chương 37
Hai người chen chúc bên bệ bếp đầy mùi khói dầu và gia vị.
Lâm Việt Hải nghe cô gái nhỏ nói như vậy, hắn suy ngẫm lại một lúc, cảm thấy lời nói này tuy rằng trực tiếp, cũng rất dễ hiểu , nhưng ẩn trong đó là một đạo lý sâu sắc.
Khoảng cách tuổi tác là không có cách nào thay đổi, cũng giống như việc hắn là ba của cô - người phụ nữ đã cùng hắn làm tình, có quan hệ huyết thống.
Điều này không thể nào thay đổi được. Quan hệ huyết thống thân mật nhất giữa bọn họ sẽ không vì một thân phận khác mà cắt đứt hay thay đổi.
Nghĩ như vây, Lâm Việt Hải siết chặt thân thể nhỏ xinh phía dưới vào ngực xoay vài vòng, sau đó cúi đầu hôn nhẹ vào môi cô, nói: "Được rồi, nếu em đã nói như vậy, ba sẽ nỗ lực làm một người đàn ông thời thượng, sẽ theo kịp tiết tấu của người trẻ bọn em. Chỉ là không cho phép em ghét bỏ ba."
“Không cần, ba, con cũng không thích kiểu hình các thiếu niên đâu."
Trong lòng Lâm Nhược Vũ run rẩy, kháng cự mong muốn thay đổi bản thân của người đàn ông. Cô tiến lại ôm chặt cơ thể cường tráng, hôn lên môi hắn: "Chỉ thích dáng vẻ của ba như hiện tại, những nam sinh kia điệu đà như vậy, con không muốn ba làm như vậy đâu."
“Dáng vẻ nào?" Lâm Việt Hải rũ mắt, nhìn vào chóp mũi tinh xảo trước mặt, sau đó cũng đem chóp mũi của mình cọ lên, trầm giọng hỏi: "Thích dáng vẻ của ba lúc mặc quần áo, hay thích dáng vẻ của ba ở trên giường?".
“Ba ba ~!” Lâm Nhược Vũ kháng nghị, cô ngước mắt, mặt đỏ như quả cà chua. Đã nói thích dáng vẻ của ba, như vậy tức là trên giường hay dưới giường cô đều thích, đều rất thích.
Nhưng người đàn ông này lại cứ muốn hỏi ra miệng, đây là tán tỉnh sao? Rõ ràng cô đang nói việc đứng đắn, giống như bạn trai lưu manh, đột nhiên nói ra một hai câu không quy củ như vậy, như vậy thật sự không thành vấn đề sao?
Lâm Việt Hải cười cười, một bên mút vào cánh môi con gái, một bên hỏi:
“Em bé, em rốt cục thích ba nhất ở chỗ nào? Khi chê ba quê mùa, khi lại nói thích ba lúc ở trên giường. Tóm lại là thích ba làm em đúng không?".
“Đừng nói, không cho nói, không được nói nữa mà...!”
Lâm Nhược Vũ nghe mà hoảng sợ, cô chủ động vươn lưỡi vào miệng hắn, ý đồ muốn chặn đi những lời nói hạ lưu kia. Nơi này là nhà ông bà ngoại, tuy rằng hiện tại họ không có ở nhà, nhưng thanh thiên bạch nhật lại nói những lời không đứng đắn như vậy...cảm thấy có chút không ổn.
Hơn nữa cô khi nào thì nói thích bộ dạng của ba lúc ở trên giường? Còn nữa, khi nào thì nói chỉ thích ba làm việc kia với cô?
Tuy rằng trong lòng thật sự thích, nhưng cô chưa từng nói ra đâu.
Thiếu nữ mới lớn có chút khó khăn khi phải ứng phó với thủ đoạn của người đàn ông trưởng thành. Chỉ dăm ba câu, Lâm Việt Hải đã thành công trêu chọc cô gái nhỏ ngượng ngùng. Trong lúc hai người đùa giỡn hôn môi, đột nhiên ngoài phòng khách vang lên tiếng gõ cửa.
Lâm Nhược Vũ hoảng sợ, cuống quít đẩy ra Lâm Việt Hải ra, hô hấp dồn dập nhìn hắn, hỏi: “Là ai vậy?”
“Không biết, để xem đã, đừng sợ.”
Lâm Việt Hải sờ sờ đầu Lâm Nhược Vũ, bàn tay giơ lên, dùng lòng bàn tay lau đi nước bọt dính trên miệng nhỏ của cô. Sau đó bình thản xoay người, từ trong phòng bếp đi ra mở cửa.
Bên ngoài cửa gỗ treo tấm rèm vải hoa màu hồng. Khi cửa vừa mở ra, trước mắt Lâm Việt Hải liền xuất hiện một người phụ nữ tóc nhuộm vàng, trong tay còn đang kéo hành lý.
Người phụ nữ kia cũng sửng sốt, há hốc mồm nói: “Việt Hải?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro