Q2- Chương 23: Quân doanh (5)
Edit: Nhọ
Beta: Va
Nam nhân dưới thân có một thân hình hoàn mỹ, Ánh mắt Nhạc Hải Sanh từ cơ ngực rắn chắc của hắn, một đường nhìn đến tám khối cơ bụng, đến vùng tam giác lại kéo dài đến bộ phận của hai người đang dính chặt. Nàng đè cơ đùi đang căng chặt của Đoan Vương, hơi nâng mông, làm đại gia hỏa đang thô ngạnh của hắn lộ ra một nửa.
Đoan Vương nhẹ hít một hơi.
"Thật sự cứng quá." Nhạc Hải Sanh cười cười, rút tay về, lay động cái mông xoay vòng ngồi xuống, lại ma sát với hắn từng vòng xoay tròn, làm đại gia hoả thô cứng trong cơ thể nàng không ngừng quấy động, phát ra tiếng nước.
"Ân........" Đoan Vương hơi hơi nhăn lại mi, duỗi tay nắm eo thon của nàng, muốn mang nàng trên dưới phập phồng, Nhạc Hải Sanh lại không chịu thuận theo, lập tức nằm sấp xuống, đôi tay cuốn lấy cánh tay hắn không cho hắn động, cái mông lại lay động như cũ.
Thiếu nữ ngây thơ tiếu lệ ngày thường hiện tại lại vũ mị đến giống như yêu nữ câu nhân. Đôi mắt mê mang nhìn thẳng nam nhân đang hơi nheo nheo mắt, đôi môi hồng nhuận hơi gợi lên, thanh âm nhẹ nhàng: "Huyền Việt........"
Đoan Vương căng chặt bụng nhỏ, giọng khàn khàn đáp: "Ân?"
"Vẻ mặt này...... là thoải mái sao?"
Đôi nhũ mềm mại dán trên cơ ngực kiên cố của nam nhân, cố ý mà cọ xát.
Đoan Vương: "............."
"Không thích như vậy sao?" Nhạc Hải Sanh chu môi, dùng biểu tình uỷ khuất nhìn hắn: "Vậy quên đi."
Nàng lập tức thẳng người, gập hai chân làm bộ muốn rời khỏi người hắn. Sau đó liền cản giác cổ tay mình bị nắm chặt trong bàn tay to lớn, một cánh tay cứng cáp khác chặt chẽ vòng qua eo nhỏ nàng, làm nàng nặng nề mà ngồi xống.
Côn thịt thô cứng khai phá vách tường non mềm, đâm mạnh về phía sâu thẳm ảo diệu kia. Nhạc Hải Sanh nghẹn một hơi ở cổ họng, cả người đều cứng lại, ngón chân đều cuộn tròn, đùi trong run rẩy không ngừng, ước chừng qua mười giây mới có thể thả lỏng ra.
".........Thoải mái, thích." Giọng nói nam nhân khàn khàn, mang theo nồng đậm tình dục.
Nhạc Hải Sanh ngây ra một chút, mới phản ứng lại, Đoan Vương là trả lời câu hỏi lúc nãy của nàng, tức khắc cười tươi đến cong mi mắt . Cũng không hề cố ý trêu cợt hắn, liền theo lực đạo của hắn mà lên lên xuống xuống.
Chỉ là có một vấn đề, nàng dù thế nào vẫn muốn hỏi một lần.
Ở cốt truyện, Đoan Vương là không cứng được. Nhưng mà hiện tại đồ vật vùi trong cơ thể nàng cực kỳ thô cứng, sao lại có chuyện không cứng được. Nói cách khác, cốt truyện cũng không hoàn toàn chính xác. Như vậy, Đoan Vương có hay không..... đã từng ngủ với nữ nhân khác?
Nhưng mà, hắn quyền cao chức trọng, nếu muốn dạng tuyệt sắc giai lệ gì đều có thể có được dễ như trở bàn tay.
"Huyền Việt....... Chàng trước kia....... đã từng......" Rõ ràng biết đây không phải là vấn đề sáng suốt, nhưng nàng vẫn nhịn không được mà muốn hỏi.
Đoan Vương lại phảng phất hiểu được ý tứ của nàng. Mi mắt hắn hơi rũ, hết sức chăm chú mà khởi động vòng eo đâm chọc nàng từ dưới lên trên, thanh âm vừa nhẹ lại ôn nhu: "Chỉ có nàng."
Nhạc Hải Sanh mờ mịt một chút, ngay sau đó liền bị hắn mạnh mẽ đâm đến phục hồi tinh thần. Ước chừng là bởi vì tư thế thích hợp, côn thịt vào được càng sâu, mỗi lần đểu đâm đến chỗ sâu nhất. Trước kia nàng với loại khoái cảm quá sức mãnh liệt này thật không có sức kháng cự, nhưng hiện tại hoàn toàn buông thả thân thể, hoàn toàn mà tiếp nhận hắn, mặc cho cảm giác tê dại thổi quét toàn thân.
Rất nhanh, chân nàng đã không chống đỡ được thân thể, vòng eo cũng bị từng đợt khoái cảm vui sướng làm mềm xuống, không tự chủ được mà nằm sấp trên người hắn. Rõ ràng là nữ trên, xuất lực lại vẫn là nam nhân. Nhạc Hải Sanh cảm thấy có điểm băn khoăn, dao động một chút, liền nghiêng đầu đi, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm hạt đậu nhỏ trước ngực nam nhân.
Mỗi lần Đoan Vương liếm nơi này của nàng, nàng đều sẽ rất thoải mái, hiện tại nàng làm như vậy, cũng sẽ mang đến khoái cảm cho Đoan Vương sao?
Nhạc Hải Sanh nghĩ như vậy, liền ngậm lấy đầu vú không bỏ.
Kết quả là Đoan Vương càng thêm hưng phấn lên, động tác đâm nàng cũng càng ngày càng dùng sức. Nhạc Hải Sanh nhẫn nại không được mà rên rỉ, đã bất chấp người bên ngoài lều có thể nghe được hay không. Nàng gắt gao mà bắt cánh tay Đoan Vương, thúc giục nói: "Còn muốn..... Còn phải dùng lực hơn nữa, muốn sâu nữa....... Ngô.......A!"
Thân thể hưởng thụ Thao Thiết thịnh yến, nhưng trong lòng lại trước sau vẫn cảm thấy không đủ. Rõ ràng đã đi vào chỗ sâu nhất, thoải mái đến da đầu tê dại, nàng vẫn cứ lần nữa mở miệng yêu cầu. Nàng không cần hắn khắc chế bản thân, nàng muốn hắn điên cuồng trên thân thể nàng, nàng muốn nhìn bộ dáng hắn mất đi lý trí!
Trì Cửu đứng ở ngoài rèm cửa lều, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Lại vẫn có loáng thoáng tiếng thiếu nữ yêu kiều rên rỉ truyền ra, vòng quanh tới lui trong tai hắn.
Đột nhiên, rên rỉ đổi thành hét chói tai.
Trì Cửu theo bản năng muốn vọt vào, lại cứng người mà dừng bước chân.
Nhạc Hải Sanh bị Đoan Vương ôm lên, cả người như treo trên thân thể hắn. Rõ ràng mình cũng nặng trên bốn mươi cân, Đoan Vương ôm nàng lại nhẹ nhàng như ôm trẻ con, một bàn tay đỡ mông nàng, một tay khác ấn thân dưới của nàng vào sát mình, thuận tiện cho hắn đi lại.
Nhạc Hải Sanh bị treo trên không trung, vừa sợ hãi vừa kích thích, huyệt khẩu càng dùng sức bóp, thân thể cũng càng thêm mẫn cảm, rất nhanh, cánh tay nàng cũng bủn rủn đến mức ôm không được cổ Đoan Vương, toàn bộ thân thể đều dựa vào Đoan Vương mà chống đỡ.
"Huyền Việt, ta sợ......... Đừng như vậy, thả ta xuống, ta sợ ngã xuống......." Nhạc Hải Sanh nước mắt cũng đã sắp chảy xuống.
Sau đó, Đoan Vương ôm nàng đi đến góc lều, quá trình đi lại cũng không có rút ra, theo từng bước đi, côn thịt cũng ra vào với biên độ nhỏ trong cơ thể nàng. Nhạc Hải Sanh lại vừa vui thích vừa sợ hãi, đã không biết nên làm thế nào cho phải. Sau đó liền cảm giác được phần lưng mình chạm vào vải nỉ, dán lên cây cột chống lều.
Làm chủ tướng, lều trại của Đoan Vương tất nhiên là kiên cố. Đặt một phần trọng lượng của Nhạc Hải Sanh dựa lên cột, động tác Đoan Vương càng thêm hung mãnh. Thân trên hắn ôn nhu kiên định mà ôm nàng, hạ thân lại như dã thú hung ác va chạm. Cả người Nhạc Hải Sanh đều trở nên mơ hồ, trong đầu một mảnh mờ mịt, hoàn toàn bị khoái cảm hắn tạo ra bao phủ, khoái cảm ngập trời.
Thẳng đến khi chân nàng đã tê mỏi đến không thể vòng được eo hắn, mềm mại rũ xuống dưới, Đoan Vương mới thoải mái mà ôm nàng trở về giường.
Nhạc Hải Sanh mềm như bông mà nằm trên giường, mở miệng thở phì phò. Nàng vừa cho rằng rốt cuộc cũng kết thúc, nhưng giây tiếp theo đã bị Đoan Vương lật qua, thân hình cao lớn rắn chắc bao phủ xuống, một đôi bàn tay to tách ra hai chân nàng, côn thịt vẫn cứng rắn như cũ thẳng tiến vào.
Nhạc Hải Sanh thở hồng hộc mà ghé vào da hổ trong đầu hiện lên bảy chữ to:
— không tìm đường chết sẽ không phải chết.
Vote và cmt đi ạ >< Chương cuối mình đã up ở Wordpress và sẽ không up ở Wattpad. Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng với mình trong thời gian dài vừa qua >< nhảy hố khác thui các tiên nữ ơi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro