Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

"Nguyễn...Nguyễn Nguyễn?"

Tô Thanh cả người sửng sốt, trong nháy mắt đó Tống Triều nhớ lại hết những lời trước đó.

Tống Siêu nhướng mày nhìn về phía Tống Nguyễn, tựa hồ như đang khiêu khích cười,  thản nhiên nói: "Ai da, bị phát hiện rồi."

Không có chút nào không nói dối người khác mà là ăn sạch người ta một cách có ý thức, nói xong câu đó, cũng cứng ngắc dữ dội.

"Ân......"

Người trên giường rên rỉ một tiếng.

Tô Thanh khó chịu nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ kháng cự.

Tình huống quyến rũ, suýt nữa khiến Tống Triều bị kích thích.

Không ai so sánh với hắn rõ ràng hơn, người trên giường rốt cuộc có bao nhiêu mềm mại thực sự tốt để quan hệ, rõ ràng Beta tốt hơn Omega để quan hệ.

Mới quan hệ một lần, khiến hắn không nỡ rời khỏi hậu huyệt mềm mại ấm áp, cho nên sau khi nhìn thấy Tống Triều lừa gạt người khác lên giường, cậu có thể cảm thấy tức giận.

Tống Nguyễn nhanh chóng đi vào phòng, kéo Tống Triều ra khỏi người Tô Thanh, có chút tức giận hỏi: "Ta hỏi ngươi đang làm gì."

Tống Triều bị kéo ra, vừa mới bắn xong tinh dịch dương vật từ hậu huyệt đỏ sưng lên, mang theo khí dịch tuyệt hảo.

"Đương nhiên là đang địt anh ấy." Tống Triều liếm môi, "Ta cũng đụ vào trong khoang sinh sản."

Tống Nguyễn sắp điên rồi.

Hắn có làm loại chuyện này, bị người ta cắt đứt nửa đường, tức giận bỏ chạy.

"Anh ấy là ta dành lấy trước!"

Những lời này mạnh mẽ đánh thức Tô Thanh.

Lúc này Tô Thanh mới thật sự hiểu, Tống Triều nói đều là sự thật, trước kia Tống Nguyễn cũng không có xoa bóp cho cậu... Chỉ là muốn làm cậu mà thôi.

Nhưng hiện tại cậu đang mở rộng hai chân bị người khác làm, bộ dạng thảm hại này tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Tô Thanh điều chỉnh tâm tình như ngâm trong nước đá, toàn thân đều theo lạnh lẽo.

Cậu không hiểu, hai người kia tại sao muốn làm nhục cậu như vậy.

Tại sao lại muốn lừa gạt cậu?

Cũng cảm thấy rất vui vẻ, thậm chí không ngần ngại hợp tác, trước tiên dùng lời lẽ dịu dàng mềm mỏng để cậu hạ thấp cảnh giác, sau đó lừa cậu lên giường.

Tô Thanh khó thở.

Điều duy nhất có thể nghĩ đến là cặp song sinh này, bắt nạt cậu, dùng sự thích thú dữ dội để đùa giỡn với cậu.

Chơi đủ rồi, sau đó bỏ đi.

Tống Nguyễn mang Tống Triều đuổi theo, quay lại thấy Tô Thanh đang cau mày.

Hắn nghĩ rằng người kia bị Tống Triều làm bị thương.

Tống Nguyễn vội vàng quay lại tháo cà vạt trên cổ tay Tô Thanh, sợi tơ trắng trên cổ tay để lại một vệt đỏ — màTống Triều trói chặt.

Trên người cũng tương tự như vậy cũng không tốt đi đâu, ngực tím tím xanh lam, núm vú cũng rách da.

Tính tình Tống Triều quá mức hoang dã, trên giường muốn so sánh với hắn, cũng sẽ không thương hại người.

"Anh..." Hắn nhẹ nhàng gọi đối phương.

Tô Thanh trên người tránh được va chạm của Tống Nguyễn, thả ra một bên đã chết, chôn cả người trong chăn, hướng về phía người kia nói: "Đi ra ngoài, anh không muốn nhìn thấy em."

Cho dù tức giận như vậy giọng điệu của cậu cũng không nặng nề lắm, cậu rất nhút nhát, cho dù bị lừa gạt và bắt nạt, cũng chỉ nhẹ nhàng phát ra tiếng phản đối.

Cậu trốn trong chăn, cả người run rẩy.

"Vậy em ra ngoài trước, anh có chuyện muốn nói nhớ gọi điện thoại cho em."

Nhưng Tô Thanh không nghe lời Tống Nguyễn, chỉ lặp đi lặp lại: "Đi ra ngoài."

Trong phòng rơi vào im lặng, toàn thân Tô Thanh mềm nhũn dính nhớp, chỉ là không muốn tắm rửa, toàn thân mệt mỏi chỉ muốn ngủ.

Bị bắt nạt lâu như vậy, lại gặp phải một đòn như vậy, bụng sưng lên đau đớn, nhất định là đã bắn tinh vào.

Không rửa sạch thôi... Em ấy nói cỏ thể mang thai sao?

Beta cũng sẽ mang thai, tưởng tượng trong bụng sẽ sinh ra một sinh mệnh, Tô Thanh hoảng sợ khóc lớn.

Cậu vùi mình vào chăn khóc khẽ, chỉ một lát sau đã khóc ướt một khối nhỏ.

Tiếng khóc và tiếng khóc dần dần tè ra, mắt Tô Thanh bắt đầu đấu tranh, cậu quá mệt mỏi, thực sự muốn ngủ.

Tống Nguyễn ra ngoài và lao thẳng đến phòng Tống Triều, người sau vừa tắm xong đang thay quần áo.

Aplha ăn no, toàn thân tràn ngập chữ thỏa mãn, toàn thân trong trẻo sảng khoái.

Tống Triều còn chưa nói gì, Tống Nguyễn lập tức chủ động mở miệng: "Ngươi để ý anh ấy làm gì?"

"Ngươi đã nói gì với anh ấy?"

"Không có gì đâu, ta chỉ là vạch trần cách ngươi lừa người mà thôi." Tống Triều mỉm cười, bước đến trước mặt Tống Nguyễn, "Nhưng anh ấy lại không tin, còn ngây ngốc nghĩ rằng ta là ngươi."

"Nếu không phải ngươi trở về, anh ấy sẽ không phát hiện ra ta nói thật."

Nghe xong lời của Tống Triều, trong lòng Tống Nguyễn bỗng dưng có chút khó chịu. Đến lúc này, hắn mới hiểu vì sao Tô Thanh lại có phản ứng lớn như vậy.

Trong một khoảnh khắc, hắn hối hận vì đã lừa gạt Tô Thanh.

Ban đầu, hắn chỉ cảm thấy đối phương thật thú vị, ôm tâm thái đùa giỡn mà lừa gạt người kia.

Nhưng không ngờ lời nói dối lại bị vạch trần nhanh như vậy.

Luôn không hiểu cảm giác hoảng hốt của một Alpha là gì, nhưng lúc này, hắn đã thực sự cảm nhận được.

Vì chưa tắm rửa, cộng thêm cảm xúc dao động quá lớn, Tô Thanh bắt đầu phát sốt.

Toàn thân cậu nóng bừng, không thể phân biệt được những dấu vết trên cơ thể là do Tống Triều để lại hay là do chính mình đổ mồ hôi.

Cậu ngủ mê man, giọng nói khàn đặc, cơ thể nặng trĩu như bị ai đó đổ chì vào.

Mơ hồ, cậu nghe thấy có người đang gõ cửa phòng mình, bên ngoài truyền đến giọng nói, nhưng cậu nghe không rõ ràng, cũng không còn sức để đáp lại.

Tống Nguyễn muốn xin lỗi đối phương, nên đã mang cháo nóng và sủi cảo hấp từ nhà bếp đến trước cửa phòng Tô Thanh. Hắn gõ cửa, gọi: "Anh trai, em là Tống Nguyễn."

Bên trong không có phản hồi. Tống Nguyễn lại gõ cửa lần nữa, giọng mang theo chút ấm ức: "Em có chuyện muốn nói với anh, có thể mở cửa không?"

Hắn biết chỉ cần mình tỏ ra một chút yếu thế, Beta đơn thuần này sẽ mềm lòng.

Mặc dù làm như vậy rất đáng xấu hổ, nhưng lại hữu dụng.

Hắn hiểu rõ, chỉ cần hắn lộ ra vẻ yếu ớt, đối phương chắc chắn sẽ tha thứ cho hắn thôi.

Trong phòng vẫn không có phản ứng. Một lúc lâu sau, hắn nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt, mỗi tiếng ho càng lúc càng dữ dội hơn.

Từng tiếng ho khiến lòng Tống Nguyễn thắt lại. Hắn lấy ra chìa khóa dự phòng, vừa mới mở cửa thì phía sau vang lên giọng nói của anh trai mình.

"Tống Nguyễn?"

"Đại ca."

Tống Căng chắc hẳn vừa mới trở về, trên người vẫn còn mang theo sự mệt mỏi. Hắn có lẽ đã vài ngày không ngủ, đôi mắt trông đầy vẻ uể oải.

Nhìn thấy đứa em trai nhỏ đang đứng trước cửa phòng, tay bưng đồ ăn, hắn hơi nghi hoặc hỏi: "Ừm, đang làm gì vậy?"

Trong khoảnh khắc ấy, Tống Nguyễn có chút chột dạ. Hắn không dám trả lời thật, sợ sẽ bị giáo huấn.

Trong căn nhà này, hắn không sợ người cha không đáng tin cậy kia, nhưng lại sợ nhất vị đại ca này—người luôn nghiêm túc, hiếm khi cười nói, cứ như một di vật của thời đại cũ.

Nếu đại ca tức giận, cùng lắm bắt hắn diện bích suy ngẫm lỗi lầm, nhưng điều hắn lo nhất chính là đại ca sẽ ra tay với Tô Thanh.

"Không, không có gì cả."

Vừa dứt lời, bên trong phòng lại truyền đến tiếng ho.

Tống Căng lướt qua Tống Nguyễn, nhấc chân bước vào phòng. Trong phòng tràn ngập mùi tin tức tố đậm đặc của Alpha, khiến hắn cau mày. Rõ ràng, đây là hương vị sau khi đã giao phối.

Ánh mắt hắn rơi xuống người đang hôn mê trên giường, không thấy rõ diện mạo. Sau đó, hắn xoay đầu lại nhìn Tống Nguyễn:

"Đây là ai?"

Đúng lúc này, Tống Triều không biết vì xui xẻo thế nào mà lại xuất hiện. Nhìn thấy Tống Nguyễn đang đứng ở cửa, trên mặt hắn tràn đầy vẻ đắc ý khi thấy người gặp họa:

"Nha, cuối cùng ngươi cũng chịu mở cửa?"

Nói xong, hắn mới phát hiện trong phòng có sự hiện diện của đại ca. Nhìn sắc mặt không mấy dễ chịu của đối phương, trong một khoảnh khắc, hắn cũng cảm thấy hoảng hốt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro