Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Phát hiện bí mật, bỏ trốn.

***

Khi thời tiết ngày càng lạnh lẽo hơn, con rắn và bá tước lại càng quấn quýt với nhau như hình với bóng. Chiếc áo sơ mi mỏng cậu mặc trước đây giờ đã được thay bằng chiếc áo lông được Leslie đặt may riêng, chiếc áo ôm gọn lấy thân trên của Thus, nếu không phải ảnh hưởng đến việc di chuyển có lẽ chiếc đuôi cũng đã được bọc kín trong lớp áo dày.

Lò sưởi trong phòng đang đốt tỏa nhiệt khắp nơi, cậu nằm cuộn mình trên tấm thảm trước lò sưởi, chiếc đuôi xanh lục khẽ đong đưa tận hưởng bầu không khí ấm áp.

Leslie ngồi bên bàn giải quyết xong phần công văn cuối cùng mới đứng dậy bước tới bên cạnh Thus, ôm lấy cậu cùng với lớp áo dày vào trong lòng ngực.

"Đã dặn em đọc sách, sao lại ngủ thiếp đi nữa rồi?" Bá tước ngồi xuống tấm thảm ôm Thus trong vòng tay, khẽ chạm vào gương mặt hiếm khi mới thấy ửng hồng của cậu.

Thus vẫn nhắm mắt, kéo dài giọng giải thích: "Em không có ngủ, chỉ là... nhắm mắt một chút thôi."

Bá tước mỉm cười đặt một nụ hôn lên khóe môi cậu, hỏi: "Rắn thường ngủ đông vào mùa lạnh mà, em cũng muốn ngủ đông sao?"

"Không có, nhưng dễ buồn ngủ hơn..." Thus mở mắt, dụi nhẹ vào cằm Leslie rồi nói tiếp: "Hôm nay bên ngoài có tuyết rơi, lạnh quá."

Leslie kéo chiếc áo trên người cậu lại: "Đúng rồi, mấy ngày tới tuyết vẫn cũng còn rơi nữa, cho nên tối nay em phải uống nhiều súp nóng hơn mới được."

Thus nhíu mày, chạm vào chiếc bụng đã hơi nhô lên một chút: "Em béo hơn lúc trước rồi."

"Tại đang vào mùa đông thôi, đến mùa hè em sẽ gầy lại." So với hình dáng gầy gò trước đây, Leslie lại thích dáng vẻ có da có thịt của cậu hiện tại hơn. Những lúc anh ôm cậu nằm trên giường, vuốt ve chiếc bụng mềm mại ấy mang đến cho Leslie một cảm giác bình tĩnh lạ lùng.

Một lát sau quản gia bước vào hỏi bá tước muốn dùng bữa tối ở đâu, Leslie suy nghĩ rồi quyết định bế con rắn cả ngày chưa xuống lầu đến phòng ăn.

Chiếc ghế chủ tọa vốn có tay vịn nay được thay bằng một chiếc ghế đôi đặc biệt, để hai người có thể ngồi cạnh nhau.

Quản gia Joe đặt bát súp nóng xuống trước mặt Thus: "Xin mời dùng bữa."

Thus cầm lấy thìa nhưng bị anh ngăn lại.

Leslie: "Mang thêm một phần bò bít tết đến cho cậu ấy đi."

"Em uống súp thôi đủ rồi." Thus nhíu mày.

Bá tước xoa nhẹ mái tóc cậu: "Không được, em chỉ uống súp là đến tối sẽ bị đói."

Gần đây khẩu vị của Thus trở nên rất kỳ lạ, những món ăn ưa thích như thịt giờ lại chẳng đụng đến nhưng trái cây thì ăn nhiều hơn hẳn, chỉ còn món súp nóng vẫn ăn đều đặn hàng ngày.

Leslie suy nghĩ rồi gọi quản gia lại: "Đợi khi tuyết ngừng rơi thì gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cậu ấy."

Joe gật đầu đáp lời.

Khi hai người đang ăn tối được nửa chừng, đột nhiên có một người hầu nam mở cửa bước vào.

Quản gia Joe nghe người hầu báo tin lập tức nhíu mày, không dám tự ý quyết định mà bước đến bên bá tước nói nhỏ: "Thưa bá tước, xe ngựa của phu nhân Epps bị gãy bánh ở cách đây không xa lắm, hiện đang đứng ngoài cổng của trang viên..."

Tay Leslie đang đút canh cho Thus khựng lại, nhưng nhanh chóng tiếp tục như không có chuyện gì.

Leslie: "Trời tuyết rơi thế này mà vẫn ra ngoài sao?"

Thus thấy động tác của anh chậm quá nên trực tiếp cầm lấy thìa tự uống súp, Leslie vuốt ve mái tóc cậu, chậm rãi nói: "Một quý ông sẽ không để quý cô nào chịu lạnh trong ngày đông, thay tôi tiếp đãi cẩn thận đi."

Thus nhìn anh: "Có khách đến hả?"

Kể từ khi cậu đến trang viên này chưa từng có vị khách nào ghé thăm, cậu lắc lư cái đuôi rồi tiếp tục hỏi : "Là nam hay nữ?"

"Là nữ." Leslie mỉm cười: "Em lo ăn đi, súp sắp nguội rồi."

Sau khi cậu đã ăn uống no nê, Leslie bế cậu trở về phòng. Hầu gái đã chuẩn bị sẵn nước ấm nên bá tước xắn tay áo lên cẩn thận lau người cho cậu, nếu không vì vị khách không mời mà đến đáng lẽ cả hai đã cùng ngâm mình trong bồn tắm.

Bàn tay của Leslie lướt qua bụng cậu, độ cong hơi nhô lên vừa khít với lòng bàn tay anh.

"Bé yêu, dạo này trông em ăn uống rất tốt nhỉ." Leslie hôn đi giọt nước trên chóp mũi Thus, xoa bụng cậu và nói: "Nơi này cũng căng tròn lên rồi."

Cái đuôi vỗ một cái xuống nước, Thus lập tức gạt tay anh ra.

Thus: "Leslie, anh thật đáng ghét."

Bá tước bật cười bế cậu ra khỏi bồn nước, quấn lên người cậu một chiếc khăn tắm rồi đặt cậu ngồi lên giường để các hầu gái lau khô mái tóc.

"Tôi có chút việc phải làm, em ngoan ngoãn nằm trên giường chờ tôi về nhé." Leslie hôn lên gò má cậu, Thus lại nắm lấy tay anh hỏi: "Anh muốn đi gặp vị khách hôm nay sao?"

"Đúng rồi, nhưng tôi sẽ trở về nhanh thôi, tôi thề là không lâu đâu." Leslie hôn lên đầu ngón tay cậu, dặn dò người hầu đọc sách cho Thus nghe.

Mái tóc rất nhanh đã được lau khô nên cậu nằm cuộn mình trong áo xoay người lại, cái đuôi quấn lại bảo người hầu đưa sách cho mình tự đọc.

Trong câu chuyện cổ tích, hoàng tử và công chúa đã sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.

Cậu khẽ vuốt ve cái đuôi của mình, ánh mắt dừng lại trên bức tranh minh họa con quái vật cũng có một cái đuôi giống y hệt mình. Cậu đơ ra vài giây, rồi bỗng nhiên quăng cuốn sách sang một bên không muốn đọc thêm chút nào nữa.

Leslie vẫn chưa quay lại, Thus nằm đợi trên giường một lúc cũng không chịu được nữa nên quấn chiếc áo định xuống giường.

Người hầu muốn ngăn cản, nhưng e ngại cái đuôi của cậu nên chỉ dám nói vài câu.

Thus nhìn cô: "Có thể mang áo khoác qua đây giúp tôi không?"

Hầu gái do dự vài giây, nhưng nhớ tới mệnh lệnh của bá tước ban đầu bèn nghe lời mang áo khoác tới giúp Thus mặc vào.

Trong lâu đài đã được trải thêm thảm dày để tiện cho cậu di chuyển, dưới sự chỉ dẫn của người hầu rất nhanh Thus đã tìm được phòng Leslie đang ở.

Cậu đang định nhờ người hầu gọi Leslie ra, nhưng bất chợt khựng lại.

Cậu hít nhẹ cái mũi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc giống mùi thuốc lá trong cơn ác mộng ở khu rừng như đúc, mùi hương lượn lờ bay ra từ cánh cửa phòng khách chưa đóng kín.

Thus dùng cái đuôi quấn lấy người hầu định đẩy cửa, giơ thẳng ngón tay lên cảnh cáo đối phương phải im lặng.

Cậu chầm chậm bò tới gần cửa, nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong.

Giọng người phụ nữ sắc sảo, mang theo ý cười: "Bá tước thân yêu của em, sao ngài lại tránh cách xa em quá vậy?"

Leslie hình như đã nhỏ giọng nói điều gì đó, người phụ nữ lại nở nụ cười: "Ôi, bá tước thân yêu, sở thích của ngài thay đổi nhanh như những người phụ nữ trên giường ngài vậy. Hộp thuốc lá này là ngài tặng em đấy, đúng là hàng hiếm có khó tìm."

Thus đứng sững tại cửa, đột nhiên cảm thấy mình không thể hiểu được những lời nói của người trong phòng dù chỉ một chữ.

Sở thích thay đổi nhanh như những người phụ nữ trên giường là gì?

Tại sao người phụ nữ kia nói hộp thuốc lá là Leslie tặng cho cô ta, hơn nữa còn là hàng hiếm có...

Thus đột nhiên cảm thấy như bị một cú đấm mạnh giáng vào ngực, tai cậu chẳng còn nghe được gì nữa.

Cậu ôm lấy ngực thở gấp, người hầu thấy sắc mặt Thus trắng bệch vội vàng lên tiếng nhắc nhở chủ nhân ở bên trong rằng con rắn đã đến.

Leslie lập tức đứng dậy bước nhanh ra cửa, thấy Thus ngước gương mặt trắng bệch lên nhìn mình. Tiếng của người phụ nữ bên trong căn phòng cũng đang dần tiến lại gần, bá tước nhắm mắt lại rồi quay sang ra lệnh: "Joe, để phu nhân Epps nghỉ ngơi thật tốt, đừng cho đi đâu lung tung."

Anh bước tới định bế Thus lên, nhưng bị cậu đẩy mạnh ra.

Thus cởi bỏ chiếc áo lông dày ấm áp đang khoác trên người, nhanh chóng trườn dọc theo hành lang rời đi.

Cậu rẽ qua một góc hành lang, nghe tiếng bước chân của Leslie không ngừng bám sát phía sau nên vội vã lao xuống cầu thang như đang lăn xuống, không dừng lại một giây nào tiếp tục lao thẳng về phía cửa chính của lâu đài.

Leslie đứng ở trên cầu thang nhìn thấy Thus lăn xuống lầu, giận dữ hét lớn tên cậu cũng không thấy cậu ngoái đầu nhìn lại lần nào.

Anh quay sang hét với người hầu đứng ở cửa: "Khóa cửa lại! Không được để cậu ấy ra ngoài!"

Thus trơ mắt nhìn cánh cửa lớn đóng sập ngay trước mặt mình, không chút do dự lập tức xoay người lao về phía cửa hông.

Cánh cửa bật mở, gió tuyết lạnh lẽo ùa thẳng vào mặt khiến cơ thể Thus như sắp đông cứng. Nhưng bây giờ cậu không bận tâm đến cơn rét lạnh mà chỉ muốn thoát khỏi nơi này, mặc kệ tất cả lao thẳng vào màn tuyết trắng xóa.

Bên ngoài tuyết đã phủ một lớp dày, dạo này Thus đã quen sống trong căn phòng ấm áp nên chỉ mới chạy được một đoạn ngắn chiếc đuôi đã thấy đau buốt vì giá rét, tốc độ cũng dần trở nên chậm lại.

Nhưng đằng sau không còn nghe tiếng bước chân của Leslie nữa.

Cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, tưởng mình đã tạm thời chạy thoát thành công thì bất chợt nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập vang lên phía sau.

Leslie cưỡi ngựa đuổi đến, Thus đang muốn tiếp tục bỏ chạy cũng bị người hầu cưỡi trên ngựa chặn đường.

Chiếc áo sơ mi trên người cậu đã ướt sũng vì tuyết, đôi môi cũng bị đông lạnh đến tím tái.

Bá tước u ám nhảy xuống ngựa, mở toang chiếc áo khoác dày gắt gao quấn lấy cả người cậu.

Đã rất lâu rồi Thus mới phát ra tiếng thét cảnh cáo sắc bén, chiếc đuôi vùng vẫy muốn quất vào Leslie lại bị đám người hầu giữ chặt.

Cậu giãy giụa mạnh đến mức Leslie không còn cách nào khác, đành phải quay sang ra lệnh cho Joe: "Khăn lông đâu?"

Joe nhanh chóng lấy một chiếc khăn từ trong hộp đưa ra, bá tước cầm lấy trực tiếp bịt lên mũi và miệng cậu.

Thus khựng lại, cơ thể nhanh chóng mất đi hết sức lực. Đôi mắt cậu từ từ khép lại, trước khi chìm vào hôn mê có tiếng nức nở yếu ớt thoát ra từ trong cổ họng của cậu.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro