Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Quy định là người chơi trước sẽ đọc câu hỏi. Sau khi nữ cảnh sát đã lựa chọn câu hỏi xong, Trần Khánh An khoa trương "a" một tiếng, tằng hắng rồi cao giọng nói:

"Xin hỏi, trong số những người đang ngồi đây có người khác phái mà cô yêu thầm không? Nếu có, xin mời cung cấp một gợi ý."

Các nam cảnh sát đều nở nụ cười, ngay cả Diệp Hinh đều trêu ghẹo cô nàng.

Nữ cảnh sát là một mỹ nhân thanh tú, hai má hơi đỏ, bộ dáng thẹn thùng làm người trìu mến.

Cô nàng che hai má, nhỏ giọng nói: "Có, là người đẹp trai nhất."

Các nam cảnh sát tức khắc bắt đầu ồn ào, ông đẩy tôi tôi đẩy ông, đều nói mình chính là người đẹp trai nhất.

Nhưng mà

Lê Sân liếc mắt nhìn Dư Già, người phảng phất như việc này không liên quan đến mình, ngũ vị tạp trần.

Nếu bàn về diện mạo, cũng chỉ có hắn đi.

Sau nữ cảnh sát chính là Dư Già, hắn tùy tay ném trúng số một.

"Không có biện pháp, hỏi đi."

Hắn bất đắc dĩ cười cười.

Trần Khánh An vừa định đưa điện thoại cho nữ cảnh sát thì nghe thấy cô nàng dịu dàng nói:

"Có thể, có thể tự đặt câu hỏi không?"

Trần Khánh An hơi ngạc nhiên một lát, vội nói:

"Nếu em có câu hỏi thì đương nhiên là có thể."

Lê Sân không tự giác dựng lỗ tai lên, thân mình cũng không ý thức mà nghiêng về phía trước.

Cô chỉ tò mò thôi, thật sự!

Đôi mắt của nữ cảnh sát ngập nước, không dám nhìn thẳng Dư Già, lại vẫn là lấy hết can đảm nói: "Pháp y Dư bây giờ là độc thân sao?"

Nói xong, bốn phía một mảnh yên tĩnh.

Diệp Hinh hít vào một hơi, trộm kề tai nói nhỏ với Lê Sân:

"Con bé này không phải là yêu thầm pháp y Dư đi, ánh mắt cao quá à nha."

Lê Sân cười lạnh một tiếng, yên lặng uống một ngụm đồ uống.

Kết hợp với câu trả lời trước, mọi người hoặc nhiều hoặc ít biết rõ người mà nữ cảnh sát yêu thầm là ai.

Dư Già mím môi, hơi mỉm cười: "Xem ra tôi chỉ có thể uống rượu."

Hắn vẫn chưa trực tiếp trả lời mình có độc thân hay không mà cầm lấy rượu uống.

Trần Khánh An hiếu kỳ nói: "Vậy là có hay là không đây?"

Dư Già nhướng mày: "Bí mật."

Tất cả mọi người phát ra tiếng cười thiện ý,  chỉ có nữ cảnh sát và Lê Sân, một người thì mất mát, một người thì nhanh chóng liếc Dư Già một cái.

Sau Dư Già là một nam cảnh sát khác, cũng ném được sáu điểm an toàn thông qua. Trùng hợp là Diệp Hinh cũng ném được sáu, trực tiếp đến lượt Lê Sân.

Lê Sân vén tay áo lên: "Cho tôi một con số sáu nữa nào."

Nói xong cô ném xúc xắc, kết quả là dừng ở số hai.

Cô không khỏi đỡ trán.

Diệp Hinh cười to, an ủi cô:

"Yên tâm đi Lê tỷ, em cũng sẽ không hại chị đâu, cho chị tự rút nhiệm vụ đó."

Cô nàng đưa điện thoại của Trần Khánh An cho Lê Sân. Lê Sân thuận tay ấn một cái, kết quả--

"Mời lựa chọn một người khác phái ở đây, tiến hành hôn nồng nhiệt trong một phút."

Lê Sân: Đùa tôi à?

Thật ra Trần Khánh An cũng rất xấu hổ, cậu thuận miệng đọc ra tới nên Lê Sân cũng không thể không làm.

"Ai da, hôn nồng nhiệt quá lố rồi, nếu không hôn má một cái đi."

Diệp Hinh giải vây nói.

Võ Kha và Trần Khánh An là bênh vực Lê Sân, đáng tiếc rằng những người khác không muốn. Đặc biệt Lê Sân tuy rằng là đội trưởng, nhưng cũng là đại mỹ nhân nổi tiếng.

27 tuổi thì sao vậy, ngự tỷ hiểu không, thành thục mỹ nhân đấy.

Nói thực ra, người muốn mượn cơ hội thân cận với cô thật sự không ít. Rốt cuộc so với thiếu nữ ngây ngô, thì chị gái nóng bỏng mỹ diễm càng quyến rũ hơn.

Cuối cùng chỉ có thể đổi thành hôn môi một chút, người bị hôn sẽ được quyết định bởi trò xoay bình rượu.

Nhóm nam cảnh sát như hổ rình mồi nhìn chằm chằm bình rượu, làm Lê Sân cảm thấy rất phỏng tay.

Cô chỉ có thể nhắm mắt, để mặc cho số phận.

Bình rượu nhanh chóng xoay tròn, tốc độ dần dần chậm, một chút một chút di chuyển về hướng Trần Khánh An.

Cậu ngừng thở, nghĩ thầm mình bị hôn cũng được, cũng không đến mức xấu hổ.

Kết quả bình rượu bỏ qua cậu, bỏ qua nữ cảnh sát, vững vàng ngừng ở trước mặt Dư Già.

Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người đều im lặng.

Lê Sân ngơ ngẩn. Vẫn là Diệp Hinh bên cạnh kéo cô một phen, lúc này cô mới hồi thần.

Ai mà không biết mối quan hệ gập ghềnh của Dư Già và Lê Sân. Hiện tại ông trời trêu ngươi làm bình rượu ngừng ở trước mặt Dư Già, chẳng phải là làm người xấu hổ sao?

Trần Khánh An lập tức đứng lên, hoà giải nói:

"Con gái không tính, mọi người đi ra để xoay lại một lần đi."

Mọi người xung quanh hiểu ý cậu, vội đi theo nói:

"Đúng vậy đúng vậy, xoay lại một lần."

Lê Sân không nói chuyện, Dư Già cũng rất bình tĩnh, chỉ là tùy ý cười cười: "Sao, các cậu sợ tôi chiếm tiện nghi của Lê đội à?"

Hắn nói, ngước mắt nhìn về Lê Sân, "Đội trưởng Lê nếu không muốn thì uống một ly rượu là được."

Rõ ràng là giọng điệu nhẹ nhàng hết mức có thể, nhưng Lê Sân lại nghe ra uy hiếp. Cô nhìn vào mắt hắn theo bản năng, chỉ cảm thấy con ngươi hắn đen láy, nhìn không hiểu hết.

Diệp Hinh bên cạnh rót một ly rượu cho cô. Lê Sân liếc mắt một cái, cũng không cầm lấy.

"Được rồi, tý nữa tôi còn lái xe mà."

Lê Sân đẩy đẩy, đứng lên, "Xem ra hôm nay phải làm với pháp y Dư, cậu cũng đừng nói tôi chiếm tiện nghi của cậu."

Bộ dáng cười tủm tỉm của cô phảng phất như không thèm để ý, thực tế chỉ có mình cô mới biết rõ, trái tim trong ngực cô đang nhảy có bao nhiêu loạn.

Dư Già đang ép cô đâu.

Trần Khánh An ngượng ngùng gãi đầu nhường vị trí, nhưng tim trong ngực đã nhảy tới cổ họng, gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ.

Ông trời ơi, hai người kình địch này muốn hôn môi?!!!

"Đương nhiên sẽ không, chỉ là trò chơi mà thôi."

Dư Già ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Lê Sân thầm mắng hắn dối trá, trên mặt vẫn bất động thanh sắc.

Đương nhiên, khi đi ngang qua nữ cảnh sát với thần sắc phức tạp, cô vẫn nhịn không được mà lộ ra một gương mặt tươi cười.

Cô tuyệt đối không phải khoe khoang!

Trong mắt người ngoài, quan hệ giữa bọn họ cũng không tốt, cho nên Lê Sân chỉ định nhẹ nhàng chạm vào một chút, hoàn thành trò chơi là được.

Dù sao trong lén lút cũng hôn không ít.

Trong phòng ánh đèn lờ mờ, trên người Dư Già có mùi rượu nhàn nhạt. Hắn tháo mắt kính xuống, mắt phượng khép hờ, lộ ra thần sắc hơi say.

Lê Sân khụ một tiếng, đứng đứng đắn đắn đặt tay trên vai hắn: "Đắc tội."

Sao lại cảm thấy chột dạ đến vậy nhỉ?

Cô không dám nhìn thẳng hai mắt Dư Già nên đơn giản nhắm mắt, chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước ở môi hắn, xong rồi muốn lui ra.

Không nghĩ tới còn chưa kịp lui, trước người bỗng nhiên truyền đến một lực lượng.

Tay Dư Già ôm lấy một bên eo cô. Người khác nhìn không thấy, nhưng cô lại có thể rõ ràng cảm nhận được lực đạo kia đang đè nặng cô về phía trước.

Lưỡi hắn chui vào khớp hàm của cô, còn mang theo mùi rượu nồng.

Lê Sân ngay lập tức trợn to mắt.

Nụ hôn này yêu cầu duỗi đầu lưỡi hả?! Ơ?!

Nụ hôn của Dư Già mang theo một chút tàn nhẫn. Ngắn ngủn vài giây, hắn đã khiến đầu lưỡi cô tê dại, thậm chí lúc rời khỏi còn dùng sức cắn một cái vào lưỡi cô.

Lê Sân vừa định đẩy hắn ra, Dư Già đã chủ động lùi lại.

"Ồ~"

Nhóm nam cảnh sát xung quanh kỳ quái kêu lên. Dư Già bình tĩnh tự nhiên đeo lại mắt kính, nhướng mày với Lê Sân:

"Kỹ thuật hôn của Lê đội cũng không tệ lắm."

Lê Sân che miệng, hung tợn trừng mắt nhìn hắn.

Cô thật sự muốn xoay người đi luôn, không để ý tới đồ tiểu nhân đê tiện này nữa. Nhưng nếu bây giờ đi rồi thì càng có vẻ khả nghi hơn.

Cô nuốt xuống mùi máu tươi trong miệng, cười lạnh: "Kỹ thuật hôn của pháp y Dư chẳng ra gì."

Dư Già không giận mà còn cười:

"Đương nhiên là kém hơn đội trưởng Lê rồi."

Mắt thấy hai người lại muốn cãi nhau, Trần Khánh An lập tức làm người hoà giải thay đổi chủ đề, Lê Sân cũng ngồi lại bên cạnh Diệp Hinh.

Chỉ có nữ cảnh sát kia cứ dùng ánh mắt xem tình địch nhìn chằm chằm cô, làm cô cũng bực bội không thôi.

Có vụ việc của Lê Sân và Dư Già, Trần Khánh An cũng không dám tùy tiện để người tự chọn câu hỏi nữa.

Một đám người chơi chơi hát hát. Lê Sân uống hơi nhiều nước nên nói với Diệp Hinh một tiếng, đứng dậy đi phòng vệ sinh.

Nữ cảnh sát ngồi không trong chốc lát, cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Vậy nên Lê Sân vừa giải quyết xong, đi rửa tay thì thấy nữ cảnh sát đã đứng ở bồn rửa, xả nước trôi xuống tay.

Lê Sân liếc cô nàng một cái, đi đến bên cạnh rửa tay.

Cô không nói chuyện nhưng nữ cảnh sát lại không kiên nhẫn như vậy. Cô nàng cắn môi, nghiêng đầu nhìn Lê Sân nói:

"Đội trưởng Lê, chị có bạn trai không?"

Động tác rửa tay của Lê Sân dừng một chút: "Không có."

Cô tắt vòi nước, cầm giấy lau đi vệt nước trên tay.

Nữ cảnh sát cũng tắt nước:

"Vậy đội trưởng Lê có thích pháp y Dư không?"

Thật ra Lê Sân rất muốn hỏi cô nàng này là dựa vào cái gì mà nói như vậy, nhưng nhớ tới tuổi tác của cô nàng, chỉ phải yên lặng cảm khái một câu nghé con mới sinh không sợ cọp.

"Sao vậy, cô coi trọng cậu ta à?"

Cô nói vân đạm phong khinh.

Nữ cảnh sát da mặt mỏng, nghe cô nói trắng ra như vậy nên khuôn mặt đỏ bừng trong nháy mắt.

"Em, em..."

Lê Sân soi gương rồi sửa sang mái tóc ngắn của mình. Cô ăn mặc thường phục, ở trên là áo thun ngắn bó sát người, ở dưới là quần cao bồi.

Cô rất cao, hai chân thon dài, đường cong thẳng tắp, xinh đẹp như trong hoạ báo.

Eo nhỏ mông cong, đường cong ngực nở nang đĩnh bạt.

Không thể nghi ngờ, Lê Sân là một mỹ nhân, vẫn là vưu vật thành thục mê người. Nếu không phải do tính tình của cô và do Tôn Viễn Hải lúc trước, thì người theo đuổi cô tuyệt đối có thể xếp thành hàng dài.

Ngay cả Trần Khánh An và Võ Kha khi mới tốt nghiệp cũng đã từng tâm tình dao động bởi vị đội trưởng mỹ diễm này.

Đáng tiếc sau đó bọn họ đã hiểu rõ, thật sự là thuần không được, áp không được.

Nữ cảnh sát nhìn cô như vậy, vừa hâm mộ vừa lo lắng.

Cô nàng biết, nếu thật sự muốn tranh với Lê Sân, thứ duy nhất cô nàng có thể thắng chỉ có tuổi tác.

Cho nên cô nàng đang chờ đợi Lê Sân có thể cho cô nàng một đáp án phủ định.

"Cho dù không có tôi thì phần thắng của cô cũng không lớn đâu."

Lê Sân vo khăn giấy thành viên ném vào thùng rác, xoay người nhìn nữ cảnh sát:

"Có vài người đàn ông mà thiếu nữ các cô không thể dính nổi." 

Cô nhẹ nhàng cười nói.

Người khác cô không dám nói, nhưng Dư Già người này này cũng không phải là Tôn Viễn Hải. Thiếu nữ một lòng một dạ chỉ có tình ái, đơn giản là ôm một cái ảo tưởng tốt đẹp đối với tình yêu.

Hắn tuyệt đối không phải bạch mã vương tử, càng giống mụ phù thuỷ đưa độc dược hơn nhiều.

Nữ cảnh sát không phục: "Em cảm thấy pháp y Dư không ghét em đâu."

Rõ ràng ngày thường nói chuyện đều rất dịu dàng, từ hắn nhất cử nhất động mà xem thì rất có lịch thiệp ga lăng.

Văn nhã, dịu dàng, tuấn tú, sự nghiệp thành công.

Lê Sân gật đầu, khí định thần nhàn:

"Đúng là không ghét, tôi phỏng chừng cậu ta cũng chưa từng nhìn cô."

Thật ra lời này nói cũng đúng, do nữ cảnh sát không cảm nhận được mà thôi.

Cô nàng hơi giận dỗi:

"Lê đội, thật ra chị với pháp y Dư vẫn là có chút quan hệ đúng không?"

Lê Sân nghe vậy hơi giật mình, chợt phụt cười:

"Có quan hệ gì, tử địch hả?"

Nữ cảnh sát cau mày:

"Một chút cảm giác với anh ấy chị cũng không có à?"

Tươi cười ở khoé miệng Lê Sân hơi dừng, chợt thực mau biến mất không thấy.

Cô nghe thấy chính mình dùng giọng nói gần như lạnh băng:

"Không có, tôi cũng không muốn để cho cậu ta làm bạn trai tôi, không đáng tin cậy."

Lấy làm chồng luôn thì cũng tạm được.

Đương nhiên lời này cô sẽ không nói với nữ cảnh sát, miễn cho phiền toái.

Nữ cảnh sát giống như nhẹ nhàng thở ra, xin lỗi cô, thực mau hưng phấn rời đi.

Lê Sân cũng không có ý đồ lại lưu lại, xoay người ra khỏi toilet.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro