❋ Chương 102 Trước đây
Editor: Trứng Muối
Nữ hài dùng âm thanh non nớt, cử động cánh tay củ sen, đem những người đó đuổi đi.
Vóc dáng nàng không cao, đứng có thể nhìn thẳng vào nam hài đang ngồi.
Nàng nói, có ta ở đây, sẽ không ai dám khi dễ ngươi.
Nam hài không muốn nhận lấy ý tốt của nàng, nói, ngươi không cần phải bảo vệ ta.
Nữ hài nói, dựa vào thân phận của ngươi ta cũng không thèm quản ngươi.
Nam hài cho rằng nàng và những người đó giống nhau, là tới để chế nhạo hắn, bọn họ trước mặt dùng miệng lưỡi tôn xưng hắn, sau lung sẽ kêu hắn là tội thần chi tử.
Nhưng mà, nữ hài nói, ngươi là nhi tử của Đại tướng quân, phụ thân ngươi là đại anh hùng, ngươi cũng sẽ không đến nổi kém cỏi đi.
Hắn nắm chặt nắm tay, nói, ngươi nhìn lầm rồi, ta chỉ là cái phàm phu tục tử, chỉ là cái cô nhi nhận hết khi dễ của người ta mà thôi.
Nữ hài nói, nếu ngươi tự khinh thường chính mình, thì ai cũng không có cách vực ngươi dậy.
Nàng nói xong liền đi, nam hài nhìn theo bóng nàng rời đi, hỏi, ngươi thật sự cảm thấy phụ thân ta là anh hùng sao?
Nữ hài quay đầu lại, khẳng định nói, đương nhiên rồi, anh hùng như hắn, kết cục tệ nhất cũng nên là chết ở chiến trường, da ngựa bọc thây, chỉ tiếc bệ hạ bất nhân, qua cầu rút ván, dù cho lúc ấy tránh được một kiếp, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nạn.
Thiên tử giận dữ, xác chết trôi trăm dặm, máu chảy thành sôn, mẫu thân nam hài nói với hắn, bệ hạ không giận chó đánh mèo chúng ta, đây chính là bệ hạ ân đức.
Hắn chưa từng nghe qua có người dám phê bình hoàng đế như vậy.
Nam hài lại hỏi, ngươi cảm thấy, ta có một ngày cũng có thể trở thành Đại tướng quân như phụ thân ta sao?
Nữ hài nói, ngươi có thể.
Nàng không cần nghĩ ngợi, ngữ khí khẳng định, nàng cho dù mới thấy nam hài gầy yếu này bị mọi người khi dễ, cũng có thể tin tưởng hắn như vậy.
Lúc nữ hài đi xa, hắn mới nhẹ giọng nói một câu, cảm ơn.
Sau lại, hắn luôn lặng lẽ nhìn nữ hài, hắn nhìn nàng kiêu ngạo tự tin cười, liền cũng nhịn không được cong khóe môi.
Từ khi phụ thân qua đời, thái độ phu nhân đối nam hài liền rất kỳ quái, bà sẽ bởi vì hắn quá mức ưu tú mà sinh khí, cũng sẽ bởi vì hắn không đủ ưu tú mà phát hỏa, nam hài trong mắt bà, phảng phất cũng chỉ là một công cụ để phục hung gia tộc, hắn thấy hết ánh mắt tha thiết từ mọi người, gánh nặng trên vai hắn quá nặng.
Hắn nghe nói qua sinh nhật nữ hài, trong nhà được nhận thiệp, phu nhân nói, nhà bọn họ nay không còn như trước, bà không muốn ra cửa để người chế giễu, kêu nam hài cũng đừng đi.
Nhưng nam hài vẫn trộm cầm thiệp đi, hắn chỉ là muốn ở trong góc liếc nhìn nữ hài một cái.
Người trong phủ nữ hài, đối hắn vẫn thực khách khí, không có ý chậm trễ, chọn cho hắn ngồi ở một địa phương an tĩnh, uống được nửa ly trà, nữ hài bỗng nhiên không thấy, hắn cũng đứng dậy đi tìm, lại phát hiện nàng rơi vào lu nước.
Nam hài biết lúc này không kịp đi tìm người, dựa vào sức lực của bản thân cũng cũng không thể đem nàng kéo ra, vì thế tìm tảng đá đem lu nước đập bể.
Nước trào ra, tay hắn cũng bị mảnh sành cắt qua.
Hắn ấn lên ngực nữ hài, thấy nàng phun ra mấy ngụm nước, người lớn cũng đã chạy đến, hắn sợ nhiều người, sẽ khiến mình bị chú ý, mẫu thân sẽ lại trách cứ hắn, liền lựa chọn rời đi trước.
Nhưng mà rất nhiều năm sau, hắn nhớ tới một ngày kia, thực sự thập phần hối hận, nếu không phải hắn rời đi trước, nữ hài liền sẽ không nhận sai ân nhân cứu mạng, ít nhất, sẽ không cùng người khác định ra hôn ước sớm như vậy.
Hắn hỏi thăm sở thích của nàng, hắn phái người tặng đồ cho nàng, hắn vì nàng học trù nghệ, hắn trộm trả thù tiểu tử thúi dám ở sau lung nàng nghị luận, nhưng mà hết thảy tất cả nàng đều không biết.
Ở trong mắt nàng, hắn chỉ là một người ngay cả quen biết cũng không phải, là một người xa lạ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro