Chap 31
Chap 31
Buổi sáng tràn ngập mùi cháo bí ngô và ánh nắng cuối cùng cũng trôi qua, ai ăn no thì đi làm. Người cuối cùng rời khỏi Black Rose là người bình thường đi làm sớm nhất.
Đứng dưới bậc thang đá trước cửa lớn, Nghi Ân cười rực rỡ hơn cả nắng sớm xung quanh.
- Vào thôi nhóc. - cậu cúi xuống xoa đầu nhóc cún ngồi dưới chân mình.
- Trời hôm nay đẹp, cậu dẫn nó ra vườn dạo chơi chút đi. - Quản gia Trần mỉm cười nhìn cậu. - Đừng suốt ngày ở trong nhà mãi.
Nghi Ân gật đầu đồng ý. Những ngày đông không có dịp ra ngoài,ừ thì không được phép thì đúng hơn, nên hôm nay Nghi Ân hớn ha hớn hở cùng nhóc cún đi vòng vòng xung quanh lâu đài. Xin nhắc lại, lòng vòng quanh lâu đài chứ không dạo hết rừng cây xanh mướt ôm trọn Black Rose, vậy mà cuối cùng chả chủ lẫn cún đề bỏ cuộc, ngồi xuống gốc cây há miệng thở đầy khí thế. Nhìn từ bên ngoài khuôn viên của Black Rose lớn ngút mắt rồi nhưng vào trong đi một vòng mới biết nó thực sự khổng lồ thế nào.
Vừa lấy tay quạt mát, Nghi Ân ngán ngẩm nhìn lại khoảng rừng cùng khu vườn rộng, ruộng quá thế để làm gì chứ. Cũng chỉ tốn thêm người trông nom và chăm sóc thôi. Bình thường số người làm việc ở đây không nhiều, số lượng công việc thì không hề nhỏ. Họ kham nổi sao?
Nghi Ân đột ngột nảy ra một ý kiến, chạy đi nói với quản gia Trần ngay lập tức với giọng nói đầy hưng phấn.
- Bác Trần, bác cho phép được trông coi thư viện và phụ bếp với mọi người được không?
Nghi Ân giờ chính thức là kẻ rảnh rỗi nhất Black Rose rồi, cậu cũng nên gia nhập đội ngũ nhân viên ở đây thôi. Không thể cứ ăn không mà không làm gì được.
Lúc ấy, phản ứng của quản gia Trần là đứng hình lại trong giây lát. Mấy phút sau dưới sự cam đoan của Nghi Ân rằng cậu nhất định sẽ chăm sóc thư viện thật tốt cũng như sẽ nấu cho mọi người thật nhiều món ăn ngon thì cuối cùng quản gia Trần cũng đồng ý.
Ông dẫn Nghi Ân xuống bếp để cậu bắt tay vào việc chuẩn bị bữa trưa cho mọi người. Sami biết Nghi Ân đến thì vui lắm, xung phong cùng cậu ra ngoài mang thực phẩm vào bếp.
- Sami này, chị có biết Đức Ngài kén ăn cái gì không - cậu ngập ngừng hỏi.
- Thực ra... ngài không có kén ăn gì đâu. Chỉ là có một thứ ngài không bao giờ ăn thôi - Sami ngẫm nghĩ.
- Là gì vậy ạ. - Chồm người tới, cậu hỏi ngay.
- Cà rốt!
Sami ái ngại khi nhìn thấy từng lát cà rốt được sắt ra trên đĩa, hay là được bỏ vào nồi đều nấu súp. Không biết số phận của những miếng cà rốt này sẽ đi về đâu, nhưng chắc chắn những người nấu bữa ăn ngày hôm nay sẽ không được yên rồi.
Kén ăn là cực kì xấu. Mọi nguồn thực phẩm đều là món quà quý giá, không được che bai. Cà rốt thì càng phải ăn, chính vì kén ăn đến thế nên mới phải dùng đến mắt kính để đọc sách. Phen này cậu nhất định phải làm tất cả mọi thứ từ cà rốt mới được.
Đợi đến lúc mà mắt hắn tốt hơn chút nữa thì công đầu không phải sẽ thuộc về cậu sao. Chỉ cần nghĩ đến vậy, Nghi Ân đã cảm thấy lâng lâng, cười toét miệng.
- Cậu Nghi Ân hay chúng ta nghỉ một lát, dù gì cũng không vội mà.
- Không sao đâu, để em chuẩn bị xong cho sớm để chú đầu bếp còn nấu ăn nữa. Chị bận thì cứ đi làm việc đi. Mặc kệ em.
- Nếu có chuyện gì cậu phải báo tôi ngay nhé. - Nhận được cái gật đầu chắc chắn của cậu, để lại hàng trăm lời dặn dò phải cẩn thận thì Sami mới yên tâm đi làm việc của mình.
Nghi Ân cũng chỉ biết cười trừ trước sự lo lắng hơi thái quá của Sami. Cậu cố gắng tập trung làm việc, không để ý đến bước chân đang lại gần.
- Black Rose đúng là khác hẳn nhà khác, ngay cả phụ bếp mà cũng rạng rỡ như thế này.
Nghi Ân ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt lãng tử, cùng với nụ cười phóng khoáng đang khoanh tay đứng dựa vào tường nhà bếp.
- Xin chào! Ông muốn tìm ai ạ? - Vội vã chào hỏi, có thể vào được đến đây, chắc đây là khách của Black Rose.
- Chủ nhân lâu đài, tôi là bạn hắn. - Người đàn ông vẫn giữ nụ cười thân thiện tự giới thiệu. - Chào cậu tôi là Jackson Wang.
Jackson Wang? Nghi Ân tròn mắt, chính là người mà Chân Vinh đã nhắc với cậu không dưới nghìn lần.
- Chào Ngài, tôi là Đoàn Nghi Ân. - cậu cũng mỉm cười đáp lại lời chào của hắn.
- Vậy cậu... chắc là Nghi Ân bạn của Chân Vinh - Jackson nghi ngờ hỏi lại.
Hắn cũng đã lờ mờ đoán ra thân phận của cậu. Nhưng chỉ không ngờ là Đoàn Nghi Ân, người bí ẩn nhất Black Rose lại đẹp đến nhường này.
- Đúng vậy. Tôi đã nghe Chân Vinh nhắc nhiều về Ngài, bây giờ mới được gặp mặt. Thật hân hạnh.
- Vậy sao? - mặt hắn hớn hởn - Tôi hi vọng đó điều tốt.
Nhìn bộ dạng vui mừng của hắn, cậu thấy một cảm giác thoải mái khi tiếp xúc, có lẽ vì cậu và người đàn ông lần đầu gặp này đều cùng yêu quý một người hay ở hắn toát lên sự phóng khoáng rất dễ khiến người ta nhanh chóng làm thân.
- Ngài muốn nghe gia đoạn đầu hay đoạn sau? - cậu tinh nghịch hỏi.
- Bộ giai đoạn đầu tệ lắm sao? - Hắn giả bộ mặt lo lắng
- Chú đoán thử xem. - Cậu gật gật đầu.
- Nhưng vẫn may cho tôi là nó sẽ tốt dần lên phải không?
- Rất nhiều là đắng khác. - cậu cười tinh nghịch.
Hai người đã tìm được để tài chung của mình, cùng cười nói như những người bạn thâm niên.
- Từ lúc nào Black Rose phải tiếp khách ở nhà bếp thế này?
Tràng cười thoải mái của họ bọ cắt ngang bởi giọng nói lạnh băng. Cả hai quay lại, người vừa nói có vẻ bông đùa nhưng mặt lại chẳng có ý đùa cợt nào.
- Leo! - không chút ảnh hưởng, Jackson thản nhiên nhe răng ra chào.
Nghi Ân thấy hắn quay trở về thì ngạc nhiên, cất tiếng hỏi.
- Ông về có việc gì sao?
Đức Ngài không trả lời mà quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, nguyên một bộ làm bếp trắng tinh từ đầu đến cuối nay đã bị vấy bẩn vài phần, đôi má ửng đỏ, mô hôi rịn ra trên trán. Chắc vị nhiệt độ ở đây cao hơn so với các phòng khác.
- Tại sao lại ở đây?
- Chuẩn bị đồ ăn.
- Làm gì - Hắn nhìu mày
Làm gì? Đương nhiên là để nấu cơm rồi, hòi gì mà ngớ ngẩn vậy chứ.
- Thì cũng sắp đến bữa trưa rồi. Muốn có cơm ăn thì phải chuẩn bị nguyên liệu trước. - Nghi Ân nhỏ nhẻ nói cho Đức Ngài nghe. Cậu sợ Đức Ngài bị mất mặt trước mặt khách vì không biết trước khi nấu ăn thì phải chuẩn bị nguyên liệu trước.
- Ta hỏi vì sao phải làm những việc này? - hắn nói qua kẽ răng, mắt trừng nhóc con to gan trước mặt.
Kẻ bị bỏ lại một bên Wang Jackson không những không thấy phiền mà còn thích chí đứng chiêm ngưỡng cảnh tượng hiếm có, tên bạn lãnh đạm như tảng đá của hắn đang mặt mày u ám hỏi đáp với cậu bé phụ bếp đáng yêu. Leo có vẻ đã gặp trường hợp nan giải rồi. Ý nghĩ không tưởng này làm Jackson không nén được phì cười.
Hai người quên hắn giờ nghe tiếng cười, cùng ngó lại.....
- Đừng để ý tới tôi, các vị cứ tiếp tục. - Jackson xua xua tay, vẫn không thể nín cười.
- Vào thư phòng đi - Đức Ngài hừ mũi, quang cho tên bạn một câu rồi bỏ vào trước.
.....
Nhận ly rượu từ tay Đức Ngài, Jackson nhấp một ngụm, tủm tỉm hài lòng vì vị của nó. Cũng may không phải là loại nặng đô.
- Thật may vì cậu về đúng lúc, không thì tôi lại phải đến không công rồi. - Jackson thoải mái ngả lưng ra ghế.
- Thành thật chút đi ngài Wang. Không phải ngài chọn giờ này để tránh mặt tôi sao? - rót cho mình một ly, hắn nhếch môi.
Jackson gãi gãi sống mũi, không có gì để nói,.....
- Nhưng cậu đã đến rồi thì không nên để cậu cứ thế về mà chẳng có gì để báo cáo với người ta. - Thong thả nâng ly lên môi, mắt hắn chiếu thẳng vào người bạn. - Nói với cậu ta, việc liên quan đến người của tôi do tôi quản lý, tuy là bạn nhưng không có nghĩ có quyền can thiệt sâu vào.
Hai người đàn ông ghim chặt mắt nhau.
Jackson quan sát với sự thích thú có chủ đích vẻ mặt tĩnh lặng khoác ngoài sóng ngầm nguy hiểm. Quá rõ tính cách của Đức Ngài, một sự cuồng chiếm và bảo vệ chủ quyền tuyệt đối luôn là điều khiến hắn trở nên rất đáng sợ, Jackson biết hắn nói ra những lời này, xem ra đã nể mặt bạn bè lắm rồi.
- Cậu đừng nói như tôi là kẻ thừa lệnh vợ rồi vứt hết bạn bè sang một bên chứ. - Jackson cười rộ lên đầy thích thú.
- Cậu chính là như thế. - Đức Ngài khinh bỉ,
- Vậy thì có sao nào. Có vợ yêu thì phải cưng chiều, nghe lời thì mới là người đàn ông chân chính, cậu không có cái diễm phúc ấy rồi ganh tỵ à. - không kém thế, Jackson hất mặt lên.
- Ra ngoài đừng nói cậu quen biết tôi - Đức Ngài kinh bỉ gấp đôi.
Lại trừng nhau.....
- Ok, ok! Tôi sợ vợ được chưa. - Jackson thu vuốt ngược trở lại, giơ tay hàng. - Tuy không biết vì sao cậu lại giữ cậu nhóc lại nhưng tôi tin cậu có lý do của mình. Có điều giữa hai người họ là tình bạn gắn bó rất lâu rồi, quan tâm là lẽ thường, mong rằng cậu hiểu cho. Huống hồ chi, tính độc chiếm của tôi cũng không kém gì cậu đâu.
- Tốt hơn nên như thế. - hắn nhún vai, giọng nói đã hòa hoãn đôi chút.
Jackson mím môi, thầm thở phào. Trước lúc đến đây, hắn cũng lo lắng cho người bạn của Chân Vinh nhà hắn, thách thức lại mệnh lệnh của Đức Ngài là điều không dễ. Cho đến khi nãy, ngoài vườn gặp được Nghi Ân khỏe mạnh hơn nữa tinh thần rất tốt, xem ra chuyện trong nhà người ra, kẻ ngoài ngõ như bọn hắn đã lo hão huyền rồi. Nhìn thấy người tên Đoàn Nghi Ân này, hắn mới hiểu tại sao bạn mình lại giữ khư khư như thế. Ngoài Chân Vinh, hắn chưa gặp người nào có sức hút như vậy.
- Xem ra người kia về nước lần này gần như vô vọng rồi. - Jackson chép miệng
- Người kia? Ai về?
- Thì là mối lương duyên gia tộc của cậu chứ òn gì nữa. - Chống tay lên má, Jackson thông báo. - Bên tôi có một hợp đồng với bên đấy mà người phụ trách lần này là người cậu sẽ mất thời gian để đối phó đấy. Chắc là về để thực hiện hôn ước.
- Vậy à? - Hắn vô thưởng vô phạt nói.
- Cậu tính từ chối thế nào đây? - Jackson quan tâm hỏi.
- Tại sao phải hủy? - Hắn nhướng mày - Người ta có thành ý giữ đúng lời hứa thì tôi việc gì phải làm trái ý của gia tộc chứ. J.B hiện tại vẫn còn cần nhiều thứ lắm......
- Ý cậu là gì? - Kinh ngạc, Jackson ngồi thẳng dậy trên ghế.
- Thì mọi việc cứ để nó tiến triển như nó phải thế. - Hắn nhếch môi, mắt sáng một tia khó hiểu.
.........................................
- Ngài Wang. - vừa nhìn thấy bóng hắn, cậu chạy lại đón.
- Có chuyện gì sao? - thấy cậu có vẻ đã đứng chờ lâu rồi, hắn ân cần hỏi.
- Nhờ Ngài chuyển lời đến Chân Vinh rằng tôi ở đây không có chuyện gì hết. Đừng lo lắng cho tôi. Và cũng cảm ơn Ngài đã thay Chân Vinh đến đây thăm tôi. - Nghi Ân cúi người một cách chân thành nhất. Cảm ơn tình cảm của họ dành cho mình.
Sau khi rời dạ tiệc mà không báo trước tiếng nào Chân Vinh, thêm chuyện bảo lưu kết quả để dừng học một thời gian, chắc hắn Chân Vinh đang rất lo lắng mới dùng đến cách nhờ Ngài Jackson đến đấy. Từ khi hắn đến đây, cậu cũng đã lờ mờ đoán được vài phần.
Jackson ngạc nhiên. Ý đồ của hắn từ lúc nào lại lỗ liễu như thế? Tên bạn gian xảo thì không nói làm gì, cậu bé đơn thuần này cũng nhận ra. đôi tình nhân này quả là rất xứng!
- Um... Chỉ là Chân Vinh lo lắng cho cậu quá thôi! - hắn cũng không chối.
- Xin Ngài hãy chăm sóc cho cậu ấy thật tốt, Chân Vinh đáng được hưởng những thứ tốt đẹp nhất ! - Nghi Ân nhìn hắn nói.
- Ừ! - Jackson khẽ gật đầu.
Trước vẻ mặt sáng ngời của Nghi Ân , Jackson không nỡ nghĩ thêm gì về cuộc nói chuyện khi nãy. Bản thân Jackson cũng không hiểu được trong đầu của Leo đang suy tính cái gì? Làm gì thì làm nhưng Jackson hi vọng cậu bé này đừng bị tổn thương. Lòng trắc ẩn đột xuất này không chỉ vì Nghi Ân là bạn thân nhất của Chân Vinh mà Jackson cũng không muốn chuyện đáng ra sẽ tốt đẹp của bạn mình là biến thành xấu xí.
Nghi Ân tiễn Jackson về rồi cúi đầu chầm chậm đếm từng bước quay vào nhà. Đến cửa thì đụng ngay hắn đứng đó từ lúc nào.
- Ông đi luôn à? - Nhìn cái áo khoác trên tay hắn, Nghi Ân hỏi
Hắn chăm chú quan sát cậu một thoáng rồi ừ một tiếng ngắn gọn. Cậu xụ mặt ngó theo hắn bước ra xe. Đột nhiên, hắn dừng chân và quay lại. Lấy chiếc khăn bông trắng trên tay Sami, chùm lên đầu cậu.
- Ta không thích mùi mồ hôi pha với dầu mỡ.
Xe phải đi được một lúc Nghi Ân mới nắm bắt được ý tứ của câu nói. " Không thích thì đừng lại gần, người đâu mà kì lạ đến vậy" - Nghi Ân bĩu môi thật dài.
Thế mà có ai đó đang vùi mặt vào chiếc khăn bông, miệng không khép lại được.
...................................
Buổi tối......
- Cái gì thế này? - hắn nhíu mày
- Ăn cơm! - cậu tỉnh bơ.
- Tại sao không dọn như bình thường.
Hắn chỉ vào bàn ăn được dọn ra đầy tinh tế nhưng lại khác hẳn cách thức mọi ngày hắn vẫn quen dùng. Thay vì bộ đồ ăn dao dĩa bằng bạc sang trọng thì trên bàn là bát với đôi đũa inox. Cậu cười hì hì, lấy bát của hắn mở nồi cơm bên cạnh mình.
- Lâu rồi tôi thắc mắc một việc, món ăn đều là món Hàn vậy mà lại dùng dao với nĩa. - Để xuống trước mặt hắn một bát cơm trắng đầy thơm lừng, cậu cúi xuống hỏi nhỏ - Ngài không biết cách dùng đũa sao?
Ánh mắt của hắn chuyển thì màu xám sang hẳn màu đen. Cậu nhún vai không sợ, ngồi xuống chỗ của mình, im lặng bây giờ là cách khôn ngoan nhất.
Liếc cái mặt cúi xuống vẫn không giấu được nét cười, hắn tự hỏi gan cậu hôm nay lấy gì bơm lên mà to thế, dám hai lần nghi ngờ kiến thức phổ thông của hắn. Mắt vẫn không rời Nghi Ân một li, hắn từ từ cầm đũa lên, gắp lên một chút thức ăn đưa vào miệng nhai.
Thấy hắn ăn, Nghi Ân bỏ luôn vẻ mặt giả bộ ngoan ngoãn ra đằng sau, hí hửng gắp bỏ vào bát hắn một cục thịt hầm to đùng, cười híp mắt.
- Ông ăn thì món này đi, đây là món mà tôi thích nhất. Lúc còn ở nhà, bố thường nấu cho tôi ăn nhưng thịt bò thì không ngon bằng loại này. Còn cái này nữa.......
Hắn ngồi yên nhìn cậu miệng không ngừng nói, tay duy trì gắp thức ăn vào bát, rồi chuyển ánh mắt xuống cái ghế ai kia ngồi thật gần, đôi mày hắn vô thức giãn ra. Khoang mũi tràn ngập mùi thức ăn và làn khói thơm nhẹ của gạo trắng, thật ấm áp. Đói rồi, hắn cảm thấy rất đói, lần nữa cầm đũa ăn những thứ được cậu cho vào bát.
Mùi vị thức ăn hôm nay cũng ngon lạ lùng..................
- Thưa Ngài! - Bam Bam từ ngoài đi vào, mặt mũi bơ phờ. - Mọi chuyện đã được sắp xếp theo ý của Ngài.
- Uhm - Hắn hờ hững đáp.
- Bam Bam mới về à? - Nghi Ân cười cười nói
- Dạ! Anh Nghi Ân nghe nói anh định xuống bếp phụ việc có phải không? - Bam Bam hào hứng hỏi, Bam Bam không ngần ngại mà xưng hô thân mật với Nghi Ân. Đức Ngài à, Ngài đày đọa tôi suốt cả ngày hôm nay ăn không ngon, ngủ không yên, tôi cũng nên trả thù chút đỉnh chứ nhỉ.
- Đúng vậy! Cậu với Hữu Khiêm có đề xuất món gì muốn ăn không? Anh sẽ tích cực đề đạt với nhà bếp. Dù gì hai đứa cũng đang tuổi ăn tuổi lớn, không thể ăn uống qua loa được. - Nghi Ân lơ đẹp người còn lại trên bàn ăn.
- Thật hả? Vậy em phải gọi Hữu Khiêm vào mở cuộc họp để lên thực đơn từ giờ đến hết năm quá. Hồi ở Mỹ em nhớ đồ ăn Hàn lắm luôn đó - Mắt cậu nhóc sáng lên.
- Hai đứa muốn ăn gì anh cũng sẽ chiều hết. - Nghi Ân cười toe, ngốc nghếch.
- Vậy đồ Thái được không anh? - Bam Bam mắt mũi lấp lánh.
- Anh sẽ cố gắng học nha. - Nghi Ân gật gật liên tục. Nghiên cứu món ăn mới cũng là một cách để giết thời gian nha.
Bam Bam hào hứng muốn liệt kê thêm tất cả những gì muốn ăn trên đời ra thì Hữu Khiêm nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh nó, dùng khủy tay huých vào hông nó. Nó nhăn mặt liếc qua thì nhận cái trừng ác liệt của bạn mình. Nó ngó theo thì thấy Đức Ngài dùng đũa găm vào cục thịt, rẹt một cái tách đôi nó ra.
Bam Bam nuốt nước miếng khó khăn.....
- Em xuống dưới trước nha anh Nghi Ân. Chúc Đức Ngài ăn ngon miệng ạ. - nói rồi lỉnh nhanh như gió.
Nghi Ân chớp mắt ngẩn ra. đang nói mà chạy nhanh quá vậy, chắc chưa ăn nên đói bụng đây mà, nghĩ thế cậu nhún vai trở lại sự nghiệp "hầu bàn" của mình.
- Ở đây vốn không thiếu phụ bếp. - hắn đột nhiên nói.
- Tôi biết chứ. Nhưng ở không cũng chán lắm, tôi muốn giúp họ một tay. Hơn nữa cũng muốn nghiên cứu một chút về thực phẩm. - Nghi Ân nhẹ nhàng nói. - Gia đình tôi vốn mong muốn tôi có thể nối nghiệp cha, nhưng không ngờ tôi lại có niềm đam mê với hội họa lớn đến như thế. Vậy nên, con đường ẩm thực vẫn bị bỏ dở từ khi tôi học cấp 3 đến giờ.......
- Là ông Đoàn dạy cậu nấu ăn? - Cầm hờ ly rượu, hắn như bị cuốn vào câu chuyện nhỏ nhặt của cậu lúc nào không hay.
- Một số món là bố tôi truyền bí kíp, nhưng có một số là tôi tự mày mò cách nấu theo sách.....
Cứ thế, cậu không ngừng kể về những món ăn mà cậu đã từng nấu qua, nó thành công hay thất bại. Đức Ngài không ý kiến, chỉ yên lặng ăn và nghe, không tỏ ra là hứng thú hay buồn chán.
Thức ăn trên bàn dần vơi đi, thời gian cũng êm đềm trôi qua mà hai người dường như không chú ý đến điều đó.
...................................
- Mặt Đức Ngài lúc đó, đúng là có chết tôi cũng không tưởng tượng ra được mà. - Bam Bam trong bếp chống tay vào bên hông cười khoái trá.
- Cậu đúng là điếc không sợ súng mà. - Hữu Khiêm lắc đầu nói. - Sao hôm nay về trễ vậy?
- Đức Ngài trả thù tôi ý mà. Bắt tôi thầu hết công việc của Max đến khi anh ý đi làm lại. Những lúc thế này mới nhớ Max làm sao . - Bam Bam vươn vai, duỗi căng những thớ cơ bị căng cứng vì làm việc quá lâu.
- Mọi người chú ý không? Hôm nay Ngài ăn nhiều hơn mọi ngày.- Sami nói với giọng nói hào hứng nhất có thể.
- Uhm,,, cứ như vợ chồng son vậy. - Eric gật đầu tán thành
Ước gì mọi chuyện cứ như thế này mãi, cuộc sống của hai người ấy cứ bình lặng thế này, yên yên bình bình cùng nhau trải qua những ngày còn lại của cuộc đời. Như vậy thì họ cũng sẽ được hưởng phước theo, không khí làm việc hôm nay cũng được giãn ra rất nhiều. Cứ nghĩ nhờ cậu mà từ nay hễ phạm lỗi nhỏ nào cũng được bỏ qua thì đã thấy mơ màng rồi.... Trong lúc những người khác lim dim mơ mộng thì Bam Bam và Hữu Khiêm lẳng lặng đi ra ngoài.
- Này Hữu Khiêm, chuyện gì vậy? - thấy Hữu Khiêm có vẻ suy tư, Bam Bam lo lắng hỏi.
- Chỉ là câu nói của anh Eric làm tôi nghĩ đến một chuyện. - Hữu Khiêm thở dài.
- Cậu đừng dọa tôi nha. - Rõ ràng Bam Bam đã đoán ra, và chuyện ấy cũng khiến cậu sợ chết khiếp. Chỉ là Bam Bam muốn tránh nhắc đến nó, để nó mãi mãi đừng đến.
- Tôi tin là Đức Ngài đã có chủ ý riêng rồi. Chúng ta không nên lo lắng quá. - Hữu Khiêm không biết là đang trấn an bạn mình hay chính bản thân nó nữa.
Bam Bam cắn môi suy nghĩ, rồi thở hắt ra.
- Hi vọng là chủ ý ấy không làm chúng ta quá ngạc nhiên.
To be continued.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro