[H] Chương 23
Lê Sân quen cửa quen nẻo tìm được văn phòng của Dư Già. Sau khi tới cửa, trùng hợp trong văn phòng có một người đàn ông đi ra.
Lê Sân biết hắn, là đồng nghiệp của Dư Già, cũng đã từng là cộng sự của cô.
Lập tức liền nhiều lời hai câu, làm cho nữ cảnh sát đứng một bên âm thầm nôn nóng. Nhưng cô nàng lại không dám ngắt lời bọn họ, chỉ có thể đứng nghe ở một bên.
Nói xong, Lê Sân liếc nhìn cô nàng một cái, khóe môi khẽ nhếch: "Chờ sốt ruột không?"
Nữ cảnh sát vội lắc đầu tỏ vẻ không có.
Lê Sân cũng không chọc phá cô nàng, trực tiếp đẩy cửa dẫn đầu đi vào.
Nữ cảnh sát theo sát phía sau cô. Bởi vì Lê Sân cao gầy và cô nàng nhỏ xinh, nên cô nàng bị Lê Sân che hơn phân nửa, trong lúc nhất thời Dư Già cũng không thấy cô nàng.
Dư Già đang viết gì đó, nghe thấy động tĩnh nâng đầu, ánh mắt đầu tiên liền thấy được Lê Sân cười tủm tỉm.
Lập tức không khỏi không nóng không lạnh nói một câu: "Cậu còn biết tới tìm tôi?"
Quả thực oán khí tận trời, trông như bộ dáng cô vợ nhỏ bị vắng vẻ.
Lê Sân cũng không bực, đi đến trước mặt hắn:
"Không phải đã mang đến vị khách quý cho cậu rồi đây sao?"
Nói xong cô tránh người, chính mình ngồi đối diện hắn, hiện ra nữ cảnh sát phía sau.
Dư Già nhíu mày: "Khách quý gì?"
Tầm mắt dừng trên người nữ cảnh sát, hơi dừng một chút, toát ra vài phần mê mang: "Cô là vị nào?'
Nữ cảnh sát:...
Lê Sân: "Phụt."
Cô không nhịn được cười ra tiếng, làm nữ cảnh sát và Dư Già đồng thời nhìn về phía cô.
"Khụ, xin lỗi."
Cô lấy ly nước trước mặt Dư Già ly, thuận tiện uống một ngụm nhuận cổ họng.
Lá trà của thứ này không phải ngon bình thường, gần đây cô bận không có thời gian tìm hắn nên cũng lâu rồi không được uống.
Nữ cảnh sát chú ý tới động tác của cô, nhịn không được trừng lớn hai mắt:
"Lê đội, đây là..."
Là cái ly của pháp y Dư mà!
Cô nàng không dám tin tưởng nhìn mặt đầy vô tội Lê Sân, lại nhìn mặt không có gì khác thường Dư Già, trong lòng ẩn ẩn có một cái suy đoán không tốt.
Cố tình lúc này Dư Già còn nói với Lê Sân:
"Về sau thiếu mang những người này lại đây, người ta nói biết tôi là tôi cũng biết người ta à?"
Tuy rằng không phải nói với nữ cảnh sát, cũng là một cái tát trắng ra hung hăng ném trên mặt cô nàng, đánh đến má nàng trướng đỏ, cảm thấy thẹn không thôi.
Lê Sân nhún vai:
"Con gái nhà người ta vừa ý cậu như vậy, đương nhiên tôi phải giúp rồi."
Nói xong liền nhận được hai con mắt hình viên đạn của Dư Già:
"Người vừa ý tôi nhiều lắm, tôi còn phải đáp lại tất cả à?"
Lê Sân nhìn hắn: "Cậu dám không."
Đối thoại ngươi tới ta đi giữa hai người đều lộ ra một bầu không khí thân mật không nói nên lời. Nữ cảnh sát nghe trong lòng chua xót, cô nàng không ngốc, tự nhiên hiểu được.
Cô nàng vội vàng nói tạm biệt:
"Lê đội, pháp y Dư, em nhớ tới em còn có việc, phải đi trước đây ạ."
Nói xong liền chạy đi ra ngoài, trong mơ hồ, Lê Sân phảng phất nhìn thấy ánh nước trong mắt cô nàng.
Cô nhìn cửa đong đưa, cảm khái: "Hình như tôi hơi quá mức."
Nói trắng ra là, chính là tâm tư thiếu nữ của các cô gái thôi.
Dư Già buông bút trong tay:
"Ít nhất hiện tại cô nàng hoàn toàn tỉnh táo."
Hắn hiểu rõ vì sao Lê Sân mang cô nàng lại đây. Cô hoàn toàn có thể cường thế biểu thị công khai chủ quyền, nhưng cô cũng không có.
Một phương diện từ cô mà nói, đối phương chưa chắc sẽ hoàn toàn hết hy vọng, không bằng để cho hắn tới.
Về phương diện khác, đại khái là nho nhỏ khảo nghiệm dành cho hắn?
"Ngài có vừa lòng không?"
Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Lê Sân vứt cái hôn gió cho hắn: "Hoàn toàn vừa lòng, Dư tiên sinh."
Dư Già nghe vậy, thong thả ung dung tháo mắt kính của mình xuống:
"Một khi đã như vậy, chúng ta có nên tính sổ không?"
Lê Sân sửng sốt: "Tính cái gì?"
Dư Già nheo mắt lại:
"Cậu tính toán bồi thường tôi như thế nào?"
Lê Sân khẽ meo meo lui về phía sau một chút, ngượng ngùng cười nói:
"Có chuyện thì thương lượng đàng hoàng đã."
Dư Già ha hả cười, nói không hết trào phúng.
Hắn dùng chân dài câu một cái, ghế xoay của Lê Sân đã bị hắn kéo đến gần, vừa lúc đến trước mặt hắn.
Hắn cúi người đè cô ở trên ghế dựa:
"Bây giờ tôi không có tâm tình để thương lượng đàng hoàng."
Nghiêm túc mà nói, hắn không chỉ có dục cầu bất mãn, trong lòng cũng trống rỗng thật sự.
Trong khoảng thời gian này, hắn thật là sợi tóc của Lê Sân cũng không thấy, chỉ thấy cô vô cùng có lệ trong điện thoại:
"Có việc, nói sau."
"Từ từ, có việc."
"Chút nữa gọi lại."
Nếu không phải hôm nay cô lại đây, hắn thật đúng là cảm thấy chính mình sắp trở thành người chồng bị bỏ rơi.
Vậy mà cô còn có thể cười ra tới?!
Bản thân Lê Sân cũng chột dạ, rốt cuộc cô xác thật quá mức bỏ qua hắn.
Chẳng qua cô tại thế giới này độc thân lâu rồi, lại không có thanh tiến độ và nhân vật công lược trói buộc, trong lúc nhất thời không thể xử lý tốt vấn đề công tác và tình cảm.
Cô nhìn Dư Già hùng hổ doạ người, chớp chớp mắt: "Tôi biết cái gì có thể bồi thường cậu."
Dư Già hừ một tiếng, mắt lạnh nhìn cô.
Lê Sân kéo vạt áo hắn, kéo hắn xuống dưới, bám vào bên tai hắn nhẹ giọng nói:
"Nếu không, tôi ăn kẹo que cho cậu xem?"
Nói xong, cô mờ ám cắn vành tai hắn.
Lúc đầu Dư Già còn chưa kịp phản ứng, chờ đến khi bên tai hơi tê mới lấy lại tinh thần.
Ngay sau đó, thân thể có dự cảm mà nóng lên.
Sự kiện kẹo que này vẫn là lúc trước hắn nói ra, cũng coi như là nơi bắt đầu giao thoa với Lê Sân.
Hắn không nói được cũng không nói không được, hai tròng mắt hơi tối, thâm trầm thực. Lê Sân sờ không chuẩn thái độ của hắn, đơn giản nói làm liền làm.
Cô đẩy hắn vào trên ghế, làm thủ thế im tiếng với hắn.
Dư Già trơ mắt nhìn cô chui vào dưới bàn, đôi tay đặt ở trên đùi hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hầu kết hắn lăn lộn, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô.
Ngón tay linh hoạt nhảy lên, dọc theo đường cong của chân mà hướng về trung tâm.
Cô không tiến thẳng đến chủ đề, mà là cách quần nhẹ nhàng vuốt ve, như là cố ý khiêu khích cảm xúc của hắn.
Đang lúc Dư Già định duỗi tay ngăn cản cô, Lê Sân lại lôi kéo ghế dựa của hắn.
Xương sườn hắn di chuyển tới bên cạnh bàn, cả người vừa lúc che đi tầm mắt, nhìn không thấy bộ dáng và động tác của Lê Sân, chỉ có thể thấp thỏm suy đoán bước tiếp theo cô sẽ làm như thế nào.
Tuy rằng hiện tại đa số nhân viên đều đã tan tầm, Dư Già vẫn rất lo lắng sẽ có người đột nhiên tiến vào.
Lo lắng như vậy đan chéo với nhiệt độ thân thể, liền chuyển biến thành cảm giác kích thích vi diệu.
Đặc biệt hiện tại trong tình huống hắn không nhìn thấy phía dưới bàn, tất cả đều từ cảm giác của thân thể, nên càng dễ dàng mẫn cảm và rung động hơn so với bình thường.
Hắn cứ cảm thấy mình ở cùng Lê Sân lâu rồi nên thật là càng ngày càng không kiêng nể gì.
Hắn có thể cảm giác đến đôi tay kia bồi hồi ở chỗ khóa quần của hắn, mỗi một lần mềm nhẹ vỗ về làm ngực hắn đều sẽ không tự giác nhảy dựng.
Cho đến khi
Cô duỗi tay nắm lấy.
Tay cô hơi lạnh, lòng bàn tay có lớp chai rất mỏng, đây là không thể tránh khỏi.
Cảm giác hơi cứng cọ xát da thịt non mịn mẫn cảm ở thân dưới, làm hắn mím chặt môi, đè nén thở dốc sung sướng.
Nếu bây giờ có người tiến vào là có thể may mắn nhìn đến hắn sắc mặt đỏ bừng, bộ dáng dại ra nhìn chằm chằm mặt bàn.
Đầu ngón tay cọ tới phần đầu tròn trịa, lỗ chuông ướt át, đã không tự giác chảy ra dịch trong dính nhớp, thấm ướt lòng bàn tay cô.
Lê Sân dùng đầu ngón tay lướt qua phần đầu, chậm rì rì, một chút đều không nóng nảy.
Vật kia thẳng đứng, thường thường rất có sức sống nhảy lên một chút, như là đang triển lãm tinh lực bồng bột của mình cho cô xem.
Xuất phát từ cảm xúc nào đó, Lê Sân cố tình búng một cái.
Quả nhiên, thân mình Dư Già cũng run rẩy theo.
Lê Sân cười trộm một tiếng.
Hắn hít sâu một hơi, bàn tay thò xuống bắt lấy cổ tay của cô: "Về nhà-"
Không đợi hắn nói xong, màn hình máy tính đối diện hắn bỗng nhiên nhảy ra một tin tức.
Là thầy giáo cũ của hắn, yêu cầu video trò chuyện.
Dư Già lúc này mới giật mình nhớ lại, lúc trước hắn có hẹn với thầy giáo đang ở nước ngoài gọi video để bàn về án tử gần nhất.
Hắn chỉ phải thấp giọng cảnh cáo Lê Sân một câu:
"Bây giờ tôi có việc, cậu đừng nghịch tôi, về nhà rồi nói."
Nói xong trực tiếp mở video, trong lúc trò chuyện với người trong màn hình, hắn cũng đang chuẩn bị kéo khóa quần của mình lên.
Lê Sân sao có thể buông tha hắn.
Cô bắt lấy tay hắn, cúi người há mồm ngậm lấy năm căn nóng rực.
Dư Già: "Ơ-"
Hắn cả người chấn động, không thể tin tưởng trừng lớn hai mắt.
"Cậu làm sao vậy?"
Trong màn hình, thầy giáo tóc trắng xoá kỳ quái nói.
Dư Già cứng đờ, sau một lúc lâu lấy tay nắm quyền, đặt bên môi ho nhẹ:
"Khụ khụ khụ, gần nhất thời tiết chuyển lạnh, em a khụ khụ khụ, có hơi cảm mạo."
Phía sau lưng hắn nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, móng tay gắt gao nắm vào lòng bàn tay, làm hắn có thể tạm thời giữ vững tỉnh táo.
Tuy là như thế, thân thể hắn vẫn là có chút run rẩy không thể thấy.
Video làm mờ mặt hắn một chút, thầy giáo vẫn chưa chú ý tới hắn không giống bình thường, ừ một tiếng liền nói đến vụ án.
Phía trên, hắn nghiêm trang, nhìn như hết sức chuyên chú nghe thầy giáo nói chuyện.
Mà phía dưới cái bàn, đầu lưỡi của Lê Sân liếm qua viên đầu thịt đô đô, nhẹ nhàng trên dưới vuốt ve, phát ra âm thanh mút vào mờ ám.
Dư Già không thể không cúi đầu đẹo mắt kính, sợ đối phương phát hiện hắn khác thường.
Tuy là như thế, hắn vẫn phải không ngừng hít sâu, tránh cho phát ra âm thanh.
Tất cả cảm giác trên thân thể đều tập trung ở nửa người dưới, phân ra một chút tinh thần kia lắc lư không chừng. Hắn muốn khiến bản thân đi nghe lời nói của thầy, nhưng hoàn toàn không thể chuyên tâm.
Ngay lúc này, Lê Sân bỗng nhiên nuốt sâu.
Hắn chạm vào khoang miệng mềm mại của cô, đầu lưỡi linh hoạt ấm áp mà ướt át.
Cô ăn "kẹo que" rất nghiêm túc, thậm chí còn như trò đùa dai mà nhẹ nhàng cắn xuống, một chút đau đớn, khoái cảm như nước.
Dư Già che mặt, hung hăng cắn môi dưới.
Thầy giáo cho rằng hắn bị cảm quá mức nghiêm trọng, rốt cuộc ở trong video thấy không rõ, liền an ủi nói:
"Hôm nay tới đây thôi, cậu đi nghỉ ngơi đi, thân thể quan trọng."
Dư Già nắm chặt tay, dùng chất giọng miễn cưỡng vững vàng nói: "Xin lỗi lão sư, hôm nay em không vào trạng thái."
Thầy giáo cười ha hả nói không có việc gì.
Sau khi tắt video trò chuyện, Dư Già lại không cố kỵ, một phen kéo Lê Sân ra đè ở trên bàn.
Bên môi cô còn dính chất lỏng sáng lấp lánh.
"Cửa không có khóa, không được xằng bậy!"
Lúc này đổi thành Lê Sân hoảng loạn, đáng tiếc Dư Già cũng không muốn nghe này đó.
Hắn cười lạnh một tiếng: "Là cậu bắt đầu trước."
Vậy không thể trách hắn.
Hắn gần như thô bạo kéo quần cô xuống, ngón tay vừa chạm liền cảm nhận được thân dưới của cô đã ướt.
Như vậy vừa lúc.
Hắn dán ở trước người cô, chen vào giữa hai chân cô, đem vật lớn thô thạc nóng rực hung hăng đâm vào, đánh vào giữa nụ hoa mềm mại.
Lê Sân cắn môi rên một tiếng, đôi tay bất giác siết chặt cánh tay hắn.
Nơi chặt chẽ ướt nóng làm hắn mất hồn, hấp thụ siết chặt hắn như tân sinh da thịt. Hắn thoải mái rên một tiếng, vòng eo đong đưa rong ruổi trong cơ thể cô.
Lê Sân vừa sợ lại vừa sướng, miễn bàn nhiều khó chịu.
Một bên thừa nhận Dư Già tiến công, một bên lại chú ý đến cửa.
Dưới thân bủn rủn tê dại, vật lớn kia ra vào trong cơ thể, đấy tất cả mị thịt đến một bên, chỉ lo ma sát hoa tâm.
Cô theo bản năng dùng chân kẹp lấy vòng eo hắn.
Mặt bàn lay động, nước trong ly cũng phập phồng không chừng. Quần áo cô bị cuốn lên, nội y cởi một nửa lộ ra hai vú mượt mà to thẳng, đầu vú lại có hai điểm phấn phấn nộn nộn, vô cùng mê người.
Cùng với động tác của hắn, hai vú của cô cũng tới lui, lắc lư đôi đầy độ cung.
Dư Già bỗng nhiên cúi đầu, chôn sâu trong cơ thể cô bất động, dùng hàm răng đi cắn nụ hoa ở ngực cô.
Lê Sân chỉ cảm thấy đầu vú hơi đau, như là hắn trả thù cô.
Khi tình nồng, cô khép mắt, ý thức cũng dần dần hỗn độn, chỉ có thể theo hắn chìm nổi ở bể dục, phiêu diêu không chừng.
Khi hai người đều sắp đạt tới đỉnh điểm, bên ngoài của an tĩnh bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó, cửa văn phòng của Dư Già bị gõ lên.
Lê Sân cả kinh, dưới thân siết lại.
Dư Già bị cô bất thình lình siết chặt không kịp phòng ngừa, vốn định rút ra, lại ngoài ý muốn bắn trong cơ thể của cô.
Ngoài cửa người nọ kêu hai tiếng, thấy không ai trả lời, lẹp xẹp lẹp xẹp lại đi rồi.
Thân thể của Lê Sân và Dư Già còn dính vào một khối, tóc trên trán hơi mướt mồ hôi, đều từ trong mắt đối phương thấy được lòng còn sợ hãi.
Chờ đến khoái cảm chậm rãi rút đi, Dư Già mới bứt ra tới.
Thịt sưng ướt nính màu đỏ bị chà đạp đến đáng thương hề hề, dịch màu trắng theo khe hở khép mở mà chảy xuống, dâm mĩ tươi đẹp.
Mặt Dư Già đầy vô tội: "Ở đây không có bao."
Lê Sân liếc hắn một cái, cầm quần áo kéo xuống lau đi chất dính giữa hai chân:
"Uống thuốc tránh thai khẩn cấp thôi."
Dư Già vội vàng kéo cô: "Như vậy không tốt cho thân thể, tôi là bác sĩ, cậu phải nghe lời tôi."
Lê Sân tức giận nói: "Vậy cũng không thể mặc kệ đi, nhỡ đâu trúng chiêu thì sao?"
Dư Già rũ mắt nghĩ nghĩ, khi ngẩng đầu đã lộ ra tươi cười: "Tôi có biện pháp, chờ trở về lại nói."
Lê Sân bán tín bán nghi.
Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, thu thập đồ liền rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro