❋ Chương 112 Nhớ ngươi
Editor: Trứng muối
Phù Bích chột dạ, nàng xác thật là ngay đó nàng nghe nói binh lính biên cảnh một khi đã dạo hoa lâu, vô luận chức vụ lớn nhỏ, đều thích cùng các cô nương lêu lổng.
Ngày Tống Minh Hi trở về thành đó, nàng cũng ần mình trên lầu cao lầu nhìn, hắn chính diện đi tới, trên người chất đầy khăn tay và hoa của các cô nương tặng, giận sôi máu, nàng còn thấy, hắn nhìn hoa cô nương kia cười, trong lòng càng bực bội.
Lại cảm thấy không nên tức giận như vậy, cả người cực kỳ mâu thuẫn.
Sau đó cơm cũng ăn không vô, sách cũng không đọc nổi, lôi kéo Tiểu Thúy trộm dạo nam phong quán tìm vui.
Nàng nheo mắt, "Cô nương gia dạo hoa lâu, uống hoa tửu thì làm sao? Còn muốn ngươi phê chuẩn sao?"
Tống Minh Hi ra vẻ khoa trương: "Điện hạ, ta chưa bao giờ nói vị cố nhân kia của ta là nữ tử, chẳng lẽ điện hạ cho rằng ta đang nói ngươi?"
"Bang" một tiếng, đôi đũa đập lên bàn.
Phù Bích nói: "Tống Minh Hi!"
"Đây." Hắn cũng khoan thai buông chén trong tay xuống, lau miệng nói: "Điện hạ có chuyện gì cần phân phó sao?"
"Ngươi, ngươi, ngươi, ta đối với ngươi không còn gì để nói." Phù Bích nói.
Tống Minh Hi cười khẽ, hiện tại cũng không còn sự ngượng ngùng như lúc mới gặp lại, trực tiếp cầm lấy tay nàng, "Điện hạ, ta nhưng thật ra có không ít lời muốn cùng người nói."
Phù Bích nhìn tay mình đặt trong lòng bàn tay hắn, ngón cái hắn nhẹ nhàng lướt qua, không phải không có chút quyến luyến: "Nói cái gì?"
Thân thể của nàng bỗng nhiên bị đẩy về phía trước, bị kéo đến trong lồng ngực Tống Minh Hi.
Thân thể bị đẩy phía trước, khối đầy đặn trước ngực kề sát lên người Tống Minh Hi, vòng eo mềm mại bị bó chặt trong cánh tay cứng như sắt.
Xung quanh an tĩnh, Phù Bích quên mất lời nói trong lòng, bên tai chỉ còn tiếng tim đập thình thịch.
Không biết là của chính mình, hay là của Tống Minh Hi
Cổ nàng bị tóc Tống Minh Hi cọ ngứa, hắn ở đầu vai nàng nhẹ cọ, dán vào bên tai nàng nói: "Điện hạ, hai năm không gặp, ta rất nhớ ngươi."
Phù Bích trong lòng chột dạ, nàng cũng vậy.
Nàng không nói gì, chỉ yên lặng đem đôi tay vòng qua dưới nách Tống Minh Hi, cũng ôm lấy hắn.
Nàng không biết, câu "Ta rất nhớ ngươi" này củaTống Minh Hi, kỳ thật không phong khinh vân đạm như vậy, hắn không có nói ra rằng, hắn mỗi khi đêm khuya nằm mơ, đều là hình bóng xinh đẹp của nàng, lúc chưa rõ sống chết ở trên chiến trường cũng là dựa vào hy vọng trở về gặp nàng mà tiếp tục sống sót.
Chỉ là hết thảy này, cũng không nhất định nói cho nàng biết, bọn họ đã bình an mà gặp nhau, toàn bộ nhớ nhung đều hóa thành một câu "Ta rất nhớ ngươi" như vậy đủ rồi.
Tay Tống Minh Hi muốn vuốt ve cằm Phù Bích, trong mắt hắn không che nổi nùng tình, hai người nhìn nhau, hô hấp đan xen, Tống Minh Hi cúi đầu.
"Kẽo kẹt ——" một tiếng, cửa gỗ mở ra.
"Ai nha, xin lỗi, tới không đến lúc." Người này giọng thật lớn, sợ hàng xóm không nghe thấy không bằng.
Phù Bích nhanh chóng đẩy Tống Minh Hi ra, nhanh chóng sửa sang lại quần áo.
Nàng thật là, bị đầu óc bị hỏng, thế nhưng giữa quang thiên bạch nhật lại làm ra loại sự tình này, còn may người này không quen biết nàng, bằng không trưởng công chúa điện hạ một đời thanh danh liền bị huỷ hoại.
Tống Minh Hi sắc mặt so bình thường đen hơn hai độ : "Chuyện gì?"
Tiểu binh biết chính mình đã làm hỏng chuyện tốt của đại nhân, nhưng vẫn căng da đầu nói: "Đại nhân, chuẩn bị đi, chúng ta phải thượng triều lĩnh thưởng."
"Ân." Tống Minh Hi đứng dậy, thay triều phục, quay đầu lại nhìn Phù Bích, vươn tay đỡ nàng đứng dậy: "Điện hạ, ngươi cũng cùng đi sao?"
"..."
Vốn dĩ không ai biết thân phận nàng, này một câu "Điện hạ" này, là đầu heo cũng đoán ra thân phận nàng được.
Nàng cúi đầu nhìn y phục của mình, vẫn là kiện ngày hôm qua, có một chút nếp uốn không rõ dấu vết, khó tránh khỏi khiến người ta suy nghĩ bậy bạ, "Không cần, ta trước về phủ một chuyến thay quần áo mới lên triều."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro