chương 49
Lâm Nhược Vũ mỗi ngày tại Thượng Hải đều trải qua như nhau, lặp đi lặp lại. Trừ việc mỗi ngày phải làm bài tập về nhà, còn lại mọi thứ đều tốt, cô cảm thấy không có điều gì làm cô không vui.
Baba cô trừ những lúc phải đi làm việc, xã giao ở ngoài thì mỗi ngày đều mang cô đi chỗ nọ chỗ kia ăn món ngon. Cô muốn thứ gì, hắn liền mua thứ đó, chỉ cần cô thích, hữu cầu tất ứng.
Nhưng cuộc sống có những lúc không theo ý bản thân, nhất là ở độ tuổi của cô. Bất kể Lâm Nhược Vũ có luyến tiếc cuộc sống như chốn thế ngoại đào nguyên này thế nào đi chăng nữa, thì cũng phải đối mặt với hiện thực tàn khốc, đó là khai giảng sắp đến!!!
Kỳ nghỉ đông luôn ngắn ngủi như thế. Lâm Nhược Vũ nằm ở trên giường, một tay cầm sách ngữ văn, một tay bóc đồ ăn vặt, vừa ăn vừa làm bài.
Cô rất phiền muộn. Sắp tới sẽ vào kỳ 2 năm cuối cấp. Vừa mới qua tết, đầu xuân là khoảng thời gian baba hắn bận rộn nhất, buổi sáng phải đi từ rất sớm, đến giờ tối muộn vẫn chưa trở lại, bỏ cô lại một mình đọc sách trong căn biệt thự to như thế cả ngày.
Ngay lúc này, Khương Thiện Thiện đột nhiên gọi điện đến.
Lâm Nhược Vũ cầm lên chiếc điện thoại hiện đại baba mua cho, là số điện thoại bàn nhà ông ngoại gọi đến. Cô thở dài nhận điện thoại, vừa mới "Alo" một tiếng, lập tức nghe thấy âm thanh Khương Thiện Thiện truyền đến.
Người trong điện thoại hòa ái cùng khách khí nói chuyện: “Tiểu Vũ à, con chừng nào thì trở về? Đi Thượng Hải nhiều ngày như vậy, cũng nên trở lại. Ba con đưa con về đúng không? Mẹ tới đón con.”
Dù không hiểu là có chuyện gì, nhưng có câu: vô sự hiến ân cần.
Lâm Nhược Vũ chưa từng người mẹ trên danh nghĩa Khương Thiện Thiện này của cô có bất kì sự tiếp xúc thân mật nào. Thậm chí bà ấy cũng chưa từng chủ động gọi điện cho cô.
Mười bốn năm qua, Khương Thiện Thiện tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ gọi điện từ nước ngoài về, nhưng là gọi vào máy bàn của Khương gia chứ không phải gọi riêng cho cô. Sau khi mọi người trong nhà trò chuyện xong cả mới gọi Lâm Nhược Vũ đến nhận điện thoại.
Nhưng Khương Thiện Thiện cùng một đứa trẻ có thể nói cái gì chứ? Tuy rằng đứa con gái này là cô sinh ra, nhưng cô chưa từng chăm sóc ngày nào, cho nên cũng chẳng bồi dưỡng được chút tình cảm thân mật nào giữa hai người cả.
Bởi vậy, Khương Thiện Thiện đành có lệ mà nói chuyện cùng Lâm Nhược Vũ, Lâm Nhược Vũ cũng có lệ hỏi thăm Khương Thiện Thiện. Trước nay đều là tùy tùy tiện tiện nói hai ba câu cho xong chuyện.
Hiện tại Khương Thiện Thiện có biểu hiện như vậy với Lâm Nhược Vũ, liền có vẻ thân mật một cách đường đột.
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Nhược Vũ có chút lạnh lẽo, cô ghé vào chiếc giường to lớn của mình cùng baba, trở mình, ngoan ngoãn trả lời: "Con không biết, việc này phải đợi baba sắp xếp, nhưng khả năng có lẽ sẽ không trở về nhà ông ngoại."
Cô nói bậy, cô nói dối. Thật ra cô cũng không biết ba ba có đưa cô về nhà ông ngoại hay không, nhưng chính cô không muốn trở về, cũng không muốn mẹ cô bà ấy có bất kì sự chờ mong nào.
Không muốn bạn trai cô cùng vợ trước của hắn gặp mặt.
Trong điện thoại, ngữ khí Khương Thiện Thiện lập tức lạnh mấy độ, hỏi: “Không trở lại? Vậy ba con đưa con đi đâu? Mẹ nghe ông ngoại bà ngoại nói việc làm ăn của hắn rất bận rộn, căn bản không thể chăm sóc tốt cho con. Hiện tại mẹ cũng đã trở lại, có thể chăm sóc cho con. Tương lai của con như thế nào, ba con muốn quyết định thế nào, đều phải thương lượng với mẹ."
Đây là bước đầu tiên cùng Lâm Việt Hải móc nối quan hệ. Tất thảy những việc liên quan đến con cái đều phải thương lượng, như vậy hai người cũng sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn.
Đến lúc đó còn sợ không thể nối lại tình xưa sao?
Trong lúc Khương Thiện Thiện còn đang nghĩ ngợi, âm thanh mềm mại của Lâm Nhược Vũ bên kia lại truyền đến: "Ba hắn nói hắn đã có kế hoạch, sẽ không để ai phải nhọc lòng. Nhiều năm qua ba chưa từng quyết định sai lầm, hắn là người hiểu rõ nhất làm thế nào mới tốt cho con."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro