Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4.1

BỘ VII: CHỒNG MANG THAI THAY VỢ

Tác giả: Tây Hồng Thị Đỗi Phiên Gia

Edit + Beta: Muội

Đọc truyện tại Wattpad chính chủ: cogaicokhauvimanma

🍓🍑🍓🍑

Chương 4 (4.1): Đút chai rượu vào bướm, bị liếm bướm, người chồng sa ngã đi tìm chịch, làm tình chỗ công cộng

"Đương nhiên là có chuyện rồi! Tại sao cậu lại hôn anh ấy?" Khi Cao Phỉ Nhã từ dưới lầu đi lên, cô tức giận chính là vì Đoạn Văn Huân coi chồng mình như một vật phẩm trưng bày chịch cho người khác xem, nhưng sau khi nhìn thấy hai người hôn nhau, cô không biết tại sao những lời mình nói lại thành ra thế này, thậm chí cô cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, thật không có ý nghĩa, chỉ là một nụ hôn thôi mà, sao phải để ý? Nhưng sau khi nghĩ lại thì cô càng tức, tên khốn Đoạn Văn Huân đó chưa từng hôn cô!

Đoạn Văn Huân cảm thấy không thể hiểu nổi Cao Phỉ Nhã, ngủ cũng cho ngủ rồi, mà không cho hôn là cái lẽ gì vậy trời? Chừa lại nơi thánh khiết cuối cùng hả?

"Sao lại không? Đừng nói nụ hôn đầu tiên của chồng chị vẫn còn nên chị đang trân trọng nó đấy nhé."

Hắn nói một cách thản nhiên, nhưng đôi mắt lại dán chặt vào Hàn Gia Nghệ, không muốn rời khỏi gương mặt anh dù chỉ một giây một phút nào, lúc này Đoạn Văn Huân mới chú ý tới Hàn Gia Nghệ nhắm mắt im lặng không nói tiếng nào, hàng mi dài mảnh run nhè nhẹ, những giọt nước mắt tròn xoe không ngừng trào ra, nước mắt lăn dài trên má chảy xuống chiếc cằm hơi nhọn của anh, đáng thương vô cùng, lòng hắn chợt rung động, lại thấy có chút thương tiếc cho người đàn ông tội nghiệp này.

Chơi hơi quá rồi.

Nghĩ như thế, hắn lại hôn lên mặt Hàn Gia Nghệ, hôn lên những giọt nước mắt, nhưng anh lại run rẩy né tránh hắn.

Đoạn Văn Huân không nhìn thấy Cao Phỉ Nhã ở đằng sau tức giận đến muốn phun ra lửa, cả tâm tình của hắn đều hoạt động xem nên an ủi Hàn Gia Nghệ như thế nào, suy đi nghĩ lại, nhìn đôi môi bị cắn đỏ tươi của Hàn Gia Nghệ, hắn nghĩ tốt hơn hết là đợi một ngày nào đó anh thấy thoải mái rồi nhận lỗi, nhưng trước hết hắn muốn hôn Hàn Gia Nghệ cho đã mới được.

Cao Phỉ Nhã sợ hãi nhìn Đoạn Văn Huân liếc mắt đưa tình, trong chốc lát cô quên béng phải đuổi tên khốn này ra khỏi nhà, cho đến khi Hàn Gia Nghệ mở to mắt đẩy hắn ra, thất tha thất thểu đứng dậy, đôi mắt anh ướt át, sau khi anh bị sỉ dục dưới thân một người đàn ông, Cao Phỉ Nhã lại không hề quan tâm đến anh một chút nào, tâm lạnh như nước, vốn định nếu hôm nay Cao Phỉ Nhã thấy hối hận thì anh cũng có thể xoá bỏ hết mọi chuyện, nhưng... Đây chỉ là mơ tưởng của riêng anh mà thôi.

Vừa rồi anh nghe thấy sự ghen tị trong giọng điệu của Cao Phỉ Nhã, anh cũng rõ có lẽ vợ anh thích tên khốn Đoạn Văn Huân này, thế mà cô lại ghen tị Đoạn Văn Huân hôn anh, vậy anh là cái gì?

Có lẽ anh không là gì cả.

Anh nhốt mình trong phòng, Đoạn Văn Huân với Cao Phỉ Nhã không đuổi theo kịp, ngoài phòng cứ ầm ĩ nhưng anh mặc kệ.

Cho đến sáng hôm sau anh mới ra khỏi phòng, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm thoang thoảng trong nhà.

Cao Phỉ Nhã búi tóc củ tỏi, mặc tạp dề và không trang điểm, cô đang đặt bữa sáng đã chuẩn bị xong lên bàn, thấy Hàn Gia Nghệ bước ra, trên gương mặt mộc mạc tươi đẹp nở một nụ cười nhẹ: "Chồng ơi, anh dậy rồi à? Em vừa định vào kêu anh dậy đó, anh dậy rồi thì tới đây ăn sáng đi."

Hồi xưa Cao Phỉ Nhã cũng từng dịu dàng như vậy, lúc đó cô đang theo đuổi Hàn Gia Nghệ, cô giả làm một cô gái dịu dàng đáng yêu, lại còn là một thiên thần áo trắng, dỗ dành đến mức khiến Hàn Gia Nghệ choáng váng, có điều sau khi kết hôn, món đồ mình luôn chạy theo đã tới tay rồi nên cô cũng dần bộc lộ rõ bản chất, thậm chí còn xấu tính hơn nhiều.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, kết hôn biết bao lâu rồi mà cũng không cải tà quy chính, bây giờ mới qua một đêm, đương nhiên không thể có chuyện bản tính thay đổi xoành xoạch như vậy được, tất nhiên Hàn Gia Nghệ cũng biết có điều gì đó không ổn, nhưng anh thích Cao Phỉ Nhã, cô chỉ cần khoác lên mình bộ dáng ngày xưa thì những ký ức tốt đẹp trước đây đều ùa về, bất chợt lòng anh vừa nhói vừa đau, anh liền nghe lời cô đi tới rồi ngồi xuống.

Trong mắt Cao Phỉ Nhã hiện lên vẻ đắc ý, cô nhẹ nhàng nói: "Toàn là món anh thích ăn, em có làm sủi cảo tôm này, em cố tình dậy sớm đi mua một mẻ tôm tươi đó, anh ăn thử đi."

Đôi mắt cô trong veo đầy chờ mong, tay Hàn Gia Nghệ chà chà quần, anh hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, khô khan nói: "Em... Không phải là em thích... Thích cái..."

Cái người tên Đoạn Văn Huân đó sao?

"Em thích cái gì, bánh trôi hả? Đồ ăn còn nóng anh mau ăn đi." Cao Phỉ Nhã giả ngu, cô cười nhạt, sau đó nghiêm mặt nói: "Chồng à, em biết em sai rồi, thật ra trải qua nhiều chuyện như thế thì em biết người em thích nhất vẫn chính là anh, em kết hôn với anh là thật sự muốn có cuộc sống yên ổn, chúng ta có thêm một đứa con nữa, được không anh? Chỉ cần nó là con anh thì em sẽ thương nó hết mình, sau này em sẽ làm một người vợ, người mẹ tốt, nha anh?"

Hàn Gia Nghệ không có cách nào nói không, anh biết mình nên từ chối, mối quan hệ của họ quá kỳ cục, nhưng anh đã đặt rất nhiều tâm tư vào người phụ nữ này, đây là người anh đã thích bấy lâu nay, có yêu hay ghét thì cũng không thể nói tan là tan liền được, trong phút chốc anh không có đủ can đảm để kết thúc mối quan hệ này.

Hàn Gia Nghệ cũng biết một số cặp vợ chồng dựa vào con cái để duy trì mối quan hệ bấp bênh.

Anh thắp một ngọn nến hy vọng trong nỗi tuyệt vọng, nói không chừng vợ chồng anh có thể trông cậy vào đứa bé còn chưa đến, chỉ cần nghĩ tới sau này Cao Phỉ Nhã sẽ mãi là dáng vẻ hiền lành đức độ như vậy, anh lại bắt đầu tha thiết chờ mong cuộc sống hôn nhân sau này.

Cứ thế, vợ chồng anh không ai nhắc đến người tên Đoạn Văn Huân, Cao Phỉ Nhã cũng không ăn vận lộng lẫy trang điểm loè loẹt đi quyến rũ đàn ông nữa, cởi bỏ nghìn lớp phấn và trở thành một người vợ đoan trang, cho đến một tháng sau, cô đưa que thử thai tới trước mặt Hàn Gia Nghệ.

"Chồng, hơn một tháng rồi, anh thử coi có thai không."

Hàn Gia Nghệ bị một đòn cảnh cáo này đánh cho tỉnh ngộ, hơn một tháng nay Cao Phỉ Nhã không hề nhắc đến, anh định giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mới ngày hôm qua anh còn chuẩn bị thủ tục xin nhận con nuôi.

Anh xấu hổ cầm lấy que thử, trong lòng cầu trời mong mình không có thai, kết quả như anh mong muốn, nhưng Cao Phỉ Nhã rất không vui, cô xé bỏ lớp mặt nạ mình đeo cả tháng nay ngay tức thì.

"Cậu ta bắn tới mức bụng anh phình lên, sao lại không có thai được?"

Hàn Gia Nghệ nghe vậy đỏ mặt, nhưng anh không biết phản bác lại như nào, vô cùng khó xử, "Anh... Anh là đàn ông, không có khả năng mang thai."

"Nói láo! Anh mà được coi là đàn ông cái khỉ gì, đàn ông mà có tử cung hả? Ngày hôm đó tôi nhìn đâu có sai đâu đúng không? Anh có thể bị Đoạn Văn Huân chơi đến lên đỉnh mà không cần uống thuốc, cái vẻ mặt dâm đãng đó khiến tôi phát ốm, Hàn Gia Nghệ, anh thực sự không biết anh kinh tởm như thế nào hả? Một đứa bê đê nam không ra nam nữ không ra nữ chết tiệt!"

Cao Phỉ Nhã điên khùng mắng mỏ anh, Hàn Gia Nghệ tái mặt nhìn khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy oán hận của vợ, đôi môi run rẩy không nói nên lời, cả người anh như bị rút hết sức lực chỉ biết lùi về sau, từng câu từng chữ của đối phương như nhát dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim anh, anh bị đâm đến mức chảy máu tươi đầm đìa, chỉ thấy đau đớn đến khó thở.

Không biết từ bao giờ, căn nhà đã yên tĩnh trở lại, gần đây Cao Phỉ Nhã không quậy không kiếm chuyện thì dĩ nhiên yên tĩnh, nhưng hôm nay khác với trước đây ở chỗ nhà này chỉ còn mỗi mình Hàn Gia Nghệ, vừa rồi, Cao Phỉ Nhã đã trở lại nguyên hình, thay một chiếc váy ngắn gợi cảm, mặt mày khinh thường liếc xéo Hàn Gia Nghệ một cái, cả người toát lên vẻ lẳng lơ lắc mông đi ra ngoài tìm niềm vui.

Sau khi cánh cửa đóng lại một lúc lâu, Hàn Gia Nghệ mới chậm rãi ngồi xổm xuống, vùi đầu vào cánh tay khóc nức nở.

Cao Phỉ Nhã xoã tóc rối tung, xoắn xuýt trên sàn nhảy một lúc, vừa thở hổn hển vừa nhún nhảy nóng bỏng với một người đàn ông cao to, dáng người của tên này vốn rất vừa miệng cô, nhưng không hiểu sao nhìn khuôn mặt đó kiểu gì cũng thấy không đã ghiền, bàn về độ tuấn tú thì không thể so với Hàn Gia Nghệ, còn về độ đẹp trai thì còn lâu mới bằng Đoạn Văn Huân, lúc cái tên cao to đó muốn ôm hôn cô thì cô lại cáu kỉnh đẩy người ta ra.

Phiền chết đi được! Hay là đi tìm Đoạn Văn Huân cho rồi, tên khốn này mấy ngày nay không trả lời tin nhắn của cô, nói cái gì mà đi học rất bận, bận đến mức không có thời gian chơi một nháy à?

Cô kiếm đại một góc rồi móc điện thoại ra, lúc ngẩng đầu lên, cô liếc mắt nhìn về chỗ ngồi lấp ló ở đối diện,  có một gương mặt hình như quen lắm.

Nếu như không đặc biệt chú ý đến góc này thì chắc sẽ không nhìn thấy người trong đó, bầu không khí ở đây tràn ngập các loại hormone, tín hiệu giao phối của cả trai lẫn gái bay bổng khắp nơi trong không khí, nên cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi những người xung quanh làm chuyện ấy tại chỗ.

Nhưng người đàn ông đang nửa nằm trên ghế sô pha, không phải Hàn Gia Nghệ thì còn là ai chứ?!

Nhưng quan trọng hơn, người đàn ông đang vùi đầu vào giữa hai chân Hàn Gia Nghệ, nhìn bóng lưng hình như là Đoạn Văn Huân!

Cô hốt hoảng tiến về trước vài bước núp sau tấm bình phong, chỉ thấy chiếc quần đen của Hàn Gia Nghệ đã lột xuống mắt cá chân, hai chân hơi dang rộng, hai tay đặt lên vai hắn, dưới ánh đèn mờ tối tăm trông mặt anh có chút thất thần, chợt, anh trợn to hai mắt, há hốc mồm, cho dù tiếng nhạc ầm ĩ khiến cô không nghe thấy tiếng động đằng kia, nhưng Cao Phỉ Nhã chắc chắn hiện tại Hàn Gia Nghệ đang rên rỉ.

Sự thật đúng là thế, Hàn Gia Nghệ mở rộng hai chân bị miệng lưỡi của hắn liếm hôn âm hộ non nớt không ngừng, anh sướng đến mức co quắp ngón chân lại.

"A... Không... Đừng liếm mà... Ưm a... Sao có thể như vậy... Ư..." Tay anh đặt lên vai hắn, nhìn như muốn đẩy hắn ra, nhưng thật ra lại mềm yếu không chút sức lực, xương mu còn ngo ngoe rục rịch muốn dán sát với môi lưỡi của hắn, anh chưa bao giờ được làm bằng lưỡi, hắn liếm dương vật của anh, còn liếm cả lồn anh, khác hẳn với cảm giác sung sướng khi phịch nện, nhưng như vậy lại khiến anh thấy hưng phấn vô cùng.

Đột nhiên Đoạn Văn Huân dùng miệng bao bọc lấy âm hộ nhỏ xinh, lại ra sức mút mạnh một cái, anh chàng bị hắn liếm láp hét lên một tiếng, eo thon dựng thẳng run lẩy bẩy, lỗ lồn non mềm giần giật trào ra vài luồng mật ngọt trong trẻo, chảy hết vào trong miệng hắn, hương vị của đĩ dâm này không làm cho hắn thấy khó chịu chút nào.

Đoạn Văn Huân cũng chưa từng dùng miệng hầu hạ ai khác, Hàn Gia Nghệ là người đầu tiên khiến hắn có cái mong muốn này, vừa rồi lúc cởi quần của đĩ dâm này ra, thấy bé bướm non nớt hơn một tháng không gặp như sợ hãi mà co rúm lại, trông đáng yêu thật sự, hắn liền nhịn không được liền cúi đầu xuống hôn.

Gần đây hắn bận làm đồ án tốt nghiệp, thực sự không có thời gian, nhưng lại rất hay nhớ nhung chồng nhà người ta, cuối cùng hôm nay cũng có thời gian rảnh đến tìm anh, vừa đến liền thấy Hàn Gia Nghệ thất hồn lạc phách bước ra ngoài, hắn đi theo Hàn Gia Nghệ đến tận đây, phát hiện ra đĩ dâm này lại đang quyến rũ đàn ông, hắn liền tức giận đến mức xử người ta ngay tại chỗ.

Hắn dùng sức tách đùi Hàn Gia Nghệ ra, cắn mạnh một phát vào hột le của anh, "Không phải anh đến đây để kiếm đàn ông chịch anh sao? Ông đây sẽ giúp anh!"

"Hu hu..." Hàn Gia Nghệ đau lòng muốn chết, hạ thể đau nhức, anh hít hít mũi, nước mắt lưng tròng đáp lại hắn, "Tôi không muốn cậu chịch tôi... Tôi... Tôi muốn tìm người khác..."

Nếu Cao Phỉ Nhã nói anh kinh tởm, vậy thì anh phải kinh tởm cho cô coi, anh còn muốn chứng minh cơ thể mình không hề kinh tởm, sẽ có một người nào đó thích anh.

Hắn nghe vậy liền liếm mép lồn của anh, cảm giác tê tê dại dại làm anh phát ra tiếng rên rỉ thoả mãn, sau đó nghe thấy người nọ nói: "Thằng nào dám chịch anh thì em sẽ đánh gãy chân thằng đó, cơ thể xinh đẹp như này chỉ có thể là của em, lỗ dâm xinh đẹp như thế cũng chỉ có thể để cho em chịch."

Hàn Gia Nghệ ngẩn người, anh cúi đầu xuống, bắt gặp ánh mắt chiếm hữu của hắn, như hận không thể xé nát anh nuốt chửng xuống bụng, đột nhiên lông tơ trên người anh dựng đứng, anh nghĩ đến lời hắn nói, chỗ đó của mình... Ở trong mắt hắn là đẹp sao?

"Tôi không phải của cậu..."

"Em đách quan tâm anh có phải là của em hay không, dạng chân ra cho em, em muốn nhìn lỗ dâm xinh đẹp của anh, lát nữa em sẽ dùng cặc bự chịch anh đến khi nào anh thừa nhận anh là người của ông đây mới thôi."

Vẻ mặt của Đoạn Văn Huân khá là nhã nhặn, trên người toát ra khí chất trí thức mà lại nói ra những lời gợi tình như vậy, Hàn Gia Nghệ nghe xong lỗ tai nóng rực, anh ngại ngùng che lại hạ thể xinh xắn, hắn thấy vậy liền hừ một tiếng, lấy tay anh ra, hắn nhanh chóng cúi đầu dùng lưỡi khảy miếng thịt non mềm, lại thọc lưỡi vào trong âm đạo rồi đưa đẩy, hết va vào bên trái rồi chạm vào bên phải quấy loạn những miếng thịt non mẫn cảm đó.

"A a... Lưỡi nhanh quá... A... Đừng liếm chỗ đó... Ư... Đừng nhúc nhích..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro