Chương 16
Ở trong ánh mắt nụ cười tràn đầy cưng chiều của Xi Luhan, ý thức được hành động vênh váo đắc ý của mình buồn cười đến cỡ nào, Jessica ngượng ngùng đỏ mặt, không vui nói: "Cười cái gì mà cười, không có việc gì thì em đi xuống trước."
"Gấp cái gì." Làm như không thấy cô xấu hổ, Xi Luhan đưa tay kéo cô, "Hôm nay công ty có họp mặt, cũng coi như liên hoan chào đón nhóm người mới các em, đợi đi chung với anh đi."
"Liên hoan chào đón người mới đến, hoan nghênh bọn em?" Giật mình nhìn anh, Jessica Jung hỏi.
"Dĩ nhiên."
"Anh cũng đi sao?" Nhìn anh gật đầu, Jessica cảm thấy buồn cười, "Liên hoan chào đón người mới thì em nên đi cùng bọn họ, anh thật sự muốn tham gia?"
Đón người mới đến đối với cô mà nói cũng không xa lạ gì, mỗi công ty đều sẽ tìm một số lý do quái lạ để tụ tập chung một chỗ mà vui chơi, mượn lý do gia tăng tình cảm giữa đồng nghiệp, đón người mới đến chính là một trong những lý do thường thấy nhất.
Chỉ là thông thường mà nói, liên hoan kích thước nhỏ như vậy thì bình thường đều liên quan đến nhân viên cùng bộ phận, cô cũng không biết Xi Luhan đi thì mọi người có thoải mái hay không?
"Anh là ông chủ tốt rất quan tâm cấp dưới, đương nhiên muốn đi." Xi Luhan làm ra vẻ trả lời, nhưng hoàn toàn không có ý định nói cho Jessica biết, đây còn là lần đầu tiên anh tham gia loại họp mặt nhỏ của nội bộ công ty.
Trừ họp mặt hàng năm của công ty ra, anh rất ít xuất hiện ở chỗ tụ tập của nhân viên, dù sao đó cũng là buổi họp mặt của bọn họ, mọi người không dễ dàng tiến đến cùng một chỗ để nói chuyện phiếm, chính là muốn phát tiết bất mãn trong công việc trong cuộc sống, anh là ông chủ mà đi thì tất cả mọi người đều sẽ rất không tự nhiên.
Mặc dù tỏ vẻ nghi ngờ đối với lý do đường hoàng của Xi Luhan, Jessica vẫn quyết định tham gia, dù sao cô không có ý định độc lai độc vãng*, mượn liên hoan tiếp xúc với đồng nghiệp trong công ty nhiều hơn cũng là một chuyện vô cùng tốt.
*độc lai độc vãng: một mình đến, một mình đi
Đã tới thời gian hẹn, Jessica liền trở về bàn làm việc của mình ở lầu dưới, lúc năm giờ rưỡi chiều, lần đầu tiên cô thoải mái tan việc đúng giờ, rồi ngồi xe của Xi Luhan đến chỗ hẹn.
Chỗ họp mặt ở một nhà quán đồ nướng nổi tiếng, lúc Jessica đi theo sau lưng Xi Luhan vào phòng, bên trong đã ngồi đầy hai mươi mấy người.
"Hoan nghênh mọi người, tổng giám đốc Xi của chúng ta thế nhưng tới thật", nhìn thấy anh đi vào, Park Chanyeol không khách khí cười đùa anh đầu tiên, "Nhưng mà cậu đã tới chậm, có phải nên phạt rượu hay không?"
Có vài người không biết Xi Luhan muốn tới, hiện tại đột nhiên nhìn thấy một vị ông chủ khác không thích náo nhiệt của công ty, mọi người đầu tiên là giật mình, sau đó khẩn trương, không khí lập tức căng thẳng, may mà park chanyeol giỏi hâm nóng không khí, bưng ly rượu đi tới trước mặt Xi Luhan.
"Đây, người đến trễ phải phạt ba ly rượu trước, nhìn ở phân thượng cậu là tổng giám đốc, liền uống năm ly đi, mọi người có chịu không?"
Nghe nói như thế, tất cả mọi người vội vã cuống cuồng nhìn Xi Luhan, chờ phản ứng của anh.
Từ đầu đến cuối trên mặt Xi Luhan vẫn treo nụ cười ôn hòa, nghiêm túc nhận lấy ba ly rượu, một ly uống một hơi cạn sạch, lại đưa hai ly còn dư lại tới trước mặt park chanyeol, hài hước nói: "Là bạn tốt nhất kiêm đồng nghiệp của mình, chẳng lẽ cậu không nên đồng tâm hiệp lực với mình một chút hả?"
"Không cần, mình chỉ uống rượu giúp vợ tương lai của mình." Park Chanyeol kiểu cách chọc cười, "Tất cả mọi người nhìn đi đâu rồi, nhanh uống đi."
"Thật sự không muốn ư?" Như nghĩ tới gì nên gật đầu một cái, Xi Luhan lộ ra một nụ cười âm hiểm, "Vậy mình muốn nói thất bại của người nào đó lần trước . . . . ."
"Ai ai ai, Xi Luhan cậu có đạo nghĩa hay không, không phải đã đồng ý với mình không nói ra sao, được, mình uống mình uống." Park chanyeol nóng nảy, cầm hai ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro