Chương 9
Kể từ khi Taeyeon quyết định vì yêu mà cố gắng liều một phen, thì cô luôn tự nói với mình, bây giờ cô và Jiyong sẽ có vị thế ngang hàng nhau, cô sẽ không hèn nhát và tự ti trước tình yêu của mình.
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên Taeyeon gọi tên anh thân mật như thế, ngay đến cả Jiyong cũng có chút giật mình.
Nhìn khuôn mặt tự tin của cô lúc này, hoàn toàn bất đồng với khuôn mặt lạnh nhạt, cao ngạo của cô khi đàm phán trên thương trường, mà là một loại cố gắng làm cho lòng người phải chấn động! Jiyong lơ đãng nhìn cô, thậm chí cũng không truy cứu cô và Chanyeol vừa rồi mới chơi xấu anh. Thậm chí anh còn cảm giác được, cô gian xảo như vậy có chút dễ thương...
“A, hai người nghĩ là chơi xấu như vậy sẽ đạt được mục đích sao? Đây mới là ván đầu tiên, kế tiếp ai thua ai thắng vẫn còn chưa xác định được.”
Cô nghe anh ta nói như vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô ngẩng đầu lên, không hẹn mà cùng Chanyeol mỉm cười, giống như hai người đang có chung một bí mật nhỏ, nụ cười cũng lộ ra một chút thân mật.
Chính là vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Jiyong, anh không nói nên lời, tại sao trong lòng anh có một ngọn lửa muốn phun trào ra ngoài? Có lẽ là do nhìn thấy một thư kí mà mình tín nhiệm nhất lại hợp tác với người ngoài để đùa giỡn, đối phó với anh. Cái này ít nhiều sẽ làm cho người ta cảm thấy phiền muộn. (có nên nói anh này ngây thơ~mà không hiểu rõ tình cảm của mình không trời!!!! haizzzzz ).
Vì một người ngoài!
Jiyong chỉ nhìn “Người ngoài” kia thì lại làm mất đi năng lực kiềm chế của bản thân mà lại làm cho anh càng tức giận. Nếu mình không phải là người ngoài, như vậy thì anh cùng cô có quan hệ gì với nhau? Ông chủ cùng nhân viên? Trong lúc đó thì đầu anh hiện lên chữ “Vợ”... ?
Anh hét lớn một tiếng: “Cười cái gì mà cười, mau tiếp tục.”
Ba người rất nhanh chóng đổ xúc xắc lần thứ hai, số diểm của ba người chia ra: 7 điểm, 15 điểm, 11 điểm.
“Ha ha, tôi nói rồi! Tôi nhất định sẽ thắng.” – Chanyeol cười rất xúc động a, anh ta mỉm cười ngượng ngùng hướng về phía cô mà nói: “Taeyeon, xem ra vận khí của cô tối nay không được tốt, cô lại thua rồi.”
Cô không để ý, nhún vai một cái: “Sớm biết tối nay chơi xúc xắc, tôi nên cùng mấy đứa bạn đi cúng bái”
“Không sao, tôi cũng không giống như nào đó sẽ gây khó dễ cho một người phụ nữ, Taeyeon cô chọn mạo hiểm hay lời nói thật lòng đây?”
“Lời thật lòng” Taeyeon không cần suy nghĩ mà trả lời.
Jiyong ở một bên nghe thấy vậy liền nói: “Chanyeol, anh cùng tôi trao đổi một điều kiện, lần này nhường cho tôi hỏi Taeyeon, tôi sẽ đáp ứng anh bất cứ yêu cầu nào.”
Ánh mắt của Chanyeol thoáng cái liền vụt sáng: “Thật ra tôi cũng rất tò mò, anh rốt cục muốn hỏi cô ấy vấn đề gì...”
“Chỉ là một vấn đề”
Taeyeon đổ mồ hôi lạnh, cô đem ánh mắt hướng sang anh ta, trong ánh mắt cầu khẩn anh đừng đáp ứng yêu cầu kia của Jiyong.
Thế nhưng Chanyeol trước sau vẫn như vậy mỉm cười, vô cùng tiếc nuối mà nói: “Nhưng mà bất luận anh hỏi vấn đề gì thì cô ấy tốt nhất vẫn nên trả lời vấn đề của tôi...”
“...” – Khuôn mặt Jiyong cũng nặng nề hơn.
“Taeyeon, xin hỏi cô có bạn trai chưa?”
Cô vừa mới mở miệng định trả lời thì anh ta bỗng nhiên cắt ngang và nói: “Tôi xém là quên mất, cô không phải trả lời câu này, bởi vì tôi nghe nói cô vẫn còn độc thân, không bằng cô hãy nói cho tôi biết, cô có yêu người đàn ông nào không?”
Cô không nghĩ đến anh ta sẽ hỏi như thế, ánh mắt của cô không tự chủ mà liếc đến Jiyong, kiên định mà nói: “Có, tôi đã yêu một người rất nhiều năm, rất yêu, rất yêu, càng yêu lại càng đau, càng yêu lại càng không thể nào thoát ra được, yêu đến mức đánh mất chính bản thân mình, mặc dù anh ấy không yêu tôi nhưng tôi vẫn yêu anh ấy...”
Chanyeol tựa hồ cũng liếc nhìn Jiyong một cái, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh ta, anh ta không khỏi tiếc nuối mà nói: “Không biết tên khốn khiếp nào may mắn như thế, có thể làm cho một phụ nữ ưu tú như vậy yêu nhưng lại không biết quý trọng, thật là một tên vô lại a...”
Mặc dù Jiyong trên mặt rất bình tĩnh, giống như mọi việc đều không liên quan đến mình, thế nhưng khi nghe Taeyeon thổ lộ, lòng của anh không khỏi ngẩn ngơ vài giây.
Bởi vì từ trước đến nay anh chưa từng vì một lí do nào đó mà rung động.
Jiyong không bao giờ quan tâm tới ý nghĩ của phụ nữ về một đàn ông như thế nào, vô luận là người đàn ông mà cô nhắc đến chính là anh, anh không biết mình nên vui mừng hay chán ghét, Trong lòng anh từ trước đến giờ chỉ có một người, đó chính là Kiko. Nhìn Taeyeon, anh cảm thấy cô thật giống mình, đều vì yêu mà cứng đầu, cố chấp.
Jiyong vẫn đang rơi vào trạng thái trầm lặng thì lại nghe thấy thanh âm của Chanyeol ở bên cạnh vẫn luôn chửi mình là tên hỗn đản, đồ vô lại...
Anh mắt lạnh nhìn lại, hung hăng trợn mắt nhìn Chanyeol một cái, anh mới đúng là hỗn đản! Vì tán gái, cư nhiên lại bày ra trò chơi này, thật là... Nhớ ngày đó khi anh theo đuổi Kiều Vi, nhưng lại rất lãng mạng nha.
Nói đến Kiko... cô ấy bây giờ rốt cục ở nơi nào?
Anh không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, Kiko đã một ngày một đêm chưa có tin tức, anh bây giờ quả thực rất lo lắng cho cô ấy. Cái cô gái lơ mơ này, sao lại chỉ vì lời nói của Taeyeon mà rời đi chứ!
Tay của Jiyong không biết lúc nào đã nắm chặt lại: “Đủ rồi, không cần chơi trò nhàm chán này nữa, Chanyeol nếu như anh muốn theo đuổi thư kí của tôi, xin hãy suy nghĩ một chút, không cần bày những trò vô vị này! Tôi bây giờ không muốn làm kì đà cản mũi, tôi chỉ cần một cái đáp án của cô ấy, sau đó sẽ rời đi”.
Cô nghĩ thầm, vòng tới vòng lui vẫn là về chuyện đó. Kiko à, bây giờ tớ mới biết tớ đối với cậu rất là ghen tị...
Chanyeol không để tâm, ra sức suy nghĩ rồi nói: “Tôi muốn theo đuổi Taeyeon là sự thật, tôi muốn dùng trò chơi này để theo đuổi cô ấy thì có gì sai? Jiyong, không phải người nào đều có thể làm theo suy nghĩ của anh được. Taeyeon rất tốt, tôi cũng không sao, đều phải do bản thân mỗi người suy nghĩ và tin tưởng, anh cho dù vô phương thừa nhận thì cũng nên tôn trọng sự chọn lựa của chúng tôi.”
Taeyeon quả thật rất kinh hãi, cô cho rằng những việc mà anh ta làm tối nay, đều là muốn giúp đỡ mình, không nghĩ tới là anh ta đang theo đuổi mình, không phải đùa chứ!
Chanyeol không chú ý đến cô đang kinh hãi, giật mình mà hướng về phía Jiyong khiêu khích nói: “Nếu như anh ngay cả một trò như thế này cũng không có nhẫn nại thì coi như là anh thua, tôi khuyên anh, cho dù anh hỏi bất cứ vấn đề gì, có được đáp án thì sao, anh cũng chỉ là một người đàn ông thất bại.”
Anh không nói gì mà nhìn anh ta, anh quả thật muốn nói rằng “Chanyeol, anh như vậy rất vô dụng.” Thế nhưng lời nói của anh ta tuy có chút khó nghe nhưng vẫn có đạo lí.
... Ha Ha, không phải chỉ là một trò chơi thôi sao, anh không có khả năng sẽ thua.”
“Vậy thì anh đừng nói những lời vô nghĩa nữa, mau nhanh chóng tiếp tục.”
Vẻ mặt của Chanyeol giống như mới thực hiện một mưu kế nào đó, hướng về phía cô nhún vai, sau đó ba người bọn họ lại tiếp tục ván tiếp theo.
Nhưng mà hôm này có vẻ như ông trời cố tình trêu chọc anh, có thể nói là rất ưu ái Chanyeol, liên tục mở ra mấy ván đều là anh ta thắng còn Taeyeon thua.
Taeyeon tuy là rất may mắn khi không bị Jiyong tra hỏi, thế nhưng anh ta lại hỏi rất nhiều chuyện. Nào là cô thích ăn cái gi? Thường ngày có cái gì làm cho cô thích thú? Thích nhất mẫu đàn ông nào? Thậm chí anh ta còn hỏi cô, cô có thể quên đi người đàn ông mà cô yêu và tiếp nhận sự theo đuổi của anh ta không?...
Cô mìm cười, lộ ra một chút lúng túng: “Tôi có tự tin anh ấy sẽ phải yêu tôi! Cho dù là từ trước đến giờ anh ta vẫn chưa hề yêu tôi...”
Cô lén nhìn sắc mặt của Jiyong, thanh âm bỗng nhiên có chút thấp xuống: “Tôi cũng sẽ không buông tha anh ấy! Tôi yêu anh ta đã rất lâu, tình cảm đó đã sớm ăn sâu vào xương tuỷ, chỉ sợ cả đời này sẽ nó sẽ mãi không thoát khỏi”.
Chanyeol lắc đều nuối tiếc: “Không sao, có lẽ cô không hiểu rõ tôi, tôi rất có kiên nhẫn nha.”
Jiyong lại một lần nữa bị lời nói của cô làm cho rung động, tại sao mỗi lần Taeyeon thổ lộ tình cảm của cô, cô đều rất bình tĩnh, phảng phất như đây chỉ là một chuyện bình thường, mỗi câu nói của cô đều thật lòng, chất phác, đều làm cho anh cảm thấy rung động. Loại càm giác này giống như một lưỡi kiếm đâm sâu vào lòng anh, càng đâm.. càng sâu.
Thừa dịp lúc không có ai chú ý đến, anh len lén thở một hơi, cố gắng đem loại cảm giác không thoải mái này ra khỏi đầu.
Anh giả bộ như không nghe thấy cô và anh ta nói chuyện với nhau, sau đó lại cầm con xúc xắc lên kiểm tra và nói: “Kì lạ, con xúc xắc này có phải hay không đã bị người nào đó chỉnh đi, tại sao mỗi lần đều là anh thắng.”
Taeyeon ở một bên cũng vô cùng đồng ý với ý kiến của anh, vẻ mặt như đưa đám, nói: “Đúng vậy, tại sao mỗi lần đổ tôi đều là người thua.”
Cô thật sự không thể nghĩ ra nha!
Chanyeop thả lỏng, vẻ mặt giống như bất đắc dĩ, phàn nàn nói: “ Đúng vậy nha, tại sao ván nào người thắng cũng là tôi? Xem ra tối nay ông trời rất thiên vị cho tôi nha.”
Anh và cô ăn ý liếc mắt nhìn nhau, trong mắt của hai người đều hiện rõ hai chữ: “Đáng ghét”
“Đừng nói nhảm, tiếp tục chơi, tôi không tin anh sẽ thắng mãi.”
Thế nhưng lời nói này nói ra, không quá một phút, thì kết qủa lại thực sự chứng minh lời của Chanyeol là có đạo lý, ông trời đúng là thiên vị anh ta, thế nhưng cũng phải nói là tối nay cô chơi rất kém.
Cô vừa nhìn thấy số điểm của mình lại nhỏ nhất, quả thực là không thể tin vào hai mắt của mình! Từ đầu đến cuối, đã qua được mười mấy bàn, thế nhưng đều là cô thua nha!
“Bây giờ, tôi chọn mạo hiểm” – Taeyeon không cần nghe Tân lương hỏi, liền trực tiếp lớn tiếng nói
“Ok, cô chọn cái gì cũng được” – chanyeol vừa nói chuyện vừa nhìn Jiyong
“Jiyong, anh nghĩ tôi nên để cho cô ấy làm gì đây?”
“Hỏi tôi làm cái gì, tuỳ ý anh thôi!”
Sắc mặt của anh quả thực khó coi đến cực điểm. Tuy là từ đầu đến cuối anh không có thua, thế nhưng điểm số của anh lại ít hơn anh ta, so với cô thì không khác mấy.
“Dĩ nhiên phải hỏi anh, anh quả thực là một cao thủ nguy hiểm lớn nha.”
“Vậy để cho cô ấy tát tôi một cái là được rồi.”
“Ha Ha... Ý kiến hay...”
Taeyeon thoáng cái liền hoảng hốt: “Kia... tôi có thể chọn lời nói thật lòng được chứ.”
“No, No, No! Taeyeon cái này thì không được nha”
Anh ta khoát cánh tay nói: “Đừng lo lắng! Jiyong dù sao vẫn là ông chủ của cô, tôi làm sao có thể để cho cô đánh anh ta đây.”
Taeyeon mỉm cười: “Ngoại trừ việc này, còn những việc khác thì tất cả đều OK.”
“Hôn tôi một cái, cũng được chứ?” (anh nè thật lưu manh. Haha^^)
“...” Cô lần này không biết phải làm sao, trong lòng cô trở nên rối rắm, hôn một cái cũng không mất đi miếng thịt nào, thế nhưng hôn một người khác trước mặt anh? Cô muốn tỏ lòng yêu sâu sắc đối với anh ấy, nên kiên định sẽ cự tuyệt mạo hiểm này.
“Park Chanyeol, anh không nên quá phận”
Jiyong lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén liếc mắt một cái.
“Ha Ha, tôi vừa rồi mới hỏi anh ý kiến, anh còn nói là tuỳ tôi, hiện giờ tôi nói ra nguyện vọng của mình, anh lại nói là tôi quá phận! Mộ Bạch, tâm tư của anh đúng là khiến người ta đoán không ra nha... Giống như tôi đoán không ra, Taeyeon vừa xinh đẹp vừa có năng lực như thế, anh như thế nào có thể giả ngu nhiều năm như vậy? “
Taeyeon ho nhẹ hai tiếng, cố gắng gạt bỏ đi sự lúng túng, xấu hổ: “Cái đó, tôi hôn là được rồi...”
Sắc mặt Mộ Bạch từ đen chuyển thành trắng, ánh mắt ngày càng lạnh lùng, anh nhìn thấy Ly Ly quay người, đem thân thể mình tiến lên, nhắm mắt lại,... từ từ, từ từ... Taeyeoncàng gày càng dựa sát vào Chanyeol, không sai biệt lắm chỉ cách nhau khoảng 1 milimét, Jiyong không biết tại sao anh lại tức giận, anh đứng dậy kéo cô lại: “Đủ rồi!” (anh Jiyong nổi cơn ghen lên rùi nè).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro