Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 : Đeo đuổi không ngừng





"Xin Chào , Quan Lâm . Ngày mới tốt lành ! " - Hữu Thiện Hạo reo to khi thấy Lại Quan Lâm bước đến

Tình hình hiện tại là sáng nào đến lớp , Lại Quan Lâm đều thấy Hữu Thiện Hạo chặn ở cửa . Đôi môi thì lúc nào cũng nở nụ cười , trong rất đáng yêu nha . Đến cả Lý Đại Huy - người bạn thân nhất của cậu cũng không ngờ có ngày Hữu thiếu chịu dậy sớm . Bình thường chỉ toàn dùng biện pháp mạnh thì cậu ta mới dậy thôi .

" Cậu.... Tránh ra đi ! " - Lại Quan Lâm nhìn Hữu Thiện Hạo , mặt nhanh chóng đã chuyển thành màu đen

" Anh , Vào rồi ra ngay nhé ! " - Hữu Thiện Hạo né người ra khỏi cửa

Lại Quan Lâm chẳng nói gì nữa , bỏ vào lớp

Hữu Thiện Hạo đứng trước cửa lớp chờ , 5 phút , 10 phút , 15 phút nhưng vẫn không thấy Lại Quan Lâm đi ra . Cậu cảm thấy bực mình , bước nhanh vào trong lớp . Nhìn thật là sôi máu a! Lại Quan Lâm đang ngồi phết đốc , tay cầm điện thoại chơi game . Bùi Trân Ánh ngồi kế bên cạnh , vừa thấy cậu vào trong lớp thì liền giả ngơ , vội vàng bỏ đi trước . Tất cả mọi người cũng theo Bùi Trân Ánh , bỏ ra ngoài hết chỉ còn Lại Quan Lâm và Hữu Thiện Hạo trong lớp thôi . Hàn khí từ người Hữu Thiện Hạo tỏa ra thật đáng sợ nha ! Lại Quan Lâm vẫn ngồi bình tĩnh chơi game mà không biết chuyện gì xảy ra

" Quái lạ , điều hoà 16 độ sao vẫn thấy nóng nhỉ ? " - Anh lẩm bẩm trong miệng

Ngước đầu lên thì thấy Hữu Thiện Hạo đang đứng trước mặt mình , anh cảm thấy lạnh sống lưng . Mặt cậu đỏ bừng , còn xuất hiện thêm vào vạch đen nữa . Trong Hữu Thiện Hạo bây giờ rất đáng sợ . Giữ bình tĩnh , vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lùng , Lại Quan Lâm quay sang hỏi Hữu Thiện Hạo :

" Sao cậu lại vào lớp tôi ? "

" Anh không nhớ mình đã hứa gì à ? "

Lại Quan Lâm thật sự nể phục độ nhớ Đại của chàng trai trước mặt nha .

" Tôi đã hứa gì ? Đã hứa gì ? Cậu nói tôi nghe xem ? "

" Anh hứa với tôi vào lớp cất cặp rồi sẽ ra ngay mà " - Hữu Thiện Hạo đen mặt nhắc lại

Lại Quan Lâm bây giờ mới nhớ ra , nói trí nhớ cá vàng đúng là không sai . Chưa được 20 phút thì đã quên lời hứa rồi . Nhưng đã sao ? Mặc kệ cậu ta , không phải chuyện của mình

" Vậy cậu tin tôi sao ? Cậu tin người quá đấy ! Còn bây giờ...." - Lại Quan Lâm đứng dậy , xoay người Hữu Thiện Hạo đang đứng đối diện về phía trước - " Cậu... Màu trở về nơi bắt đầu của mình đi , về lớp hoặc kí túc xá .
Tốt nhất là cậu nên về nhà ôm mẹ của mình mà đi ngủ đi ! " - Bonus cho cậu một cái đạp vào mông

Hữu Thiện Hạo mặt nhăn như khỉ ăn ớt , ôm mông lủi thiếu đi về lớp , miệng cứ lầm bầm :

" Tên thối tha , làm ông đây chờ đợi ngươi trong sự đói bụng nha ! "


---------


" Reng....Reng....Reng..."

Từng hồi chuông vang lên kéo Lại Quan Lâm trở về với hiện thực khi đang bay cùng những chú bướm trong giấc mơ của mình , ngay tại trên bàn học . Thầy cô giáo lẫn cả học sinh đều đã quá quen với cảnh này rồi nên không nói gì cả . Vừa nghe tiếng chuông , Lại Quan Lâm bật dậy như được cài đặt sẵn . Nắm tay Bùi Trân Ánh chạy ra khỏi lớp . Thầy cô giáo lắc đầu ngán ngẩm , Bùi Trân Ánh hỏi anh :

" Sao ngày nào màu cũng vội vã như thế này hả Quan Lâm ? "

" Nếu không nhanh lên thì sẽ hết đồ ăn ngon " - Một câu trả lời ngắn gọn và súc tích

Giờ thì rõ rồi nhé . Lạnh lùng cool ngầu nhưng vẫn là con nít nhé . Bên này , Hữu Thiện Hạo cũng đang kéo tay Lý Đại Huy về phía canteen . Thắc mắc vì sao không đi tháng máy thì để cho Hữu thiếu triết gia học giải thích cho nghe nè ! Giờ này , học sinh đi thang bộ ra rất đông . Đi thang bộ sẽ giúp tiêu hoá thức ăn nhanh với lại sẽ được xuống đó trước . Đỡ mắc công chờ . Tất cả là vì đồ ăn thân yêu nha !


Tại canteen.....

Lại Quan Lâm và Bùi Trân Ánh đã lấy được đồ ăn , họ chọn một bàn sát bên cửa sổ và ngồi xuống . Vừa thấy Hữu Thiện Hạo , Lại Quan Lâm đã mắc nghẹn . Phải ăn thật nhanh , thật thật nhanh , để rồi thoát khỏi đôi mắt của cậu ta . Cả tuần nay , kể từ ngày Hữu Thiện Hạo tỏ tình và đồ theo đuổi anh thì ngày nào khi đi ăn cậu cũng sẽ kiếm bàn sát bên hoặc gần đó để mà ngồi . Đúng lúc đó , một cô gái lạ hoắc bước đến , nhỏ nhẹ nói :

" Cậu... Cậu có thể cho tôi ngồi chung được không ? "

Lại Quan Lâm nghiêm mặt , lạnh lùng nói :

" Hết bàn rồi , cô cút.."

" Nhưng... Hết bàn rồi..." - Cô gái ra vẻ tội nghiệp

" Cô mau đi đi , đừng để nó nổi điên " - Bùi Trân Ánh khuyên nhủ

"Nhưng...."

" Cậu cứ để yên đó , để tớ trị cô ta. Cậu cầm cho tôi " - Hữu Thiện Hạo đưa phần cơm của mình cho Lý Đại Huy

Cậu bước đến bàn của Lại Quan Lâm . Tất cả mọi người kể cả Bùi Trân Ánh thấy Hữu Thiện Hạo bước đến thì với cùng xót thương cho cô gái đó . Hôm bữa Lại Quan Lâm là con trai mà còn chịu không nổi thì nói chi là cô gái nhỏ bé này . Cậu bước đến , nắm tóc cô ta giật nhẹ ra phía sau :

" Tại của cô để trưng à ? Người ta đã bảo đi rồi mà ? Chắc cô là học sinh mới nhỉ ? Nhìn mặt Nai thế này là hiểu . Thế thì tôi nói cho cô biết , Lại Quan Lâm . Cái tên mặt đần thối vừa bảo cô cút ấy , là người của tôi ! Tôi đây không đánh con gái , cô không làm gì nhiều nên tôi tha cho cô . Giờ thì đi đi "

Vừa dứt câu , cậu buông tóc cô ta ra làm cô ta ngã chúi dùi về phía trước . Phần cơm cô ta cần , theo đó mà đổ hết lên người cô ta . Trong cô ta bây giờ thật xấu xí . Từ từ đứng dậy Phủi hết đồ ăn trên quần áo

" Cậu hãy nhớ kĩ tên tôi . Kim Mẫn Anh , hãy nhớ kĩ " - cô ta chỉ thẳng tay vào mặt Hữu Thiện Hạo

" Được rồi , tôi sẽ nhớ . Có việc gì cần giải quyết cứ đến biệt thự nhà Hữu gia . Chúng tôi luôn chào đón cô " - Hữu Thiện Hạo đáp

Vừa nghe đến Hữu gia . Mặt cô ta tái mét , miệng lẩm bẩm :

"Cậu...Cậu là Hữu Thiện Hạo ? "

" Phải , là tôi đây "

" Xin....Xin lỗi...Thành thật xin lỗi...." - Nói xong rồi thì cô ta bỏ chạy mất dép

Sau đấy , Hữu Thiện Hạo quay sang nhìn Lại Quan Lâm :

" Hết bàn rồi , anh cho tôi ngồi chung với nha ? Nha nha nha ? " - Bùng nổ aegyo

Lại Quan Lâm còn đang lưỡng lự , nửa muốn nửa không muốn , trong khi các bạn nam và nữ
cứ nhao nhao nhường chỗ

" Cho cậu ta ngồi đây thì chán phết . Mấy hôm cậu ta ngồi đây chẳng ăn được gì cả , thế nên không cho ngồi ! "- Quan Lâm pov's

" À...." - Quan Lâm dự định trả lời

Chưa nói dứt câu , Trân Ánh đã dùng hai tay , một tay kéo Thiện Hạo , một tay kéo Đại Huy vào chỗ ngồi :

" Đây , Đây . Hai người cứ ngồi chung với tụi tôi . Còn dư chỗ này "

Đại Huy mừng rỡ , hôn lên má Trân Ánh

" Ánh Ánh là tuyệt nhất . Nãy giờ em rất là mệt mỏi "

" Hahahaha " - Trân Ánh cười to , được người đẹp hôn sướng phết còn gì

Hữu Thiện Hạo kéo ghế ngồi gần Lại Quan Lâm . Một tay ôm anh , tay còn lại ăn cơm . Chỉ có Quan Lâm là mặt bí xị , đến đây cũng không tha . Thực sự oán hận Ánh Bùi nha ! Tên dại trai nhà ngươi !



-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro