Chương 1
Thời ðiểm mở cửa býớc vào nhà, tôi theo thói quen hýớng vào phòng hô một tiếng Em ðã về. Tuy rằng trýớc sau ðều không hề có ai ðáp lại, nhýng không sao, tôi cũng ðã quen với việc ðó rồi. Thứ nhất, MinGyu không phải lúc nào cũng ở nhà. Thứ hai, cho dù anh có ở nhà cũng sẽ không ðáp lại tôi.
Tôi khệ nệ kéo hành lí vào nhà. Lần này ði thành phố A một tuần, mỗi ngày ðều chạy theo quản lý xuống nhà xýởng, buổi tối còn bị ép ði uống rýợu ðến nửa ðêm mới ðýợc thả về khách sạn, ở trong nhà vệ sinh nôn ðến long trời lở ðất, ðợi ðến khi ðýợc ði ngủ cũng không biết ðã mấy giờ rồi. Vài ngày không ðýợc nghỉ ngõi ðầy ðủ, hiện tại cả ngýời tôi ðều cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa rồi nhào lên giýờng mà hảo hảo ngủ một giấc.
Khom lýng xuống ðổi giày mới phát hiện trên mặt ðất có hai ðôi giày khác ðặt cạnh nhau. Tôi sững sờ, ði vào phòng khách, lập tức nghe thấy từ trong phòng ngủ truyền ra tiếng thở dốc ðầy ám muội.
Ðứng hình tại chỗ.
Mingyu Ðiểm nhẹ Ðiểm nhẹ A Thanh âm càng lúc càng lên cao.
Trong tiếng khóc lẫn tiếng rên rỉ, nháy mắt trái tim tôi nhý bị hàng trãm mũi kim xuyên qua, ðau ðến cả ngýời ðều phát run.
Ðột nhiên nhớ tới một tin tức trýớc kia ðã từng xem qua, ngýời vợ về nhà phát hiện chồng mình cùng tình nhân ở trên giýờng lêu lổng, dýới cõn nóng giận liền dùng dao ðâm chết cả hai ngýời. Giờ khắc này tôi lại có chút kính nể nữ nhân nọ, cô ấy tốt xấu gì cũng có thể ðem nỗi thống khổ chuyển thành sự phẫn nộ, còn có sức mà ðồng quy vu tận. Mà tôi chỉ có thể giống nhý bệnh nhân tâm thần không ngừng phát run, phải tựa vào ghế sopha chậm rãi ngồi xuống mới không chật vật mà té ngã xuống sàn.
Kì thật con ngýời luôn có một loại bản nãng muốn trốn tránh khỏi nỗi ðau, tựa nhý hiện tại, mỗi tế bào trên thân thể ðều run rẩy gào thét hãy rời khỏi ðây, nhýng tôi lại nắm chặt tay lại, tự tạo nỗi ðau cho chính mình, tự ngýợc bản thân mình.
Trong lòng có cái gì ðó nhanh chóng vỡ ra. Sự kiên quyết chýa bao giờ bị dao ðộng từng chút từng chút một ðứt gãy, ðồng thời cũng chỉ có thể trõ mắt nhìn nội tâm của mình suy sụp mà không có biện pháp chống ðỡ.
Khi còn bé ðã từng lõ ðãng nhìn thấy một hình ảnh trên TV, trong mắt nam sinh thế giới chỉ có hai màu ðen trắng, nhýng ðến khi gặp ðýợc một nữ hài, lại có thể nhìn ra nhiều sắc thái hõn. Bắt ðầu từ nữ sinh, màu sắc dần chậm rãi lan rộng ra, bầu trời màu xanh, hoa anh ðào màu hồng, thế giới của nam sinh dần trở nên sáng ngời rực rỡ.
Ðoạn thời gian ðó chỉ cần nhắm mắt lại tôi cũng có thể týởng týợng ra hình ảnh này. Tự nói với bản thân: một ngày nào ðó, mình cũng sẽ ðợi ðýợc một ngýời nhý vậy, một ngýời cứu mình khỏi vô vọng và nhân sinh hắc ám, cấp cho mình hi vọng cùng dýõng quang.
Còn hiện tại, hi vọng cùng dýõng quang của tôi, lại ðang ở trong phòng ngủ của chính tôi, cùng với một ngýời khác.
Tôi hít sâu một hõi, một lần nữa ðứng dậy ra cửa lấy hành lí. Ðại khái là ðau ðến tận cùng chết lặng, hoặc là kì thật khả nãng chịu ðựng của con ngýời có hạn, lúc này ðây gặp quá nhiều kích thích, tôi rốt cục chỉ muốn ðem chúng chôn xuống thật sâu, không ðể chúng ngang nhiên giày xéo tâm can mình nữa.
Kéo vali vào phòng khách, hai ngýời kia có vẻ ðã xong việc, trong phòng ðã không còn thanh âm nào. Mở hành lí ra, ở bên trong hai phần ba ðều là những ðồ ãn mà Dịch Thiên thích nhất, ðem chúng ðể lên bàn. Từ trong tủ quần áo tìm một chiếc túi to, ðem những thứ kia nhét hết vào, chuẩn bị chút nữa sẽ ném ði. Nhìn chiếc túi chật ních, lòng tôi ðau ðến lợi hại, thế này cùng với ném tiền ði có khác gì nhau.
Phía sau lạch cạch một tiếng, tôi quay ðầu lại, cý nhiên là Mingyu ðẩy cửa ra ngoài. Anh mặc một chiếc quần bò cạp trễ, phía trên không mặc áo, trên trán vẫn còn ðọng mồ hôi, sống mũi cao thẳng, ðôi môi mỏng lạnh lùng. Anh nhìn thấy tôi cũng không tỏ ra kinh ngạc, chỉ lýớt qua rồi rót một cốc nýớc uống hết.
Tôi lãng lãng mà nhìn hầu kết anh di chuyển lên xuống, cảm thấy sýờn mặt nhìn nghiêng của anh thật anh tuấn, trong lòng nghĩ chốc nữa phải ném cả chiếc cốc kia ði, không cần phải rửa mà rửa cũng không sạch.
Từ phòng ngủ lại ði ra một nam sinh tinh xảo, xinh ðẹp. Nếu nhý nói tôi là cái loại ném ra ðýờng có dùng kính lúp tìm cũng không thấy, thì cậu ta chính là loại ngýời ði ðến bất cứ chỗ nào cũng sẽ thành tiêu ðiểm.
Tôi vốn týởng rằng nhìn thấy mình cậu ta sẽ sợ hãi một chút, ngýợng ngùng một chút, hổ thẹn một chút. Dù sao ðây cũng là nhà của tôi, ngýời vừa mới ở trên ngýời cậu ta cũng là ngýời yêu của tôi. Ai mà biết ðýợc cậu ta còn tỏ vẻ không nhìn thấy, chỉ hýớng Mingyu thản nhiên cýời, hạ thanh nói Em ði ðây, sau ðó liền li khai. Tôi lắc ðầu nhìn bóng lýng ðối phýõng, thầm than ðứa nhỏ này thủ ðoạn thật cao, so với những nam hài trýớc kia cùng Mingyu lên giýờng, thýờng ðối với tôi châm chọc, khiêu khích, diễu võ giýõng oai ðều cao hõn một bậc. Bất quá ðiều này cùng tôi không có quan hệ.
Ðáng lẽ tôi nên ðem vali mang vào phòng ngủ, nhýng hiện tại một býớc cũng không muốn ði vào. Cũng không phải bởi vì không dám ðối mặt, mà là tôi lo lắng tình cảnh bên trong kia sẽ trực tiếp quật ngã tôi xuống, vì thế tôi chọn cách ðem việc chính nói ra trýớc.
Mingyu, chúng ta chia tay ði. Thanh âm bình tĩnh chỉ tựa nhý ðang nói Hôm nay thời tiết thật ðẹp vậy, ngay cả tôi cũng kinh ngạc với chính mình.
Nam nhân ðối diện buông cốc nhýớng mày nhìn tôi, lúc lâu sau mới phun ra một câu: Chúng ta có từng cùng một chỗ sao?
Tôi bừng tỉnh ngộ, thầm mắng mình thật ngu ngốc mới có thể nói ra lời nhý thế. Chýa nói ðến hai ngýời chúng tôi vốn không nên cùng một chỗ, tôi ðối với anh bất quá cũng chỉ là một công cụ tiết dục miễn phí mà thôi, một công cụ tiết dục mà anh không từ thủ ðoạn nào ðể chà ðạp.
Tôi ði vào phòng ðọc, mở ra ngãn tủ bị khóa dýới bàn học, lấy ra một vãn kiện, bên trong có ảnh chụp cùng cuộn phim. Ðứng dậy ði ra ngoài.
Chính là nhờ mấy thứ này, tôi ðã cột lấy anh ở bên ngýời suốt ba nãm trời.
Tôi ði ðến trýớc mặt anh, ðem vãn kiện ðýa qua, Ảnh chụp cùng phim ðều ở bên trong.
Anh cũng không buồn ðộng ðậy, khóe miệng gợi lên một mạt trào phúng, Cậu lại muốn giở trò quỷ gì?
Tôi nhìn ra ðýợc là anh không hề tín nhiệm tôi, trong lòng trống rỗng ðến lợi hại. Anh luôn cho rằng tôi lại nghĩ ra một trò gì ðó lừa anh, cho nên dù trýớc mắt là vật mình ðã tìm suốt ba nãm, anh cũng không muốn tiếp nhận.
Kì thật cũng không thể trách anh. Ba nãm trýớc tôi chuốc say anh rồi cùng anh phát sinh quan hệ, còn chụp lại ảnh ðể uy hiếp anh phải ở bên tôi. Những bức ảnh ðó là lợi thế duy nhất của tôi, mất ði chúng cũng tức là mất ði anh. Giờ ðây tôi lại dễ dàng giao cho anh nhý vậy, anh nếu nhý không chút nghi ngờ mà nhận lấy mới thực sự kì quái.
Kì thật với gia cảnh của Mingyu, những bức ảnh này dù có phát tán ra cũng không ai dám ðả ðộng ðến anh, nhýng với tính cách của Mingyu, cãn bản sẽ không cho phép có nhiều hõn một ngýời nhìn thấy mấy bức ảnh này. Cho nên tôi mới thành công, thành công mà bắt anh lýu lại bên mình. Mặc dù sau ðó bị anh cýỡng bức ðến mức phải vào viện, lòng tôi cũng tràn ðầy hýng phấn hạnh phúc.
Tôi cho rằng, hết thảy mọi chuyện rồi sẽ tốt lên. Chỉ cần tôi cố gắng, tôi ðối với anh thật tốt, anh nhất ðịnh sẽ ðộng tâm, sẽ tiếp nhận tôi, rồi sẽ yêu tôi.
Khi ðó tôi ngây thõ ngu xuẩn, không hiểu thế giới này mọi chuyện ðều có cái giá của nó.
Tôi ðem vãn kiện nhét vào tay anh, Anh ðýợc tự do, từ nay về sau sẽ không còn ai có thể uy hiếp anh ðýợc nữa.
Anh nhíu mày một bên vừa ðánh giá tôi, một bên vừa lấy ðồ vật từ trong vãn kiện. Nhìn thấy những bức ảnh bất kham sắc mặt lập tức thay ðổi, nhý là nhìn thấy vật gì ghê tởm ðến cực ðiểm.
Tôi có chút mệt, mệt ðến sắp không mở mắt ra ðýợc. Rốt cuộc là vẫn ði vào phòng ngủ tìm chãn gối, ôm ðến phòng khách, chuẩn bị nằm trên ghế sopha ngủ một giấc.
Mingyu vẫn ðứng bất ðộng, có lẽ là vui mừng quá mức ðýờng ðột khiến anh trở tay không kịp. Tôi cũng không quản anh, tựa vào ghế chuẩn bị tiến vào mộng ðẹp. Ðột nhiên một trận lay ðộng mạnh mẽ dựng ngýợc tôi lên, Mingyu túm cổ áo tôi hung ác nhìn, Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tôi ngửa ðầu nhìn trần nhà, trên trần vừa nát lại vừa cũ, bức týờng xung quanh ố vàng, cũng giống nhý chủ nhân của nó tản ra một loại khí tức ðồi bại. Một lúc lâu sau, tôi nghe ðýợc thanh âm của mình trống rỗng vang lên, Mingyu, ðây là nhà tôi
Tôi từ nhỏ ðến lớn ðều không hề hi vọng xa vời, bất quá chỉ muốn có một gia ðình mà thôi. Ở cô nhi viện giống nhý vật bỏ ði bị ngýời nhận nuôi trả trở lại, ở trýờng học bị xa lánh, bị khi dễ, nửa ðêm nằm trên giýờng thần chí không rõ, trong ðầu chỉ có ðộc một suy nghĩ chính là: nếu mình có một ngôi nhà thì tốt rồi.
Lớn lên rốt cuộc cũng có một ngôi nhà. Tuy rằng là phòng ði thuê, tuy rằng nõi này vừa nhỏ lại tồi tàn, tuy rằng ngýời duy nhất trong nhà cũng không thýõng tôi. Nhýng không sao, tôi thấy rất thỏa mãn.
Chỉ không nghĩ tới, Mingyu lại hận tôi ðến vậy, dẫn ngýời ðến tận ðây, cốt chỉ ðể làm nhục tôi.
Từ khi cùng ở bên nhau, anh ðều dùng mọi phýõng pháp ðể thýõng tổn tôi, xem tôi thống khổ ðể làm vui. Thật muốn chúc mừng anh cuối cùng cũng ðã ðâm ðýợc tôi một phát trí mạng, ðể tôi ðau ðến ngay cả khí lực ðể giữ anh lại cũng không còn nữa.
Mingyu lạnh nhý bãng mà nhìn tôi, bỗng nhiên phủi tay ðứng dậy, vào phòng ngủ thay quần áo rồi cầm túi vãn kiện kia rời ði, một lần cũng không quay ðầu lại.
Rầm một tiếng, cãn phòng khôi phục lại yên lặng.
Tôi mõ mõ màng màng, trýớc khi lịm ði còn thầm nghĩ, hết thảy rốt cuộc ðều kết thúc.
Ba nãm trả giá, chung quy chỉ là công dã tràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro