọc, dặn hắn phải thu liễm, đừng làm những chuyện khiến người khác hoài nghi.
Mật thám đáp:
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Mật thám lập tức rời khỏi mật thất, trong mật thất chỉ còn lại Vương Trung Nguyên với thần sắc tràn ngập nghi ngờ.
Phương Duệ đích thân đi cứu Thẩm Ngọc? Chuyện này hoàn toàn ngoài dự kiến của hắn, trong lòng Phương Duệ, Thẩm Ngọc có vị trí gì, đáng để hắn tự mình đi cứu, mà không phải phái người đi cứu?
Đồng thời, Thẩm Ngọc tham dự tất cả vụ án, có phải toàn bộ đều là Phương Duệ hạ lệnh?
Vương Trung Nguyên suy nghĩ, cơ hồ sắp tiếp cận chân tướng.
Qua giờ Thìn, Phương Duệ chạy về hoàng cung, vừa xuống ngựa, cũng không hồi Tử Thần Điện, mà đi tới An Ý Cung, bước chân vội vàng, vẻ mặt trầm ngưng, cung nhân cùng nội thị nhìn thấy bệ hạ đều dừng lại hành lễ, Phương Duệ giống như hàm chứa tức giận, khiến cung nhân run sợ.
Ngoài An Ý Cung, cung nhân nói:
- Bệ hạ, nô tỳ liền đi thông báo.
Không chờ thông báo, Phương Duệ bước vào sân viện của An Ý Cung.
Cung nhân vội vàng chạy vào trong điện bẩm báo:
- Thái hậu nương nương, bệ hạ đang tức giận bước vào An Ý Cung.
Thái hậu nghe vậy, nâng lên đôi mắt, nâng tay vung lên:
- Đều lui xuống đi.
Tất cả cung nhân cùng nội thị đều rời khỏi đại điện, Phương Duệ đi đến, cũng không hành lễ, mà nhìn thẳng thái hậu, đi từng bước tới trước mắt thái hậu, trong đại điện chỉ còn hai người bọn họ.
Thái hậu nâng mắt, nhìn về phía Phương Duệ:
- Bệ hạ có vẻ vội vàng, không biết tìm ai gia là có chuyện gì?
Phương Duệ nhìn thái hậu vân vê Phật châu trong tay, cười nhạo một tiếng:
- Mẫu hậu a, đừng xem trẫm là tiểu hài tử ba tuổi.
Thần sắc thái hậu không đổi, ngữ khí bình tĩnh:
- Sao bệ hạ lại nói như vậy, ai gia chưa bao giờ xem ngươi là tiểu hài tử.
- Phải không?
Phương Duệ chậm rãi cong khóe môi, lộ ra ý cười lãnh lẽo:
- Mẫu hậu, làm việc phải biết thu liễm một chút, quá mức rõ ràng, trẫm nhẫn nại cũng có hạn.
Tay vân vê Phật châu hơi dừng lại, sau đó lại bắt đầu vân vê, ánh mắt không hề biến hóa, vẫn rất bình tĩnh, nhìn Phương Duệ, thái hậu nói:
- Ai gia không hiểu bệ hạ đang nói gì.
- Có hiểu hay không, trong lòng mẫu hậu hiểu rõ, không cần nhi tử tới nhắc nhở.
Dứt lời, Phương Duệ xoay người rời khỏi đại điện An Ý Cung.
Phương Duệ vừa đi, thái hậu tức giận vứt mạnh Phật châu xuống bàn, hít sâu một hơi, gọi:
- Người đâu?
Thái giám tổng quản An Ý Cung bước vào điện:
- Thái hậu nương nương, có gì phân phó?
- Sai người xuất cung tìm hiểu xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Phương Duệ lại nói đừng xem hắn là tiểu hài tử ba tuổi, còn nói nàng làm việc phải thu liễm một chút, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra kế hoạch của nàng?
Thái Hậu nhíu mày, nghĩ tới khả năng này, ánh mắt không hề kinh ngạc, chỉ thầm nghĩ:
" Quả nhiên đúng như nàng suy nghĩ, hơn hai tháng nay phát sinh mọi chuyện, không phải là ngẫu nhiên, quan viên bị kéo xuống ngựa, mỗi người đều là quan viên quan trọng trong lục bộ, Phương Duệ muốn tẩy rửa lục bộ, bại trừ người của nàng."
Thái giám tổng quản Đức Hải đang định lui ra ngoài, sai người xuất cung xem xét chuyện gì đã phát sinh ngoài cung, thái hậu lại hỏi:
- Đức Hải, bệ hạ ngừng dùng canh bổ bao lâu rồi?
Đức Hải dừng bước chân, hơi tính một chút:
- Hồi bẩm nương nương, đã hơn một tháng.
Hơn một tháng, thái hậu mặc niệm một chút, lộ ra thần sắc hoài nghi, nhưng thần sắc hoài nghi này liền tan trong thoáng chốc.
Trong canh bổ bỏ vào Vãn Tâm Khóa, vô sắc vô vị, cho đến khi độc xâm nhập ngũ tạng lục phủ, mới có thể phát hiện ra là độc dược gì, cho dù hiện tại, có thần y, cũng không phát hiện ra Phương Duệ trúng Vãn Tâm Khóa, sẽ không có ai tra ra trong canh bổ có độc.
Mặc kệ như thế nào, Phương Duệ đã dùng hơn hai năm, dù hiện tại ngừng dùng, thì thân thể của hắn vẫn sẽ bắt đầu từ từ trở nên gầy yếu nhiều bệnh, một hoàng đế gầy yếu nhiều bệnh, không đáng sợ hãi.
Thái hậu vẫn nghĩ nhi tử do người khác nuôi lớn vẫn luôn đơn giản.
Trong Kim Đô Thành, nhìn rất bình tĩnh, nhưng lại là mưa to gió lớn.
____________________________________
Vào đêm, có một bóng người nhảy vào Thái Bảo phủ.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ rất nhỏ, Thẩm Ngọc ngồi trên giường nhìn về phía cửa sổ, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng gõ ván giường.
Phương Duệ vừa nghe liền hiểu, đây là có ý “vào đi”.
Cửa sổ không khóa, Phương Duệ phóng nhẹ động tác, mở cửa sổ, nhảy vào trong, đóng cửa sổ lại, rồi nhìn về phía Thẩm Ngọc.
Sắc mặt cùng làn môi của Thẩm Ngọc đã không còn huyết sắc, Phương Duệ thấy sắc mặt Thẩm Ngọc không được tốt, bước nhanh tới mép giường, trong giọng mang theo quan tâm:
- Sao sắc mặt lại kém như vậy?
Thẩm Ngọc bình tĩnh nhìn Phương Duệ, nói:
- Đang sốt, đương nhiên sắc mặt sẽ kém.
Phương Duệ ngẩn người, giơ tay định đặt lên trán Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc hơi né sang một bên.
Trong lòng Thẩm Ngọc có rất nhiều mâu thuẫn, Phương Duệ bất đắc dĩ nói:
- Ta lại làm gì chọc giận Thẩm đại công tử sao?
Thẩm Ngọc không nói, nhìn Phương Duệ đang mang mặt nạ, giống như muốn nhìn xem bên dưới mặt nạ này là khuôn mặt như thế nào.
Nhưng trừ mặt nạ ra, vẫn còn một mặt nạ khác, chỉ để lộ miệng,Thẩm Ngọc nhìn hắn thật lâu.
Phương Duệ giả bộ ho nhẹ hai cái.
- Ngươi bị bệnh đến hồ đồ rồi sao?
Nói xong lại vươn tay, tuy Thẩm Ngọc vẫn nghiêng đầu né tránh, Phương Duệ vẫn đặt tay lên trán nàng.
Nhiệt độ trên trán nóng bỏng tay, vô cùng nóng.
Phương Duệ lo lắng hỏi:
- Sao lại nóng như thế? Tìm đại phu chưa?
Thẩm Ngọc vẫn không nói, chỉ vì Phương Duệ đặt tay lên trán nàng, cả người nàng cứng đờ không nhúc nhích.
Phương Duệ lo lắng Thẩm Ngọc phát sốt, không nhận ra Thẩm Ngọc khác thường.
- Chẳng lẽ vết thương bị nhiễm trùng.
Nói xong Phương Duệ xốc chăn lên, nói:
- Để ta xem.
Sau khi xốc chăn lên, Thẩm Ngọc không có tránh né, một đôi chân ngọc hiện ra trước mắt Phương Duệ, hắn chỉ dừng một chút, cũng không có tâm tư đùa giỡn nàng.
Ngay lúc vén ống quần lên, Thẩm Ngọc nói:
- Sao ngươi biết chân của ta bị thương?
Phương Duệ ngẩn ra, rồi ngồi sang bên cạnh, cầm chân Thẩmq Ngọc đặt lên đùi, cởi bỏ miếng vải băng bó vết thương, rồi nói:
- Ám vệ nói cho ta biết.
Thẩm Ngọc " à" một tiếng, cũng không thu chân lại, tiếp tục nói:
- Ám vệ của ngươi đúng là lợi hại, ngay cả chân bị thương, vị trí vết thương cũng biết rõ ràng.
Lúc nàng đạp trúng bẫy kẹp, chỉ có bốn người ở đó, ba là thích khách, một là bệ hạ, toàn bộ thích khách đã bị bệ hạ giết, mà nàng cũng không có nói với ai về vết thương trên chân, lúc về Thái Bảo phủ, nàng sai người mang dược tới, tự mình đắp dược, tự mình băng bó.
Cổ Minh một chút do dự suy tư cũng không có, liền biết chân nào của nàng bị thương, nơi nào có vết thương.
Phương Duệ mới cởi bỏ băng gạc, nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thẩm Ngọc, ánh mắt phức tạp.
- A Ngọc...
Thẩm Ngọc thu chân về, nhìn Phương Duệ, ánh mắt càng thêm phức tạp, nàng nói thẳng:
- Ta hoài nghi thân phận thật sự của ngươi.
Phương Duệ cứng đờ, nghiêm túc nhìn nàng, đưa tay lôi kéo, kéo nàng vào trong lòng.
Thẩm Ngọc dùng sức đẩy hắn ra, nhưng không đẩy được, nàng nghe Phương Duệ dùng thanh âm của chính hắn, là thanh âm chân thật nhất, nghiêm túc nói:
- Mặc kệ ta là ai, ngươi phải tin tưởng, mục đích của ta từ đầu tới cuối chỉ có một, là muốn tiếp cận ngươi, là vì không khống chế được tâm của chính mình.
Trong lời nói mang theo run rẩy, giống như đang sợ hãi gì đó.
Thẩm Ngọc nghe thấy thanh âm này, cả người như lọt vào động băng.
Toàn thân phát lạnh, từ trong lẫn ngoài đều lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro