Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 32

Chap 32

- Thưa Ngài, gần đây có một vài phần tử lạ mặt xuất hiện ở khu phía Đông. Tuy nhiên, chúng không có hành vi rõ ràng gây bất lợi đến thế cân bằng ở đó.

Đứng trước chủ nhân của mình, Bam Bam không còn giữ dáng vẻ ngây ngô đáng có ở cái tuổi của nó, mà trở nên nghiêm túc đúng với vị trí là một trợ lý của Leo. Không khí trong phòng làm việc lúc nào cũng trang nghiêm, thần kinh của những người có mặt đều tập trung tối đa, hoàn toàn không dám chểnh mảng. Bởi vì họ đang phải báo cáo với vị chủ tịch của J.B, người đòi hỏi cực kì cao đối với cấp dưới của mình.

- Đừng đánh động, cứ âm thầm giám sát mọi hành động của chúng, xem chúng muốn gì. - Người đàn ông ngồi trên ghế xoay phía sau bàn làm việc bằng gỗ khổng lồ đuôi mắt hơi nheo lại, giọng nói phát ra đều đều không cảm nhận được nhiệt độ.

- Vâng! - Bam Bam gật nhẹ rồi lùi lại kết thúc phần công việc của mình.

- Còn một việc nữa. - Hữu Khiêm bỗng nói. - Từ lão gia của Từ gia đã đánh tiếng muốn cùng chúng ta hợp tác trong những dự án sắp tới. Tôi nghĩ chắc chắn họ đã đoán già đoán non được việc chúng ra có một số sản phẩm cao cấp nào đó. Hoặc là ông ấy đã nghe ngóng được thông tin về Skyway.

Khi Hữu Khiêm nói điều đó, những người khác đều đưa mắt nhìn nhau. Dự án "Skyway" hiện tại vẫn còn nằm trong vòng bí mật, Đức Ngài không muốn ai biết và càng không cần người đồng hợp tác. Lời đề nghị như thế chẳng phải rất đường đột và mang ý khiêu khích sao? Một kẻ thận trọng và biết yêu sự nghiệp của mình chắc chắn sẽ không dám làm điều ấy với chủ tịch của J.B. Có đều đó là ông chủ của Từ gia, mối quan hệ của hai họ Từ và Lâm xưa nay vốn không tồi, hơn nữa còn có rất nhiều điều rằng buộc giữa hai mối quan hệ đó....

Ánh mắt của tất cả lại cùng bí mật hướng về người đang rất bình thản lật xem tài liệu trên tay. Dường như thông tin đó không đủ sức bay tới tầm nghe của hắn, nhưng khi gấp xấp giấy lại và để nó xuống bàn, hắn vừa xoay nắp của cây bút bằng bạc vừa lạnh nhạt nói.

- Muốn đoán thì cứ để chúng đoán, đoán đến khi không đoán được nữa thì thôi. Ta không tin bọn họ sẽ đánh hơi được manh mối nào. Lần tới Từ gia muốn hợp tác thì cứ đưa ra vài hợp đồng lặt vặt là được rồi. Giữ quan hệ không phải là hoàn toàn không có lợi.

- Ta làm thế e rằng......... - Bam Bam do dự. Nếu chẳng may việc kia trở thành sự thật thì sẽ khó xử lắm.

- Làm như ta nói. - Khẽ nâng mắt nhìn Bam Bam, ngữ điệu hắn rõ ràng là không muốn bàn cãi.

Bam Bam thấy không nên nói thêm, chuyện riêng tư của Ngài thì Ngài sẽ có chủ ý riêng của mình, xưa nay Ngài không bao giờ để công tư lẫn lộn. Nó cũng khép lại hồ sơ trên tay, trong lòng hơi mất hứng khi nhớ đến một kẻ khác cũng mang họ Từ.

Cốc! Cốc! Cốc! - tiếng gõ từ tốn vang lên lập tực thu hút mấy cái tai đang ù ù vì không khí quá mức yên tĩnh. Sau đó ngừng một khoảng, cánh cửa mới được mở ra. Tiến vào trước là một cái lưng thon gầy, vòng eo thon gọn được buộc chặt bởi chiếc tạp dề màu đen.

- Xin lỗi nếu như tôi có làm phiền mọi người. - Nghi Ân xoay lại, miệng cười gượng. trên tay bê một khay đầy ly tách. - Đây là coffee mà chị Sami chuẩn bị cho mọi người.

Bam Bam vốn nhanh nhẩu, định hà mồm nói " Không đâu" thì nhớ ra mình không phải người có quyền trả lời. Miệng vẫn cứ há như thế, nó liếc nhìn Đức Ngài qua đuôi mắt. Cũng may, Đức Ngài không nhanh không chậm thả một câu, giải phóng cho quai hàm của Bam Bam.

- Tạm nghỉ một lát.

Hôm nay chỉ đơn giản là một cuộc họp thông thường vào buổi sáng tại nhà nhưng cũng đã diễn ra hơn ba giờ đồng hồ. Bọn Bam Bam nghe vậy thì trong lòng mừng muốn chết, nhưng ngoài mặt thì vẫn giữ gìn tác phong của nhân viên cần cù cần mẫn.

- Là Capuchino sao? - Bam Bam nhanh nhẹn liếm môi cười - Anh Nghi Ân sao anh biết đây là đồ uống em thích nhất vậy?

Mọi lần Bam Bam cũng cẩn trọng trong việc xưng hô đúng mực với Nghi Ân lắm, nhưng từ sau vụ đầy đọa hôm nọ, nó ghi chặt thù trong lòng và quyết định trả thù Đức Ngài bằng cách cho Ngài ghen tị chết với sự thân thiết của nó với Nghi Ân, không biết hậu quả đem lại là tăng ca thêm bao nhiêu ngày, nhưng cứ phải thỏa mãn cái tâm trạng ức chế của nó trước đã.

Ai nấy đều hí hửng nhận những tách cà phê kem thơm lừng từ tay Nghi Ân. Mùi thơm dễ chịu của cà phê, hòa cùng một chút béo ngậy của kem chẳng mấy chốc tỏa ra khắp phòng vốn ít phút trước còn ngột ngạt. Cảm giác dễ chịu làm cho người ra thả lỏng tinh thần, làm việc ở nhà vẫn là thích nhất.

Capuchino? Từ lúc nào thực đơn của Đức Ngài xuất hiện món này, Bam Bam nghi hoặc. Theo lẽ thường thì Sami sẽ không tự tiện thay đổi một món ăn nào đó vượt quá khẩu vị của Đức Ngài.

Nghi Ân bê tách cà phê cuối cùng, cẩn thận bước đến bàn làm việc rồi để xuống trước mặt người vẫn cứ lặng thinh, bộ dáng không quan tâm xung quanh chỉ lo xem mấy tờ giấy đầy chữ nước ngoài.

- Mời ông. - cậu cười nhẹ, đôi mắt tròn cong tạo thành vầng trăng khuyết.

Hắn nhướn mắt xuống cái tách nhỏ, đang dậy lên một mùi thơm béo ngậy, một sự quyến rũ tuyệt đối cho những ai hảo ngọt. Đôi màu rậm khẽ nhíu lại.

- Anh Nghi Ân! Hình chiếc lá trong tách của chúng em, anh làm đáng yêu lắm, nhưng xem ra không đẹp bằng hình trái tim trong tách của Ngài nha. - Bam Bam làm bộ xăm soi, cố nhấn mạnh những từ cần thiết.

Chớp chớp mắt, đôi má bỗng chốc nhiễm màu mận đào, cậu lúng ta lúng túng.

- À... chỉ là vẽ vời lung tung thôi. - Nghi Ân cà lắm vì cặp mắt kia đang nhướn lên ngó vào tách trên bàn rồi trở lại tách mình, rồi nhìn cậu một cách mờ ám. Nghi Ân thề rằng cậu không cố tình đưa cho hắn tách cà phê có hình trái tim đó. Tất cả chỉ là tình cờ mà thôi. - Nếu em thích, thì đổi được không? - Nghi Ân luôn luôn chiều theo hai đứa nhỏ nhất trong nhà là Bam Bam và Hữu Khiêm.

Nghi Ân định cầm tách cà phê trên bàn đổi lại cho Bam Bam, dù sao cũng chưa ai uống mà, nhưng khi tay cậu chưa chạm vào cái đĩa thì một bàn tay khác đã cầm tách cà phê trước. Cậu tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn hắn tự nhiên nâng tách lên và trước cái nhìn chằm chằm kinh ngạc của mọi người phía sau, đôi môi gợi cảm đó tiếp xúc với lớp bọt kem trắng muốt.

Vị béo béo và ngòn ngọt chạm vào lưới, vị giác tiếp nhận cái thứ mùi vị lạ và dứt khoát không thuộc vào hàng khẩu vị ưa thích. Mặt nhăn lại chút ít, hắn để tách cà phê xuống, dư quang của đuôi mắt sắc bén dừng lại trên người Bam Bam - kẻ đang tỏ ra chuyên tâm thưởng thức li cà phê của mình.

Những người ở đây đều có sự nhạy bén của dòng điện thế 3000 vôn cho nên họ cố gắng làm cho bản thân trở nên tàng hình và nhất là giữ cho mắt mình không mon men lại gần cái vệt trắng đọng trên vành môi Đức Ngài kia......

Trên khuôn mặt tuấn lãnh, nơi đôi môi kiêu ngạo nay lại xuất hiện một mũi tên thành cupid, Nghi Ân nhìn không dứt được. Khe khẽ đằng hắng, cậu thử làm cho ai kia chú ý nhưng hắn lại không nghe thấy. Liếc nhanh kiểm tra xung quanh, nhận thấy mọi người dường như đang bận rộn hết cả, chắng không để ý chuyện gì sẽ xảy ra phía bên này, cậu bèn nghiêng mình qua chiếc bàn làm việc, đồng thời vươn tay ra.....

Cảm nhận có vật gì tiến đến gần, hắn ngẩng lên thì bàn tay thon gầy tinh tế đã cách mặt hắn một khoảng rất gần. Ngạc nhiên qua đi, hắn không ngoảnh đi hay hất tay cậu ra, chỉ nhìn vào đôi mắt trong veo của người đối diện. Độ mềm mại và ấm áp của ngón tay, hắn cảm nhận rất rõ dù chỉ là lướt qua.

Trong tận sâu đôi mắt lạnh đang kìm giữ cậu có thứ gì đó đang bùng cháy. Màu mận trên đôi má trắng sữa càng đậm hơn, cậu lập tức cúi đầu tránh ánh nhìn của người vừa được cậu xóa mũi tến cupid. Ngay lúc Nghi Ân hấp tấp cầm theo chiếc khay muốn đi ra thì................

- Nghi Ân - hắn gọi cậu nhưng người khác cũng quay lại. Dừng một lúc như củng cố quyết định, hắn nói tiếp. - Sách, Hữu Khiêm sẽ đưa cậu đi chọn.

Trong phòng ngoài cậu ra thì không ai hiểu câu nói của hắn, ai cũng nghệch ra. Chẳng qua là Đức Ngài đang đồng ý cho Nghi Ân được ra ngoài trang bị thêm vào thứ cho công việc phụ bếp của mình: trong đó có mài cuốn sách mói về ẩm thực thế giới. Nghi Ân vốn đã định mua hàng online thì phần trăm cậu được rời Black Rose ra ngoài là rất thấp.

- Tôi đi mua sao? - Nghi Ân nghi ngờ vào những gì mình vừa nghe được. Đức Ngài cho phép cậu ra ngoài Black Rose?

- Không muốn sao?

- Không, đương nhiên là không phải thế. Dĩ nhiên là tôi muốn đi rồi - Niềm vui bất ngờ khiến cậu không biết mình đang nói gì nữa. phải kiềm chế lắm thì đôi chân mới không nhảy cẫng lên.

- Hữu Khiêm, việc còn lại giao cho Bam Bam, cậu đi chuẩn bị đí. - Miệng lưu loát ra chỉ thị nhưng mắt hắn vẫn không dời khỏi nụ cười đẹp hơn cả ban mai kia. Chỉ là có một chút khó chịu không tên kéo đến, nó càng bành trướng khi cậu vội vàng quay lưng đi quên cả chào hắn.

- Nghi Ân - một lần nữa Nghi Ân khựng lại, cậu xoay người, nét cười vẫn giữ nguyên nhìn hắn chờ đợi. Khóe mắt hơi nheo, môi hơi mím lại, cuối cùng hắn nói một câu ngang phè. - Trước bữa tối phải trở về.

Mọi biểu hiện của hắn dù nhỉ cậu đều không bỏ xót, ý cười trong đôi mắt nâu càng đậm.

- Tôi sẽ về sớm.

Bọn người Bam Bam đứng một bên nhìn màn đối thoại có vẻ cô cùng bình thường mà sao lưỡi họ giống như có thể nếm được vị ngọt trong không khí vậy nhỉ?

..............................

- Lần sau muốn được tăng lương tôi sẽ mang capuchincho cho Ngài. - Eric lẩm bẩm khi đang chỉnh lý lại tài liệu của mình.

- Không biết có được tăng lương hay không nhưng khả năng bị điều đi là rất cao đấy. - Bam Bam hậm hực ghi chép lại công việc của Hữu Khiêm. Rõ ràng tên kia được anh Nghi Ân ưu ái hơn bao nhiêu, vậy là người chịu khổ cuối cùng vẫn là cậu. - Kim Hữu Khiêm, cậu quá tốt số. Max, bao giờ anh mới trở về đấy.

Lúc bấy giờ, ở một căn biệt thự ngoài bờ biển Hawaii. Max đột nhiên hắt xì một cái. Khẽ dịu dịu mũi mình, siết chặt lấy người đang ngủ say trong lòng, kéo chăn cho cả hai

- Trời bắt đầu trở lạnh rồi......

Quay trở lại Black Rose........

- Nhớ bảo vệ an toàn cho cậu ấy cẩn thận, tuy anh mày đã bố trí người bảo vệ từ xa nhưng vẫn phải đề cao cảnh giác biết không. - Dennis đưa cho Hữu Khiêm một khẩu súng ngắn, nghiêm mặt dặn dò.

Hữu Khiêm nhận lấy, gật đầu. Ý nói rằng, cậu đã hiểu.

........................................

Tại trung tâm thương mại lớn nhất Seoul, những quẫy hàng được trang trí lấp lánh hình hoa anh đào biểu tượng cho mùa xuân sắp vể. Đâu đâu cũng tấp nập người qua lại tận hượng cái nắng ấm áp của đầu xuân. Nghi Ân cùng Hữu Khiêm thong thả dạo chơi trong trung tâm mua sắm, đâu đâu cũng thấy những cặp tình nhân tay trong tay đi mua sắm. Họ trao nhau những nụ cười dễ thương, những cử chỉ quan tâm dịu dàng. Mùa xuân đúng là mùa đẹp nhất trong năm và cũng là mùa của tình yêu....

Nghi Ân chợt nghĩ muốn cùng ai đó chia sẻ những khoảng khắc đáng yêu này nhưng thật đáng tiếc là người ta không có hứng thú cũng như không có thời gian cho những chuyện trẻ con như vậy.............

- Đến rồi anh Nghi Ân. Bữa tiệc ẩm thực đang chờ chúng ta trong kia.

- Là những quyển sách tuyệt vời mới đúng chứ - Nghi Ân lắc đầu nói.

- Rồi có cũng sẽ có một ngày những món ăn trong đó sẽ xuất hiện trên bàn ăn nhà chúng ta . - Hữu Khiêm mơ màng nghĩ đến một bữa tiệc thịnh soạn có tất cả các món ăn ngon trên thế giới, mọi người cùng quây quần thưởng thức những món ăn tuyệt hảo đó.

Hai người tiến vào cửa hàng sách. Tất cả sách đều được bày ngăn nắp trên các kệ gỗ, xung quanh còn có những bộ bàn ghế nho nhỏ để phục vụ cho những ai muốn đọc sách ngay tại chỗ. Cửa tiệm được trang trí bằng những cậu cây cảnh nhỏ nhắn, tạo sự thoải mái cho người đọc. Không gian tuy không lớn nhứng lại được bày biện hết sức đẹp mắt. Chứng tỏ chủ tiệm là một người có gu thẩm mĩ cao.

Nghi Ân xoay người tìm đến khu vực ẩm thực, cố gắng tìm cho mình những quyển sách bổ ích. Hữu Khiêm bước vào sau Nghi Ân, khi vừa đến cửa thì có bóng người tiến vào, là một thanh niên rất trẻ trong chiếc ao thun cổ tròn màu cà phê.

- Tôi có thể giúp được gì cho hai vị.

Nghe chất giọng trầm ấm kia Nghi Ân đang mải mê với tựa đề của một quyển sách cũng giật mình quay lại tức thì.

- Minh.. Minh Thành tiền bối.

- Đoàn Nghi Ân.

Đồng dạng với nỗi ngạc nhiên của Nghi Ân, Hoàng Minh Thành cũng kêu lên. Anh bước những bước dài tiến về phía cậu, nét mặt không chỉ có ngạc nhiên mà dường như còn một cảm xúc khác mà cậu chưa từng thấy xuất hiện ở anh? Là gì? Có thể nào là kích động?

- Anh là chủ tiệm ở đây sao? - Hữu Khiêm bỗng nhiên bước ngang qua.

Minh Thành bị chặn đứng, liếc qua chàng trai cao ráo có vẻ đang bắt chuyện với mình nhưng thực sự là muốn ngăn cản anh, không cho đến gần Nghi Ân.

- Làm phiền anh, chúng tôi cần tìm một số quyển sách dạy nấu ăn của Thái và Trung Quốc. - Vẫn quay lưng về phía Nghi Ân, Hữu Khiêm yêu cầu một cách lịch sự. - Cửa hàng có bàn chứ?

Dù là người trì độn đến mấy cũng cảm nhận được ánh mắt của Kim Hữu Khiêm đang trang bị một máy quét khắp người Minh Thành. Có điều Nghi Ân đứng phía sau chỉ thấy cậu đang rất bình thường hỏi mua hạt giống. " Tuy là gặp vài lần rồi, nhưng gã này có điều không lành. Tốt nhất là nên tránh xa anh Nghi Ân ra một chút" - Hữu Khiêm nghĩ một cách đầy đề phòng.

Bị Hữu Khiêm gườm như thế, Minh Thành lại chẳng tỏ ra nao núng, cảm xúc phấn khích vừa rồi trong phút chốc lặn xuống còn lại vẻ bình thản của người bán hàng đầy chuyên nghiệp.

- Xin hỏi quý khách có đặc biệt yêu cầu là sách của đầu bếp nào không?

Chọn lựa một hồi thì Nghi Ân và Hữu Khiêm cũng tìm thấy một vài quyển hữu ích cho mình: một quyển nói về ẩm thực Thái Lan - phục vụ sở thích của Bam Bam, một quyển nói về ẩm thực truyền thống của Hàn Quốc - phục vụ nhu cầu của Hữu Khiêm và một quyển nói về cách loại rượu trên thế giới - là vì ai kia.......

Hữu Khiêm sách túi ra khỏi cửa hàng, Nghi Ân thì lại chần chừ muốn chào tạm biệt với Minh Thành - ít nhất anh cũng là đàn anh của cậu suốt những năm cấp 3 và đạo học. Đang tính mở lời thì nghe anh nói.

- Tôi nghe nói cậu dừng học.

- À... vâng. - không nghĩ rằng anh sẽ hỏi câu này nên Nghi Ân phản ứng chậm một chút.

Trong trường bao nhiêu sinh viên, một sinh viên không mấy nổi bật như cậu nghỉ học đâu có chấn động đến nỗi đích thân chủ tịch hội học sinh cũng biết. Trừ phi... anh đi tìm cậu.

Chuyện đó càng không thể nào, Nghi Ân nhanh chóng bác bỏ việc tiền bối Minh Thành quan tâm đến đàn em như cậu. Nhưng câu nói tiếp theo đã phủ định mọi ý nghĩ của Nghi Ân

- Tôi đã rất lo lắng không biết cậu gặp chuyện gì. - Giọng anh mang đầy sự quan tâm chân thành không hề muốn che giấu. - Cậu đang gặp khó khăn gì sao?

Trong một thoáng Nghi Ân có cảm tưởng anh biết tất cả về cậu. Đôi mắt anh sâu như vậy, không gì không bị hút vào đó để rồi thổ lộ mọi thứ của mình với chủ nhân đôi mắt.

- Không đâu. Chỉ vì một số lý do cá nhân nên em quyết định ngừng học một thời gian. - Nghĩ rằng muốn trấn an nỗi lo lắng không nghĩ sẽ nhận được từ anh, Nghi Ân không nhận ra trong lời nói đã đánh đồng việc "bị" dừng học với ý muốn của bản thân, hơn nữa ý nghĩ ấy xuất phát từ tiềm thức. Có lẽ vì cậu đã không oán hận kẻ đã bắt buộc mình, một sự bênh vực trong vô thức.

- Vậy..... - Sau khi không tìm thấy mảnh tối nào trong đôi mắt trong veo, anh muốn xác định lại một lần nữa. - Cậu sẽ tiếp tục vẽ.

Đấy không phải là một câu hỏi, bởi vì anh không muốn đáp án là sự phủ định. Vẽ là năng khiếu của Nghi Ân cũng là đam mê của cậu, từ bỉ đam mê khiến cho đau buồn trở nên dai dẳng hơn. Hơn nữa....

Khuôn mặt bừng sáng đẹp dẽ khi cậu đứng trước giá vẽ là điều anh muốn lưu giữ mãi.

- Đương nhiên, em sẽ không bao giờ từ bỏ đâu ạ. - Nghi Ân nhoẻn miệng cười, khẳng định với anh và cũng với bản thân mình.

Liếc qua chàng trai cao lớn, mặt mũi nhăn nhó đang quay trở lại hướng này, Nghi Ân biết Hữu Khiêm bắt đầu không hài lòng rồi. cậu nghĩ mình nên rời khỏi đây sớm thôi, không biết vì lý do gì những Hữu Khiêm không thích cậu với Minh Thành tiếp xúc quá lâu. Còn Nghi Ân thì không muốn làm khó thằng bé. Thế rồi, rất nhanh và dưới sự ngỡ ngàng của Nghi Ân, anh cầm tay cậu để vào đó một mẩu giấy nhỏ.

- Nếu có khó khăn, bất cứ việc gì cần giúp đỡ, cậu có thể tìm tôi. - giọng anh rất ấm, mắt anh cũng ấm, còn tay anh mơi tay cậu thì nóng rực. - Nhớ nhé, bất cứ việc gì.

Mắt Nghi Ân mở to nhìn anh, cậu ngây như vừa nhận một mẩu tin từ ngoài vũ trụ xa xôi, một thứ mà cậu không tin sẽ nhận được.

...............................

- Cái gã.... à ông chủ tiệm đó và anh quen nhau lâu chưa? - Hữu Khiêm không kiềm được nên hỏi.

- Là tiền bối học cùng cấp 3 và đại học. Chắc em cũng nhìn thấy anh ấy vài lần ở trường đại học của anh rồi chứ. - Nghi Ân giải thích rồi lo rằng Hữu Khiêm không an tâm, sợ, cậu gặp phải người xấu bèn nói. - Anh ấy rất tốt bụng. đừng lo lắng quá.

- Ừ. - Hữu Khiêm cũng không nói gì thêm. Nhưng thái độ của cậu nhóc đủ để Nghi Ân biết rằng, nó vẫn còn băn khoăn nhiều thứ lắm.

Hữu Khiêm cũng chỉ nghe Nghi Ân nói rồi để ngoài tay thôi. Cái thái độ khi gã đó gặp anh Nghi Ân hoàn toàn không phải là của đàn anh dành cho đàn em. Nó rõ ràng là nồng nhiệt và vui sướng hơn gấp ngàn lần.

"Lần sau phải lưu ý hơn, tránh cửa hàng này ra. Tránh phiền phức sau này, còn phải bảo Bam Bam điều ra kĩ về tên này nữa. Tránh mối họa về sau"

Trong lúc Hữu Khiêm còn đang nghĩ về gã tiền bối của Nghi Ân thì chợt có tiếng chuông điện thoại.

- Bam, gì vậy? Có thực sự cần gấp không...... Hazzzzz. Được rồi, được rồi. Tôi nhớ rồi. - Hữu Khiêm chợt vò rối tung tóc của mình kèm theo tiếng thở dài chán nản

- Có chuyện gì à? - Nghi Ân quan tâm hỏi.

- Bam Bam đang oán trách vì cậu ta phải vùi đầu vào trong công việc trong khi em lại được thảnh thơi đi chơi cới anh. Nên cậu ra nhờ em mua chút đồ. - Một chút của Bam Bam có thể mấy cả giờ đồng hồ để mua đủ. Có lẽ vì dạo này bị đày đọa nên cậu ta không có thời gian đi mua sắm chứ đời nào tên nhóc hoa mỹ đấy là đồng ý nhớ người khác mua đồ cho mình.

- Bây giờ còn sớm mà. - Nghi Ân nhìn đồng hồ một hồi rồi lên tiếng. - Dù gì thì cũng đang ở Trung tâm thương mại. chúng ta mua đồ cho Bam xong rồi về cũng được mà.

Hữu Khiêm cười sung sướng khi có người đồng ý chịu khổ với mình. Nói rồi, Nghi Ân và Hữu Khiêm dắt nhau đến từng cửa hàng để mua được đúng những đồ Bam Bam yêu cầu. Sau khi mua đủ thì Hữu Khiêm chạy vội vào nhà vệ sinh để giải quyết một số chuyện khó nói, trong khi Nghi Ân đứng chờ ở một cửa hàng quần áo gần đó. Nghi Ân tò mò nhìn vào chiếc áo khoác màu xanh khỏe khoắn, nhưng mắt lập tức hoa lên vì giá trị của nó vượt qua 5 chữ số.

Chợt có một giọng nói the thé vang lên.

- Các người làm ăn cái kiểu gì vậy. Cô chủ tôi đặt theo đúng size của mình mà các người lấy về sai nhỏ hơn là sao?

Nghi Ân nghiêng người nhìn vào cửa hàng giày thời trang nữa bên cạnh. Bên trong gian phòng đèn sáng choang tạo cảm giác rất cao sang, một cô gái mặc áo sơ mi và váy đen trong trang phục công sở đang quắc mắt lên với nữ nhân viên bán hàng.

- Xin... xin lỗi quí khách. Chắc có sự nhầm lẫn gì ở đây, chúng tôi thực sự đã đặt đúng theo yêu cầu của quý khách. - nữ nhân viên một bên cúi đầu một bên giải thích

- Size của cô chủ tôi thì sao tôi có thể nhầm lẫn được, nếu có nhầm thì là các người nhầm mới đúng. - hất hàm,mắt trợn lên cô gái vận đồ công sở trông rất có uy thế của một người muốn đòi nợ mướn.

- Thực sự chúng tôi đã đặt đúng theo yêu cầu của cô đây ạ. - Nữ nhân viên cuống quýt sợ hãi trước sự đanh đá của cô gái.

- Cô....

- Mira, được rồi. - Một âm thanh nhã nhặn hơn lên tiếng. - Nhầm thì cũng đã nhầm rồi, không cần đổi lỗi tại ai.

Một cô gái khác đang ngồi trên ghế thử giày, có khuôn mặt rất xinh xắn, mái tóc nâu đỏ dài được làm xoăn nhẹ nhàng buông sõa xuống mang đến vẻ đẹp thanh lịch như một tiểu thư đài các.

- Vâng, cô chủ. - Cô gái kia lập tức thu "móng vuốt" của mình lại

- Đã lỡ tới đây rồi thì đành thử mẫu khác vậy. - Cô đưa tay chỉ một đôi giày cao gót màu đỏ. - Lấy cho tôi đôi đó.

- Vâng. - Hiếm khi gặp được người khách rộng lượng như vậy, cô nhân viên mừng rỡ chạy lại.

Lấy đôi giày và kích thước đúng, nữ nhân viên ngồi xuống cẩn thận nâng chân của khách hàng lên mang đôi giày mới vào. Đột nhiên cô gái đứng lên

- Nhìn hợp với tôi không Mira?

- A!

Do chưa rút về kịp, tay của nữ nhân viên bị dẫm lên. Cô la lên, theo phản xạ đẩy cô gái một cái. Kéo được tay ra, cô té ngửa ra sau, lưng và vào tủ trưng bày. Bị tác động mạnh, những đôi giày trên giá rơi xuống mặt đất tạo nên một khung cảnh hỗn loạn.

- Có chuyện gì vậy? - từ đằng xa một người đàn ông chạy lại. Nhìn cảnh tượng đổ vỡ trong tiệm, ông không khỏi xanh mặt.

- Cô chủ, cô không sao chứ?

Cô gái được nhân viên của mình nâng dậy ngồi lên ghế. Nhìn gương mặt có vẻ rất hoảng sợ.

- Ông là quản lý ở đây? - cô ấy đánh đá chỉ thẳng vào mặt người đàn ông mà quát. - Nhân viên của ông đối xử với khách hàng như thế sao? Không vừa ý là nổi giận, đẩy ngã người như thế. Các người là buôn bán hay là băng đảng xã hội đen vậy hả?

- Xin lỗi... xin lỗi quý khách - Ông vừa cúi đầu xin lỗi khách vừa kéo nhân viên bán hàng đang ngồi dưới đất lên. - Cô điên sao? Còn không mau xin lỗi khách đi.

cô nhân viên vì đau mà còn chưa kịp hoàn hồn lại. nhìn gương mặt giận dữ của người mặc váy đen, và gương mặt xám nghoét của ông chủ mình, cô biết mình đã phạm lỗi to đúng rồi.

- Tôi thực sự không cố ý - cố gắng giải thích rõ ràng mọi chuyện

- Không cố ý - cô nàng đanh đá một lần nữa lớn tiếng. - Không phải tôi chỉ lớn tiếng với cô vài câu cô đã ghi thù rồi đẩy ngã cô chủ tôi sao.

- Tôi... tôi đâu gám - TRàng pháo của cô gái công sở thành công chặn những lời muốn thanh mình của nữ nhân viên ở cổ họng. Càng ngày mặt cô càng chuyển từ xám sang xanh, gần như muốn khóc đến nói.

- Mira! Đừng nói nữa, có lẽ cô ấy làm việc đa mệt, chúng ta lại làm phiền cô ấy nhiều như vậy. Con người không tránh được có những lúc không kiềm chế được tức giẫn, đừng nên trách cô ấy nữa. - Cô gái thanh lịch nhẹ nhàng khuyên. Khuôn mặt nhỏ nhắn cùng với lời nói dịu dàng yếu duối của cô gái khiến người ta muốn đứng ra bảo vệ cô.

Sự cố gây ra tiếng động lớn cùng với màn tranh cãi vừa rồi đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Bên ngoài của hàng bây giờ đã có một đám đông nhỏ tụ tập, tuy họ không hiểu ngọn ngành sự việc nhưng nghe câu nói thân thiện cùng dáng vẻ đầy lịch sự của cô gái thì dường như đồng lòng nói rằng nhân viên kia là người sai. Hàng loạt lời chỉ trích đều xoay quanh người nhân viên và ông chủ cửa hàng

Nghi Ân đứng ngoài, chứng kiến mọi chuyện xảy ra, cậu không nghĩ rằng những người ăn vận lịch sự thể làm những điều quá đáng với một nhân viên đáng thương như thế.

- Xin lỗi. - cậu cố gắng chen vào những lời bình phẩm đầy ác ý. - Tôi ở ngoài kia đã chứng kiến tất cả sự việc. Nhưng không phải là chị nhân viên cố ý đẩy cô đâu. chỉ là do bất ngờ thôi.

Nữ nhân viên thấy có người đứng về phía mình thì mừng rỡ mạnh dạn nói.

- Đúng ... đúng vậy.

Mọi chuyện diễn ra theo một chiều hướng mới khiến mọi người bàn tán không dứt. Thế nhưng nét xinh xắn trên gương mặt tiểu thư không hề thay đô, cô liếc nhìn Nghi Ân, khóe miệng cong lên một vết mờ nhạt.

- Anh là bạn hay đồng nghiệp của cô ấy? Tôi sẽ không làm lớn chuyện lên cũng sẽ không làm khó bạn anh. Nên anh không cần phải quá lo lắng như vậy.

Giống như đang dỗ dành cơn sợ hãi của cô nhân viên nhưng thực ra lại khiến chuyện đi theo một hướng hoàn toàn khác biệt.

- Hóa ra là cùng một ruột....

- Vậy mà cứ tưởng thế nào......

Nghi Ân nhíu mày nhìn cô gái trước mặt mình. Hóa ra những nhận định ban đầu của cậu về cô gái này đã nhầm. Không có một chút lịch sự hay tử tế nào hết, tất cả cũng chỉ là diễn mà thôi. Mà những người như vậy là thứ mà Nghi Ân ghét nhất trên đời. Cậu cũng không cần phải lịch sự với những người như vậy.

- Lấy đâu bằng chứng cô nói tôi là bạn chị ấy. - Giọng nói đanh thép vang lên. Cậu nhìn yếu đuối thư sinh không có nghĩ là cậu dễ bị bắt nạt. - Mọi chuyện cũng là vì vị tiểu thư đây vô ý giẫm vào tay chị ấy mới khiến chị ấy hoảng hốt dẫn đến việc đẩy ngã cô mà thôi. Hoàn toàn không phải cố ý. Nếu không tin, thì kiểm tra CCTV là được rồi.

Nghe thấy chứng cứ có lợi cho bên mình, ông quản lý mừng rơi nước mắt, thầm cảm ơn cậu trai trẻ này đã giúp cứu mình và nhân viên một mạng.

- Mọi chuyện đều là do hai bên cùng sơ suất, tôi không nghĩ làm to chuyện này lên là một cách hay. Vừa mất thể diện của vị tiểu thư đây, vừa mất uy tín của cửa hàng các vị. - Nghi Ân từ tốn nói. Mọi lời nói của cậu đều không thừa thãi một từ hay một chữ. Chính xác và cần thiết.

Tiến đến nhìn vết thương trên tay của nữ nhân viên, tiểu thư nói.

- Hóa ra là như vậy, tôi đã vô tình làm chị đau rồi.

- Dạ không sao. Tôi không đau nữa đâu ạ. - nữ nhân viên cũng chỉ mong sự việc được kết thúc êm đẹp mà thôi.

- Vì sơ suất mà đã tạo nen nhiều rắc rồi không có như vậy. Thật đáng tiếc.

- Cảm ơn quý khách đã bỏ qua sơ suất của cửa hàng chúng tôi. - cả nữ nhân viên và quản lý đều cúi đầu chân thành.

Nghi Ân nhìn thấy cảnh tượng đấy thì trong lòng cảm thấy rất thoải mái. Mọi việc đều được giải quyết êm xuôi, chị nhân viên cũng không bị đuổi việc, còn cửa hàng thì vẫn giữ được uy tín của mình. chợt nhận ra Hữu Khiêm chắc đang đi tìm mình thì cậu vội vã chạy đi. Trong cửa hàng bây giờ là hình ảnh một cô tiểu thư nở nụ cười nhẹ nhàng nhận lời cảm ơn rối rít của hai nhân viên. Không ai phát hiện ra nự cười ấy chỉ dừng lại ở khóe môi rồi biến mất, còn trong đôi mắt quả hạnh của cô lạnh băng, đen hun hút.

.......................................

- Mira. - Soi mình trước gương, cô tiểu thư lơ đãng gọi.

- Dạ cô chủ. - Mira ngồi ghế đối diện trong chiếc limo sang trọng sẵn sàng nhận lệnh.

- Cửa hàng đó, bọn người đó. - Đôi môi hồng mọng nước vừa được mới phủ thêm một lớp son cao cấp. - ta không muốn thấy chúng xuất hiện lần nữa.

- Tôi sẽ xử lý ạ. - tưởng chừng là một mệnh lệnh có xử nhưng Mira lại quá quen thuộc, thậm chí có vẻ đã đoán ra từ trước.

- Mira ta có đẹp không? - Cô gái vẫn mải mê nhìn bóng hình trong gượng.

- Dạ

Hình ảnh phản chiểu rộ lên một nụ cười thanh tú, khiến ai nhìn thấy cũng mê đắm. Chỉ là ánh mắt thì không hề có một chút hài hòa nào cả.

- Sự khẳng định của cô không cần thiết, ta tự biết điều đó.

Nhếch môi kiêu kì, dể gương xuống bên cạnh, cô gái tựa lưng vào ghế, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Tận sâu trong đấy mắt hiện hiện tia sáng của tham vọng.

- Đã đến lúc rồi nhỉ? Cái ngày mà người ấy và cái ghế nữ chủ nhân dòng họ Lâm thuộc về ta.

..................................................

- Cái gì? - gần như hai tiếng hét vang lên cùng một lúc.

- Nhỏ tiếng một chút Sami, Bam Bam. - Eric nhắc nhở hai kẻ đang trợn mắt kinh hoàng. - Chú mày gặp à?

- Đúng thế, em gặp lúc trong trung tâm mua sắm. - Hữu Khiêm kể lại tường tận mọi chuyện. - Vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy cô ta đi ngang qua. Cũng may em tránh kịp, cô ta không thầy em.

- Hữu Khiêm! Cậu dám khẳng định là cậu không mở ngủ giữa ban ngày chứ? - Sami quang ra một câu, cô cũng không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

- Chắc chắn mà, là cô ta thật đó. - Rất kích động nhưng liền sau đó cậu nhóc rũ vai yếu xìu. - Em cũng mong em nằm mơ thấy ác mộng lắm chứ.

- Cậu ấy không nói đùa đâu! - Bam Bam lên tiếng - Khi tiếp nhận một số công việc của Max, em đã biết là cô ta trở về rồi. Không những thế còn là người đại diện cho Từ gia đàm phán không ít hợp đồng với chúng ta đâu.

- Vậy Ngài là người đi đàm phán trực tiếp sao? - Sami vì cấp bách quá mà không có cả thời gian suy nghĩ nữa rồi.

- Không, chị hâm à. - Bam Bam nói. - Ngài có muốn em cũng không cho đâu. Cũng chỉ là những hợp đồng nhỏ nhặt thôi. Anh Max còn chưa phải ra mặt nữa là Đức Ngài. Chắ là để phần cho Hữu Khiêm, Eric, hay Dennis đi rồi.

Bam Bam liếc từng người đang ngồi ở đây. Ai ai cũng rùng mình khi nghĩ đến cái ngày mà mình bị chỉ đích danh đi đàm phán đấy. Chắc sẽ là ngày tận thế mất.

- Nếu vậy.... Ngài cũng đã biết rồi? - Sami đính chính lại thông tin lần nữa.

Bam Bam không nói gì. Sự im lặng của cậu âm thầm xác nhận.

- Nhưng....nhưng tại sao? - Eric dài môi ác miệng. - Sao không ở bên đó đến chết luôn đi cho rồi còn về làm gì.

- Năm nay là sinh nhật lần thứ 23 của cô ta . - lời nói của Bam Bam nhanh chóng hút hết sinh khí trên mặt bọn Hữu Khiêm.

- Phặc! - Eric vô thức buột miệng chửi bậy một câu. - Xin lỗi, tại tôi nóng quá. Chuyện đó xa lắc xa lơ rồi, làm gì có ai nhớ nữa chứ.

- Một lời hứa gắn liền với quyền lực, thời gian sẽ không thể xóa được. - Hữu Khiêm ngồi kế bên ôm đầu nghĩ.

- Thời gian không được thì con người phải làm. - Bam Bam cố nắm lấy hi vọng cuối cùng,

- Cho đến lúc này, Đức Ngài chưa có biểu hiện hay hành động nào cho thấy Ngài sẽ hủy hôn ước. - Hữu Khiêm nhíu mày, cậu cũng trông mong sẽ thấy được động thái tích cực từ người chủ của mình.

Thử hỏi tại sao mọi người tại sao lại nhớ rõ thông tin của cô ta - Từ Thiếu Lan - con gái cưng của Từ gia, chẳng phải là vì sẽ có một ngày nào đó, cái hôn ước chết tiệt kia trở thành sự thật thì cô ta sẽ có nữ chủ nhân của họ sao. Thật khủng khiếp khi nghĩ đến ngày đấy.

- Chúng ta có thể làm gì đó để thay đổi nó không? - Eric nhìn quanh như trông đợi một kết hoạch bất ngờ xuất hiện.

Đáp lại chỉ là những gương mặt rầu rĩ.

- Hôn ước là do Đức Ông đề xuất và cũng là di ngôn của Ông. Chúng ta là những tôi tớ trong dòng họ, không có quyền lực làm việc đó. - Hữu Khiêm từ nhỏ đã sinh sống ở đây, cậu được học nhiều về cái gọi rằng " mệnh lệnh của chủ nhân là quyền lực tuyệt đối"

- Max thì sao? Người thân cận với Ngài nhất, nếu anh ấy đưa ra lời khuyên, chắn hẳn Ngài sẽ suy nghĩ lại chứ. - Bam Bam đề xuất. Nhưng chỉ nhận được những cái lắc đầu chán nản.

- Max sẽ không bao giờ làm trái những gì Ngài yêu cầu.

- Vậy chứ cậu ngồi đợi để ăn cưới cô ta với Đức Ngài rồi phục tùng cô ta như một chủ nhân à? - Bam Bam mất bình tĩnh.

- Vậy cậu muốn làm gì? - Hữu Khiêm cười khẩy. - Bảo Richard ám sát cô ta à.

- Không loại trừ khả năng đó. - Bam Bam sẵn sàng lắm chứ.

- Nếu cậu dám đối chọi với sự trả thù của Từ gia thì xin mời. - Hữu Khiêm nhún vai.

- Cậu.......

- Này mọi người....... - Sami bỗng thẫn thờ, nét mặt vừa như vừa nhớ ra việc hệ trọng. - Nếu Đức Ngài thực sự kết hôn với Từ Thiếu Lan thì.... cậu Nghi Ân phải làm sao?

Sau câu nói của Sami, mọi khuôn mặt đều trầm xuống. Không khí u ám bởi bóng tối rập rình. Tất cả đều im lặng, trong đầu họ ong ong câu hỏi đấy.......

Nghi Ân phải làm sao đây?

.........................................................

Bước ra khỏi phòng tắm hắn lơ đãng nhìn chiếc giường lớn. Chăn gối đã sẵn sàng. Việc dọn giường ngủ từ lúc sinh ra hắn chưa từng để ý ai làm chuyện đó cho mình. Mọi thứ trong cuộc sống của hắn luôn được sắp xếp một cách hoàn mỹ nhất, không một khuyết điểm , hắn chỉ việc tận hưởng nó và xem đó là hiển nhiên. Cho đến những này gần đây, hắn biết người hàng tối cẩn thận phụ đệm, thửu độ ấm của chăn. Quá trình ấy một lần hắn vô tình nhìn thấy, thì ra dọn giường là một việc rất đẹp......

Khóe môi hơi tái vì hắn vừa tắm nước lạnh, nhẹ nhàng lướt qua bóng dáng của nụ cười. ánh nhìn lại ấm thêm khi chạm đến dáng người đang đứng bên cửa sổ. Tấm lưng thon dài, tinh thế được bọc trong chiếc áo ngủ bằng lụa mềm mại. Hai bàn tay ôm lấy cánh tay, đầu hơi cúi không biết đang nhìn gì. Mày hắn nhíu lại, tư thế ấy.....

Tiến lại gần, mở rộng vòng tay rộng lớn của mình, hắn ôm thân hình đang run rẩy, yếu ớt dường như phút chốc sẽ tan biến vào lòng, để tấm lưng gầy áp vào khuôn ngực cường tráng, để chính mình cảm nhận hơi ấm.

Không hề nhận ra chính cử chỉ này của hắn là điều bất thường nhất.

- Đang suy nghĩ gì? - Miệng kề sát vành tai nhỏ nhắn.

Thật lâu người trong vòng tay hắn vẫn không đáp. Ngay lúc hắn đang muốn xoay cậu lại để nhìn biểu hiện trê mặt cậu thì tiếng nói thoang thoảng cất lên.............

- Sự phù hợp và không phù hợp

- Như cái gì? - Không biết lại bắt đầu đa sầu đa cảm chuyện gì, nhưng hắn không ngại tham gia vào.

- Rất nhiều. Như một bức tranh đẹp chỉ nên được treo ở viện bảo tàng, không thể bị vùi ở một căn hộ nhếch nhác. Như một ông oàng sẽ không thể đi trên cỗ xe lừa mà phải là xe ngựa xa hoa. Hay như một bình hoa chỉ thích hợp cắm hoa hồng nếu cắm vào đó hoa dại sẽ rất chói mắt.

- Rồi sao nữa. - hắn tựa cằm lên vai cậu, toàn thân thả lòng theo giọng nói nhè nhẹ như nước.

- Như một bàn ăn sang trọng không nên có những món ăn đơn điệu. - nói đến đây, vai cậu cảm thấy nặng trĩu nhưng không phải vì trọng lượng của người phía sau.

- Thì ra là chuyện làm bếp. Do dự không biết có nên tiếp tục nấu nướng không hả? - giọng nói ấm áp vì bờ môi đang tiếp xúc với chiếc cổ mịn màng, còn vấn vương mùi hương hoa hồng.

- Thấy những món ăn đơn điệu đó không phù hợp để đứng cạnh những đĩa ăn đầy sơn hào hải vị mà vẫn cố bày ra. Có phải rồi sẽ phải đem bỏ từng đĩa từng đĩa không.

- Không thử thì sao biết là nó không hợp. - Vòng tay của hắn càng thêm siết chặt, thân nhiệt cả hai dung hòa vào nhau. - Đến giờ mới suy nghĩ chuyện đó thì không phải là đã quá muộn rồi sao?

Lục tung nhà bếp của hắn, mọi thứ đều được bày ra rồi, vậy mà cậu lại do dự không nấu. Muốn chạy làng với hắn à?

Muộn? - Nghi Ân ngẩn người.

Phải rồi, đồ ăn thì chưa nấu, nhưng hạt giống tình cảm đã nảy mầm từ lâu rồi, cớ sao còn phải chần cừ, cứ để nó phát triển lên thôi. Không biết liệu có thu hoạch để hoàn thiện một bữa ăn thịnh soạn hay là bị héo mòn đến mức bị nhỏ đem vứt đi, thì Nghi Ân chỉ muốn cố gắng giữ nó tươi tốt đúng với bản chất của nó, tránh khỏi tội ác và dục vọng của bản thân còn người,

- Ông nói đúng. - cử động vai, cậu xoay người nhìn vào khuôn mặt anh tuần từ lúc nào đã chiếm hết cả tầm mắt của cậu. - tôi vẫn sẽ nấu cho dù có không thích hợp đi nữa. Món ăn vẫn sẽ được nấu ngon, bày lên đẹp mắt và chỉ bị vứt đi khi người ăn không muốn dùng nữa mà thôi.

- Chỉ nghe thấy đầu bếp không muốn nấu chứ chưa từng nghe người ăn chê đồ ăn ngon. - hắn khẳng định.

Nghi Ân cười, đôi mắt to tròn trong ánh sáng lẻ loi của ngọn đèn trong góc phòng càng thêm long lanh. Hắn nhìn thất sâu, muốn đếm cho hết những tia sáng xinh đẹp trong đó, đáng tiếc số lượng là vô tận. Không sao, hắn có thể dùng cả đời để đếm mà.

- Tôi sẽ nấu cà rốt - Mím đôi môi hoa đào, cậu hứa chắc.

Hai chữ cà rốt vừa thốt ra, các cơ trên khuôn mặt vốn lạnh lùng càng thêm cứng nhắc. Sức mạnh của cà rốt thật kinh khủng! Nghi Ân thầm than.

- Đ-o-à-n N-g-h-i Â-n. - hắn gằn từng âm tiết.

- Nấu gì là quyền của đầu bếp nha. - cậu giơ ngón trỏ lên, khẳng định quyền của mình.

Mắt nheo lại, đưa tay ra....

- Không được động chân động tay với đầu bếp nha.

Khóe miệng nhếch lên, vươn lưỡi ra liếm môi.

- Chỉ được ăn đồ ăn, không được ăn đầu bếp.

Phản đối vô hiệu............

Cà rối chưa nấu nhưng khẳng định sẽ bị ế, đầu bếp chưa bật bếp đã bị ăn không còn một mẩu.

Ngọn đèn nhỏ nhưng tạo cảm giác cấm cũng, tỏa năng lượng của phình phía sau khung cửa sổ. Bên ngoài khu vườn, cây cối lặng lẽ đung đưa thân mình trong màn đêm thanh bình. Biết chăng ngoài bức tường này, ngọn gió giữ từ phương xa đang từng bước, từng bước tiến tới chốn yên bình này.

To be continued.

*y*^_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro