Chương 14
Nhóc con say rượu
Sáng sớm mùng 2 tháng 2, Bùi Dữ Minh vội vàng chạy ra tiệm cắt tóc ngồi xổm trước cửa chờ người ta mở tiệm làm khách hàng đầu tiên. Cậu nhanh chóng xén mái đầu thành kiểu đinh ba phân tiêu chuẩn, sau đó trượt ván đi đón Khám Tụng Ninh.
Từ trên lầu Khám Tụng Ninh đã trông thấy kiểu tóc mới của nhóc con, anh chạy xuống nhảy lên người Bùi Dữ Minh, hai chân vòng quanh eo cậu hôn một cái lên xoáy tóc trên đỉnh đầu, xong lại ôm mặt cậu nhẹ nhàng mỉm cười: "Mau để anh xem, cục cưng nhà ai mà đẹp trai quá nè."
Khóe môi Bùi Dữ Minh giật giật, rõ ràng đang vui đến mức đuôi vểnh lên trời nhưng lại không chịu cười thành tiếng, liền áp Khám Tụng Ninh lên cửa chống trộm mà hôn, mãi đến khi có người ra hành lang đẩy cửa không được mới chịu buông Khám Tụng Ninh, nắm chặt tay anh cùng nhau bỏ chạy.
Bọn họ chạy một đường băng qua mùa đông, sang tận cuối xuân đầu hạ, thời điểm không cần ôm ấp nhau cách một lớp áo khoác dày nữa.
Sau ngày nhập học, thời gian trôi qua rất nhanh.
Khám Tụng Ninh bận rộn với dự án, bận rộn chiêu sinh, bận rộn gửi luận văn, thường xuyên nhìn chằm chằm màn hình máy tính đến mức hai mắt khô khốc. Bùi Dữ Minh cũng bận không kém, ngoài gánh nặng bài vở ra còn phải chuẩn bị cho giải thi đấu bóng rổ các trường đại học thành phố S vào tháng 4. Cậu gia nhập đội bóng được nửa năm, lần này đã là cầu thủ chính thức vào sân, mỗi ngày sau giờ tan học đều phải qua sân vận động huấn luyện cùng toàn đội.
Chỉ sau 10 giờ tối, hai người mới có thời gian rảnh rỗi yêu đương trong chốc lát.
Bùi Dữ Minh chạy ra khỏi sân vận động mà không kịp thay đồng phục, chỉ khoác thêm một chiếc áo đã leo lên ván trượt trượt đến văn phòng khoa của Khám Tụng Ninh.
Khám Tụng Ninh bước ra từ cửa hông kéo cậu vào một góc tối, tiếng máy điều hòa hoạt động lấn át tiếng nước từ giữa môi răng, là bí mật chỉ riêng bọn họ mới biết.
Trung tuần tháng 4, giải thi đấu bóng rổ đúng hẹn tổ chức.
Trận thi đấu vòng loại diễn ra ở một trường đại học khác không quá gần đại học C, cùng ngày đó Khám Tụng Ninh phải tham gia một buổi hội thảo, thật sự không chừa ra được thời gian đi xem thi đấu trực tiếp.
Anh chỉ có thể nói với nhóc con là thầy hướng dẫn vừa giao cho một nhiệm vụ quan trọng, nếu hoàn thành không tốt sẽ ảnh hưởng đến thời gian tốt nghiệp.
Có đôi khi Khám Tụng Ninh không nhịn được phải tự cười mình, nếu trên đời thật sự có ông thầy hướng dẫn nào giống như lời anh hư cấu, ngày ngày nô dịch sinh viên, Tết nhất còn không cho người ta nghỉ ngơi thì đã sớm bị đệ đơn khiếu nại rồi. Thật ra mỗi một lần nói dối Khám Tụng Ninh đều thấy hoảng hốt, thậm chí lo lắng ngữ khí của mình có lộ sơ hở gì không, nhưng Bùi Dữ Minh chưa từng hoài nghi anh lần nào.
Nhóc con càng toàn tâm toàn ý, càng trao cho anh lòng tin và sự phụ thuộc ở mức độ cao nhất, Khám Tụng Ninh càng cảm thấy lo sợ bất an.
Cho đến bây giờ anh vẫn chưa thể nói thật, hoặc nên nói là, anh vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt với những nguy cơ nhóc con sẽ thất vọng, thương tâm, buồn bã hoặc rơi nước mắt, cho nên chỉ có thể kéo càng dài, thậm chí mặc kệ tâm lý trốn tránh của chính mình.
Trận bóng rổ có phát sóng trực tiếp trên mạng, trưa hôm đó Khám Tụng Ninh vừa sửa chữa powerpoint bài giảng trên hội nghị vừa mở một cửa sổ nhỏ ra xem livestream.
Vài phút sau, powerpoint biến thành cửa sổ nhỏ, phát sóng trực tiếp được phóng to tràn màn hình.
Yêu đương dễ khiến người sa đọa, Khám Tụng Ninh không thắng nổi ngứa ngáy trong lòng, thế là quyết định làm biếng một lần trong giờ làm việc luôn.
Trận bóng này quay duy nhất bằng góc camera toàn cảnh, lúc vừa bắt đầu có quay đặc tả từng đội viên hai bên khoảng vài giây, sau khi vào trận đấu thì chỉ còn thấy các cầu thủ thân cao chân dài chạy qua chạy lại không thể phân biệt được ai với ai. Thế nhưng Khám Tụng Ninh chỉ chú ý duy nhất đến cậu trai mang đồng phục số 21, mười phút trước giờ thi đấu người đó hãy còn nhắn tin nói nhớ anh.
Một tay anh chống cằm, tay kia cầm chuột di con trỏ luôn đi theo số 21 giống như giờ phút này đang có mặt tại sân thi đấu, ngồi trên khán đài nóng hừng hực, trong mắt chỉ chứa một người.
Bé con nhà anh dẫn bóng, áp sát cột rổ, nhảy lên, úp rổ, ghi bàn, động tác thành thạo lưu loát liền mạch làm Khám Tụng Ninh xem mà nhịp tim gia tốc, nhớ lại không biết bao nhiêu buổi tối mình rung động vì ngắm nhóc con tập bóng, tưởng đã gần kề nhưng lại nhiều thêm chút căng thẳng và hưng phấn.
Khám Tụng Ninh không hiểu biết gì về bóng rổ nhưng cũng nhìn ra được trận thi đấu này rất khó khăn, điểm số giữa hai bên luôn đuổi nhau sát nút.
Vòng loại đầu tiên đã xuất hiện cục diện cường cường quyết đấu thật sự khiến không khí sân bóng cuồng nhiệt hẳn lên, cả những dòng bình luận chạy trên màn hình cũng náo nhiệt không kém.
[ Chuyện gì thế này! Tui cap hết ảnh đặc tả xuống nghiên cứu một lượt rồi, giá trị nhan sắc mấy anh bên đại học C cao quá nha. ]
[ Cậu số 15 đẹp trai quá! Nghe nói là đội trưởng! ]
[ Chị em ơi, mau nhìn số 21, số 21 càng đẹp trai hơn ó! ]
[ Chời mẹ ơi! Ảnh còn kéo đồng phục lau mồ hôi nữa! Mau nhìn cơ bụng kìa a a a! ]
Khám Tụng Ninh liếc sơ qua một lượt rồi hơi buồn cười ấn tắt phần bình luận đi, ánh mắt tiếp tục bám sát số 21 đang chạy hùng hục trên sân, lẳng lặng hô lớn trong lòng: Cục cưng cố lên.
Năm phút cuối cùng của trận đấu, đại học C tạm thời bị dẫn trước, lòng bàn tay Khám Tụng Ninh túa đầy mồ hôi.
Đúng vào thời điểm căng thẳng nhất thì Tạ Thời Quân bước vào văn phòng, áo vest vắt trên cánh tay, gõ gõ cửa nhắc nhở: "Thầy Khám? Hội nghị sắp bắt đầu rồi, thầy mau copy powerpoint ra trước đi kẻo không kịp giờ."
"A... Được, tôi xong ngay đây."
Khám Tụng Ninh hoảng sợ nhìn đồng hồ, quả nhiên anh đã mải xem thi đấu đến quên cả thời gian, bèn vội vàng tắt cửa sổ livestream, rút usb đi theo Tạ Thời Quan sang phòng hội nghị.
Trên đường đi Khám Tụng Ninh vẫn luôn cúi đầu xem livestream, không nhận ra mình đã đi đến cửa thang máy nên vô ý va đầu vào lưng Tạ Thời Quân.
"Đi đường đừng mải xem điện thoại," Tạ Thời Quân quay đầu cười nói: "Lần trước một sinh viên vác cái trán sưng vù đi học, tôi hỏi có chuyện gì, cậu ta bảo do vừa đi vừa chơi điện thoại nên cụng đầu vào trụ đèn."
Khám Tụng Ninh cười ha ha hùa theo, nhưng vẫn không nỡ buông điện thoại xuống.
Tín hiệu trong thang máy không tốt, hình ảnh bị đứng ngay thời khắc Bùi Dữ Minh nhận được bóng. Đến khi ra khỏi thang máy bắt được sóng trở lại, trên màn hình đã hiện ra kết quả trận đấu.
Cách biệt 2 điểm, đại học C đánh bại đại học Z.
Khám Tụng Ninh thở phào nhẹ nhõm, cất điện thoại rồi sửa sang cổ áo chuẩn bị lên thuyết trình.
Hội nghị kết thúc, rốt cuộc Khám Tụng Ninh cũng được rảnh rỗi rút điện thoại ra trả lời tin nhắn. Nhóc con nhà anh thi đấu xong gửi rất nhiều tin nhưng không được hồi đáp cái nào nên tủi thân muốn chết, lúc này đã theo các thành viên trong đội bóng đi liên hoan.
Khám Tụng Ninh chỉ dỗ được mấy câu đã phải tiếp tục bận rộn làm việc.
Cẩn thận ngẫm lại, gần đây bọn họ đúng là chung đụng ít xa cách nhiều, xong đợt bận rộn này nhất định anh phải bồi thường thật tốt cho nhóc con đáng thương nhà mình mới được.
•
10 giờ tối, Khám Tụng Ninh kết thúc công việc đứng lên vươn vai, vừa vặn nhận được điện thoại của Bùi Dữ Minh.
"Cục cưng?"
"Xin hỏi anh là..." Người ở đầu bên kia hơi chần chừ, "Úi, là bà xã của Bùi Dữ Minh đúng không?"
"...Hả?" Khám Tụng Ninh sửng sốt, nhưng sau đó phản ứng rất nhanh, "Đúng vậy, là tôi đây."
"Tôi là đội trưởng của cậu ấy, tối nay chúng tôi đi liên hoan, cậu ấy uống nhiều quá, cứ gọi anh suốt," Khám Tụng Ninh nghe thấy trong điện thoại có tiếng cãi cọ ầm ĩ, tiếng cười đùa, tiếng ồn ào, còn có tiếng Bùi Dữ Minh luôn miệng gọi vợ ơi, "Ừm... Bên chỗ chúng tôi hơi không tiện, phiền anh tới đón cậu ấy được không."
Khám Tụng Ninh vội vàng đồng ý: "Được, cậu gửi địa chỉ đi, tôi lập tức đến ngay."
Xe taxi chưa dừng hẳn mà Khám Tụng Ninh đã nhìn thấy thân hình cao lớn của Bùi Dữ Minh ngồi xổm ven đường. Nhóc con cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, trước ngực còn ôm một ly thạch sương sáo.
Một cậu bạn đang đứng bên cạnh, hẳn là người vừa rồi gọi điện thoại cho anh.
Khám Tụng Ninh đeo khẩu trang rồi xuống xe, thử thăm dò chào hỏi người nọ, "Chào cậu."
Có lẽ vì đang chột dạ nên chỉ ánh mắt đầu tiên anh đã cảm thấy đối phương trông hơi quen mắt, nhưng lại không dám xác định đó có phải là sinh viên từng ngồi lớp của mình hay không. Khám Tụng Ninh không có năng lực ghi nhớ biến thái gần như nhớ mặt mỗi một sinh viên mình từng dạy như Tạ Thời Quân, thế nên chỉ có thể cầu nguyện vận may của mình đừng quá nát.
Quý Phàm gật đầu, "Chào anh, tôi là Quý Phàm, đội trưởng của Bùi Dữ Minh."
Khám Tụng Ninh khẽ thở phào, nghĩ thầm có thể vì cậu này chính là người mang áo số 15 được nhắc tới trên bình luận, bản thân vừa xem thi đấu xong nên có ấn tượng cũng là chuyện bình thường.
"Chào cậu, tôi là bạn..."
Anh vừa định giới thiệu là bạn trai thì cổ tay đã bị Bùi Dữ Minh nắm lấy. Nhóc con say rượu nên gương mặt hơi ửng đỏ, kéo tay anh áp lên môi hôn vào vị trí mạch đập ấm áp rồi ngẩng mặt nhìn anh, sau đó quay đầu nhìn về phía Quý Phàm, ngây ngô cười hỏi: "Anh, em không nói khoác chứ... vợ em... vợ em đẹp lắm đúng không nào?"
Khám Tụng Ninh bất đắc dĩ kéo kéo tay cậu, "Nghe lời, đừng nói bậy."
Ngữ khí không tràn đầy dung túng và cưng chiều giống ngày thường làm Bùi Dữ Minh hơi tủi thân, cậu cuộn ngón cào cào lên lòng bàn tay Khám Tụng Ninh, mơ màng lẩm bẩm: "Em không nói bậy, đúng là... là xinh đẹp thật mà."
Khám Tụng Ninh: "..."
Anh trông thấy hết biểu cảm nín cười của Quý Phàm đứng bên cạnh, về sau bé con ngốc nghếch nhà mình biết làm thế nào trong đội bóng bây giờ, sầu quá đi thôi.
Quý Phàm điều chỉnh lại vẻ mặt, "Cậu ấy nhỏ tuổi nhất đội nên mọi người hay thích trêu chọc, lại vô tư quá mức, các anh em hô cụng ly, cậu ấy cứ vui lên là uống hết. Tôi lại không biết thằng nhóc này tửu lượng kém thế, nếu không thì đã đỡ cho mấy ly rồi."
Khám Tụng Ninh nói cảm ơn, trao đổi đơn giản với cậu ta thêm vài câu rồi thuận tiện chúc mừng chiến thắng của đội bóng hôm nay. Bùi Dữ Minh mơ mơ màng màng ngửa đầu nhìn, đến giờ mới chậm chạp nhận ra mình đã bị đồng đội và bà xã ném qua một bên, rất không vui bèn lập tức bật dậy muốn khẳng định sự tồn tại.
Cậu ngồi xổm bên đường khá lâu nên chân cẳng hơi tê, đứng cũng đứng không vững, liên tục dán vào người Khám Tụng Ninh ú ớ gọi vợ không ngừng. Khám Tụng Ninh tự nhận là da mặt dày cũng bị cậu gọi đến đỏ mặt già, may mà lúc này có đeo khẩu trang.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng Khám Tụng Ninh cũng lôi được con ma men lên taxi.
"Vợ ơi, vợ ơi..." Bùi Dữ Minh ngồi vào xe rồi vẫn không chịu ngoan ngoãn, cứ một mực gọi bên tai anh, hơi thở phả ra nồng nặc mùi cồn, "Hôm nay bọn em thắng, nhưng mà suýt thua đấy... Bàn, bàn thắng ba điểm cuối cùng là, do em ghi... Anh, anh không có xem..."
Khám Tụng Ninh xoa xoa vành tai cậu, "Anh có xem mà, cục cưng nhà mình siêu lợi hại, đúng không?"
Chiều hôm nay Khám Tụng Ninh rời khỏi hội nghị lập tức mở video xem lại toàn bộ trận đấu, đặc biệt còn tua đi tua lại năm phút đồng hồ cuối cùng bị anh bỏ lỡ không biết bao nhiêu lần.
Bùi Dữ Minh nhìn anh một lát rồi quay mặt cọ vào lòng bàn tay hơi lạnh như cún con muốn được chủ nhân vuốt ve. Rất nhanh sau đó cậu lại quên mất mình đang nói chuyện gì, đành tìm một chuyện đáng hờn giận mới để tiếp tục nhăn mặt nhíu mày: "Anh tới chậm quá," nói rồi lôi cốc trà sữa thạch sương sáo giấu trong ngực áo nửa ngày ra đưa cho Khám Tụng Ninh, nấc một cái, "Đã, đã nguội mất rồi."
Xe vừa vặn rẽ qua một ngã tư, cậu thuận thế lắc lư nhào qua muốn hôn Khám Tụng Ninh, kết quả môi đụng phải lớp khẩu trang, tai chó lập tức ủ rũ cụp xuống, "Sao anh cứ mang khẩu trang mãi thế, hôn không được!"
"Cục cưng, đừng nghịch nữa, chờ về nhà lại..."
Khám Tụng Ninh còn chưa nói hết câu, Bùi Dữ Minh đã kéo tay anh dí vào túp lều dựng thẳng giữa hai chân mình.
Khám Tụng Ninh không đối phó nổi với nhóc con say rượu, lại sợ tài xế ngồi phía trước nhìn ra chỗ bất thường nên chỉ có thể mềm giọng dỗ: "Cục cưng, đang ở bên ngoài đấy, lát nữa chúng ta về nhà lại chơi có được không?"
Bùi Dữ Minh nghe không lọt, vừa lắc đầu quầy quậy vừa túm chặt tay Khám Tụng Ninh, nói năng lộn xộn: "Anh sờ đi, sờ cho em đi, vợ ơi... Vợ thích em mà..."
Cổ tay bị giam cứng ngắc, thứ bên dưới lòng bàn tay dường như càng lúc càng thô cứng hơn, cách một lớp quần mà xúc cảm lẫn nhiệt độ đều rất trực quan. Khám Tụng Ninh từ bỏ chuyện nói lý với ma men, đành thở dài gọi tài xế, "Chú ơi, ngại quá, em cháu hình như hơi say xe, chú dừng xe ngay đoạn phía trước là được rồi ạ."
......
"Vợ ơi, mình đi đâu thế?"
Bùi Dữ Minh mơ màng theo sát Khám Tụng Ninh, bị anh túm vào công viên nhỏ ngay gần nhà.
Do đang bảo trì lưới điện nên gần đây nguồn điện cung cấp cho khu vực này bị hạn chế, công viên luôn sôi động náo nhiệt ban ngày đến đêm lại tối đen như mực, hầu như không ai qua lại. Khám Tụng Ninh nhìn quanh bốn phía rồi kéo Bùi Dữ Minh đi đến bên hồ, ấn cậu ngồi xuống ghế dài, mình thì ngồi xổm trước người cậu.
"Bùi bé ngoan."
Bùi Dữ Minh cúi đầu mờ mịt nhìn anh, phát ra một tiếng từ cổ họng, "Hửm?"
"Hôm nay em không quá ngoan đâu nhé." Khám Tụng Ninh kéo tay cậu dán lên mặt mình, nhẹ nhàng miết lên hổ khẩu.
"Tại sao?" Bùi Dữ Minh cực kỳ tủi thân, bất giác cao giọng, "Sau trận đấu có rất nhiều nữ sinh xúm lại hỏi xin WeChat em, em không cho ai hết... Hôm nay em vẫn ngoan ngoãn thích bà xã, sao lại không ngoan..."
Khám Tụng Ninh nhìn ánh mắt sáng long lanh của cậu, đáy lòng bỗng dưng dâng lên một trận rung động khó tin bèn đứng dậy ngồi lên đùi cậu, sau đó nhào vào cưỡng hôn.
Bùi Dữ Minh bị hôn choáng váng, vừa quấn lấy đầu lưỡi Khám Tụng Ninh vừa theo bản năng ưỡn thẳng lưng muốn giải tỏa dục vọng.
"Ưm," bị cọ xát làm thân dưới Bùi Dữ Minh càng khô nóng dữ dội hơn. Cậu tự cởi cúc quần, kéo quần lót xuống một chút để lộ quy đầu sưng đỏ, đoạn chọc chọc nó vào lòng bàn tay Khám Tụng Ninh, "Vợ ơi... giúp em xoa xoa nó..."
Khám Tụng Ninh vốn không muốn chiều theo, mục đích xuống xe ban đầu đơn giản là để Bùi Dữ Minh tỉnh táo lại, nhưng không ngờ chỉ cần một ánh mắt đáng thương của nhóc con cũng đủ khiến anh phát điên theo cậu.
Anh dùng kỹ xảo tốt nhất lấy lòng dương vật trước mặt, đầu lưỡi trêu đùa đảo quanh mã mắt. Sau trận đấu Bùi Dữ Minh đã tắm rửa sạch sẽ nên mùi vị tính khí không quá nồng, Khám Tụng Ninh say mê bú mút, gần như nuốt cả cây vào miệng, lông mu đen rậm đâm chích quanh môi sinh ra một cảm giác ngứa ngáy đáng xấu hổ.
Đột nhiên sau lùm cây vọng ra từng tiếng sột soạt, Khám Tụng Ninh giật mình căng thẳng vội nhả chim to ra nhét lại vào trong quần, sau đó theo phản xạ che đầu Bùi Dữ Minh lại giấu vào hõm vai mình.
Một cái bóng đen vụt qua rồi lủi nhanh vào một lùm cây khác.
... Là một con mèo đen.
Rốt cuộc Khám Tụng Ninh đã biết cảm giác bị dọa mềm là như thế nào, anh lấy lại bình tĩnh buông Bùi Dữ Minh ra, nâng mắt lên đã thấy ánh mắt nhóc con đờ đẫn như thể chưa kịp hồi phục tinh thần.
"Cục cưng, em không sao chứ?"
"Bắn, bắn," Bùi Dữ Minh chậm chạp nhận ra quần lót bị thấm ướt. Cậu trề môi nhìn Khám Tụng Ninh, bộ dạng như sắp khóc, "Em không kịp nhịn, thoải mái quá..."
Nhìn dáng vẻ kia của cậu, Khám Tụng Ninh không nỡ nổi giận, chỉ có thể cắn một cái lên mặt cho bõ tức, "Nhóc con bại hoại."
Trên đường trở về nhà Bùi Dữ Minh mới nhớ tới cốc trà sữa.
"Anh uống đi," Cậu thử mấy lần mới cắm được ống hút vào ly, đưa đến bên miệng Khám Tụng Ninh, "Không phải anh thích thứ này nhất sao?"
Khám Tụng Ninh ngẩn người nhìn xuống nhãn dán trên thân ly, là full đường.
Trước kia anh quả thật rất thích vị ngọt đến khé cổ này, bởi vì muốn cho bản thân được vui vẻ thỏa mãn nhất. Am hiểu cách vui vẻ là một dạng mạnh mẽ, thế nên chỉ cần được lựa chọn, bao giờ ngọt ngào cũng tốt hơn là cay đắng.
Nhưng hiện giờ đột nhiên anh lại nghĩ, cái gọi là hạnh phúc hình như còn có cách giải thích khác.
Không có thứ gì khiến anh vui vẻ hơn một Bùi Dữ Minh ngốc nghếch ngoan ngoãn.
Cho dù từng bị tổn thương vẫn không đánh mất khả năng yêu thương, cho dù sắp say đến bất tỉnh vẫn không ngừng biểu đạt tâm ý. Trái tim nhiệt tình nóng bỏng ngưng tụ cả trong một chiếc nhẫn điện trở 10kΩ, dù không thể đeo vào tay nhưng luôn tỏa sáng rực rỡ trong thế giới của anh.
Khám Tụng Ninh không ngậm ống hút mà kiễng chân lên hôn lên khóe môi Bùi Dữ Minh một cái, đột nhiên nói rất ngây thơ, "Cục cưng, thích em nhất."
Buổi tối đầu xuân, một ly trà sữa ấm.
Đó là tình yêu của Bùi Dữ Minh, tình yêu của Bùi Dữ Minh năm mười tám tuổi.
Có lẽ trong mắt cậu nó rất đơn giản, không tốn nhiều công sức mà chỉ cần đến bản năng, nhưng đặt trong tay Khám Tụng Ninh lại trở thành tuổi mười tám đẹp đến nao lòng, nhóc con ngốc nghếch đến nao lòng và thứ tình cảm mỹ lệ đến nao lòng.
Khám Tụng Ninh mới là người đang say.
•
Vất vả lắm mới vận chuyển được cún con lớn xác về đến nhà, Khám Tụng Ninh còn chưa kịp uống miếng nước, thở ra một hơi đã thấy Bùi Dữ Minh đứng ngoài huyền quan tụt quần xuống, còn rất vô tội chỉ vào quần lót hỏi: "Sao lại ướt thế này? Không thoải mái..."
Sau đó ma men dứt khoát lột phăng quần lót ra luôn.
Khám Tụng Ninh bất đắc dĩ nhận cái quần mà nghĩ thầm trong bụng, hừ, thế mà cũng quên được? Vừa rồi là đứa nào quấn lấy anh trên xe không chịu buông?
Anh đẩy mạnh Bùi Dữ Minh vào phòng tắm, giúp cậu chỉnh nước ấm, chỉ chỗ để sữa tắm và khăn tắm ở đâu, dùng như thế nào, sau đó cam chịu giặt sạch quần lót cho nhóc con.
Chẳng bao lâu sau, Bùi Dữ Minh cả người ướt sũng, đầu còn dính bọt xà phòng chưa sạch đã mò ra sau lưng anh, "Nhưng mà em không có quần lót mặc..."
Khám Tụng Ninh đành buông cái quần mới giặt được một nửa xuống, kéo người vào dưới vòi sen xả sạch xà phòng, mặc áo tắm sạch, cuối cùng nắm dây áo dắt người như dắt chó vào phòng ngủ, tìm một chiếc quần lót đưa qua, "Này, mặc tạm đi."
Bùi Dữ Minh ngáp một cái rồi ngoan ngoãn mặc vào. Cậu cúi đầu nhìn quần lót trắng bó chặt lấy cúc cu, tủi thân gãi đầu, "Vợ ơi, quần lót anh hình như hơi chật."
"Bùi bé ngoan, em không ngoan một chút được à."
Khám Tụng Ninh bị lèo nhèo mất kiên nhẫn, nghiêm mặt lại dán ngón trỏ lên môi Bùi Dữ Minh, "Em còn nói nữa coi chừng anh hôn cho hư luôn đấy."
Bùi Dữ Minh sững người, bày vẻ mặt cầu xin tựa đầu lên vai Khám Tụng Ninh cọ cọ, "Em mệt lắm rồi... Buồn ngủ, không cho anh hôn đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro