Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Lãnh chứng


Editor: Tiểu Muội

Vào thời khắc con dấu đóng xuống, Chúc Vãn Nịnh vẫn cảm thấy có chút mộng ảo.

Cô vậy mà thật sự cùng nam thần yêu thầm hồi cao trung Tô Dữ Chu lãnh chứng?

Cô đang nằm mơ sao?

Cuốn sổ đỏ mới ra lò ở ngay trên tay, nam thần ôn nhu nho nhã ở trong tầm tay.

Tất cả những điều này đang nói cho cô biết, cô thật sự kết hôn rồi!

Khi đối phương đi lấy xe, Chúc Vãn Nịnh choáng váng mà chải vuốt từ đầu đến cuối.

Cô năm nay 26 tuổi, học đại học chuyên ngành thiết kế thời trang, có chút danh tiếng trong giới nhờ vẽ truyện tranh bán thời gian, vì thế sau khi tốt nghiệp, cô thuê một căn chung cư nhỏ làm hoạ sĩ truyện tranh toàn thời gian, tiền nhuận bút mỗi tháng cũng hàng vạn, ở một thành phố nhỏ hạng ba như Bình Thành, coi như cũng dễ dàng.

Nhưng ở trong mắt mẹ cô Ông Tranh, Ông nữ sĩ, cô chỉ là một nhân viên ba không.

Không công việc, không xã giao, không trải nghiệm yêu đương.

Cô không rõ, người thời thượng theo sát trào lưu như Ông nữ sĩ sao lại không hiểu nghề vẽ truyện tranh biếm hoạ đang nổi này?

Hơn nữa, ở nhà cũng không có nghĩa không xã giao, mỗi ngày cô đều giao lưu với đồng nghiệp trực tuyến, cuộc sống không hề khô khan.

Chỉ có trải nghiệm yêu đương là cô không thể phản bác.

Ông nữ sĩ cũng không rõ, con gái của bà bảy phần giống mình, muốn EQ có EQ, hiểu lễ phép biết tiến lùi, sao lại solo từ trong trứng đến bây giờ? Những chàng trai từng viết thư tình cho cô chạy đi đâu hết rồi?

Chúc Vãn Nịnh cũng rất buồn bực, khi đi học, trong nhà nghiêm cấm yêu sớm, vừa tốt nghiệp, mọi người đã bắt đầu hỏi, sao lại không có bạn trai?

Từng người một đều vô cùng nhiệt tình muốn giới thiệu đối tượng cho cô, như là đem cô trở thành hàng ế, cô cũng không kém như vậy đi?

Cô có mâu thuẫn với việc xem mứt, hai người xa lạ không hề có cơ sở tình cảm, cũng chỉ vì điều kiện khách quan tương xứng liền tiến vào hôn nhân, sau đó sinh con, cứ như vậy tôn trọng nhau như khách trải qua cả đời dài đằng đẵng, cô cảm thấy đáng sợ lại bi thương.

Cô đấu tranh hai năm, cho đến hai ngày trước không thể ngăn cản được chỉ có thể buông xuôi, rồi có buổi xem mắt đầu tiên trong cuộc đời.

Vốn dĩ cô tính vừa gặt mặt liền uyển chuyển bày tỏ với đối phương rằng mình không muốn kết hôn sớm như vậy, nhưng khi nhìn thấy đối phương xem mắt, đầu óc cô lại đóng băng.

Tô, Tô Dữ Chu?!

Anh dường như không thay đổi nhiều so với hồi cao trung, diện mạo vẫn thanh thuần soái khí, chỉ là tây trang phẳng phiu, khí chất nhiều thêm vài phần nội liễm cùng thành thục.

Chờ đã, vấn đề là, anh sao lại thành đối tượng xem mắt của cô?

Chúc Vãn Nịnh khẩn trương đến yết hầu nghẹn cứng, sợ giọng nói của mình tục tằng dọa đến người ta.

Tô Dữ Chu lại mở miệng trước cô: "Vòng xã giao của tôi rất nhỏ, công việc cũng tương đối bận, thường xuyên phải đi công tác, muốn kết hôn cũng chỉ có thể thông qua xem mắt để quen biết người khác phái."

Sau này khi biết được chân tướng, Chúc Vãn Nịnh nhịn không được châm biếm, không biết sao anh lại có thể mở mắt nói ra những lời nói dối như vậy.

Giọng nói của anh thanh nhuận: "Tôi đã nghe người giới thiệu nói qua về em, tính tình tốt, bằng cấp lại giống tôi, hơn nữa em chỉ cần có máy tính là có thể làm việc, như vậy cho dù tôi có đi công tác dài ngày cũng có thể mang em đi cùng, tôi cảm thấy em là đối tượng rất tốt để kết hôn, nếu em muốn kết hôn, có thể ưu tiên suy xét đến tôi."

Chúc Vãn Nịnh nghe xong tim đập nhanh hơn, giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, hơn nữa chuẩn xác rơi vào đầu cô!

"Đây là căn cước của tôi, bằng lái xe, giấy chứng nhận bất động sản, giấy đăng ký xe, cùng các chứng nhận tài sản khác đều ở chỗ này."

Anh lấy ra tất cả giấy chứng nhận đặt trước mặt Chúc Vãn Nịnh.

Chúc Vãn Nịnh lúng túng cúi đầu nhìn từng cuốn chứng nhận, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là chiếc căn cước kia.

Camera thời xưa cho ra bộ dáng chân thật nhất, mũi cao thẳng thon dài, xương mày nổi bật, đôi mắt hơi hình lục giác, có góc cạnh lại thâm thúy, mắt đen nhánh có thần.

Cô ngước mắt lên, ảnh căn cước trùng khớp với người trước mặt, anh nhàn nhạt mím môi: "Nếu Chúc tiểu thư cảm thấy thích hợp, hiện tại là 10 giờ sáng, tôi đưa em trở về lấy sổ hộ khẩu, rồi đi chụp ảnh đăng ký kết hôn, buổi chiều liền có thể lãnh chứng."

Không ai biết lúc này Tô Dữ Chu có bao nhiêu khẩn trương, đôi tay chắp lại cũng chỉ để che giấu mồ hôi trong lòng bàn tay.

Cho đến khi cô gái trước mặt đỏ tai từ trong túi lấy ra sổ hộ khẩu: "Không cần về nhà lấy."

Ngón tay của anh bỗng chốc nắm chặt, nhanh chóng tìm giọng nói về: "Được, vậy bây giờ chúng ta liền đi làm thủ tục."

------

Truyện được cập nhật sớm nhất tại:

https://truyenhdt.com/truyen/quang-doi-con-lai-co-em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro