Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 (II)

Cô không hiểu nhìn anh: “Tôi vẫn còn chưa hôn tới, có cần phải hôn lại không?”

Jiyong trừng mắt nhìn cô một cái, trong lòng oán thầm: phụ nữ ngu ngốc!

“Chanyeol, anh không cần quá phận, Taeyeon còn là một phụ nữ độc thân, nếu sau này chuyện này bị truyền đi, cô ấy làm sao có thể gặp người khác.”

Anh đường đường chính chính nói lý do.

“Anh không nói, tôi không nói, Taeyeon lại càng không thể nào nói ra, vậy làm sao có ai biết được?”– Chanyeol cũng nhất quyết không chịu thua.

“Không, nhưng, ta nghĩ chuyện này nếu đến tai Chủ tịch Park,... là cha anh, có phải cũng rất hứng thú muốn biết rõ mọi chuyện.”

Lời nói này của Jiyong đụng vào phải nỗi đau thầm kín của anh, ai mà không biết Chủ tịch Park rất “quan tâm” đến chuyện tình cảm của đứa con trai này, nếu để cho ông biết rõ anh ta đối với cô nói những điều lẳng lơ, chỉ sợ ông sẽ không chịu nổi.

Chanyeol bỉu môi, tiếc nuối thở dài, ngôn ngữ chuyển sang bàn bạc: “như vậy thì chúng ta đổi lại một cái mạo hiểm khác đi”

Anh ta ngồi trong bóng tối, miệng vẫn mỉm cười như cũ, tuỳ ỳ nói: “Như vậy đi, cô đem toàn bộ bia uống hết đi.”

“...” Cô mở mắt to ra, cô có nghe nhầm hay không, muốn một mình cô uống hết ba thùng bia? Uống xong cô có thể hay không phải vào bênh viện a? Mới vừa rồi cô đang rất vui vẻ khi thấy anh vì mình mà ra mặt, kết quả lại làm cho anh ta kêu cô uống hết ba thùng bia, bây giờ không cần uống, chỉ mới nhìn thôi, cô đã muốn say rồi.

“Ba thùng bia... chỉ có một mình tôi uống...”

Cô nuốt nước miếng, dường như muốn xác nhận ại lời nói của anh ta.

Jiyong còn nói là anh ta theo đuổi cô, kết quả là trợn mắt nói mò! Làm gì có một người đàn ông theo đuổi một người phụ nữ, lại khiến cho người ta uống nhiều rượu như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng cô lại bùng lên một ngọn lửa, oán hận, trừng mắt nhìn anh một cái, trong lòng liên tục oán thầm: Nếu không phải tại anh thì tối nay cô cũng không phải thua thảm hại như vậy!

“Uống thì uống! Tôi thua, tôi liền biết! Tôi yêu, tôi cũng nhận! “– Taeyang lúc trước muốn trả đũa hai người đàn ông có tiền này mà khi đem lên ba thùng bia chỉ là để ra oai, thực ra trong mỗi thùng chỉ có sáu chai, tổng cộng tất cả lại cũng chỉ có 18 chai mà thôi.

Mười tám chai!

Cô hít sâu một hơi, một tay hung hăng cầm lấy chai bia, tay còn lại thì cầm cái khui bia. Cô nhanh nhẹn mở chai bia rồi uống ùng ục vào bụng.

Bia này không cay lắm, cũng không nặng như rượu nên chỉ trong chốc lát, cô đã uống xong một chai, cô lau miệng, để chai rượu lên bàn, rồi cúi lưng định lấy một chai bia mới thì có một cánh tay đã đưa một chai đến cho cô, cô híp mắt nhìn lên, chỉ thấy anh ta đang mỉm cười mà nhìn mình, bây giờ cô nhìn thấy nụ cười của anh ta thật sự đáng ghét cực kì.

Uống thì uống! Ai sợ ai! ~ (chị bản lĩnh gê, hjhj)

Ở bên cạnh, anh vẫn lạnh lùng nhìn cô, nhìn cô uống xong hai chai, lại thêm chai thứ ba và rất nhanh chai thứ tư cũng uống xong thì cô ợ một tiếng.

Bia quả thật khiến cho cô nhanh no, cô uống tiếp chai thứ năm, trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô bắt đầu phiếm hồng, đôi môi bao bọc lấy miệng bình rượu, cố sức nuốt xuống, tốc độ của cô ngày càng chậm lại, bây giờ từ 4 chai đã tăng lên thành 5 chai.

Bây giờ, từng phút từng giây, Taeyeon cảm thấy rất gian nan và khó khăn, giống như là cả một thế kỉ vậy.

Cô rốt cục uống xong chai bia thứ mười lăm, thân thể nhoáng một cái, không chút do dự mà cầm lấy chai bia từ tay Chanyeol, cô hít sâu một hơi rồi tiếp tục uống vào!

Vậy mà mới chỉ uống được hai hớp thì bên tai lại vang lên một tiếng hét lớn, cổ tay đã bị người nào đó thô bạo nắm giữ, chai bia từ trong tay cô cũng bị giật đi.

“Đủ rồi! Nếu cô còn uống thêm thì sẽ say đó.”

Cô đã say đến mức mơ mơ màng màng, hoàn toàn không nghĩ gì cả mà cứ tiếp tục uống, cô bây giờ không biết rõ người đối diện là ai, thậm chí cũng không nghĩ ra là người nào có thể ngăn cản trận mạo hiểm này! Tóm lại không thể nào là Jiyong! Cái đàn ông lạnh như băng đó chỉ biết khoanh tay, thờ ơ tất cả mọi thứ. Trên thế giới này, ngoại trừ Kiko, bất cứ ai cũng không thể làm cho anh ta rung động (cái này thì chưa chắc).

Taeyeon chưa bao giờ dám nghĩ đến, nếu như cô không có cách nào làm cho anh yêu mình hoặc nếu để cho anh biết Kiko phản bội anh, anh sẽ có bao nhiêu thương tâm, khổ sở lại sẽ vô cùng hận chính bản thân mình!

Bị đoạt rượu đi, cô ngược lại không chịu bỏ qua mà còn đứng dậy, ánh mắt mông lung, mù mịt, ôm lấy cánh tay của người nọ, lẩm bẩm nói: “Không cần gây loạn, tôi còn chưa uống hết.”

“Ầm” một tiếng này làm cho cô giật mình, cô thanh tỉnh cũng không ít, dòng bia kia chảy xuống mái tóc của cô, ánh mắt ngỡ ngàng, cô nhìn về phía người nọ.

“Kwon Jiyong” Đầu của cô có chút không tỉnh táo cho lắm, vẫn chưa xác định được người trước mắt có phải là người mình yêu hay không, trong chốc lát, cô có chút lúng túng khi nhìn thấy anh, liền vội buông tay: “Anh cản trở tôi làm gì?’

Anh nhìn bộ dáng bây giờ của cô, trong lòng lại bùng lên một ngọn lửa: “Cô muốn chết sao?”

“Không cần anh quan tâm, tôi chết hay không, không đến lượt anh quan tâm.”

A, trong đầu người đàn ông này luôn chỉ có Kiko, bây giờ lại có lòng dạ để ý đến sống chết của người khác sao? Cô càng nghĩ càng tức cười, cô biết mình bây giờ rất tức giận, cũng chỉ có khi say, cô mới không cố kỵ chút nào mà nói những lời này với Mộ Bạch.

“Tốt lắm” – Anh bỗng nhiên quay về chỗ của mình mà ngồi xuống, anh làm như rất sảng khoái mà kéo cổ áo, chán ghét nhíu mày, thậm chí không nhìn đến cô một cái: “Cô nói đúng, sống chết của cô... cùng tôi không có chút quan hệ nào cả.”

Hiện tại, Chanyeol là người bình tĩnh nhất, cuối cùng cũng mở miệng mà nói: “Nhìn hai người giống như một đôi đang yêu giận dỗi nhau nha.”

“Anh hôm nay quên mang theo mắt khi ra khỏi cửa sao?” – Jiyong hừ lạnh.

Taeyeon tức giận đến toàn thân run rẩy, một tai duỗi ra nói: “Đưa bia cho tôi.”

Chanyeol ngay lập tức đưa chai thứ 16 cho cô, có lòng tốt mà nhắc nhở: “Taeyeon, thật ra thì cô có thể uống chậm một chút, đêm còn dài, chúng ta có rất nhiều thời gian.”

Cô căn bản không có chú ý đến lời nói của anh ta, cầm chai bia và uốngvào.

Jiyong nói cái chết của cô đối với anh không có chút quan hệ nào! Ha Ha! Anh nói không sai, cô từ đầu đến cuối giống như một chú hề, cảnh ngộ bất hạnh của nữ vai phụ thôi mà, nhìn người khác hạnh phúc, người khác chia tay, cô vẫn muốn giấu diếm!

Dòng bia từ tóc cô tí tách rơi vào mí mắt của cô, làm cho lông mi trở nên ướt át, chất lỏng theo dòng mà vào miệng cô, cô cảm thấy đó căn bản không phải là bia mà chính là nổi khổ tâm ẩn giấu trong lòng cô.

Cô không rõ vừa rồi mình đã uống bao nhiêu chai, đại khái là khoảng bốn chai hay năm chai. Thường ngày tửu lượng của cô không kém như vậy, nhưng cô quả thực không thể nào kiềm chế nổi khổ tâm mà cô đã chôn giấu trong đáy lòng, cho đến khi cô không còn hơi sức để uống vào, trong bụng ngoài bia cũng không còn chỗ nào để chôn giấu những khổ tâm chua sót trong lòng. Cô bất chợt bịt miệng lại, nhanh chóng đứng dậy chạy về phía toilet của quán bar...

Chỉ trong chốc lát, từ toilet liền truyền đến thanh âm nôn oẹ...

“Thật sự là một người phụ nữ ngu ngốc.”

Anh ta thoáng cái nguyền rủa Jiyong, sau đó cười vui vẻ một cái

“Anh cũng không có thông minh lắm đâu.”

“Anh rốt cục muốn gì?” Jiyong không thể nhịn được nữa, liếc mắt nhìn anh ta. Bây giờ chuỵên anh muốn làm nhất, chính là đáng một quyền vào khuôn mặt đang vui vẻ của anh ta.

“Tôi muốn gì? Như lời anh nói thôi, tôi muốn theo đuổi Taeyeon.”

Anh thoáng cái đứng lên, kéo cổ áo anh ta, khoé miệng giễu cợt cười: “Có ai theo đuổi giống như anh không? Đem cô ấy chuốc say đối với anh có lợi ích gì? Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao? Không giống như tác phong của Tân Lương nha.”

“Ha Ha” Chanyeol cười một tiếng

“Jiyong, anh nói rất đúng, tôi chính là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, cô ấy say thì đương nhiên tôi sẽ chở cô ấy về nhà, kia, sau đó tôi muốn làm gì, thì cái đó...”

Nụ cười của anh ta ngày càng chướng mắt, Jiyong liền đấm cho anh ta một cái, sau đó giống như hết giận, bỏ cổ áo của anh ta: “Anh nằm mơ đi! Tối nay tôi đã rất nhịn anh, Park Chanyeol! Anh có thể gây khó khăn cho tôi nhưng hãy cách xa cô ấy một chút, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh.”

“Anh yêu cô ấy” Chanyeol xoa nhẹ khoé miệng đang chảy máu.

Vẻ mặt của Jiyong bỗng nhiên cứng lại, giống như vừa bị ai đó đánh một quyền, nhưng lại không khiến cho anh tức giận. “Một mình anh tiếp tục điên đi, tôi đưa cô ấy về nhà.”

Người phụ nữ kia nhất định là ói đến muốn ngất đi rồi! Bình thường nhìn cô thông minh, lanh lợi, như thế nào lại có lúc hồ đồ như thế!

Chanyeol tốt bụng nhắc nhở: “Xin lỗi, trận mạo hiểm này còn chưa kết thúc, muốn mang cô ấy đi, liền thay cô ấy uống hết chỗ còn lại.”

Jiyong dừng lại, quay lại nhíu mày: “Không bằng chúng ta chơi đổ xúc xắc một lần nữa, nếu anh thua, anh phải uống hết chỗ còn lại, ai thắng thì sẽ đưa cô ấy về.”

“Ý kiến hay” – anh ta cầm lấy xúc xắc bắt đầu lắc

“Bất quá, anh cũng đừng hối hận, vận khí của tôi đêm nay rất tốt”

Anh đi lại đối diện anh ta, nhìn anh ta và nói: “Vận khí tốt thế nào thì cũng sẽ hết.”

Động tác trên tay anh cũng dừng lại, nhẹ nhàng mở chén... 16 điểm...” Ha ha... anh thua”. Điểm số này coi như là rất cao, ngay cả Jiyong nhìn thấy cũng cau mày.

“Xem ra anh không hiểu rõ tôi mấy, tôi cũng không phải là người dễ dàng buông tha.” Jiyong không chút do dự, cầm chén lên và nhắc, không cần ai nhắc nhở, tự mình bỏ chén lên bàn rồi mở ra, liếc mắt một cái, khoé miệng của anh lộ ra một nụ cười chiến thắng: “Tôi sẽ đem cô ấy về, nhớ rõ uống cho hết mấy chai bia.”

Chanyeil nhất thời không kịp phản ứng, Jiyong cũng đã sải bước nhanh đến toilet.

Anh ta thấy vậy, liền mở chén lên xem, sau đó khiếp sợ nhìn ba con xúc xắc: “Là... cư nhiên là ý trời nha.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro