Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Hổ Khiếu Doanh

Trước khi Phương Duệ xuất cung, tâm rất sung sướng, nhưng sau khi xuất cung, sắc mặt khó coi vô cùng.

- Hoàng huynh, đừng cau có nữa, lát nữa Thẩm đại nhân mà thấy, còn nghĩ  hoàng huynh thấy hắn mà không cao hứng.

Phương Duệ nghe vậy, nhìn Đức An nói:

- Đức An, thật sự sau lần này sẽ hết hy vọng?

Không biết Đức An từ đâu biết được tin tức hắn muốn dẫn Thẩm Ngọc đi chơi…

Không đúng...phải là dẫn đi dò xét, nàng thay một thân kỵ trang nhẹ nhàng đứng chờ ở cửa cung.

Lúc Phương Duệ bị Đức An ngăn lại, tâm tình lập tức trầm như đáy cốc.

Sau khi lên xe ngựa, Đức An đáng thương nhìn Phương Duệ, cầu xin nói:

- Hoàng huynh cho Đức An đi theo đi, sau lần này, Đức An sẽ hết hy vọng.

Nhìn biểu tình của Đức An rất chân thành, Phương Duệ xém chút nữa đã tin, nhưng mà!

Đều là huynh muội, đều là người hoàng thất, sao hắn lại không hiểu hoàng muội của hắn, nếu có thể nhẹ nhàng từ bỏ, như vậy vị hoàng muội này nhất định bị đánh tráo.

Cho nên lúc này muốn đi dò xét, Đức An vẫn chưa từ bỏ, phỏng chừng còn ôm một chút hy vọng, cảm thấy cho dù hắn coi trọng Thẩm Ngọc thì thế nào, cuối cùng Thẩm Ngọc lựa chọn ai, còn không biết đâu.

Phương Duệ thật sự không đành lòng nói cho Đức An biết, Thẩm Ngọc là thân nữ nhi, kích thích này không phải người bình thường nào có thể tiếp thu được.

Nếu không phải ở kiếp trước, ngay lúc hắn sắp chết mới biết sự thật, thì hắn không biết phải mất bao lâu mới có thể tiếp nhận xu hướng giới tính một cách chính xác.

Đức An nhìn hoàng huynh, khẳng định nói:

- Đức An chỉ muốn có chút hồi ức cùng Thẩm đại nhân, sau này nhất định sẽ vứt bỏ.

Phương Duệ nghe Đức An nói xong, càng không tin, nếu hiện tại Đức An còn không định từ bỏ, vậy chỉ có thể thừa dịp tuần tra, để Đức An thấy rõ hiện thực, thấy rõ nàng cùng Thẩm Ngọc tuyệt đối không có khả năng.

Nếu không Đức An sẽ không bao giờ từ bỏ.

Đến Thái Bảo phủ, sai người thông báo, chỉ nói đến giờ xuất phát, cũng không nói bệ hạ đã tới rồi, nếu không toàn bộ Thái Bảo phủ sẽ ra đây đưa tiễn, hao phí rất nhiều thời gian.

May là Thẩm Ngọc cũng không nói với những người khác, chỉ phân phó quản gia, chuyển cáo tới lão thái gia, nói là nàng muốn cùng bệ hạ đi tuần tra Hổ Khiếu Doanh từ ba đến năm ngày.

Tuy Phương Duệ không dùng hoàng ngự, chỉ dùng xe ngựa bình thường, cũng khiến phú quý nhân gia mở rộng tầm mắt, dù Thẩm Ngọc đã lên xe ngựa, vẫn còn nhiều chổ trống.

Trên xe ngựa bày biện bàn trà, bàn nhỏ có ngăn kéo, còn cố định kệ sách nhỏ, nói là đi tuần tra, Thẩm Ngọc lại cảm thấy giống đi du ngoạn.

Nhưng so với sự hiểu biết của Thẩm Ngọc về những đế vương tiền triều thì bệ hạ là người có thể nói là rất đơn giản.

Hành lễ xong, ngồi ổn định rồi, tiểu đội mười mấy người bắt đầu hướng về Hổ Khiếu Doanh ngoài kinh thành.

Ở trong xe ngựa, Thẩm Ngọc vẫn cúi đầu nhìn xuống sàn xe, cũng không nâng đầu lên.

Lúc nàng nhìn thấy bệ hạ, trong đầu hiện lên quyển sách Chinh Hỏa Đồ cùng cái quyển gọi là đô vật ở Đại Nguyên Điện thay phiên nhau xuất hiện, sao nàng có thể nhìn thẳng bệ hạ?

Đức An muốn nói chuyện cùng Thẩm Ngọc, nhưng nàng đã bàn điều kiện với hoàng huynh sẽ từ bỏ Thẩm Ngọc, nếu hiện tại mở miệng nói chuyện, nhất định sẽ bị hoàng huynh nhìn thấu nàng đang nói dối.

Tuy không thể nói chuyện cùng Thẩm Ngọc, nhưng có thể ở cùng Thẩm Ngọc với khoảng cách gần như vậy, nàng vẫn có chút hưng phấn.

Vừa mới bắt đầu hưng phấn, hoàng huynh liền nói.

- Thẩm ái khanh, nếu trên đường mệt mỏi hãy ở trong xe ngựa nghỉ ngơi, không cần quá mức câu lệ.

Đức An thầm nghĩ:

" Nếu không có hoàng huynh ở đây, thì tốt rồi."

Thẩm Ngọc vẫn không nâng mắt, chỉ trả lời:

- Bệ hạ, tối qua thần ngủ sớm, rất có tinh thần.

Tối qua Thẩm Ngọc tới giờ Tý mới ngủ, vì chờ Cổ Minh mang Chinh Hỏa Đồ tới cho nàng.

Phương Duệ nhìn Thẩm Ngọc, lòng bàn tay vỗ về văn bản(quyển sách), ánh mắt có chút suy nghĩ.

Hôm nay Thẩm Ngọc có chút không bình thường, từ lúc lâm triều, Thẩm Ngọc vẫn không ngẩng đầu nhìn hắn một lần nào.

Sao lại thế này?

Dù cùng thức khuya nhưng Thẩm Ngọc không hề mệt mỏi, còn Phương Duệ thì ngược lại, hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tối qua hắn cùng Hạ phi đấu tới giờ Tý.

Đầu óc luôn suy nghĩ tìm cách mang Thẩm Ngọc ra ngoài, sao có thể ngủ được.

Hổ Khiếu Doanh đóng quân ở Kim Đô Thành ngay chân núi Tây Lệ cách trăm dặm về hướng tây.

Lúc này, trừ đại bộ phận tướng sĩ ở trong quân doanh huấn luyện ra, còn có một tiểu đội cỡ trăm người, cõng trên lưng một cái sọt, mà trong cái sọt này chất đầy đá.

Ở trước một trăm người này còn có một người cõng cái sọt còn to hơn bọn hắn, cục đá cũng to hơn bọn hắn, người này trừ Lôi Thanh Đại ra cũng không còn ai khác.

Lôi Thanh Đại mang theo một trăm người đều mới mười tám đôi mươi,  cùng bò lên núi Tây Lệ.

Đám người này phần lớn đều là công tử quan lớn hoặc phú quý nhân gia, tới quân doanh đều bị người nhà bức ép, cũng có nhiều người nhất thời hứng khởi, chưa từng chịu khổ, muốn tới quân doanh thao luyện.

Nhưng mấy ngày nay ăn khổ đến không nói nổi, ở nơi này chỉ có một trăm người, có hơn một nửa đã đào binh, nhưng đều bị Lôi Thanh Đại bắt trở về, mà Lôi Thanh Đại cũng rất thích cảm giác chơi trò mèo vờn chuột.

Đám người này chưa từng chịu khổ, ở trong quân đội thiếu chút nữa đã bị Lôi Thanh Đại bức điên rồi.

Tới giữa sườn núi, tiểu đội quân nằm bò bất động, nằm ì tại chỗ.

Lôi Thanh Đại quay người lại, quát:

- Các ngươi bầy đàn nhãi ranh, trước khi chạng vạng còn chưa về quân doanh, tối nay các ngươi đừng nói là màn thầu, ngay cả rau dại cũng không có ăn.

Lôi Thanh Đại vừa nói xong, liền nghe một mảnh kêu rên.

Lúc tất cả mọi người mệt mỏi nằm sấp xuống, một tiểu binh lính cõng một cục đá to hít thở đều đều bò lên phía trước.
_______________________________________

Trong quân đội không có nữ tử, sắp tới Hổ Khiếu Doanh, Phương Duệ bắt Đức An thay trang phục nam tử, sau khi thay đổi trang phục Đức An…

Vẫn không che dấu không một cổ nữ nhi son phấn trên người nàng, không biết còn nghĩ là Phương Duệ mang theo tiểu thái giám tới đây.

Phương Duệ nhìn Thẩm Ngọc, lại yên lặng nhìn Đức An, thật nên để Đức An nhìn thử xem cái gì gọi là nữ giả nam trang, cảnh giới cao nhất, ngay cả hắn cũng bị lừa gạt mất mười năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro